Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 33

Tựa vào lồng ng.ực Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh khẽ hỏi ra câu muốn yêu đương đã giấu trong lòng bấy lâu, nhưng phía Văn Cảnh lại chẳng có lấy một phản ứng nào, cứ bình thản như thể chưa từng nghe thấy, trái ngược hoàn toàn với Bạch Mộc Ninh, lúc này lòng bàn tay cậu đã đổ mồ hôi.

Cậu siết chặt lấy ống quần, cố gắng xoa xoa cho bớt căng thẳng, nhưng vẫn hồi hộp đến mức tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Muốn hay không muốn, mỗi câu trả lời sẽ dẫn đến một cách phản ứng khác nhau. Nhưng Bạch Mộc Ninh vẫn rất tự tin, cậu tin chắc rằng Văn Cảnh sẽ đồng ý thôi.

Dù gì cũng đã hôn nhau rồi, chẳng lẽ lại không chịu trách nhiệm à?

Thế mà Văn Cảnh vẫn im lặng, Bạch Mộc Ninh ngẩng đầu nhìn lên muốn xem thử sắc mặt anh ra sao. Nhưng khuôn mặt ấy lại chẳng thể hiện gì rõ ràng, khiến cậu chẳng đoán nổi anh đang nghĩ gì.

Một lúc sau, Văn Cảnh đưa tay lên nắm lấy gáy cậu xoa xoa rồi trầm giọng hỏi: "Bạch Mộc Ninh, cậu thật sự hiểu sao?"

Văn Cảnh đảo khách làm chủ, trong nháy mắt đã chiếm thế thượng phong khiến Bạch Mộc Ninh giật mình như chim sợ cung, vội đưa tay chống lên ngực Văn Cảnh, trong lòng dấy lên một cảm giác muốn chạy trốn ngay lập tức.

Đây rõ ràng không phải câu trả lời đúng. Quá gian xảo! Sao có thể đánh trống lảng như vậy chứ?

"Hiểu... hiểu cái gì cơ?" Bạch Mộc Ninh hoàn toàn không hiểu nổi, rõ ràng cậu hỏi Văn Cảnh có muốn yêu đương không, sao anh lại quay ra hỏi cậu hiểu thật sao?

Cuối cùng là phải hiểu cái gì mới được?

Bạch Mộc Ninh còn chưa kịp hỏi tiếp, thì điện thoại của Văn Cảnh bỗng reo lên. Cậu nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam êm ái: "Anh Cảnh, em đến rồi."

Chỉ một câu 'em đến rồi' thôi đã để lộ một điều: đây không phải chuyện phát sinh bất ngờ, mà là cuộc hẹn đã được sắp xếp từ trước.

Bạch Mộc Ninh vẫn luôn tưởng rằng là do cậu nói mãi nên Văn Cảnh mới đổi ý chịu đi tham gia hoạt động cùng mọi người. Nào ngờ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cậu, hóa ra anh đến là vì người tình của anh.

Suy nghĩ đó như nổ tung trong đầu khiến sắc mặt Bạch Mộc Ninh sa sầm ngay lập tức. Dù thế nào cũng chẳng thể vui nổi, trong lòng như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, khó chịu vô cùng.

Văn Cảnh buông tay, thản nhiên đi vòng qua cậu, bước đến bên cửa sổ để nghe điện thoại: "Em đang ở đâu? Ừ, anh tới ngay."

Bạch Mộc Ninh biết người gọi đến chính là tình nhân của anh, nên cậu chỉ còn cách đứng chặn trước cửa không cho anh đi.

Họ còn gặp nhau làm gì chứ? Gặp để làm gì nữa?

Chẳng phải Văn Cảnh đang 'ăn trong bát, nhìn trong nồi' à? Không lẽ anh là gã cặn bã thật?

Bạch Mộc Ninh nổi điên: "Không được, anh không được đi đâu hết! Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em nữa."

Cậu giang tay chặn cửa, không cho Văn Cảnh bước ra nửa bước.

Văn Cảnh chỉ đứng đó nhìn cậu không nhúc nhích.

Bạch Mộc Ninh giờ có vốn liếng để ngẩng cao đầu rồi, cậu ngước mắt nhìn thẳng vào Văn Cảnh, từng chữ từng chữ rõ ràng: "Anh Cảnh, rốt cuộc anh có muốn yêu đương hay không?"

Cậu lấy hết can đảm nói tiếp: "Nếu anh muốn thì thử với em đi. Em trẻ trung, xinh xắn, năng lượng dồi dào, yêu em không thiệt chút nào đâu."

"Anh có muốn suy nghĩ nghiêm túc một lần không?"

Bạch Mộc Ninh thấp thỏm chờ đợi, cậu không biết Văn Cảnh sẽ nói gì.

Văn Cảnh siết chặt điện thoại, nói: "Đừng nháo nữa, giờ tôi có việc phải giải quyết. Chuyện của chúng ta để sau hẵng nói."

Văn Cảnh nói với giọng có phần nghiêm nghị, như thể đang nhấn mạnh anh không hề đùa đâu, làm ơn tránh ra ngay.

Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn đứng sang một bên, lặng lẽ để mặc Văn Cảnh vội vã rời đi. Cậu hiểu mình đã thua rồi.

Trong lòng anh, người tình quan trọng hơn cậu, còn cậu chẳng là gì cả.

Cậu tưởng rằng mình và Văn Cảnh đã gần gũi đủ để có thể nói ra lời tỏ tình thêm một lần nữa. Nhưng hóa ra vẫn thất bại.

Cậu không bằng người tình của anh.

Nỗi uất ức dâng lên tận cổ, tại sao cậu lại chỉ là cá dự bị trong ao cá của Văn Cảnh chứ?

Cậu có điểm nào thua kém?

-

Đến bữa trưa, Trần Hạo Nam hỏi Bạch Mộc Ninh: "Lão Văn đâu rồi em? Sao không thấy tới ăn? Bình thường hai người dính nhau như keo ấy, hôm nay lại tách ra rồi?"

Văn Cảnh bây giờ đang đi gặp người yêu, còn đâu mà rảnh ăn uống chung với họ nữa?

Với lại, ai dính nhau chứ?

Cậu chẳng có tí khẩu vị nào, chỉ lười nhác đáp: "Ảnh có việc, không biết đi đâu rồi."

Trên bàn đầy những món cậu vẫn thích, cậu chưa bao giờ kén ăn, cái gì cũng ăn được, rất là dễ nuôi.

Nhưng hôm nay nhìn mà chẳng buồn động đũa, một miếng cũng nuốt không trôi.

Có lẽ vì sắc mặt Bạch Mộc Ninh sa sút quá rõ ràng, nên Trần Hạo Nam đoán trúng ngay: "Cãi nhau à?"

"Không có mà?" Bạch Mộc Ninh ra sức phủ nhận, cố gắng che giấu cảm xúc của mình, lí nhí nói "Em làm gì dám cãi với anh ấy chứ. Ai dám cơ?"

"Chỉ là hôm nay tâm trạng em không tốt thôi."

Trần Hạo Nam cười cười, không nói gì thêm, rủ rê đầy nhiệt tình: "Nhóc Ninh, em mua đồ bơi chưa? Chiều chúng ta đi tắm suối nước nóng, tối về thì chiến luôn ba con cừu quay nhé."

Trần Hạo Nam đã đặt sẵn ba con cừu quay nguyên con. Vì mỗi con mất hơn ba tiếng để nướng, nên trong lúc chờ, cả nhóm có thể đi tắm suối nước nóng cho thư giãn.

Ăn trưa xong, mọi người về phòng nghỉ ngơi nửa tiếng để tiêu thực, sau đó mới thay đồ rồi kéo nhau ra khu suối nước nóng.

Suối được xây trong nhà, không phân khu nam nữ rõ ràng, nhưng mọi người tự giác tách riêng ra không ai làm phiền ai.

Bạch Mộc Ninh ngâm mình trong nước nóng chưa được bao lâu, mặt đã bắt đầu ửng hồng, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Cả người bỗng thấy nóng bức, đầu óc mơ hồ như bị quay cuồng.

Ngâm chưa tới mười phút, cậu đã chịu không nổi rồi vội vã lên bờ.

Tối đến, tiệc nướng diễn ra rộn ràng hơn cả: nào là cừu quay, đồ nướng đủ món, có cả hát hò linh đình. Mọi người chơi vui đến tận mười hai giờ.

Lúc trở về phòng, Bạch Mộc Ninh không nhịn được mà liếc nhìn phòng Văn Cảnh, do dự một hồi cuối cùng vẫn bước tới gõ cửa.

Cậu gõ mấy phút liền vẫn không ai mở, nên cậu chắc chắn Văn Cảnh vẫn chưa về.

Lòng cậu lại trĩu xuống thêm một tầng nữa.

Sáng sớm hôm sau, cậu lại gõ cửa phòng Văn Cảnh, vẫn không ai đáp lời.

Văn Cảnh cả đêm không về, ở đâu thì cậu không cần đoán cũng biết.

Bạch Mộc Ninh ủ rũ nghĩ thầm, chắc Văn Cảnh đã có lựa chọn cho riêng mình rồi.

Sau bữa sáng, Trang Vũ Miên đề xuất đi chơi loanh quanh gần đó, thế là cả nhóm rủ nhau thuê xe đi tự lái khám phá khu vực xung quanh.

Trời dần sụp tối, lúc cả nhóm đang đi tìm quán ăn tối, thì điện thoại của Bạch Mộc Ninh nhận được cuộc gọi của Văn Cảnh.

Cậu bắt máy, Văn Cảnh hỏi: "Ở đâu đấy?"

Nhưng lúc này, Bạch Mộc Ninh vẫn còn đang bực tức, sao nói chuyện tử tế được nữa. Phản ứng của cậu là bản năng, cũng là giận dỗi: "Tôi ở đâu mắc mớ gì phải báo anh? Anh là gì của tôi mà tôi phải báo?"

"Tôi thích đi đâu là quyền của tôi, anh không có quyền can thiệp."

Giọng cậu hơi lớn làm mấy người phía trước quay lại nhìn. Bạch Mộc Ninh ngại quá đành cười gượng, rồi đi tách ra xa một chút để tiếp tục cuộc gọi.

Bây giờ cậu thực sự rất giận, giận đến mức muốn phát điên.

Văn Cảnh vốn chẳng thích cậu thật lòng. Với anh, người tình vẫn luôn quan trọng hơn cậu.

Sau một lúc im lặng, Văn Cảnh khẽ thở dài: "Chẳng phải muốn theo đuổi tôi sao? Giờ không theo nữa à? Bây giờ tôi..."

Câu nói chưa dứt thì bị Bạch Mộc Ninh ngắt lời một cách gấp gáp: "Không theo nữa, theo làm gì cho mệt. Trên đời thiếu gì đàn ông, mắc gì tôi phải chết dí ở chỗ anh?"

Nói thật, cậu cũng chẳng gọi là chết dí gì cho cam, nếu như không phải do anh Chu thuê cậu để quyến rũ Văn Cảnh làm anh thay lòng, thì cậu với Văn Cảnh làm gì có cơ hội gặp nhau.

Giờ thì nhiệm vụ thất bại, Văn Cảnh vẫn không thể dứt khỏi người tình, vậy thì cậu cũng chẳng cần phải theo đuổi làm ngoé gì nữa.

Thôi thì kết thúc tại đây, cũng tốt.

Vừa hay nhân cơ hội này làm cho quan hệ trở nên căng thẳng, để sau khi về cậu có thể lập tức nghỉ việc, từ đó về sau sẽ không bao giờ gặp lại Văn Cảnh nữa.

"Anh không yêu tôi thì sẽ có người khác yêu tôi."

"Tôi không tin là tôi không tìm được người nào tốt hơn anh."

Bạch Mộc Ninh gằn từng chữ, mạnh mẽ cúp máy ngay sau câu nói đó.

Đi gặp tình nhân xong lại quay về tìm cậu là sao? Cậu là gì trong mắt anh?

Bố đây không phục vụ nữa! Nghĩ đến đó, cậu liền tắt nguồn điện thoại, nhét gọn vào túi áo khoác.

Cuối cùng, họ chọn một quán lẩu đồng lâu năm mang hương vị đặc trưng của Kinh Nam.

Quán cực kỳ đông khách, người xếp hàng chờ ăn kín cả cửa. May mà Trần Hạo Nam có quen với ông chủ nên cả bọn được ưu tiên vào thẳng.

Chọn món xong, Trần Hạo Nam còn gọi thêm vài chai bia, nói là muốn uống cho đã.

Bạch Mộc Ninh tự tay rót một ly đầy, định nâng lên uống.

Trần Hạo Nam vội vàng giật tay cậu lại: "Nhóc Ninh, đừng uống. Em mà say rồi, anh biết ăn nói sao bây giờ?"

Bạch Mộc Ninh biết rõ anh ta đang nói đến ai: "Phải báo cáo gì chứ? Việc của em thì em tự chịu trách nhiệm."

Thấy cậu nói cứng như vậy, Trần Hạo Nam cũng đành bất lực. Anh ta ghé sát lại, hạ giọng hỏi nhỏ: "Vậy là cãi nhau rồi à? Nói anh Hạo Nam nghe xem, nếu cậu ta bắt nạt em thì anh xử giùm cho."

Lúc có người ghé sát tai nói chuyện nhẹ nhàng, Bạch Mộc Ninh dần dần cũng dịu lại. Cậu chợt nhận ra, đến tư cách để tức giận cậu cũng chẳng có.

Cậu và Văn Cảnh rốt cuộc là quan hệ gì chứ? Nói trắng ra thì chẳng là gì cả. Cùng lắm chỉ là đồng nghiệp, mà đồng nghiệp thì lấy gì để tức giận?

Bạch Mộc Ninh ngửa cổ uống cạn ly bia trong tay, giọng khàn khàn: "Không, bọn em không cãi nhau."

Cậu nghĩ, thôi thì đến đây là hết, về rồi sẽ tìm anh Chu để huỷ đơn hàng, cậu không làm nữa.

Đang suy nghĩ thì Trần Hạo Nam đột nhiên đứng dậy, gọi to một tiếng: "Lão Văn, cậu cuối cùng cũng mò tới rồi! Mau qua đây ngồi, tụi này chờ mỗi cậu thôi đấy."

"Bữa nay cậu bao nha, coi như trừng phạt tội tự ý bỏ đoàn!"

Văn Cảnh cởi áo khoác ngoài, bước đến ngồi xuống ngay cạnh Bạch Mộc Ninh, giọng điềm đạm: "Đương nhiên là tôi mời, mọi người cứ thoải mái gọi món."

Trần Hạo Nam chẳng khách sáo với Văn Cảnh làm gì, gọi thêm bốn đĩa thịt liền.

Văn Cảnh đưa thực đơn sang phía Bạch Mộc Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Muốn ăn gì?"

Bạch Mộc Ninh lắc đầu, cũng chẳng buồn liếc anh lấy một cái.

Đang chiến tranh lạnh đây, mắc gì xích lại gần người ta?

Cả bàn đều cảm nhận được bầu không khí bất thường, nên ai nấy đều cố gắng tìm chuyện để nói, xua bớt sự ngượng ngập.

Suốt cả bữa lẩu, Bạch Mộc Ninh chỉ cúi đầu ăn, không nói một câu, không nhìn ai, cảm giác đè nén đến khó thở.

Ăn xong, Trần Hạo Nam đề nghị cả nhóm đi hát karaoke, nhưng Bạch Mộc Ninh lấy cớ không khỏe, tự bắt xe về khách sạn.

Văn Cảnh không đi theo nhóm mà yên lặng về cùng cậu.

Bạch Mộc Ninh không nói gì, mà anh cũng chẳng lên tiếng, hai người chỉ lặng lẽ đi bên nhau.

Cho đến trước cửa phòng, thay vì đi về phòng mình, Văn Cảnh lại theo cậu vào sát cửa.

Bạch Mộc Ninh dừng tay khi quẹt thẻ mở cửa, quay đầu nhìn cái đuôi lẽo đẽo sau lưng, nhắc nhở: "Đây là phòng tôi, bác sĩ Văn, phòng anh ở bên cạnh."

"Đã tìm được bạn trai vừa ý chưa?" Văn Cảnh lại trả lời một câu chả ăn nhập gì.

Tìm cái nỗi gì mà tìm, cậu có bao giờ thật sự định kiếm bạn trai đâu.

Chẳng qua lúc đó tức quá nên buột miệng nói cho hả giận thôi mà.

Bạch Mộc Ninh quẹt thẻ bước vào phòng, vặn nắp chai nước suối, uống một ngụm rồi hờ hững nói: "Làm gì có nhanh vậy được? Nhưng mà tôi vừa trẻ trung, vừa đẹp, sức sống thì dồi dào, kiểu gì cũng chẳng lo ế đâu."

"Được rồi, giờ tôi muốn ngủ, mời anh đi đi."

Văn Cảnh vẫn đứng yên không nhúc nhích. Một lúc sau, anh chậm rãi bước đến bên cạnh Bạch Mộc Ninh, dịu dàng nói: "Bạch Mộc Ninh, bây giờ có thể tiếp tục chủ đề hôm qua rồi. Em hỏi anh có muốn yêu không, vậy thì giờ mình yêu đi."

Bạch Mộc Ninh hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại cơn sóng cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ng.ực, rồi cứng giọng đáp: "Nhưng bây giờ tôi không muốn nữa."

"Anh muốn."

"Liên quan gì đến tôi."

Bạch Mộc Ninh đưa tay đẩy anh ra cửa: "Bác sĩ Văn, tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ. Mời anh đi cho."

Chỉ cần nghĩ đến việc Văn Cảnh bỏ rơi mình để đi tìm người tình, ngực Bạch Mộc Ninh lại nghẹn cứng, khó chịu đến không thở nổi.

Cậu rốt cuộc là gì trong lòng anh?

Giờ Bạch Mộc Ninh chỉ muốn tránh xa Văn Cảnh, chẳng muốn nói gì với anh nữa, chỉ mong anh mau chóng rời khỏi.

Văn Cảnh dừng bước xoay người lại, anh nắm chặt cổ tay cậu, ép cậu tựa lưng vào cánh cửa, hỏi thẳng: "Thật sự không muốn theo đuổi anh nữa à?"

Hai tay bị ghì chặt trên đỉnh đầu, Bạch Mộc Ninh cảm thấy tư thế này đúng là quá bất lợi với cậu, chẳng còn chút khí thế nào cả, hoàn toàn bị dồn ép.

"Ừ, không theo đuổi nữa." Cậu quay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn Văn Cảnh lấy một cái. Trong lòng vẫn còn đang bực bội nên không muốn nói chuyện đàng hoàng.

Văn Cảnh khẽ thở dài, như thể đang bất đắc dĩ mà nhượng bộ: "Vậy thì khỏi cần theo nữa, yêu luôn đi."

Vừa dứt lời, Bạch Mộc Ninh ngơ ngác quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt anh thì một nụ hôn nóng bỏng đã ập xuống chuẩn xác mà gặm nhấm lấy môi cậu.

Đôi mắt Bạch Mộc Ninh lập tức mở to vì kinh ngạc: Văn Cảnh lại là người chủ động hôn cậu.

Bình Luận (0)
Comment