Sáng Sủa Cả Đời

Chương 4


Editor: Esther.

- ----
Hai người phân công dọn dẹp cùng nhau thu dọn căn nhà thuê, đôi chồng chồng phối hợp làm việc không biết mệt, chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày liền bố trí ra một thế giới hai người ấm áp.

Bọn họ lên danh sách những nhu yếu phẩm cần mua để dùng và dự định đến siêu thị gần đó mua sắm đầy đủ hết.

Cảnh Dập Xán dọn dẹp phòng bếp rực rỡ hẳn lên, nói về sau việc nấu cơm cứ giao cho hắn, Dịch Nhiễm chỉ cần hưởng thụ cuộc sống “nhà có chồng đảm” là được.
Cứ như vậy, bọn họ có một cuộc sống ở chung đơn giản mà lại phong phú.
Còn về tần suất “vận động trước khi đi ngủ” thì có thể duy trì gần như ba ngày một lần.

Dịch Nhiễm từ lâu đã phát hiện ra rằng gấu con nhà mình tuổi trẻ khí thịnh tinh lực dồi dào, mà anh cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, tay chân già yếu không chịu nổi lăn lộn, nhưng may mà gấu con biết đau lòng anh cho nên cũng ôn nhu và khắc chế.
Cảnh Dập Xán cần phải đi học vào ba ngày đầu tuần, còn lại bốn ngày có thể tự do chi phối; Dịch Nhiễm thì đi làm mỗi ngày từ thứ hai đến thứ sáu, buổi sáng 9 giờ rưỡi đến buổi chiều bốn giờ, nghỉ hai ngày cuối tuần và mỗi tuần lãnh lương một lần.
Mỗi ngày đi làm Dịch Nhiễm đều mang theo hộp cơm trưa giữ ấm mà Cảnh Dập Xán đã chuẩn bị cho anh tới công ty, tới giờ cơm trưa liền lấy ra từ ba lô mà ăn, món ngon mỗi ngày đều không trùng nhau.


Các đồng nghiệp đều rất hâm mộ anh, thậm chí có người còn suýt khóc, mỗi khi có người hỏi Dịch Nhiễm đều thoải mái trả lời đây là tay nghề của bạn trai anh.

Vì vậy mà Cảnh Dập Xán rõ ràng chưa bao giờ tới công ty này nhưng người trong công ty lại đều biết hắn.
Còn thời gian cuối tuần, hai người cùng nhau bàn bạc và dành thời gian cho nhau.

Thời tiết tốt thì liền cùng nhau đi ra ngoài dạo phố, cầm gậy tự sướng đi mấy chỗ có cảnh đẹp chụp ảnh, đi mệt thì tìm cái quán nhỏ ven đường ngồi phơi nắng, uống tách trà chiều.

Thời tiết không tốt thì làm ổ ở nhà, cùng nhau xem phim trên laptop, thưởng thức món ngon tự nấu và nói chuyện phiếm trên ghế sô pha, thật là thoải mái.
Hôm nay là một ngày thứ bảy đẹp trời.
Dịch Nhiễm đưa Cảnh Dập Xán đi tham quan thư viện Victoria.

Sau khi hai người tay trong tay chậm rãi đi dạo trong tòa nhà có kiến trúc đậm chất lịch sử, cả hai cùng nhau ra bên ngoài ngồi xuống bãi cỏ trên mặt đất.
Cảnh Dập Xán chu đáo lấy một cái thảm dày và mềm mại từ trong ba lô ra trải, để cho Dịch Nhiễm ngồi lên trên, còn dùng ánh mắt "anh hiểu mà" nhìn Dịch Nhiễm.
Hai bên tai Dịch Nhiễm ửng đỏ, anh làm bộ không hiểu nhéo nhéo cánh tay Cảnh Dập Cán và bảo hắn đi mua hai ly Cappuccino.
Cảnh Dập Xán vừa định đứng dậy thì phát hiện ở phía đối diện có một người phụ nữ hơi mập mạp mang kính râm đang nhìn về hướng bên này, dường như là gặp được người quen, để chắc chắn hơn cô còn tháo kính râm xuống và tiến gần hơn vài bước.
“A Nhiễm, anh có biết chị gái ở bên kia không?” Cảnh Dập Xán nhỏ giọng hỏi.
Dịch Nhiễm nhìn về phía người phụ nữ kia, người phụ nữ xác nhận được gương mặt của anh thì lập tức lộ vẻ vui mừng, vẫy tay gọi: “Dịch Nhiễm! Thật đúng là cậu rồi!”
“Bạn học cũ! Nhiều năm không gặp rồi, không nghĩ tới lại gặp được cậu ở đây.”
Dịch Nhiễm cũng cười đáp lại, nhanh chóng đứng dậy đi qua.
Cảnh Dập Xán nhanh nhẹn di chuyển theo sát bên người Dịch Nhiễm.
Người phụ nữ này trông khoảng bốn mươi tuổi nhưng nụ cười trên mặt cô lại giống như một cô gái nhỏ, cô cười khanh khách nhìn Dịch Nhiễm: “Đúng vậy, thật trùng hợp.

Cả nhà tôi đều định cư ở bên này, con gái của tôi cũng đã sắp tốt nghiệp tiểu học rồi.

Lần này cậu đến để du lịch à?”
Dịch Nhiễm: “Tôi được công ty cử đến đây công tác, có thể sẽ ở đây hai năm.”
Lúc này lực chú ý của người phụ nữ chuyển sang Cảnh Dập Xán, chỉ nhìn thoáng qua hai mắt cô liền sáng ngời, ngay sau đó nói với Dịch Nhiễm: “Anh đẹp trai này là bạn trai của cậu?”
“Đúng vậy.” Cảnh Dập Xán giành trả lời trước, “Xin chào, tôi là Cảnh Dập Xán.”

“Xin chào, tôi là Lý Doanh Doanh, cậu có thể gọi tên tiếng anh của tôi là Rina.” Nói tới đây Lý Doanh Doanh dừng một chút, vẻ mặt giống như đang nhớ lại gì đó, “Sao tôi lại cảm thấy tên của cậu có chút quen quen...”
Dịch Nhiễm hiển nhiên biết rõ nguyên do, thân thiện nhắc nhở bạn cũ, anh nói: “Hắn chính là Tiểu Xán, bây giờ đã mười tám tuổi rồi.”
Lý Doanh Doanh nghe xong ngạc nhiên, vẻ mặt còn mừng rỡ, “Cậu chính là con nuôi Tiểu Xán? Trời ạ, cậu đã cao lớn như vậy rồi! Hiện tại hai người là… Ha ha, ngại quá, tôi cảm thấy thật tốt, ha ha! Tôi là hủ nữ.”
Dịch Nhiễm mỉm cười, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho tốt, cảm giác người bạn cũ này vẫn như mười năm trước một chút cũng không thay đổi.
Cảnh Dập Xán lại có vẻ thong dong hơn nhiều, “Chị Rina trước kia có nghe nói về tôi ạ?”
“Ai da, đâu chỉ là nghe nói qua, tôi còn xem ảnh chụp khi còn nhỏ của cậu nữa đó!” Chị gái này cười đến run cả người, cả gương mặt cũng đỏ bừng, “Năm đó ở trong trường học, lúc Dịch Nhiễm thảo luận với bạn cùng lớp về công việc nhóm thường xuyên lấy ảnh chụp của cậu ra cho chúng ta xem, vào thời điểm đó cậu rất nổi tiếng trong giới du học sinh chúng tôi, cậu ấy thật sự phát cuồng vì cậu.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái cậu bé năm đó đã lớn thành một anh chàng đẹp trai rồi!”
Cảnh Dập Xán cười rạng rỡ, “Vậy sao, thì ra lúc đó tôi được nhiều người biết đến như vậy.” Nói xong hắn nhìn về phía Dịch Nhiễm, còn nháy nháy mắt với anh.
Dịch Nhiễm không có nói chuyện cũ này cho bạn trai của mình nghe, lúc này trên mặt anh nổi lên hai rặng mây hồng, anh ho khan hai tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác: “Rina, mấy năm nay cô còn viết tiểu thuyết không?”
“Mấy năm nay ở nhà giúp chồng dạy con nên tôi không có nhiều thời gian để sáng tác nữa.

Nhưng mà hôm nay trùng hợp gặp được hai người, tôi lập tức có được linh cảm để sáng tác rồi, không biết các cậu có phiền không nếu tôi dùng hai người làm hình mẫu...”
Cảnh Dập Xán: “Tôi không ngại, anh thì sao A Nhiễm?”
Dịch Nhiễm: “Tôi cũng không ngại, rất chờ mong đọc được tác phẩm của cô, cô Lý.”
Khuôn mặt Lý Doanh Doanh đều là ý cười: “Ha ha, cám ơn cám ơn.

Thiết lập niên hạ bé cún như này thật là quá tuyệt!”
Dịch Nhiễm: “A… Làm sao cô biết được...”
Lý Doanh Doanh chớp chớp mắt, “Chênh lệch chiều cao đó, rõ ràng như vậy chẳng lẽ không phải sao? Tôi mặc kệ, tôi chính là muốn viết niên hạ.”

Dịch Nhiễm: “… Cô đoán đúng rồi.”
Lý Doanh Doanh: “He he, tôi biết mà.

Thật tốt thật tốt, hai người đứng chung một chỗ rất xứng đôi đó.”
Cảnh Dập Xán cười đến ngoan ngoãn: “Cảm ơn chị gái.”
Lý Doanh Doanh cười đến không khép miệng được: “Em trai ngoan, chị đây cảm giác được bản thân lập tức trẻ lại hai mươi tuổi rồi này.”
Ba người lại hàn huyên trong chốc lát, Lý Doanh Doanh nói còn phải tham gia hoạt động ở trường học của con gái nên cô rời đi trước.
Dịch Nhiễm đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Lý Doanh Doanh dần dần đi xa, trong lòng cảm khái rất nhiều.
Cảnh Dập Xán nắm lấy tay Dịch Nhiễm, mười ngón đan xen, hắn tiến đến nói nhỏ bên tai anh: “A Nhiễm, anh còn có bao nhiêu chuyện chưa nói với em về việc anh khoe ảnh của em, hả?”
“Ừm… Để anh nghĩ xem...”
“Xem ra là có không ít rồi, không sao, anh cứ từ từ nghĩ, về sau còn có rất nhiều thời gian để nói từng cái cho em nghe.”
Dịch Nhiễm lặng lẽ nhìn hắn, nở nụ cười ngọt ngào.
Thời gian là một thứ rất kỳ diệu.
Vận mệnh chú định, giống như anh vẫn luôn đang đợi em lớn lên..

Bình Luận (0)
Comment