Bạch Mộc Ninh ngủ một giấc thẳng đến tận chiều, lúc cậu tỉnh dậy thì bên cạnh chẳng có ai.
Văn Cảnh đâu rồi?
Bạch Mộc Ninh ngơ ngác nhìn quanh phòng chẳng có lấy một dấu vết.
Cậu bối rối gãi đầu, nghi ngờ rằng mình vừa nằm mơ.
Cậu thật sự đã mơ thấy Văn Cảnh tìm được mình, rồi còn điên cuồng trêu chọc cậu.
Chỉ là giấc mơ này chân thật đến nỗi bây giờ pp của cậu vẫn còn hơi đau.
Nhớ lại độ linh hoạt của mấy ngón tay, má Bạch Mộc Ninh thoáng ửng đỏ. Cậu vội ôm mặt tự vỗ vỗ mình, ép bản thân đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Bạch Mộc Ninh thở phảo một hơi tự nhủ: chắc là do bản thân nhịn quá lâu rồi nên mới mơ thấy Văn Cảnh thôi.
Đúng rồi, chỉ là mơ thôi mà.
Cậu trốn kỹ như vậy, sao anh có thể tìm thấy được chứ?
Cậu duỗi chân xuống giường, một tay vịn vào thanh sắt của giường tầng định mượn lực đứng lên, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt lướt qua cổ tay, cậu giật mình ngã ngồi lại xuống giường.
Pp và giường va vào nhau đầy thân thiết, cơn đau nhói lên nhắc nhở cậu rằng đó không phải mơ, tất cả đều là thật.
Đặc biệt là trên cổ tay trái của cậu bây giờ còn vắt một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm.
Trong ký ức, nó thuộc về Văn Cảnh.
Chiếc cà vạt này đã khiến cậu chịu không ít khổ sở, đến bây giờ cổ tay vẫn còn in hằn vết đỏ.
Vậy Văn Cảnh đi rồi sao?
Đi rồi cũng tốt, khỏi phải giải thích gì thêm.
Cậu nhìn lướt qua đồng hồ trên tường thì thấy đã đến giờ cho cá ăn, thế là nhanh chóng mặc đồ làm việc chuẩn bị đi kho lấy thức ăn cho cá.
Ai ngờ đến nơi lại phát hiện chiếc xe đẩy nhỏ không biết bị ai lấy mất.
Bạch Mộc Ninh liền đi vòng quanh khu nuôi cá một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc xe đẩy trong một căn nhà tối.
Nơi đó là khu chuyên nuôi những loài cá sợ ánh sáng, cũng là nơi mà Ngô Đại Phúc đã dày công sưu tầm đủ các loại cá quý hiếm.
Cậu vừa bước đến định mở cửa, thì cánh cửa đã bật mở từ bên trong, một bóng dáng cao lớn lao ra đâm sầm vào người cậu.
Bạch Mộc Ninh đang đứng trên bậc thềm, bị va mạnh đến mức lảo đảo ngã về phía sau. Nhưng rất nhanh đã có một bàn tay rắn rỏi ôm lấy eo cậu giữ lại không để cậu ngã xuống.
Nhìn rõ người trước mặt, Bạch Mộc Ninh ngạc nhiên: "Anh Cảnh? Sao anh lại ở đây?"
Văn Cảnh thở gấp, như thể vừa bị cá gì đó dọa sợ: "Anh đến cho cá ăn."
Hai người cùng bước xuống bậc thang, Văn Cảnh nói: "Trong đó có một con cá xấu quá xấu, lại còn phát ra tiếng khóc như trẻ con nữa!"
Bạch Mộc Ninh không nhịn được, bật cười khanh khách: "Anh Cảnh, không ngờ anh lại sợ một con cá đó! Đó là cá đại nghê (2), tên khoa học là kỳ nhông khổng lồ (1), động vật bảo vệ cấp quốc gia đấy!"
娃娃鱼【wáwáyú】 kỳ nhông (Chinese giant salamander)
大鲵大鲵【dàní】 con kỳ nhông
Nếu là nuôi nhân tạo thì còn phải xin giấy phép, Bạch Mộc Ninh nghĩ chắc hẳn Ngô Đại Phúc đã tốn không ít công sức để mang được con cá này về đây.
Một loài cá quý hiếm đến vậy mà lại bị Văn Cảnh chê xấu.
Thật ra cũng không đẹp thật.
"Anh không sợ, chỉ là thấy nó quá xấu thôi!"
Rõ ràng là sợ, còn cố chấp cãi cùn!
Bạch Mộc Ninh như dỗ dành trẻ con: "Anh Cảnh nói đúng, con cá này thực sự quá xấu, chứ không phải anh sợ."
Văn Cảnh đẩy chiếc xe đẩy tiếp tục đi đến trạm kế tiếp, Bạch Mộc Ninh vừa đi vừa giới thiệu cho anh nghe.
Dù sao thủy sản cũng là chuyên ngành của cậu, cậu có thể giảng cho anh vô số kiến thức liên quan, cũng giống như cái cách mà Văn Cảnh luôn tự tin giảng dạy cho cậu nghe về y học cổ truyền vậy.
"Giờ mình đang cho cá hồi vân ăn đấy. Loài này có thớ thịt khá giống cá hồi, nên có người hay lấy nó để giả làm cá hồi đem bán."
"Thầy bọn em nói cá hồi vân là cá nước ngọt, không thể ăn sống được. Nếu muốn ăn cá hồi thì nhất định phải đến nhà hàng chính quy, nếu không sẽ rất dễ mua nhầm hàng giả."
"Nhưng mà món cá này đem kho thì cũng ngon lắm đó!"
Khi rải thức ăn xuống hồ, đàn cá hồi vân lập tức lao vào tranh giành quyết liệt.
Nhưng nếu thức ăn được ném xuống nhiều hơn, cuộc chiến cũng giảm bớt dần, con người cũng như vậy thôi.
Văn Cảnh khen ngợi một câu: "Bé Ninh hiểu biết nhiều thật đấy, anh lại học thêm được nữa rồi."
Bạch Mộc Ninh ngại ngùng gãi đầu.
Sau khi cho cá ăn xong, Văn Cảnh bỗng dưng muốn dẫn cậu lên trấn.
Dặn dò xong với ông anh đồng nghiệp, anh liền nắm tay Bạch Mộc Ninh rời khỏi khu nuôi cá.
"Mình đi trấn làm gì?" Bạch Mộc Ninh nói: "Đây là vùng nông thôn mà, đi lại không tiện đâu, không có xe thì chịu thua đấy."
"Có xe."
Chẳng mấy chốc khi ra khỏi cổng trại, cậu mới thấy một chiếc xe biển số Kinh A của Văn Cảnh đang đậu ngay trước trang trại.
Cậu kinh ngạc: "Đừng nói với em là... anh tự lái xe đến đây đấy nhé?"
"Không thì sao?"
Khoảng cách từ Kinh Nam đến thành phố S xa tận mấy ngàn cây số, vậy mà anh cứ thế lái xe thẳng đến đây thật sao?
Cậu lên xe ngồi vào ghế phụ, vừa cài dây an toàn vừa nghi hoặc: "Vậy rốt cuộc mình đi làm gì?"
"Lấy hàng."
"...?"
Đến điểm lấy hàng, Văn Cảnh lấy từ trong bưu cục ra một chiếc vali lớn. Anh mở ra lấy hai túi quần áo rồi tiện tay ném vào ghế sau, còn vali thì đặt vào cốp xe.
Anh định làm gì đây?
Chẳng lẽ Văn Cảnh tính đóng đô ở đây luôn sao?
Xe chạy một vòng quanh trấn, cuối cùng dừng trước một khách sạn lớn nhất khu này.
Bà chủ khách sạn vui vẻ xách chìa khóa đưa hai người lên phòng. Chờ bà đi khỏi, Bạch Mộc Ninh ngồi phịch xuống sofa, trong lòng bồn chồn không yên.
Văn Cảnh rốt cuộc muốn làm gì đây?
Sao lại còn đặt phòng khách sạn nữa?
Rồi Văn Cảnh xách hai túi quần áo lên, nhét vào tay cậu: "Mang vào nhà tắm tắm rửa thay đồ đi."
"Bộ em đang mặc bẩn quá rồi."
Bạch Mộc Ninh cúi đầu nhìn lại, đúng là hơi dơ thật.
Nhưng mà có cách nào khác đâu? Ở nông thôn, cơ sở vật chất thiếu thốn, không có máy nước nóng, không có máy giặt, trời lại đang lạnh cắt da, ai mà ngày nào cũng giặt giũ được?
Chưa kể lúc cậu rời đi tay trắng, quần áo hiện tại mặc trên người còn là đồ của con trai Ngô Đại Phúc bỏ lại.
Có đồ để mặc đã là tốt lắm rồi, cậu còn đòi hỏi gì nữa?
Bạch Mộc Ninh mím môi, cảm thấy mình bị khinh thường ghê gớm.
"Bây giờ thì chê em dơ, thế sao tối qua lúc anh chơi em lại không thấy anh kêu bẩn?"
Nói xong, cậu cũng chẳng buồn để ý xem Văn Cảnh có phản ứng gì, ôm quần áo rồi chạy thẳng vào phòng tắm.
Tắm nước nóng xong, thay bộ đồ sạch sẽ, Bạch Mộc Ninh cảm thấy người thoải mái hơn hẳn.
Ở trại cá không có nước nóng, mấy ngày nay cậu chỉ có thể đun nước rồi lau người qua loa.
Bây giờ tắm rửa xong, cả người như được gột rửa, thơm tho sảng khoái.
Cậu lăn lên giường ôm lấy cái gối mềm mại, bắt đầu tận hưởng sự sung sướng hiếm có.
Văn Cảnh bước tới đưa cho cậu một cái hộp nhỏ. Bạch Mộc Ninh thấy là một chiếc điện thoại liền bật dậy: "Đây là cho em sao?"
"Sim điện thoại của em đã được làm lại rồi, vẫn là số cũ. Bây giờ em có thể lên WeChat nhắn tin cho Lý An Triệt rồi, cậu ấy cũng lo cho em lắm."
"Cậu ấy còn tự trách mình, bảo hôm đó nếu cậu ấy đưa em xuống lầu thì em đã không bị bắt cóc rồi."
Chiếc điện thoại và thẻ sim mới mua trước đây của cậu đã bị nổ tan tành cùng với căn hầm đó.
Dạo này không có điện thoại, bình thường cậu cũng không hay dùng. Nhưng nhìn người khác ai cũng có, trong lòng từng thầm hạ quyết tâm khi nào lãnh được tháng lương đầu tiên thì cậu nhất định sẽ mua cho mình một cái điện thoại mới.
Bây giờ chiếc điện thoại đời mới nhất được đặt ngay trước mặt, nhưng Bạch Mộc Ninh lại cảm thấy chột dạ vô cùng.
Cậu vốn muốn trốn khỏi Văn Cảnh, thế mà anh lại cưng chiều cậu đến mức này.
Thậm chí cho đến giờ anh còn không hề hỏi cậu tại sao lại bỏ trốn mà chẳng liên lạc gì.
Cầm điện thoại trong tay, Bạch Mộc Ninh rầu rĩ hỏi: "Anh Cảnh, sao anh tìm ra được em vậy?"
"Em đoán xem?" Văn Cảnh đã học được cách làm người ta hồi hộp.
Sao mà Bạch Mộc Ninh nghĩ ra được? Nếu cậu đoán được thì còn lâu mới để anh tóm được mình.
Văn Cảnh bèn gợi ý: "Phá cách cứu tâm thang."
破格救心汤【Pògé jiùxīn tāng】có thể hiểu là Thuốc (cứu) tim đặc biệt, vì trong y học cổ truyền, nhiều bài thuốc sẽ có tên kết thúc với chữ 'đan' (vd: Bình bổ trấn tâm đan), hay chữ 'thang' (vd: Tam hoàng tả tâm thang)
"Chỉ vì một đơn thuốc thôi á?" Bạch Mộc Ninh kinh ngạc.
Cậu từng nghĩ ra vô số khả năng khiến mình bị lộ, nhưng chưa từng nghĩ Văn Cảnh sẽ tìm được cậu chỉ với một đơn thuốc.
Thật không thể tin nổi.
Văn Cảnh giơ tay nhéo má cậu trêu chọc: "Bởi vì đó là đơn thuốc của anh."
"...?"
Đơn thuốc này là để cứu thím Ngô, nhưng cũng lại vô tình lộ ra tung tích của chính mình.
Hoặc chỉ có thể nói là ông trời rất thích trêu đùa con người mà!
Ngay cả một sự trùng hợp nhỏ đến khó tin như vậy mà cậu cũng có thể gặp phải.
Cậu còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin, thì đã nghe thấy Văn Cảnh nói: "Nếu em chưa muốn về ngay thì mình cứ ở đây trước đã."
"Chờ em chơi đủ rồi, anh sẽ đưa em về nhà."
".?"
Cái gì? Văn Cảnh định thật sự ở lại đây với cậu sao?!
-
Sau khi đăng nhập vào WeChat, Bạch Mộc Ninh ngay lập tức bị đống tin nhắn chưa đọc vùi dập, số lượng tin nhắn vượt xa con số 99+.
Cậu lướt qua những tin nhắn chúc Tết gửi hàng loạt, tìm đến tin nhắn của người quan trọng nhất.
Lý An Triệt đã gửi cho cậu rất nhiều tin, trong đó có cả những dòng đầy ân hận vì hôm đó không đưa cậu xuống lầu.
Bạch Mộc Ninh lập tức bấm gọi, Lý An Triệt đã lập tức bắt máy, giọng nói run rẩy: "Bạch Mộc Ninh... là cậu sao?"
"Là tớ đây."
Lý An Triệt kích động: "Đ** m*!! Ninh! Cậu còn sống! Cậu làm tớ sợ muốn chết, tớ tưởng cậu đã chết rồi."
"Cậu có biết không? Dạo này tớ khóc sưng cả mắt, ngày nào cũng chạy ra tòa nhà bỏ hoang đó đào bới tìm cậu!"
"Tớ vừa sợ đào thấy cậu, lại vừa sợ không tìm được cậu... Cậu đúng là dọa tớ chết khiếp mà!!"
Cảm xúc xúc động chưa nguôi, Lý An Triệt lại giận dữ gào lên: " Bạch Mộc Ninh, cậu là đồ khốn nạn! Cậu còn sống mà không chịu liên lạc với bọn tớ sao? Cậu có biết mọi người lo cho cậu thế nào không hả?!"
"Đặc biệt là bác sĩ Văn! Anh ấy nhất quyết không tin cậu đã chết, suốt ngày ở hiện trường cứu hộ. Tớ nghe nói mấy ngày liền anh ấy không chợp mắt, đào bới từng tấc đất để tìm cậu!"
"Sau đó, anh ấy nói tìm được tin tức về cậu rồi một mình lái xe đi... Không ngờ là anh ấy thực sự tìm được cậu!"
"Bạch Mộc Ninh, rốt cuộc cậu đang làm cái quái gì vậy hả?!" Lý An Triệt tức giận chất vấn.
Bạch Mộc Ninh thở dài một hơi, trong lòng càng nặng nề hơn. Sự áy náy như một tảng đá khổng lồ đè lên ngực, khiến cậu không biết phải thở thế nào cho được.
"Chuyện này dài lắm, sau này tớ sẽ kể cho cậu nghe."
Giờ không phải lúc để giải thích, điều quan trọng nhất lúc này là giải quyết mớ rắc rối với Văn Cảnh.
Sau khi lừa gạt, che giấu, bỏ trốn rồi lại bị bắt về, người mà cậu thấy có lỗi nhất chính là Văn Cảnh.
"Được thôi, tớ không hỏi nữa." Lý An Triệt hỏi, "Vậy bao giờ cậu về? Cái này cậu trả lời được rồi chứ?"
"Tớ... không biết." Bạch Mộc Ninh tiu nghỉu, đột nhiên cũng cảm thấy bản thân mất phương hướng.
Ban đầu, kế hoạch của cậu rất rõ ràng: ở trại cá làm việc, kiếm tiền, đợi đủ tiền rồi sẽ lên thành phố lớn tìm một phòng khám Đông y để học việc, cố gắng lấy chứng chỉ rồi trở thành một thầy thuốc Đông y.
Nhưng bây giờ Văn Cảnh bất ngờ xuất hiện, làm mọi kế hoạch của cậu rối tung lên.
Điều khiến cậu hoang mang nhất chính là Văn Cảnh lại nói muốn ở lại cùng cậu.
Lý An Triệt dường như cảm nhận được điều gì đó từ sự im lặng của Bạch Mộc Ninh, cậu ta chần chừ một chút rồi hỏi: "Ninh à, cậu không muốn về Kinh Nam nữa à?"
Bạch Mộc Ninh không trả lời ngay, trong lòng cậu rối như tơ vò, cũng không biết phải đáp thế nào.
Từ trước đến nay, cậu vốn là một kẻ không có gốc rễ, đi đâu sống cũng vậy, chẳng khác gì nhau.
Không vướng bận, không ràng buộc, ở đâu cũng có thể là nhà.
Nhưng lúc này có chút khác biệt, cậu không nỡ rời khỏi Kinh Nam.
Ở Kinh Nam, cậu có bạn bè, có Văn Cảnh, có đồng nghiệp, có cả những khách hàng.
Cậu nhận ra mình có quá nhiều điều để nhớ thương, đến mức không thể dễ dàng đưa ra quyết định.
Cho nên cậu mới chần chừ, không trả lời câu hỏi của Lý An Triệt. Nếu như không có những điều này, cậu chắc chắn sẽ chẳng hề do dự mà đáp rằng mình sẽ không trở về nữa.
Mà giờ cậu chẳng muốn buông tay.
"Bé Ninh?"
Bạch Mộc Ninh nghe thấy giọng của Văn Cảnh bèn vội vã tắt cuộc gọi với Lý An Triệt: "Anh Cảnh, có chuyện gì vậy?"
Cậu đứng trước cửa phòng tắm, nghe Văn Cảnh bảo: "Em vào đây một chút."
"Hả?" Bạch Mộc Ninh nắm lấy tay nắm cửa nhưng không dám mở.
Đang tắm mà gọi cậu vào làm gì? Chẳng lẽ muốn nhờ cậu kỳ lưng?
"Sao còn chưa vào?" Văn Cảnh giục.
Sợ gì chứ?
Vào thì vào thôi.
Bạch Mộc Ninh tự cổ vũ mình, rồi mạnh dạn vặn tay nắm cửa bước vào trong.
Trong phòng tắm, hơi nóng từ máy sưởi lan tỏa liên tục nên không khí khô ráo rất thoải mái.
Văn Cảnh chỉ quấn một chiếc khăn tắm đứng trước gương, tay cầm dao cạo râu, mặt đầy vẻ rầu rĩ.
"Giúp anh cạo râu được không? Tay anh không linh hoạt lắm." Trên mặt anh đã đầy bọt trắng, trông chẳng khác nào một ông già Noel.
Cậu cụp mắt cầm lấy tay Văn Cảnh, cẩn thận nhìn ngắm.
Bàn tay từng trắng trẻo, thanh thoát, giờ đây lại khô nứt như vỏ cây, những vết nứt nhỏ hiện rõ trên làn da.
Cũng có thể tưởng tượng ra Văn Cảnh đã phải trải qua những gì.
Bạch Mộc Ninh khẽ nói: "Văn Cảnh... em không đáng để anh đối xử tốt như vậy."
Văn Cảnh nhíu mày: "Sao cơ?"
"Không có gì đâu." Bạch Mộc Ninh cầm lấy dao cạo từ tay anh, chuẩn bị cạo râu cho anh.
Nhưng Văn Cảnh cao hơn cậu, đứng thế này mà ngước lâu thì cổ rất mỏi, cánh tay cầm dao cạo một lúc là bắt đầu thấy tê rần. Vừa mới cạo được một bên cậu đã phải hạ tay xuống.
Văn Cảnh nói: "Chờ chút."
Bạch Mộc Ninh nhìn vào mắt Văn Cảnh, hỏi: "Sao thế ạ? Có đau không anh?"
Bạch Mộc Ninh không cần phải cạo râu mỗi ngày, nên cậu toàn dùng máy cạo râu điện, quẹt qua loa một chút là xong.
Đây là lần đầu tiên cậu dùng dao cạo râu, không biết phải dùng lực thế nào, sợ lỡ tay làm Văn Cảnh bị thương.
Thế mà Văn Cảnh lại ôm lấy eo cậu nhẹ nhàng nhấc bổng lên rồi đặt ngồi ngay lên bồn rửa mặ: "Giờ thì tiếp tục đi."
Khoảng cách chiều cao đã được rút ngắn lại, cuối cùng cậu cũng ngang tầm mắt với anh.
Cậu cẩn thận cạo từng sợi râu mềm đã được bọt cạo râu làm mềm đi, nói: "Anh Cảnh, bây giờ em có thể giải thích được chưa?"
"Nếu em không muốn nói thì không cần nói." Văn Cảnh lại nói: "Cũng không nhất thiết phải nói."
Bạch Mộc Ninh im lặng một lát, rồi cậu quay người với tay mở vòi nước rửa sạch dao cạo râu: "Bây giờ em muốn nói."
Cậu không biết Giang Thanh Từ đã biết được bao nhiêu nên cậu không thể lừa dối Văn Cảnh mãi.
Sớm muộn gì Văn Cảnh cũng sẽ biết thôi.
Nếu Văn Cảnh biết hết mọi chuyện thì sẽ thế nào?
Bạch Mộc Ninh không chắc, nhưng sau khi suy đi tính lại, cậu cảm thấy có lẽ chia tay là điều tốt nhất cho cả hai.
Sau khi chuẩn bị tâm lý, cậu chậm rãi mở lời: "Chu Siêu không có ý định làm hại em đâu, anh ta chỉ muốn biết tung tích của Giang Thanh Từ thôi."
"Trước khi tự sát, anh ta đã thả em đi, nhờ vậy mà em chạy thoát được. Nhưng ngay sau khi em ra khỏi đó, tòa nhà bỏ hoang phát nổ rồi sụp xuống."
Nói đến đây, Bạch Mộc Ninh liếc nhìn Văn Cảnh một cách cẩn trọng. Nhưng gương mặt anh không hề có chút biểu cảm nào, bình lặng như mặt hồ trong một ngày không gió, thậm chí chẳng hề gợn sóng.
Anh không hỏi thêm, không thúc giục, cũng chẳng tò mò. Đúng như lời anh đã nói, nếu cậu không muốn nói, anh sẽ không ép.
Bạch Mộc Ninh tiếp tục cạo sạch phần râu dưới cằm, rồi chuyển sang khu vực phía trên nhân trung.
Đây là vùng nhạy cảm, nên cậu càng phải cẩn thận hơn.
"Lúc em từ căn hầm chạy ra, suy nghĩ đầu tiên trong đầu em là phải trốn, thế nên em đã chạy vào rừng, cứ thế chạy càng xa càng tốt."
Văn Cảnh vẫn không lên tiếng, nhưng đôi mắt anh càng lúc càng trầm xuống, như thể có một cơn bão đang âm thầm cuộn trào trong lòng.
Sau khi những vệt bọt cạo râu cuối cùng được lau sạch, Bạch Mộc Ninh đặt dao cạo xuống, nói: "Văn Cảnh, em muốn chia tay."
"Em không muốn ở bên anh nữa."
"Em muốn chia tay với anh."
Văn Cảnh nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ đơn giản hỏi: "Lý do?"
Bởi vì em đã lừa dối anh.
Lời thú nhận ấy cứ quanh quẩn trong cổ họng cậu, nhưng cậu không thể nào thốt ra được.
Nếu nói ra, chắc chắn Văn Cảnh sẽ không tha thứ cho cậu, anh nhất định sẽ ghét cậu.
Chỉ cần nghĩ đến việc bị Văn Cảnh căm ghét mình, trái tim Bạch Mộc Ninh liền thắt lại, nhói đau đến khó thở.
Cậu đã hiểu tại sao mình lại sợ hãi việc Văn Cảnh biết sự thật đến vậy.
Không phải vì sợ bị anh trả thù, cũng không phải vì sợ bị đánh, mà là... cậu sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Văn Cảnh. Càng sợ anh nhận ra rằng, cậu chỉ là một tên nhóc khốn nạn lừa đảo tình cảm của anh.
Ngay từ đầu, cậu đã không có ý định thật lòng. Mỗi lần tiếp cận, đều có mục đích. Mỗi câu nói, đều được tính toán cẩn thận. Mỗi bước đi, đều là một phần của kế hoạch.
Văn Cảnh chắc chắn sẽ hận cậu đến chết.
Sau một hồi giằng xé tâm lý, cuối cùng Bạch Mộc Ninh nuốt chửng lý do thật sự, lạnh lùng nói: "Không có lý do gì cả, chỉ là em muốn chia tay thôi."
Dứt lời, cậu nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt, xoay người bước thẳng ra cửa một cách kiên quyết. Văn Cảnh kéo gáy cậu từ phía sau, nói: "Em còn nhớ anh đã nói gì không?"
Bạch Mộc Ninh dựa lưng vào lồng ng.ực của anh, cậu nghiêng đầu nhìn anh.
Cậu nghe Văn Cảnh chậm rãi nhắc từng chữ một: "Chia tay hay không là do anh quyết định."
Không biết ngón tay cái của anh vô tình ấn vào một huyệt vị nào đó trên gáy cậu mà mí mắt cậu sụp xuống, rồi cả người mất kiểm soát mà ngã thẳng vào vòng tay của Văn Cảnh.