Đồng tử giãn nở hết mức, ngay cả hơi thở cũng muốn ngưng đi vì căng thẳng.
Phản ứng đầu tiên của Bạch Mộc Ninh là tại sao anh Chu cũng ở đây.
Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã nhớ đến lời Văn Cảnh nói, Giang Thanh Từ đang ở trong bệnh viện này, xâu chuỗi lại hết thì dường như các vấn đề ngang trái này đều rõ ràng hết cả.
Nhưng điều Bạch Mộc Ninh lo lắng nhất chính là chuyện của mình bị bại lộ.
Chỉ cần Văn Cảnh biết cậu quen anh Chu từ trước, với sự thông minh đó của anh thì chắc chắn sẽ liên tưởng đến những lời Giang Thanh Từ từng nói trước đây.
Phải làm sao bây giờ?
Tim Bạch Mộc Ninh như muốn nhảy khỏi cuống họng, cậu thấp thỏm lo âu nhìn về phía anh Chu.
Anh Chu tới gần, nhưng có vẻ như đang tỏ ra không quen biết cậu, chỉ nhìn Văn Cảnh nói: "Chẳng phải cậu đang trên lầu sao?"
Ngay sau đó lập tức nhận ra, anh ta nói một cách chắn chắn: "Cậu không phải Văn Kỳ."
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Chu Siêu đã nhận ra người trước mặt không phải là bạn trai của Giang Thanh Từ, không chỉ là vì nốt ruồi nhỏ, mà khí chất xung quanh lẫn ánh mắt nhìn người cũng hoàn toàn khác biệt.
Một người sắc bén, một kẻ thì ngốc nghếch, làm sao có thể là một người được?
Chu Siêu cười tự giễu: "Hóa ra là sinh đôi, thú vị đấy."
Nói xong anh ta tự rẽ sang chỗ khác đi vệ sinh, còn Văn Cảnh thì nắm lấy tay Bạch Mộc Ninh rời khỏi chỗ đó.
Văn Cảnh đưa khoá xe cho Bạch Mộc Ninh rồi dặn cậu: "Em ra xe đợi anh trước, anh lên lầu đưa đồ cho bọn họ."
Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Không lâu sau, điện thoại cậu rung lên báo có tin nhắn mới, là anh Chu gửi.
【Anh Chu: Tôi chờ cậu ở quán cơm bên cạnh.】
Bạch Mộc Ninh thấy rất rõ dòng tin nhắn đó, trong lòng cậu bắt đầu trở nên căng thẳng, cậu cũng đoán được đại khái anh Chu muốn nói chuyện gì, chắc chắn có liên quan đến Văn Cảnh.
Anh ta đã thấy Văn Cảnh hôn cậu rồi.
Cậu quay đầu lại nhìn, anh Chu đứng cách đó không xa, nhưng không hề có ý đi đến mà chỉ lẳng lặng quan sát cậu.
Dù sao thì Bạch Mộc Ninh cũng cảm ơn anh Chu vì đã không vạch trần cậu, nếu không cậu đã bị Văn Cảnh xử lý rồi.
Trả lời tin nhắn xong, Bạch Mộc Ninh bèn đi đến tiệm cơm cạnh bệnh viện.
Vì không phải giờ cơm nên tiệm nhỏ gần như không có khách, trông rất vắng vẻ, ông chủ ngồi một bên xem video ngắn, lâu lâu còn bật cười thành tiếng.
Bạch Mộc Ninh chọn một chỗ cạnh cửa sổ, từ đó có thể nhìn thấy cửa chính của khu nội trú bệnh viện.
Cậu phải để ý xem khi nào thì Văn Cảnh ra ngoài.
Chẳng mấy chốc anh Chu đã đến, chọn một phần mì cho mình rồi tự ăn.
Bạch Mộc Ninh chỉ im lặng ngồi đó, căng thẳng bấm móng tay.
Chu Siêu trông khoảng ba mươi tuổi, bằng tuổi Văn Cảnh.
Nhìn bề ngoài có vẻ phong trần thô ráp, thuộc kiểu đàn ông cứng rắn.
"Cậu từ chối đơn của tôi vì cặp song sinh đó ư?"
Chu Siêu thật sự thông minh, đã đoán được đáp án gần như chính xác: "Là nhận nhầm người đúng không? Không, phải là do tôi cung cấp thông tin sai."
Bạch Mộc Ninh không thừa nhận, vẫn kiên trì với lý do từ trước đến nay: "Xin lỗi, do nhà tôi có chuyện nên tôi mới không nhận nữa."
Chuyện này vốn chẳng liên quan đến Văn Cảnh, vậy nên bây giờ cậu sẽ không thừa nhận bất kỳ điều gì.
Chu Siêu nhìn ra tâm tư ấy của Bạch Mộc Ninh: "Cậu đang bảo vệ anh ta sao? Cậu thích anh ta à?"
Bạch Mộc Ninh không nói gì, đáp lại bằng sự trầm mặc.
Cậu tuân theo nguyên tắc càng nói thì sẽ càng sai, nên không trả lời câu nào.
Chu Siêu ăn hết tô mì rồi đẩy nó sang một bên: "Thanh Từ từng nói với tôi rằng cậu ta là bác sĩ Đông y, xem ra ngay từ đầu em ấy đã lừa tôi rồi."
"Nhưng thôi cũng không sao, tôi cũng nói dối, em ấy không phải người yêu mà là em trai tôi, em trai không cùng huyết thống."
Bạch Mộc Ninh không nói gì mà chỉ lẳng lặng lắng nghe, cậu không muốn đưa ra bất cứ ý kiến gì, dù sao đi nữa ai lừa ai cũng không liên quan đến cậu.
Cậu cũng chỉ là một nạn nhân trong ván cờ dối trá này, mà người bị hại thảm nhất là Văn Cảnh.
Giờ cậu đã biết có nhầm lẫn, chỉ cần dừng lại đúng lúc là được.
Chu Siêu cũng không cần Bạch Mộc Ninh đáp lại mình, cứ như thể anh ta đang thiếu một người để trò chuyện vậy, cứ tự nói mãi về chuyện bản thân.
Từ nhỏ Chu Siêu đã không cha không mẹ, lớn lên ở trại trẻ mồ côi. Sau này trưởng thành rồi nên không ở nữa mà ra ngoài tự kiếm sống tự lo thân mình.
"Thanh Từ cũng là đứa trẻ ở đó. Tôi còn nhớ ngày tôi rời đi, Thanh Từ cứ trộm chạy ra rồi kéo ống tay áo tôi nói là, anh Siêu ơi, anh có thể đưa em đi cùng được không?"
Những đứa trẻ trong trại mồ côi ăn không no, mặc không ấm, gầy gò như những cột điện vậy.
Chu Siêu vẫn nhớ bàn tay nhỏ gầy đến mức chỉ còn xương của Giang Thanh Từ níu lấy mình, nói rằng muốn đi cùng mình.
Lúc đó, Chu Siêu đã nói: "Đi theo anh chưa chắc đã no, chính anh còn chưa biết phải dựa vào đâu mà sống."
Đó là lời thật lòng, không bằng cấp, không công việc, không có gia đình, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, làm sao có thể nuôi nổi một đứa bé đây?
Khi ấy Giang Thanh Từ đang học tiểu học, cậu bé vẫn rất kiên quyết nắm chặt lấy Chu Siêu đáp: "Em muốn cùng anh xây dựng một gia đình."
Chính câu nói này đã khiến Chu Siêu cảm động, thế là hai người tạo nên một gia đình không có cha mẹ.
Chu Siêu chịu khó, việc gì cũng sẵn sàng làm, dần dần cuộc sống khá lên, cũng có thể cho Giang Thanh Từ một cuộc sống tốt hơn.
Anh chu cấp cho cậu ấy đi học, lên đại học, thậm chí còn định sắp xếp cho cậu ấy đi du học nước ngoài.
Đó luôn là mong muốn của Giang Thanh Từ, và Chu Siêu đều nhớ rõ.
Anh nghĩ mình có thể sống cùng Giang Thanh Từ như vậy cả đời, cho đến khi Giang Thanh Từ bắt đầu yêu ai đó.
Chu Siêu nắm chặt tay, nói: "Tôi đã nuôi em ấy lớn lên, sao em ấy lại có thể thích người khác được?"
"Đã nói là sẽ ở bên tôi cả đời, sao lại nuốt lời kia chứ?"
Đôi mắt Chu Siêu đột nhiên trở nên lạnh giá, anh ta hỏi Bạch Mộc Ninh: "Có phải họ định ra nước ngoài không?"
Bạch Mộc Ninh lắc đầu, tỏ ý không biết.
Chu Siêu bắt đầu cười, cười rất to, như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước không thể nào dừng lại được.
Một lúc sau, anh ta mới chậm rãi nói: "Vội vàng muốn thoát khỏi tôi đến vậy sao?"
"Tôi sẽ không để em ấy rời xa tôi. Đã nói là cả đời thì phải giữ lời đi chứ."
"Yên tâm, tôi sẽ không bán cậu đâu, tự lo cho mình đi."
Chu Siêu đứng dậy rời đi, Bạch Mộc Ninh ngồi thêm một lúc ở quán ăn nhỏ.
Cậu không hiểu ý nghĩa của việc Chu Siêu nói những lời này với mình, có lẽ anh ta đã kìm nén quá lâu, cần một người để trút bầu tâm sự.
Nghĩ đến những gì Chu Siêu nói, Bạch Mộc Ninh tự nhủ, Chu Siêu thích Giang Thanh Từ, nhưng còn Giang Thanh Từ thì sao?
Cảm giác như cậu ta cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với Văn Kỳ, có lẽ cậu ta chỉ muốn chạy trốn thôi!
Nhưng tại sao Giang Thanh Từ lại muốn thoát khỏi Chu Siêu?
-
Bạch Mộc Ninh cầm hai cốc trà sữa bước đến xe của Văn Cảnh, Văn Cảnh nhìn cậu hỏi: "Sao lâu vậy?"
Cậu đưa một cốc trà sữa cho Văn Cảnh đáp: "Xếp hàng đông quá."
Văn Cảnh nhận lấy nhưng không uống, chỉ cầm chìa khóa xe rồi lên xe.
Bạch Mộc Ninh cũng lên xe ngồi ở ghế phụ.
Văn Cảnh khởi động xe hỏi: "Đi đâu đây?"
Bạch Mộc Ninh uống trà sữa đáp: "Em muốn về trường."
Lần này Bạch Mộc Ninh nhận ra sự thất vọng thoáng qua trên khóe miệng Văn Cảnh, nhưng cậu vờ như không thấy.
Sớm muộn gì cũng chia tay, cậu nên từ chối anh một cách thích hợp, hơn nữa còn phải giữ khoảng cách với anh.
Về tới trường, Bạch Mộc Ninh chuẩn bị lên lầu, cô quản lý ký túc chợt chặn lại: "Cậu nhóc, hôm nay cậu phải dọn đi rồi, trường không cho ở nữa đâu."
Bạch Mộc Ninh cả giận đáp: "Cô ơi, sao đột nhiên bảo con dọn đi thế, con biết đi đâu bây giờ?"
Tìm nhà cần thời gian, đâu phải muốn là có ngay được, chẳng lẽ đi ở khách sạn sao nổi, đắt lắm chứ!
"Đột nhiên sao mà đột nhiên?" Cô quản lý cầm tờ thông báo nói: "Nửa tháng trước đã thông báo rồi, cậu ít về đây nên chắc không thấy đấy chứ."
"Theo quy định của trường thì hôm nay là hạn cuối rồi, cậu đừng làm khó cô thế, dọn đi nhanh lên."
Bạch Mộc Ninh nhìn vào tờ thông báo, trường sắp sửa chữa lại ký túc xá, yêu cầu dọn đi trước thời hạn.
Đúng lúc này là kỳ nghỉ đông, sắp đến Tết, người ở đây rất ít nên trường muốn tranh thủ sửa sang.
Cậu vẫn chưa để ý đến chuyện này, giờ đột nhiên bị yêu cầu dọn đi ngay khiến Bạch Mộc Ninh không biết phải làm sao nữa.
Thấy cậu đứng ngẩn ra như vậy, cô quản lý mới nói tiếp: "Còn Lý An Triệt phòng cậu nữa, cô liên lạc mãi không được, đồ đạc có cần giữ không, không thì cô vứt đi đấy nhé."
Bạch Mộc Ninh vừa lên lầu vừa gọi điện cho Lý An Triệt. Điện thoại nhanh chóng được kết nối: "An An, trường không cho ở nữa, bảo phải dọn đi. Bao giờ cậu đến lấy hành lý?"
"Không cho ở nữa á, sao đột ngột quá vậy?" Lý An Triệt hỏi: "Ninh à, tớ không có thời gian qua lấy, cậu để ở chỗ cô quản lý giúp tớ được không?"
"Tớ đang vội bắt chuyến tàu. Nghe nói cái gã chú khốn kiếp của tớ đang ở miền Bắc, tớ phải qua đó tìm xem sao."
"Ừm, để tớ dọn cho cậu."
"Ninh, cậu có chỗ ở chưa?"
"Tất nhiên là có rồi." Bạch Mộc Ninh vỗ ngực tự tin nói: "Sếp tớ tốt lắm, có cả ký túc xá cho nhân viên cơ."
Cậu nói dối chỉ để Lý An Triệt không phải lo lắng, nhưng thực tế cậu chẳng có chỗ nào để đi, thậm chí còn không có tiền trong tay.
"Vậy là tốt rồi, Ninh à, tớ không nói nữa nhé, tớ phải qua kiểm tra an ninh đây."
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Mộc Ninh bắt đầu nghĩ về chỗ ở, tiền trong túi cậu đều đã đưa cho Lý An Triệt hết cả, bây giờ đến cả tiền đi xe buýt cậu còn không có thì lấy tiền đâu ra mà đi khách sạn hay nhà trọ?
Bản năng mách bảo cậu nghĩ đến Văn Cảnh, nhưng Bạch Mộc Ninh nhanh chóng gạt ý nghĩ đó đi. Đã sắp chia tay rồi, còn lợi dụng người ta thì thật không phải chút nào.
Hơn nữa, nếu sống chung thì chẳng phải sẽ càng khó chia tay hơn sao?
Cậu chậm rãi thu dọn hành lý, rồi lại đem từng món một xuống lầu, lăn lộn mất vài tiếng mới xong hết việc.
Trời lúc này cũng đã tối.
Hành lý của cậu và Lý An Triệt tạm gửi ở chỗ cô quản lý ký túc, cậu chỉ xách một chiếc vali ra khỏi tòa nhà.
Kéo vali bước đi, Bạch Mộc Ninh cảm thấy con đường phía trước mịt mù, không biết nên đi đâu mới là vấn đề.
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu bị thu hút bởi một cặp đôi đang cãi nhau.
Cô gái khóc rất thảm thiết, cô ấy trách móc chàng trai: "Anh dựa vào đâu mà đòi chia tay tôi? Tôi có gì không tốt? Tôi sinh cho anh hai đứa con, bây giờ anh lại đòi chia tay với tôi, anh có còn là con người không vậy hả?"
Chàng trai thấy cô khóc thì bực mình, anh ta khó chịu nói: "Thôi đi, khóc cái gì mà khóc, phiền chết đi được."
"Vì sao tôi muốn chia tay với cô cô còn không biết sao?"
"Ngày nào cô cũng kiểm tra tôi, bám dính lấy tôi mọi nơi mọi lúc, không trả lời tin nhắn thì cô làm loạn lên. Tôi cũng cần không gian riêng tư chứ?"
"Đừng suốt ngày hỏi tôi có yêu cô không, phiền lắm biết không?"
"Chia tay nhanh đi, tôi không chịu nổi một ngày nào nữa rồi."
Chàng trai tức giận bỏ đi. Cô gái không tiếp tục khóc nữa, mà bất ngờ cười rạng rỡ: "Mẹ kiếp, thằng khốn, cuối cùng cũng bỏ được hắn."
Cô bạn thân đứng cạnh tròn mắt ngạc nhiên: "Này, cậu làm trò gì vậy?"
Cô gái lau nước mắt, nói: "Không nhìn ra à? Tớ muốn chia tay hắn nhưng tớ không muốn làm người xấu, cứ để hắn làm là được!"
"Cuối cùng cũng thoát khỏi thằng khốn đó, tớ muốn bắt đầu lại."
"Vậy là cậu chơi chiêu đấy à?"
"Chứ sao nữa, đây gọi là chia tay bạo lực nóng đó, học trên mạng đấy, hiệu quả thật. Nếu tớ chủ động đề nghị chia tay chắc chắn hắn sẽ dây dưa không dứt, giờ thì yên bình rồi. Đi thôi, đi ăn mừng tớ độc thân nào."
Nhóm con gái dần khuất xa, Bạch Mộc Ninh thầm nghĩ mình vừa học được chiêu hay rồi đây.
Chia tay bạo lực nóng, đúng là đáng để thử.
Nghĩ vậy, Bạch Mộc Ninh quyết định sẽ dọn đến nhà Văn Cảnh rồi bắt đầu kế hoạch bám dính khiến Văn Cảnh chán cậu thì thôi.
Xác định kế hoạch xong, cậu vội vàng gọi điện cho Văn Cảnh nhờ anh đến đón. Nhưng khi điện thoại vừa kết nối, không phải giọng Văn Cảnh mà là một giọng nữ vang lên.
"Xin lỗi, số điện thoại của quý khách đã hết tiền."
Bạch Mộc Ninh đứng cười ngẩn ngơ một lúc lâu rồi mới kéo vali bước tiếp.
Cậu tự nhủ, còn có thể thê thảm hơn được nữa không?
Và có thể tệ hơn thật, điện thoại hết pin, muốn mượn điện thoại để liên lạc với ai đó cũng không được.
Bạch Mộc Ninh định đi bộ đến phòng khám Tam Vấn để cầu cứu. Lúc này mới năm giờ, còn một tiếng nữa mới tan làm.
Một tiếng chắc chắn đi bộ đến được, Bạch Mộc Ninh tự động viên bản thân.
Thế nhưng vừa ra khỏi cổng trường, Bạch Mộc Ninh còn tưởng mình hoa mắt, cậu nhìn thấy xe của Văn Cảnh vẫn dừng ở bên đường.
Trưa nay Văn Cảnh đưa cậu về, giờ đã qua sáu tiếng, sao anh ấy vẫn còn ở đây?
Cậu bước đến gõ vào kính xe, Văn Cảnh giật mình tỉnh giấc, mở cửa bước xuống, anh nhìn Bạch Mộc Ninh nhíu mày hỏi: "Em định đi đâu?"
"Đừng có hỏi em, sao anh còn chưa về?"
"Anh lười về." Văn Cảnh hỏi: "Còn em thì sao?"
Bạch Mộc Ninh ra vẻ ông lớn, ném vali cho Văn Cảnh: "Ông nhỏ đây không còn nhà để về nữa, nên định đến nương tựa anh đấy."
"Bác sĩ Văn ơi, có thể cho em tá túc được không?"
Nghe rõ lời Bạch Mộc Ninh, vẻ u ám trên mặt Văn Cảnh tan biến hoàn toàn. Khóe miệng anh khẽ cong lên, gần như không thể nhận ra: "Anh có được lợi gì không?"
Bạch Mộc Ninh lên xe rồi nói: "Anh sẽ có được một nhóc dính anh như sam."
Văn Cảnh đi ra sau xe để đặt hành lý, Bạch Mộc Ninh tiện mắt liếc nhìn, thì phát hiện cốc trà sữa cậu uống dở đã trống rỗng.
Trà sữa to quá nên cậu uống không hết, được một nửa thì vứt sang một bên. Cốc Văn Cảnh thì không động đến, vậy nghĩa là Văn Cảnh đã uống hết phần của cậu rồi?
Bạch Mộc Ninh thầm nghĩ, sao Văn Cảnh lại biết tiết kiệm hơn cả cậu vậy?
Nửa cốc trà sữa mà cũng không nỡ lãng phí?
Tác giả có lời muốn nói
Chia tay bạo lực nóng có thể hữu hiệu với người khác, nhưng với Văn Cảnh thì anh khoái gần chết.