Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 42

【Đàn ông xăm hình có ý nghĩa gì?】

【Đàn ông xăm hình có phải xã hội đen không?】

【Bác sĩ xã hội đen?】

Bạch Mộc Ninh nằm dài trên sofa liên tục tìm kiếm ba câu hỏi này, bên dưới có rất nhiều câu trả lời, thậm chí còn hiện lên một cuốn tiểu thuyết tên là Bác sĩ xã hội đen.

Càng nhìn càng thấy hãi, càng xem càng thấy sợ, Bạch Mộc Ninh cảm thấy chuyện muốn thẳng thắn chia tay chắc là nên hoãn lại một chút thì hơn.

Chủ yếu là bây giờ cậu không có gan để nói, lỡ như chọc giận Văn Cảnh thì sao?

Người theo đuổi là cậu, giờ người đòi chia tay cũng là cậu, quan trọng là họ mới bên nhau được có mấy ngày?

Chia tay ngay bây giờ e là không được, chỉ có thể dùng trí tuệ để giải quyết.

Tiếp tục tìm kiếm những chủ đề liên quan, chẳng bao lâu sau bên cạnh đã có một giọng nói: "Bé Ninh, mì nấu nóng rồi."

Vừa nhắc Văn Cảnh là có Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh giật mình suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất.

Giây tiếp theo, vì sợ Văn Cảnh sẽ thấy những nội dung mà cậu tìm kiếm, thế là Bạch Mộc Ninh vội vàng tắt điện thoại ngồi thẳng người dậy.

"Ồ, em biết rồi."

Ngồi vào bàn ăn, Bạch Mộc Ninh bắt đầu ăn mì, Văn Cảnh không chỉ nấu mì cho cậu mà còn ân cần thêm xúc xích và trứng.

Nhìn vào tô mì với một cây xúc xích và hai quả trứng ốp la, cây xúc xích lại còn nằm ngay chính giữa hai quả trứng, Bạch Mộc Ninh không kìm được mà lập tức nhớ đến chuyện xấu hổ mình vừa gây ra ban nãy.

Em muốn ăn hàng nóng của anh.

Bây giờ đúng là liên tưởng được rồi.

Hình như cái này cũng hơi giống quá rồi?

Cho đến Bạch Mộc Ninh dùng đũa cắt xúc xích thành những miếng nhỏ xong thì trong lòng mới cảm thấy yên tâm hơn.

Khi ăn mì, Bạch Mộc Ninh nhớ lại Văn Cảnh nhắc đến việc Giang Thanh Từ gặp chuyện, không kiềm được sự tò mò liền hỏi: "Anh Cảnh, Giang Thanh Từ sao rồi?"

Quan hệ giữa Giang Thanh Từ và anh Chu có gì đó không được rõ ràng, cứ thấy rối rối làm sao.

Một người thì nói đó là anh trai mình, còn người kia thì kêu là người yêu, rốt cuộc là ai đang nói dối?

Tất nhiên, Bạch Mộc Ninh có thiên hướng nghiêng sang Giang Thanh Từ, nhìn anh Chu kiểu gì cũng không giống đang nói dối.

Cách Văn Cảnh nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, rất tùy ý: "Cắt cổ tay tự sát."

Bạch Mộc Ninh bị nước mì nóng phỏng, cậu thốt lên một tiếng, ngạc nhiên nói: "Cắt cổ tay tự sát? Vãi thật, có chuyện gì mà lại nghĩ quẩn thế?"

"Không đúng, chắc cậu ta không sao đâu phải không anh?"

Mặc dù Bạch Mộc Ninh không thích Giang Thanh Từ lắm, còn cảm thấy cậu ta có chút giả tạo, nhưng đó cũng là một sinh mạng, cậu vẫn sẽ theo bản năng lo lắng về sự an toàn của cậu ta.

"Chỉ là đứt gân cơ thôi." Giọng nói của Văn Cảnh hơi lạnh lùng, Bạch Mộc Ninh mím môi, cảm thấy Văn Cảnh có vẻ hơi tàn nhẫn.

Cắt cổ tay tự sát mà không nghiêm trọng sao.

Có thể gây tử vong đó.

Cứ như thể đọc được suy nghĩ trong lòng Bạch Mộc Ninh, Văn Cảnh vẫy tay với cậu nói rằng: "Đưa tay cho anh."

Bạch Mộc Ninh nghe lời đưa tay sang, Văn Cảnh cầm lấy cổ tay cậu rồi nói: "Cắt đứt động mạch quay thì máu mới phun ra, nhưng động mạch ở cổ tay rất khó để cắt trúng."

"...?"

Tới rồi, lớp học nhỏ của bác sĩ Văn lại đến rồi đấy.

Nhưng phải công nhận Văn Cảnh biết rất nhiều thứ, ngay cả kiến thức y học phương Tây cũng nắm rất rõ.

Ngón tay Văn Cảnh chỉ vào một vị trí rồi nói: "Động mạch ở cổ tay nằm ngay đây, chính là chỗ để bắt mạch. Ở đây có một rãnh nhỏ, động mạch quay được bao bọc bên trong để bảo vệ, cần dùng lực rất lớn mới có thể cắt đứt."

"Nếu xuống dao không đủ sâu thì sẽ chỉ cắt đứt lớp gân."

"Và cho dù có dùng lực rất mạnh đi nữa, nếu chỉ cắt trúng động mạch quay, thì với một người bình thường trong điều kiện bình thường không có tác động phá hoại từ bên ngoài, chức năng đông máu của cơ thể vẫn sẽ kịp thời cầm máu, không đến mức mất mạng."

Bạch Mộc Ninh chợt ngộ ra, hóa ra bao năm nay phim truyền hình toàn lừa cậu.

"Không sao là tốt rồi." Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: "Vậy sao cậu ta lại muốn tự sát?"

Nhìn bề ngoài có vẻ là người lạc quan, sao lại nghĩ quẩn như vậy?

Hơn nữa, chẳng phải bọn họ sắp ra nước ngoài sao?

Giờ còn bị thương phải nhập viện thế này, làm sao mà đi được nữa?

Bạch Mộc Ninh bỗng cảm thấy mất khẩu vị, đặt đũa xuống không ăn nữa.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, chẳng lúc nào được yên ổn cả.

"Cãi nhau với anh trai của cậu ta." Văn Cảnh bắt đầu dọn dẹp chén bát, đi đến bồn rửa chén.

"Cãi nhau thôi mà cũng đến mức tự sát sao?" Bạch Mộc Ninh ghé sát lại gần hỏi.

"Có vẻ em quan tâm chuyện của cậu ta nhỉ?"

Giọng điệu Văn Cảnh nghe cứ là lạ, như thể đang ghen và rất để ý đến chuyện cậu nhắc đến người khác.

Nhưng nghĩ lại, Bạch Mộc Ninh cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, Văn Cảnh có thể chỉ đơn thuần không thích bàn chuyện riêng tư của người ta mà thôi.

Bạch Mộc Ninh cười hì hì, chen vào giúp Văn Cảnh rửa bát.

Chỉ một cái bát với một đôi đũa mà dưới sự quấy rối của Bạch Mộc Ninh phải rửa mất tận ba phút.

Phá đám thành công, Bạch Mộc Ninh đưa khăn giấy cho Văn Cảnh lau tay, rồi hỏi: "Anh Cảnh, sao anh lại xăm vậy?"

"Nguyên một mảng lớn thế này, nhìn thôi cũng thấy đau rồi."

Bạch Mộc Ninh từng vô tình bước nhầm vào một tiệm xăm, bên trong không ngừng vang lên tiếng xè xè của kim xăm, còn có cả tiếng đàn ông đau đến nghiến răng nghiến lợi rê.n rỉ.

Từ đó trở đi, cậu có một nỗi ám ảnh sâu sắc với việc xăm mình.

Đau như vậy, những ai chịu đựng được đều là người cứng cỏi.

Không biết Văn Cảnh nghĩ gì mà khóe môi bỗng nhếch lên đầy vẻ xấu xa: "Yên tâm đi, bạn trai em không phải dân xã hội đen đâu, chỉ là lúc nhỏ không hiểu chuyện thôi."

Bạch Mộc Ninh mím môi, tròn mắt nhìn Văn Cảnh đầy kinh ngạc, hóa ra ngay từ lúc gọi cậu ăn mì thì Văn Cảnh đã nhìn thấy hết rồi.

Thấy nhưng không nói, bây giờ mới lên tiếng, xem ra anh vẫn luôn để tâm đến hiểu lầm của cậu.

Bạch Mộc Ninh cười hai tiếng đầy ngượng ngùng, sau đó giơ tay cù Văn Cảnh: "Ai mà biết anh làm nghề gì chứ? Quan hệ thì rộng, bạn bè thì nhiều, ai biết được có phải là người xấu hay không."

Nói xong rồi lập tức chạy té đi, Văn Cảnh nhanh tay nhanh mắt kéo cậu lại ôm vào lòng, cắn nhẹ lên cổ cậu rồi đáp: "Đúng vậy, anh là người xấu đấy, giờ em còn dám chạy không?"

Bạch Mộc Ninh nhíu mày kêu lên một tiếng: "Anh Cảnh, đau em."

Văn Cảnh thả lỏng hàm răng: "Dù em có chạy, anh cũng sẽ bắt em về."

Câu nói ấy đã khiến cho trái tim Bạch Mộc Ninh rung động đầy mạnh mẽ, cậu không biết Văn Cảnh nói câu đó ra là ý gì, liệu đó là lời cảnh cáo hay chỉ là bông đùa cho qua?

Bạch Mộc Ninh chọn tin rằng đó là lời bông đùa, bên cũng mượn cớ hỏi: "Anh cảnh, nếu sau này em muốn chia tay với anh thì sao?"

Văn Cảnh hôn lên môi cậu, một lúc lâu mới trả lời: "Chia tay hay không là do anh quyết định."

Hiểu rồi, ý của Văn Cảnh là cậu nói chia tay thì không tính, chỉ khi nào anh muốn chia tay mới được.

Nghĩ vậy xong, có lẽ Bạch Mộc Ninh cũng tìm được hướng đi cho mình, nếu Văn Cảnh chủ động chia tay với cậu thì cậu sẽ an toàn phải không?

Chỉ là, "làm" thế nào lại là một môn nghệ thuật, cậu còn phải tính toán lâu dài.

Một lúc sau khi Văn Cảnh đã hôn đủ rồi, anh ôm Bạch Mộc Ninh ngồi xuống sofa hỏi: "Mai dẫn em đi chơi nhé?"

Ngày mai là ngày nghỉ, nhưng Bạch Mộc Ninh đã hẹn với Lý An Triệt rồi.

Mai Lý An Triệt từ nơi khác trở về, bọn họ cần gặp nhau.

"Mai không được rồi, em phải đi gặp Lý An Triệt, để hôm khác được không anh?"

Nụ cười nơi khóe môi Văn Cảnh thoáng chùng xuống, nhưng anh vẫn đáp: "Bé Ninh nói hôm khác vậy thì đợi hôm khác thôi."

Cảm xúc nơi đáy mắt Văn Cảnh vụt qua rất nhanh, nhưng Bạch Mộc Ninh đang có quá nhiều tâm sự nên không chú ý đến.

Lúc này có người ở bên cạnh, Bạch Mộc Ninh không nhịn được mà hỏi: "Anh Cảnh, anh có biết tại sao tòa án lại niêm phong nhà không?"

Văn Cảnh đáp: "Phần lớn là do tranh chấp kinh tế, nợ nần không trả, bị chủ nợ kiện nên bị niêm phong."

"Ồ, ra là vậy." Bạch Mộc Ninh trầm ngâm: "Anh Cảnh, nhà của Lý An Triệt cũng bị dán niêm phong rồi, không biết cậu ấy gặp chuyện gì nữa."

Bạch Mộc Ninh rất lo lắng nói: "Lý An Triệt vừa mới thất tình, giờ nhà lại có chuyện, vậy mà chẳng nói gì với em cả. Nếu sáng nay em không qua nhà cậu ấy thì đến giờ vẫn chẳng hay biết gì."

"Ngày mai gặp Lý An Triệt, nhất định em phải hỏi cậu ấy cho ra lẽ. Rõ ràng là bạn bè, tại sao lại giấu em chứ?"

"Anh Cảnh, anh nói xem tại sao Lý An Triệt lại không nói với em?"

Bạch Mộc Ninh thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến khóe môi đang dần hạ xuống của Văn Cảnh.

Văn Cảnh lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm: "Tối nay em cứ nhắc đến Lý An Triệt mãi."

Bạch Mộc Ninh không nói gì mà chỉ nhìn anh thật chăm chú, cậu chỉ nói có vài câu thôi mà?

Sao lại giận rồi?

Văn Cảnh nói thêm: "Em đã từ chối anh hai lần vì Lý An Triệt, anh hy vọng sẽ không có lần tiếp theo."

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng Bạch Mộc Ninh vẫn nghe ra được hàm ý cảnh cáo.

-

Sáng sớm hôm sau, Bạch Mộc Ninh nhận được điện thoại của Lý An Triệt, nói rằng cậu bạn đang ở bệnh viện, Bạch Mộc Ninh có thể đi đến bệnh viện tìm mình.

Bạch Mộc Ninh vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Lý An Triệt đã lâu không gặp.

Lý An Triệt gầy đi nhiều, cả người trông tiều tụy không ít.

"Ninh à, cậu đến rồi?" Lý An Triệt cười gượng: "Xin lỗi vì lại hẹn cậu ở đây. Hôm nay mẹ tớ không khỏe, tớ bảo bà về nhà nghỉ ngơi. Còn ba thì nằm viện không thể thiếu người chăm sóc được."

Ba của Lý An Triệt đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, không biết là đang ngủ hay hôn mê.

"An An, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"

Lý An Triệt ngập ngừng một lúc rồi kể lại những chuyện mình đã trải qua gần đây.

Hóa ra hôm đó cậu ấy định đi tìm Trịnh Khả Kiện để tỏ tình, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng ba cậu bị xuất huyết não phải nhập viện nên cậu chàng phải cuống quýt chạy đến.

Đợi ba ra khỏi phòng cấp cứu, cậu mới hỏi mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ba cậu luôn khỏe mạnh, sao lại đổ bệnh đột ngột như vậy chứ?

Bà vừa khóc nức nở vừa kể đứt quãng về những chuyện xảy ra trong gia đình.

"Là chú ruột hại ba tớ."

"Chú ấy nói làm ăn khó khăn, cần một khoản tiền gấp để xoay sở, nên muốn ba tớ đứng ra bảo lãnh vay giúp một khoản."

"Quan hệ của ba tớ với chú đó giờ vẫn rất tốt, vì muốn giúp em trai nên đã thế chấp nhà để gom tiền giúp, còn làm người bảo lãnh vay một khoản nữa."

Kết quả là chú bỏ trốn, nhà tớ thì bị tịch thu, còn để lại một khoản nợ rất lớn. Ba mẹ tớ không hề nói gì với tớ, giấu suốt từ đầu đến cuối. Mãi đến khi tòa án cử người đến niêm phong căn nhà, ba tớ chịu không nổi cú sốc nên đổ bệnh, lúc đó tớ mới biết gia đình đã gặp chuyện.

Lúc Lý An Triệt kể những chuyện này ra trông cậu rất bình tĩnh, cứ như thể người khác gặp chuyện chứ không phải cậu bạn vậy. Bạch Mộc Ninh biết bây giờ cậu ạn đang đau đớn biết bao nhiêu.

"An An, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà."

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Bạch Mộc Ninh nói gì cũng vô ích, cùng lắm chỉ nói được một câu sáo rỗng.

Cậu chẳng thể giúp được gì cả.

"Đã báo cảnh sát chưa?"

"Báo rồi, vô dụng thôi, ông ta bỏ trốn rồi, không tìm ra được."

Bạch Mộc Ninh nghĩ nghĩ, chắc có thể nhờ Văn Cảnh giúp được, chẳng phải anh có rất nhiều mối quan hệ sao?

Không lâu sau, một y tá cầm tờ hóa đơn đến tìm Lý An Triệt: "Nhà cậu đến thời hạn đóng viện phí rồi."

Lý An Triệt lộ vẻ khó xử khi nhận lấy tờ hóa đơn: "Em biết rồi."

"Nhớ đóng sớm nhé, tiền viện phí không chậm trễ được đâu."

Chờ y tá đi rồi, Lý An Triệt mới nhíu mày lấy điện thoại ra kiểm tra từng khoản trong ngân hàng để tìm tiền.

Cảm giác lo lắng vì tiền bạc này, Bạch Mộc Ninh hiểu quá rõ. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cậu đều như vậy.

Trước đây còn có ba mẹ nên mọi thứ còn coi như nhẹ nhàng, nhưng sau khi họ mất rồi thì cậu phải tính toán chi ly từng đồng từng cắc, nhưng vẫn thiếu thốn không xuể.

Bạch Mộc Ninh lấy điện thoại, chuyển hết số tiền còn lại của mình cho Lý An Triệt: "An An, đây là toàn bộ số tiền của tớ, cậu cứ lấy nó đóng tiền đi."

Lý An Triệt nhìn chằm chằm vào thông báo chuyển khoản trên màn hình điện thoại, những cảm xúc dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ.

Cậu ấy bật khóc: "Ninh à, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì chứ? Trước đây cậu cũng giúp tớ không ít lần mà. Cậu còn nhớ lần tớ bị viêm ruột thừa, cậu đã cõng tớ đến bệnh viện không? Khi đó, chẳng phải cậu cũng trả tiền viện phí giúp tớ à? Tớ nhớ số tiền đó còn nợ cậu nửa năm mới trả hết đấy."

Sau đó, Bạch Mộc Ninh cùng Lý An Triệt đi đóng viện phí. Xong xuôi họ đứng trước cổng bệnh viện trò chuyện một lúc nữa.

Lý An Triệt vẫn còn hơi ủ rũ, nói rằng không biết có vượt qua được giai đoạn khó khăn này hay không.

Bạch Mộc Ninh nắm chặt vai cậu bạn, tiếp thêm sức mạnh: "An An, đừng nản lòng, còn sống là còn hy vọng."

"Nếu cậu không kiên cường, vậy ba mẹ cậu phải làm sao đây?"

Bạch Mộc Ninh đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Lý An Triệt: "An An, cậu còn có tớ nữa, tớ sẽ giúp cậu bằng tất cả khả năng của mình."

Lý An Triệt không kìm được mà ôm chầm lấy Bạch Mộc Ninh, cảm giác như cuối cùng cũng tìm thấy một chỗ dựa vững chắc, thấy được tia hy vọng: "Cậu là anh em tốt của tớ, tớ sẽ mãi nhớ ơn này."

Từ sau khi nhà cậu chàng gặp chuyện, họ hàng thân thích đều tránh mặt, chỉ có Bạch Mộc Ninh là chủ động đưa tay giúp đỡ.

Lý An Triệt trăm mối cảm xúc đan xen, có lẽ điều đúng đắn nhất cậu bạn từng làm trong đời chính là kết bạn với Bạch Mộc Ninh.

Bạch Mộc Ninh vỗ vai cậu: "Anh em tốt cả đời."

Khoảnh khắc ấm áp anh em thâm tình này bỗng bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang: "Bạch Mộc Ninh."

Bạch Mộc Ninh quay đầu lại, vừa nhìn thấy Văn Cảnh thì lập tức theo phản xạ đẩy Lý An Triệt ra: "Anh... anh Cảnh, sao anh lại ở đây?"

Lý An Triệt mơ hồ, lời hứa anh em tốt cả đời ơi?

Nhưng mà, tại sao Bạch Mộc Ninh lại sợ sếp của cậu ấy như vậy? Bọn họ đâu có làm chuyện gì khuất tất đâu, sao trông cứ như bị bắt gian tại trận thế này?

Bạch Mộc Ninh nhanh chóng nói với Lý An Triệt: "An An, cậu về trước đi, không cần tiễn tớ đâu."

Lý An Triệt thức thời rời đi. Đợi người đi xa, Bạch Mộc Ninh mới hỏi: "Anh Cảnh, sao anh đến bệnh viện vậy ạ?"

"Giang Thanh Từ đang điều trị ở đây."

"Ồ, vậy anh cứ lo việc của anh đi, em về trước đây."

Văn Cảnh nắm chặt cổ tay cậu, không để cậu rời đi: "Đi với anh vào nhà vệ sinh một lát."

"...?"

Có phải con gái đâu mà đi vệ sinh còn phải đi cùng chứ?

Bạch Mộc Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Văn Cảnh kéo xuống nhà vệ sinh tầng một. Nhưng Văn Cảnh hoàn toàn không có ý định đi vệ sinh, mà chỉ nắm lấy tay cậu, giúp cậu rửa tay.

Nước rửa tay được xoa kỹ từng ngón, không bỏ sót bất kỳ góc nào.

Bạch Mộc Ninh muốn nói tay cậu đâu có bẩn, tại sao phải rửa?

Rốt cuộc cậu đã chạm phải thứ gì mà khiến Văn Cảnh phải rửa tay cho cậu như vậy chứ?

Rửa xong, Văn Cảnh còn cẩn thận lau khô tay cho cậu, sau đó nhẹ giọng: "Bạch Mộc Ninh, có muốn giải thích một chút không?"

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Giải thích cái gì?

Mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt của Văn Cảnh, cậu mới bừng tỉnh, ý anh là chuyện cậu ôm Lý An Triệt.

Lúc đó đột nhiên nhìn thấy Văn Cảnh, đúng là biểu cảm của anh cực kỳ dọa người.

Bạch Mộc Ninh giải thích: "Nhà Lý An Triệt xảy ra chuyện nên em an ủi cậu ấy thôi."

"Anh Cảnh, tụi em chỉ là bạn bè thôi, không hề vượt qua giới hạn gì đâu."

Văn Cảnh ép cậu sát vào bồn rửa, Bạch Mộc Ninh theo bản năng ngửa người ra sau.

"Tốt nhất là vậy." Văn Cảnh nắm lấy sau gáy cậu, kéo sát lại, buộc cậu phải đối diện với mình: "Nhớ kỹ, em là của anh, lúc nào cũng phải giữ khoảng cách với người khác."

"Nếu không, anh sẽ ghen, sẽ rất không vui."

"Bé Ninh, em nhớ kỹ chưa?"

Bạch Mộc Ninh căng thẳng đến mức quên cả thở, cậu ngừng thở gật đầu: "Biết... biết rồi ạ."

"Ngoan quá." Văn Cảnh cúi xuống hôn lên môi cậu. Ngay lúc đó, tiếng cửa nhà vệ sinh bật mở.

Văn Cảnh buông cậu ra, ánh mắt khôi phục vẻ lạnh lùng, lúc này Bạch Mộc Ninh mới thấy rõ người đi vào nhà vệ sinh.

Ánh mắt họ chạm nhau, đồng tử Bạch Mộc Ninh co rút dữ dội, anh Chu đang đi về phía họ.

Bình Luận (0)
Comment