Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 32

Sao lại bịt mắt để bắt người ta im miệng? Bịt miệng mới đúng chứ?

Bạch Mộc Ninh ngẫm nghĩ, có khi anh Văn Cảnh tức đến mụ mị luôn rồi, mắt với miệng cũng không phân biệt nổi nữa.

Mua sắm đồ dùng xong, Bạch Mộc Ninh chủ động rủ Văn Cảnh đi xem phim.

Lần này là phim thường thôi, chỉ đơn giản là cùng ngồi yên tĩnh trong rạp mà thưởng thức.

Bạch Mộc Ninh xem cực kỳ chăm chú, vì bộ phim này nói về đề tài tình yêu, kể lại câu chuyện của ba cặp đôi với ba kiểu yêu đương khác nhau.

Cặp đầu tiên là sự dối lừa, tiếp cận đối phương có mục đích rồi lợi dụng tình cảm của người ta.

Cặp thứ hai là buông tay, buộc phải đưa ra lựa chọn giữa tương lai và người mình yêu.

Cặp cuối cùng là sự lựa chọn, phân vân giữa tình yêu này và tình yêu kia.

Đạo diễn kể chuyện rất khéo léo, ba câu chuyện đan xen nhau nhưng không hề rối rắm, trái lại còn khiến người xem không khỏi suy nghĩ: rốt cuộc tình yêu thật sự là gì?

Cuối phim hơi trầm lắng, vì cả ba cặp đôi đều không có cái kết rõ ràng, kết thúc mở khiến người ta ngồi mãi mà vẫn ngẫm nghĩ không thôi.

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, tuyết ở Kinh Nam lại bắt đầu rơi lất phất. Dù tuyết chưa dày, nhưng xe dọn tuyết đã bắt đầu hoạt động, công nhân môi trường cũng đang quét dọn đường xá.

Đường tuyết trơn trượt, xe cộ ùn tắc. Bạch Mộc Ninh nhìn ra cửa sổ xe, bỗng nhiên quay sang hỏi: "Bác sĩ Văn, anh nói xem, tình yêu là gì vậy?"

Công việc chính của Bạch Mộc Ninh là liên quan đến tình cảm, trong giới mọi người gọi cậu là người chuyên trị kẻ thứ ba.

Nói trắng ra thì cậu là chuyên gia tình cảm, nhưng mà dù làm nghề đó bao lâu, cậu vẫn không thực sự hiểu được tình yêu là thứ gì.

Cậu đã từng kính thưa đủ loại cặp đôi rồi, có người yêu lâu nên cảm xúc nhạt dần, rồi lại đi tìm cảm giác mới ở người khác.

Có những người can đảm theo đuổi cảm xúc rung động mãnh liệt, bất chấp khó khăn.

Nhưng cũng có kẻ vì tương lai mờ mịt mà hèn không dám tiếp tục yêu.

Trong nhiều năm qua, cậu từng gặp nhiều người như thế, nhưng chưa có cặp đôi nào có thể cho cậu hiểu ý nghĩa thật sự của tình yêu.

Trong đầu cậu, tình yêu vẫn chỉ là một khái niệm mơ hồ: rung động chỉ là khoảnh khắc, thích là cảm xúc kéo dài, còn yêu thì phức tạp hơn mà cũng khó có thể giải nghĩa rõ ràng được.

Nhưng có một điều cậu chắc chắn là tình yêu sẽ phai nhạt theo thời gian.

Không ai có thể mãi mãi chỉ yêu một người, tình yêu thật sự có thể biến mất.

Đèn đỏ bật sáng, Văn Cảnh đạp thắng, sau khi dừng xe lại, anh nghiêng đầu nhìn sang Bạch Mộc Ninh rồi chậm rãi nói: "Thuyết tam giác tình yêu (1) cho rằng, tình yêu được cấu thành từ ba yếu tố: sự thân mật, đam mê và cam kết."

"Thân mật là biểu hiện của mọi cảm xúc, như sự nồng nhiệt, sự gắn bó."

"Đam mê là nơi tì.nh d.ục và h.am mu.ốn cư trú, còn cam kết là sự trung thành và trách nhiệm."

Bạch Mộc Ninh nghe mà muốn gục luôn, cậu chỉ hỏi mỗi một câu mà sao lại biến thành tiết triết học thế này?

"Bác sĩ Văn à, anh nói hay thật, nhưng em không muốn nghe lý thuyết đâu. Em muốn biết suy nghĩ của anh cơ. Với anh, tình yêu là gì?"

Bạch Mộc Ninh biết Văn Cảnh học rộng hiểu nhiều, nhưng lúc này cậu không cần nghiên cứu tâm lý hay triết học của tình yêu. Cậu chỉ muốn nghe suy nghĩ thật lòng của Văn Cảnh thôi.

Văn Cảnh im lặng một lúc, đợi đến khi đèn xanh bật mới đạp ga lái tiếp.

Về đến nhà, hai người cùng vào thang máy, sau khi im lặng suốt từ nãy, anh mới mở miệng: "Tôi cũng chưa từng yêu ai, nhưng một khi tôi hiểu được tình yêu là gì thì nhất định sẽ nói cho cậu biết."

Bạch Mộc Ninh quay sang nhìn Văn Cảnh đầy kinh ngạc, trong đầu nghĩ Văn Cảnh chưa từng yêu ai, vậy là chỉ thích cậu thôi sao?

Thế thì cái chân tường này dễ bị đào quá rồi còn gì.

-

Ngày đầu tiên nghỉ Tết Dương lịch, Trần Hạo Nam thuê hẳn một chiếc xe buýt lớn để tổ chức hoạt động xây dựng đội ngũ cho toàn bộ nhân viên phòng khám Tam Vấn. Mỗi người đều có thể dẫn theo người nhà, ông cụ bác sĩ Đông y cũng dẫn cả vợ mình đi cùng.

Cơ thể ông cụ thật sự khỏe mạnh, trông không hề giống một người đã ngoài tám mươi tuổi tí nào.

Nhìn cảnh ông xách vali nhanh nhẹn, Bạch Mộc Ninh tò mò chạy lại hỏi bí quyết dưỡng sinh của ông.

Thì ra người hành nghề y học cổ truyền rất chú trọng đến việc rèn luyện và sinh hoạt điều độ. Đặc biệt là không thức khuya, phải ngủ nghỉ đúng giờ.

Nghe xong, Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình chắc khó mà sống thọ, vì cậu toàn thức khuya, ngủ sớm dậy sớm đúng là việc bất khả thi.

Trước khi lên xe, Trần Hạo Nam gọi mọi người lại chụp một tấm ảnh tập thể. Xe vừa chạy, anh ta đã liên tục chụp thêm đủ kiểu ảnh nữa.

Chỉnh sửa xong xuôi, anh ta up liền một bài đăng trên vòng bạn bè, chọn đúng chín tấm đẹp nhất làm ảnh ghép, cái nào cũng lung linh hết mức.

Bạch Mộc Ninh thấy thông báo đỏ thì lập tức nhấn vào xem. Thấy bài của Trần Hạo Nam, cậu theo thói quen thả tim, để lại bình luận, lưu lại dấu vết.

Trần Hạo Nam cũng đang lướt xem vòng bạn bè, thấy Bạch Mộc Ninh đã like và bình luận, anh ta liền đứng bật dậy quay sang nhìn cậu, nói lớn: "Vẫn là nhóc Ninh nhà ta được nhất, bao giờ cũng là người đầu tiên thả tim với để lại comment cho anh. Mấy người kia cũng mau học tập đi, nhất là lão Văn đấy. Cậu chưa bao giờ like bài của tôi hết, giờ vào thả tim liền cho tôi."

Văn Cảnh ngồi cạnh Bạch Mộc Ninh, nghe thấy vậy mới chậm rãi mở mắt rồi điềm nhiên đáp: "Tôi rất ít khi xem vòng bạn bè."

Trần Hạo Nam bĩu môi, nói: "Tất nhiên là cậu không thèm xem vòng bạn bè rồi, vì có ai thèm like bài cậu đâu, xem làm gì cho thêm bực vào người, đúng không?"

"Còn tôi á hả, giờ thông báo like đã lên 99+ rồi, thành tựu ngập tràn đây. Cảm ơn cả nhà đã quan tâm, tối nay tôi mời mọi người ăn thịt cừu nguyên con nhé."

Tiếng hò reo vang lên khắp xe, không khí sôi động hẳn lên, mọi người ríu rít trò chuyện không ngừng.

Bạch Mộc Ninh vẫn đang cắm cúi dán mắt vào điện thoại. Cậu bạn Lý An Triệt vừa nhắn tin cho cậu, nói là được Trịnh Khả Kiện đưa về quê, mới xuống tàu hỏa xong, còn phải bắt tiếp xe khách đường dài.

Nhưng cậu bạn không than mệt tí nào, ngược lại còn hưng phấn hẳn lên. Cậu chàng bảo Trịnh Khả Kiện chắc là có ý với mình, chứ không thì sao lại rủ về quê ăn Tết?

Lý An Triệt còn nói đã bắt đầu lên kế hoạch tỏ tình rồi, cảm thấy mình phải chủ động, tranh thủ thoát kiếp F.A càng sớm càng tốt.

Dù không biết bên đó tình hình thật sự ra sao, nhưng Bạch Mộc Ninh lại có linh cảm chẳng lành. Cậu sợ màn tỏ tình này sẽ không suôn sẻ, e là Lý An Triệt sẽ bị tổn thương.

Nhưng cậu không muốn dập tắt khí thế của bạn mình. Trái lại, cậu cổ vũ một cách chân thành.

Có những việc phải thực hiện đi, rồi sau này sẽ không hối hận nữa.

Ngay lúc đó, Văn Cảnh khẽ đụng vào khuỷu tay cậu, ghé tai thì thầm: "Sao cậu không like bài của tôi?"

"Trần Hạo Nam đăng gì cậu cũng có mặt, còn vòng bạn bè của tôi thì chẳng thấy cậu đâu cả."

Vừa nãy Văn Cảnh có liếc qua vòng bạn bè của mình, anh cũng hay đăng bài, nhưng mỗi bài chỉ lèo tèo một vài lượt xem. Không like, không bình luận, vắng tanh như chùa bà Đanh.

Bạch Mộc Ninh rời mắt khỏi điện thoại, có hơi chột dạ nên không dám nhìn thẳng vào Văn Cảnh, lí nhí nói: "Ờm... người ta thì đăng mấy chuyện thường ngày, đăng ảnh sống ảo này nọ, còn anh thì... toàn đăng kiến thức y học cổ truyền em biết like cái gì giờ?"

"Bác sĩ Văn à, nếu anh mà chịu đăng ảnh mình, em đảm bảo sẽ là người đầu tiên thả tim với bình luận liền!"

Cậu thề thốt chắc nịch, ra vẻ thành khẩn hết mức. Văn Cảnh cũng không nghi ngờ gì, nghe xong cũng không hỏi thêm nữa.

Bạch Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng quay đầu ra cửa sổ để giấu đi chút tội lỗi đang lộ rõ trên mặt.

Thật ra thì cậu đã chặn bài của Văn Cảnh rồi, chứ không thì ngày nào cũng thấy mấy bài phổ cập y học cổ truyền, Bạch Mộc Ninh cảm giác mình không phải đang lướt mạng xã hội, mà là đang lang thang trong diễn đàn nghiên cứu học thuật.

Văn Cảnh lại còn thuộc kiểu người spam bài không biết mệt, nên Bạch Mộc Ninh đành phải chặn anh thôi.

Xe buýt dừng lại ở bãi đỗ, cả đoàn cầm vé vào cổng bắt đầu hành trình leo núi.

Núi Hương toàn là bậc đá, giống như những bậc thang dài nối tiếp nhau ôm lấy sườn núi, từng chút một dẫn bước người ta đi lên đ.ỉnh cao nhất.

Leo núi cũng giống như chạy đường dài vậy, cần giữ nhịp đều đặn, không được hấp tấp, phải chậm rãi mà kiên trì thì mới có thể lên cao, ngắm nhìn được cảnh sắc bao la bên dưới.

Cuối cùng sau hai tiếng đồng hồ, cả đoàn cũng lên đ.ỉnh. Mọi người đứng tựa lan can phóng tầm mắt ra xa, nhìn khung cảnh hùng vĩ bên dưới.

Tâm trạng bỗng trở nên nhẹ nhõm, Bạch Mộc Ninh quay đầu lại khẽ cười, rồi bất ngờ phát hiện có người đang lén chụp ảnh cậu.

Người chụp ảnh là Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh thấy vậy liền cười với ống kính, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Sau khi ở lại đỉnh núi một lát, mọi người lại cùng nhau xuống núi. Khi đến khu nghỉ chân kiểu nông gia, ai nấy đều mỏi nhừ.

Sau đó mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, sắp xếp hành lý, đúng mười hai giờ trưa thì bắt đầu dùng bữa.

Phòng của Bạch Mộc Ninh nằm ngay cạnh phòng Văn Cảnh. Lúc này, cậu đang thu dọn đồ đạc, sắp xếp lại mấy món đồ vệ sinh cá nhân.

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài. Bạch Mộc Ninh đi ra mở cửa thì thấy Văn Cảnh đứng đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Tôi vừa đăng bài lên vòng bạn bè, nhưng cậu lại không thả tim."

"Cậu từng nói rằng sẽ là người đầu tiên like bài của tôi cơ mà."

Giọng điệu chất vấn mang theo chút hờn dỗi, khiến Bạch Mộc Ninh suýt nữa bật cười.

Người này đúng là có chút trẻ con thật, chỉ vì một cái thả tim mà cũng chịu khó lặn lội tới tận đây để hỏi tội cậu.

Bạch Mộc Ninh lập tức rút điện thoại từ túi ra, mở vòng bạn bè trước mặt Văn Cảnh, bắt đầu tìm kiếm bài mới đăng.

Trần Hạo Nam lại vừa đăng thêm một bài mới lên vòng bạn bè, là ảnh chụp cả nhóm trên đỉnh núi.

Bạch Mộc Ninh vào thả tim, bình luận xong rồi tiếp tục lướt xuống dưới.

Trang Vũ Miên cũng đăng vài tấm ảnh xinh xắn, Bạch Mộc Ninh vẫn không quên like rồi để lại lời khen.

Lúc cậu mải miết kéo xuống, chẳng biết đã lướt tới mốc hôm qua từ lúc nào, liền nhíu mày nghi ngờ: "Anh chắc là có đăng thật chứ? Sao em không thấy gì hết vậy?"

Văn Cảnh thì đáp rất chắc nịch: "Tôi đăng rồi, cách đây đúng một tiếng."

"Hay là cậu chặn tôi rồi?" Giọng anh vẫn dịu dàng, khóe môi còn thấp thoáng một nụ cười nhẹ, nhưng câu nói ấy lại khiến lòng người nghe lạnh buốt nửa bên tim.

Thì có chặn thật còn gì nữa.

Điều quan trọng nhất là cậu quên khuấy luôn.

Văn Cảnh thu lại nụ cười trên môi, khóe miệng hạ xuống, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: "Cậu chặn tôi thật đấy à? Cậu vậy mà dám chặn tôi?"

"Giỏi lắm"

Bạch Mộc Ninh sắp không còn hiểu nổi chữ 'chặn' nữa, trong lòng thì hoảng loạn dữ dội.

Thấy Văn Cảnh định quay người bỏ đi, cậu vội kéo mạnh anh vào phòng, đóng sập cửa rồi chắn ngang trước lối ra, kiên quyết không cho anh đi.

Cả một chuỗi động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, nhưng thực ra cũng làm cậu tốn không ít sức lực.

Cậu thở hổn hển, bước vài bước tiến lên rồi làm một cú bích động (2) thật gọn gàng.

Bạch Mộc Ninh dán sát vào người Văn Cảnh, cậu hơi ngẩng đầu lên, giọng mềm nhũn: "Anh Cảnh, em sai rồi."

"Em gỡ chặn liền đây." Bạch Mộc Ninh thật sự không ngờ cú lật xe này lại đến nhanh thế, nên trước đó mới chẳng mấy để tâm đến chuyện đã chặn anh.

Giờ bị Văn Cảnh tóm sống, cậu lập tức gỡ chặn người ra.

Sau khi gỡ xong, Bạch Mộc Ninh vào vòng bạn bè của Văn Cảnh. Lần này, anh vừa đăng một tấm ảnh. Trong ảnh có hai người, là Bạch Mộc Ninh đang mỉm cười, còn Văn Cảnh thì đang nhìn cậu.

Bức ảnh bố cục thì bình thường, thậm chí còn hơi mờ, thế nhưng lại đủ sức thu hút ánh nhìn, mang đến một cảm giác rất đỗi nên thơ.

Bạch Mộc Ninh nhìn rất lâu, rồi mới nhấn like, bình luận: "Anh Cảnh, tấm hình này đẹp thật ấy. Em lưu lại được không?"

Văn Cảnh hơi nhăn mặt, sắc mặt không được tốt cho lắm, trên má lại ửng hồng, giọng nói cũng trầm thấp hơn thường ngày: "Được."

"Nhưng mà cậu có thể lùi ra một chút không? Cậu đứng gần quá, tôi sẽ..."

Anh chưa kịp nói hết câu, Bạch Mộc Ninh đã lưu ảnh xong, thắc mắc: "Anh sẽ sao cơ?"

Văn Cảnh nói: "Không có gì đâu."

Bạch Mộc Ninh đặt điện thoại xuống, rồi lại tiếp tục dán chặt vào Văn Cảnh, hai người gần đến mức chẳng còn một kẽ hở nào. Qua lớp áo mỏng, cậu có thể cảm nhận rõ ràng từng đường nét cơ bụng của anh.

Cậu bắt đầu giở trò lưu manh: "Anh Cảnh~ cho em lợi dụng mười phút thôi được không?"

Văn Cảnh nhướng mày: "Nếu tôi nói không được thì cậu sẽ dừng à?"

"Ừm cũng không đâu, em chỉ là thông báo trước cho anh biết thôi, để thể hiện sự tôn trọng ấy mà."

Vừa dứt lời, Bạch Mộc Ninh liền vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào lồng ng.ực rắn chắc kia, nói: "Anh Cảnh ơi, tim anh đập nhanh ghê..."

"Anh Cảnh này, em muốn yêu rồi, anh có muốn yêu không?"

Bình Luận (0)
Comment