Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 44

Trong tâm lý học có một thuật ngữ tên là 'Bạo lực nóng', chủ yếu là việc dùng sự nhiệt tình quá mức để kiểm soát người khác.

Tất nhiên Bạch Mộc Ninh chẳng đủ trình độ để thực hiện kiểu thao túng cao siêu ấy, cùng lắm thì cậu chỉ muốn khiến Văn Cảnh phiền chán, chịu không nổi mình nữa rồi chủ động chia tay mà thôi.

Vậy nên sau một ngày lướt mạng tìm hiểu, Bạch Mộc Ninh bắt đầu triển khai kế hoạch "bạo lực nóng" để chia tay.

Ngày đầu tiên thực hiện kế hoạch, Bạch Mộc Ninh cùng Văn Cảnh đi làm. Khi đứng ở lối vào để mang giày, thấy Văn Cảnh định bước đi luôn thế là Bạch Mộc Ninh bèn giở trò: "Anh Cảnh, có phải anh đã quên gì rồi không?"

Văn Cảnh buông tay nắm cửa, quay lại nhìn Bạch Mộc Ninh với vẻ khó hiểu: "Anh quên gì rồi?"

Bạch Mộc Ninh giả vờ giận dỗi, mắt long lanh nhìn Văn Cảnh, môi mím chặt không thèm nhắc nhở.

Lúc này cậu đang cố làm một loại biểu hiệ mà chỉ cần Văn Cảnh trả lời sai thì cậu sẽ lập tức ăn vạ lăn lộn ngay tại chỗ cho mà xem.

Tư thế nằm ngã cũng đã được cậu hình dung sẵn trong đầu.

Nằm sõng soài trên sàn hình chữ X, sau đó đạp chân múa tay miệng lẩm bẩm mấy câu linh tinh kiểu anh không yêu em nữa.

Bộ chiêu này Bạch Mộc Ninh học từ một đứa bé ba tuổi, và cậu đã nắm được phần tinh túy của nó.

Nhưng Văn Cảnh rất thông minh, anh không để Bạch Mộc Ninh có cơ hội giở trò ăn vạ, chỉ sau một thoáng khựng ngắn ngủi đã lập tức hiểu Bạch Mộc Ninh muốn cái gì.

Đôi môi ấm áp kề tới, Bạch Mộc Ninh tròn mắt ngạc nhiên trong giây lát, thầm nghĩ Văn Cảnh thông minh quá vậy?

Sao không cho mình cơ hội làm khùng làm điên thế?

Văn Cảnh không chỉ hôn mà còn luồn lưỡi vào, hôn xong anh không quên hỏi một câu: "Như vậy được chưa em?"

Bạch Mộc Ninh còn có thể nói gì được nữa, chỉ đành cố miễn cưỡng đáp: "Được rồi, nhưng sáng trưa tối đều phải hôn nhé. Anh nhớ đấy, nếu quên là em sẽ nổi giận ngay cho xem."

Văn Cảnh nắm lấy cổ tay Bạch Mộc Ninh, khẽ nói: "Tuân lệnh, bạn trai."

Nghe giọng điệu vui vẻ của Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh bất giác tự hỏi: Mình sai ở đâu rồi? Sao cảm giác như anh ấy đang thích thú thế này?

Rõ ràng cậu đang cố tình gây rối, vậy mà Văn Cảnh chẳng hề tỏ ra chút khó chịu nào.

Anh hai ơi, anh giận lên chút đi chứ!

-

Đến giữa trưa, Bạch Mộc Ninh đã quên béng mất chuyện hôn hít, vậy mà Văn Cảnh lại chủ động gọi cậu vào phòng khám để hôn hôn.

Cửa vừa khóa, anh đẩy cậu áp vào cửa, lưỡi anh như cơn bão quét qua khoang miệng cậu.

Anh hôn rất mãnh liệt, chẳng khác nào con sói đói khát ba ngày ba đêm.

Bạch Mộc Ninh bắt đầu hối hận vì đã đặt ra cái luật này, cảm giác cứ như nhấc đá đập vào chân mình vậy.

Hơi thở dần trở nên khó nhọc, Bạch Mộc Ninh không chịu nổi nữa muốn đẩy Văn Cảnh ra để hít thở chút không khí trong lành.

Vừa thấy con mồi bắt đầu phản kháng, Văn Cảnh đang hôn say mê bỗng cắn nhẹ vào môi dưới như một lời cảnh báo không được chống cự, rồi lại giữ chặt cổ tay cậu giơ lên cao quá đầu.

Chân Bạch Mộc Ninh mềm nhũn, chỉ biết rê.n rỉ cầu xin tha thứ.

Nói về khoản hôn thì cậu hoàn toàn không phải đối thủ của Văn Cảnh, ngay cả quyền chủ động cũng chẳng giành nổi.

Văn Cảnh vẫn phớt lờ lời van xin của cậu. May mà có một cuộc gọi video kịp thời cứu Bạch Mộc Ninh khỏi cảnh ngạt thở.

Văn Cảnh cau mày nhấc máy, giọng bực bội: "Có gì nói nhanh."

Bị cắt ngang chuyện vui, ai mà chẳng cáu.

Trần Hạo Nam phía bên kia thấy Văn Cảnh có vẻ khó chịu, không biết xảy ra chuyện gì bèn tò mò hỏi: "Ai ghẹo cậu à?"

Văn Cảnh liếc sang Bạch Mộc Ninh, ánh mắt nóng rực dán chặt vào cậu: "Không có gì thì cúp đây."

Bạch Mộc Ninh thẳng lưng, bị ánh mắt ấy nhìn đến lạnh hết cả người.

Đây làm gì phải ánh mắt nhìn bạn trai chứ, rõ ràng là đang nhìn con mồi nằm trong tay mình.

"Có chuyện, thật sự có chuyện." Trần Hạo Nam vội nói nhanh: "Lão Văn, chỗ tôi có vài chuyện nên không về được, cậu thay tôi đến hội thảo ở thành phố bên cạnh nhé?"

"Giáo sư gửi thư mời, không đi thì kỳ lắm."

Trần Hạo Nam đi công tác ngoại tỉnh để đàm phán một lô dược liệu, đáng ra hôm nay về nhưng bị kẹt việc, lại không thể bỏ hội thảo nên đành liên lạc với Văn Cảnh.

"Cậu thấy tôi rảnh lắm à?"

Trần Hạo Nam đoán trước Văn Cảnh sẽ nói vậy, thế là xuống nước năn nỉ trước: "Lão Văn ơi, cậu đi giúp tôi đi mà, chứ tôi bỏ lỡ lời mời của giáo sư chắc sẽ chết mất thôi."

"Cậu nhẫn tâm thấy người chết mà không cứu sao?" Trần Hạo Nam cố khơi gợi tình anh em trong người Văn Cảnh.

Mà đúng là Văn Cảnh tàn nhẫn thật, anh tung ra kiểu độc mồm độc miệng thân thuộc: "Đề nghị cậu chiều nay xong rồi hãy chết, sáng tôi nghỉ, không muốn nghe tiếng kèn đám ma đâu."

"Mẹ, lão Văn, cậu ăn thuốc súng à, sao ghê gớm thế?"

"Trái tim bé nhỏ của tôi bị tổn thương nặng nề quá rồi. Thôi được, tôi không trị được cậu thì để người khác trị."

Cuộc gọi video kết thúc, Văn Cảnh ngoắc tay ra hiệu cho Bạch Mộc Ninh lại gần.

Bạch Mộc Ninh đi qua, cổ tay bị nắm chặt, thoắt cái đã ngồi lên đùi Văn Cảnh.

Anh nắm lấy cằm Bạch Mộc Ninh rồi hỏi: "Vừa lòng em chưa?"

Ý anh là nụ hôn vừa rồi, Bạch Mộc Ninh cứng người, đáp: "Vừa lòng."

Bạch Mộc Ninh còn nói gì được nữa, không hài lòng thì tiếp tục sao?

Đúng lúc ấy, điện thoại Bạch Mộc Ninh reo lên. Cậu định đứng dậy nghe máy, nhưng Văn Cảnh nhanh hơn, giữ chặt cậu lại.

Ý bảo cứ ngồi đấy mà nghe.

Điện thoại là Trần Hạo Nam gọi đến, Bạch Mộc Ninh đành ngồi trong lòng Văn Cảnh, cất tiếng: "Alo, anh Hạo Nam, có chuyện gì vậy?"

Trần Hạo Nam cười hề hề: "Nhóc Ninh ơi, anh Hạo Nam có việc nhờ em đây, mong em giúp anh nhé."

Vừa rồi cậu nghe hết cuộc trò chuyện giữa Trần Hạo Nam và Văn Cảnh qua video, biết rõ nội dung bèn tỏ ra khó xử: "Anh Hạo Nam cần em giúp việc gì vậy ạ?"

Văn Cảnh đã từ chối rồi, cậu có năn nỉ cũng vô dụng thôi, dù có vì thể diện thì Văn Cảnh cũng sẽ không đồng ý.

Bên kia vừa từ chối, bên này lại nhận lời, chẳng phải tự vả mặt mình sao?

Trần Hạo Nam nói: "Nhóc Ninh, anh ở bên này gặp được bạn trai nhỏ của em rồi, cậu ấy gặp phải vài chuyện phiền phức, anh đang giúp cậu ấy tìm người."

Văn Cảnh ngồi ngay bên cạnh, không ngừng nghịch ngợm hôn lên tai cậu. Khoảnh khắc tai bị cắn, Bạch Mộc Ninh lập tức đoán "bạn trai nhỏ" đã lọt vào tai Văn Cảnh.

Răng anh nghiến nhẹ, Bạch Mộc Ninh sợ hãi, vội vàng nói: "Anh Hạo Nam anh đừng nói bậy thế, đó không phải bạn trai của em đâu, chỉ là bạn thôi ạ."

Bạch Mộc Ninh nhìn về phía Văn Cảnh cầu xin, sau đó giải thích tiếp: "Tụi em là bạn thân của nhau, quan hệ cực kỳ trong sáng luôn đó."

"Rồi rồi rồi, biết rồi, tạm thời anh chưa về ngay được, nhóc Ninh năn nỉ Văn Cảnh tham gia hội thảo giúp anh nhé!"

"Chuyện mà bạn em gặp phải cũng khá căng đấy, anh không thoát ra được."

Lý An Triệt đang đi bắt gã chú khốn kiếp của cậu ấy, nếu không tìm được người thì nhà cậu ấy còn phải gánh nợ thay ông chú đó nữa.

Nếu không trả được nợ, gia đình còn phải đối mặt với trách nhiệm hình sự, người ta sẽ kiện ba của Lý An Triệt tội lừa đảo.

"Được ạ, để em nghĩ cách. Cảm ơn anh Hạo Nam vì chuyện của Lý An Triệt, về em sẽ mời anh ăn cơm."

Cũng không biết là câu nào đã chọc giận Văn Cảnh, môi anh chợt áp vào gáy cậu rồi cắn nhẹ lên làn da trắng mịn một cái.

Vùng da non mềm khẽ ửng đỏ, để lại dấu răng rõ ràng.

Văn Cảnh cứ thích cắn người, không biết có phải tuổi chó không nữa.

Bạch Mộc Ninh đau đớn rít lên một tiếng, ánh mắt đầy oán trách nhìn Văn Cảnh: "Sao lại cắn em?"

Văn Cảnh chẳng buồn đáp lại, chỉ hỏi ngược: "Em định năn nỉ anh thế nào đây?"

Chuyện này thì Bạch Mộc Ninh chưa nghĩ ra, nhưng thoáng chốc, hình ảnh một chú mèo con đáng yêu chợt lóe lên trong đầu.

Lúc trước lúc trò chuyện với Bùi Thư Thần, cậu có biết hồi nhỏ Văn Cảnh từng nuôi một chú mèo con, sau này bé mèo bị bệnh qua đời nên anh không nuôi thêm con nào nữa.

Theo lời Bùi Thư Thần thì Văn Cảnh vẫn rất thích mèo nhỏ.

Thế là Bạch Mộc Ninh nảy ra ý tưởng, giả vờ mình là một chú mèo con, ngọt ngào nói: "Bác sĩ Văn, bé mèo dính người của anh online rồi đây, meo~"

"Chủ nhân, anh đi nhé, được không anh?"

Nói xong, Bạch Mộc Ninh còn li.ếm li.ếm lên má Văn Cảnh một cái.

Sau khi li.ếm xong, chính Bạch Mộc Ninh cũng thấy nổi da gà.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh nghĩ thầm: Xong rồi, chắc chắn hỏng chuyện cho mà xem.

Nhưng cũng coi như tin tốt, có khi Văn Cảnh sẽ ghét cậu thật.

Ấy vậy mà chỉ vài giây sau, Văn Cảnh đang im lặng bỗng lên tiếng: "Được, nghe em."

Bạch Mộc Ninh, người đang bị Văn Cảnh ôm chặt bỗng ngẩn ra: "...?"

Đồng ý nhanh thế sao?

Có cần cân nhắc thêm chút không?

Tự vả mặt mình thích lắm hả?

-

Buổi chiều, Văn Cảnh về nhà một chuyến, thu dọn ít đồ vệ sinh cá nhân rồi lái xe đến thành phố bên cạnh.

Quãng đường hai tiếng đồng hồ cũng không quá xa.

Bạch Mộc Ninh cũng đi theo Văn Cảnh về, lăng xăng đòi đi cùng anh.

Văn Cảnh nói với cậu: "Hội thảo chán lắm."

Câu này là thật, Bạch Mộc Ninh cũng biết là nó chán, nhưng cậu phải đi theo, nếu không thì sao bạo lực nóng được đây?

Mục tiêu bây giờ là phải bám dính lấy anh từng giây từng phút.

Vậy nên giờ phút này, cậu không ngừng làm mình làm mẩy. Cậu nhanh chóng bắt lấy trọng điểm trong lời Văn Cảnh, hờn dỗi: "Anh không muốn dẫn em đi chứ gì!"

"Có phải anh thấy em phiền, ghét em rồi không?"

Bạch Mộc Ninh tức tối ngồi phịch xuống sofa, khoanh tay tỏ vẻ giận dỗi: "Mới yêu nhau bao lâu mà anh đã chán em rồi à?"

"Em giận thật đấy."

Ngoài mặt thì Bạch Mộc Ninh tỏ ra giận dỗi là thế, nhưng trong lòng thì lại tính toán xem lúc nào ngã lăn ra sàn thì hợp lý đây.

Ăn vạ cũng phải ra dáng ăn vạ chứ, động tác phải làm lố lên thì mới tiếp tục giở trò được.

Văn Cảnh ngồi bên cạnh, vòng tay ôm lấy cậu, kiên nhẫn nói: "Bé Ninh, hôm nay em nói năng hành động khác hẳn bình thường."

Bạch Mộc Ninh vểnh tai lên chờ Văn Cảnh trách mắng mình.

Tiếc là cậu lại đoán sai suy nghĩ của Văn Cảnh lần nữa, anh chỉ nói: "Anh rất thích bé Ninh của bây giờ, bé Ninh rất quan tâm anh."

"Anh thích, thật sự thích lắm."

"...?"

Lẽ nào Văn Cảnh thích bị ngược đãi à?

-

Trên đường đi, Bạch Mộc Ninh bật chế độ lảm nhảm, cậu kể hết chuyện từ nhỏ đến lớn của mình, chủ yếu là để Văn Cảnh cảm thấy cậu thật phiền phức.

Văn Cảnh có phiền hay không thì Bạch Mộc Ninh không biết, cậu chỉ biết giọng mình sắp bốc khói đến nơi rồi.

Đến khách sạn, cậu lập tức lao lên giường, chẳng muốn mở miệng thêm câu nào nữa.

Ban tổ chức đã đặt phòng tiêu chuẩn, trong phòng có hai giường đơn.

Tối đến cơm nước xong, nghỉ ngơi tại khách sạn, Bạch Mộc Ninh dưỡng sức xong thì bắt đầu hồi phục tinh thần giở trò mới.

"Anh Cảnh, tối nay tụi mình ngủ thế nào đây?"

Văn Cảnh đáp: "Em muốn ngủ giường nào?"

Ý anh là để cho cậu chọn trước, còn anh thì ngủ đâu cũng được.

Bạch Mộc Ninh suy nghĩ một lát rồi đáp: "Em muốn ngủ trên chiếc giường có anh."

Cậu mừng thầm trong bụng, Bạch Mộc Ninh thấy mình thật sự dính người quá thể đáng.

Cuối cùng lần này Văn Cảnh đã từ chối Bạch Mộc Ninh: "Không được, em ngủ ở giường mình đi."

Bạch Mộc Ninh nheo mắt, có hy vọng rồi đây.

Văn Cảnh càng không muốn ngủ với cậu thì cậu càng phải ép ngủ chung bằng được, như vậy mới đủ sức làm người ta ghét.

Bạch Mộc Ninh lại bắt đầu chơi xấu: "Anh Cảnh, anh dỗ em ngủ đi, không thì em không ngủ được."

"Em ngủ ngoan lắm, không đạp chăn, không đánh rắm, tuyệt đối không làm phiền anh đâu."

"Anh ôm em ngủ nhé."

Em bé cần được dỗ ngủ, bé bạn trai này cũng cần như vậy.

Văn Cảnh lại đau đầu, nhất thời không biết làm sao với Bạch Mộc Ninh: "Bé Ninh, rốt cuộc em có biết mình đang nói gì không?"

"Em đang mời gọi một người đàn ông đấy."

Bạch Mộc Ninh hơi ra vẻ tủi thân: "Anh Cảnh, em cũng là đàn ông mà, anh có thiệt gì đâu?"

Văn Cảnh rũ mắt nhìn cậu vài giây như đang tự cân nhắc điều gì đó.

Cuối cùng anh vẫn cứng rắn nói: "Không được, em tự ngủ đi, tắm tắm đi!"

Lại bị từ chối, Bạch Mộc Ninh nổi tính phản nghịch. Chờ đến khi Văn Cảnh vào phòng tắm, Bạch Mộc Ninh bèn mặc áo ngủ chui tọt vào chăn của anh.

Chờ đến khi Văn Cảnh bước ra nhìn thấy Bạch Mộc Ninh đang giả bộ ngủ, anh bèn cười bất đắc dĩ.

"Vậy em ngủ ở đây, anh sang bên kia ngủ."

Đèn vụt tắt, Văn Cảnh qua bên cạnh ngủ thật.

Kế hoạch dính người của Bạch Mộc Ninh sắp sửa thất bại, cậu hít một hơi sốc lại tinh thần rồi chuẩn bị giở trò tiếp theo.

Cậu rời giường, đứng ở cuối giường Văn Cảnh. Trong bóng tối, Văn Cảnh nhìn chăm chú vào cậu rồi hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"

Làm sao Bạch Mộc Ninh ngủ được, một ngày chưa chia tay là một ngày cậu còn dằn vặt.

Nếu như Văn Cảnh phát hiện cậu đang lừa anh, chẳng phải sẽ lột da cậu sao?

Quả bom hẹn giờ Giang Thanh Từ vẫn còn đó, Bạch Mộc Ninh phải ra tay trước mới được.

Vậy nên có những chuyện phải làm tới cùng.

Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, như chú mèo con dính người chui vào chăn Văn Cảnh.

Cậu bò chầm chậm từ dưới chân giường lên phía đầu giường, chui ra khỏi chăn để hít thở chút không khí trong lành.

Hai chân đặt hai bên hông, Bạch Mộc Ninh nằm sấp lên người Văn Cảnh rồi nói: "Sao anh lại từ chối em?"

"Anh Cảnh à, em muốn anh ôm em ngủ."

Văn Cảnh vẫn không nói gì, lần này anh không từ chối cũng không làm bất cứ điều gì, cứ mặc cậu tựa vào người mình như thế.

Chỉ có nhịp tim anh đập nhanh thật nhanh, gõ từng nhịp bên vai cậu nghe có hơi ồn ào.

Bạch Mộc Ninh nằm một lúc, chợt cảm thấy một "chỗ nào đó" của Văn Cảnh thay đổi rõ rệt, cộm lên khó chịu.

Còn chịu gì nổi nữa?

Bạch Mộc Ninh thấy mình như đang chơi với lửa.

Bây giờ quay về giường ngủ còn kịp không?

Bình Luận (0)
Comment