Bên trong chiếc xe đang lắc lư không ngừng khiến giấc ngủ của Bạch Mộc Ninh cũng vì thế mà chẳng được yên. Đến lần thứ hai đầu bị va vào cửa sổ thì cậu mới nhăn mặt tỉnh lại.
Cậu chống tay lên ghế cố gắng ngồi dậy, lúc này mới nhận ra tình cảnh của mình.
Bên ngoài đã là màn đêm, ánh trăng treo cao trên bầu trời lấp lánh cùng những vì sao.
Cậu đang ở trong xe với Văn Cảnh, còn chiếc xe thì đang lao vun vút trên đường cao tốc. Nhìn hướng di chuyển, cậu đoán điểm đến chắc chắn là Kinh Nam.
Bạch Mộc Ninh đưa tay xoa đầu, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Rõ ràng là cậu đã nói lời chia tay, định rời đi, nhưng sau đó không biết Văn Cảnh đã bấm huyệt cậu thế nào mà cậu cứ thế ngủ mê man đến tận bây giờ.
Cậu liếc nhìn màn hình hiển thị trên xe, đã hơn mười giờ tối.
Đầu vẫn còn hơi choáng, Bạch Mộc Ninh nắm lấy lưng ghế trước, hơi nghiêng người về phía trước nói với Văn Cảnh: "Anh Cảnh, mình đang đi đâu vậy?"
Bạch Mộc Ninh không muốn hỏi những câu vô nghĩa, nhưng vẫn cần một cách mở lời nhẹ nhàng.
Mắt Văn Cảnh vẫn nhìn thẳng về phía trước, đáp: "Kinh Nam."
Dù Bạch Mộc Ninh đã đoán trước rồi, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, vẫn giật mình một chút.
Văn Cảnh muốn đưa cậu về Kinh Nam, thậm chí còn không thèm hỏi ý kiến, cứ thế quyết định thay cậu.
Trước đây, anh luôn rất tôn trọng lựa chọn của cậu, dù là chuyện nhỏ nhất cũng sẽ hỏi cậu trước.
Nhưng từ khoảnh khắc cậu nói ra hai chữ 'chia tay', mọi thứ dường như đã khác.
Sự nhẫn nại của Văn Cảnh dường như đã cạn sạch, vá anh cũng không còn giả vờ kiên nhẫn nữa.
Bạch Mộc Ninh cảm thấy hoang mang, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng, vừa sợ hãi vừa mơ hồ.
"Sao lại quay về? Chẳng phải anh nói chờ em chơi đủ rồi mới về sao?"
"Bây giờ cứ đi như vậy, còn chú Ngô thì sao? Mình đi mà không nói lời nào thì có hơi thất lễ quá."
Nói xong câu đó, cậu lập tức nhận ra mình lỡ lời liền ngậm miệng lại.
Không từ mà biệt là vô lễ ư? Nhưng cậu đã làm điều đó với Văn Cảnh rồi còn gì.
Cậu đã bỏ trốn khỏi anh chẳng để lại lời nhắn nào, thậm chí bây giờ còn chưa giải thích bất cứ điều gì.
Cảm giác như chính mình vừa tự vả một cú đau điếng, Bạch Mộc Ninh quyết định tốt nhất nên im lặng, coi như chưa từng nói gì, trong đầu vẫn đang lên một kế hoạch khác.
Trong xe rơi vào một khoảng lặng kéo dài. Mãi một lúc sau, Văn Cảnh mới mở miệng: "Anh đã nói với họ rồi, chỉ bảo là nhà có việc gấp nên phải về trước."
"Em không cần lo." Văn Cảnh liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu rồi nhìn về phía trước.
Chỉ một câu nói đã phủ định toàn bộ suy tính của Bạch Mộc Ninh, khiến cậu ngồi ở ghế sau mà tim đập càng nhanh hơn.
Ánh mắt anh lúc nãy không còn là ánh nhìn dịu dàng mà cậu từng quen thuộc. Giờ đây nó tối sầm, sâu hun hút như vực thẳm như có thể nuốt chửng cậu vào bên trong.
Cậu vô thức siết chặt ngón tay một cách lo lắng: "Nhưng em không muốn về, em với anh chia tay rồi, tụi mình không còn liên quan gì đến nhau nữa, em không muốn theo anh về đâu."
Rõ ràng biết tâm trạng của Văn Cảnh không ổn, nhưng Bạch Mộc Ninh vẫn buộc phải tiếp tục chủ đề chia tay.
Cậu không thể quay về Kinh Nam, cậu nhất định phải chia tay với Văn Cảnh.
Chỉ cần chia tay, dù sau này Giang Thanh Từ có hãm hại cậu thế nào đi nữa thì cũng chẳng còn liên quan gì đến Văn Cảnh, dù anh có nhìn cậu với ánh mắt gì thì cũng không quan trọng nữa.
Bạch Mộc Ninh có những lo lắng của riêng mình, cậu suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc từng khả năng.
Cậu lén quan sát Văn Cảnh, chờ đợi câu trả lời từ anh.
Văn Cảnh không trả lời cậu, anh chỉ nhấn mạnh chân ga. Tiếng động cơ gầm lên dữ dội, kim đồng hồ tốc độ lập tức tăng vọt, con số trên bảng hiển thị càng lúc càng lớn.
Chiếc xe giống như một mũi tên rời cung lao đi vun vút.
Bạch Mộc Ninh hoảng hồn, tốc độ tăng nhanh làm cậu sợ hãi, thậm chí còn thấy hối hận vì chọc giận Văn Cảnh.
Đây là đường cao tốc, lỡ có chuyện gì thì sao?!
Nghĩ đến sự điên cuồng của Chu Siêu, chỉ vì một câu 'sao anh không đi chết đi' của Giang Thanh Từ mà anh ta đã kết thúc mạng sống của mình. Bạch Mộc Ninh bắt đầu cảm thấy sợ những người có tính cách cực đoan.
Theo hiểu biết của cậu về Văn Cảnh, anh không phải là kiểu người như vậy. Nhưng hành động lúc nãy của anh thực sự đã khiến cậu kinh hãi.
Vậy nên Bạch Mộc Ninh đành ngoan ngoãn ngồi yên, im lặng không nói thêm lời nào. Mọi chuyện cứ chờ đến khi về Kinh Nam rồi tính tiếp.
Nếu thật sự không còn cách nào khác cậu sẽ chọn cách thành thật khai báo để đổi lấy sự khoan hồng.
Văn Cảnh có thể thất vọng về cậu thì đã sao chứ?
Cậu có thể không quan tâm mà.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau, khiến Bạch Mộc Ninh nhìn mà hoa cả mắt.
Không lâu sau, xe rẽ vào một ngã ba, rời khỏi đường cao tốc rồi chạy vào một con đường mòn tối om.
Xung quanh yên tĩnh đến mức không có lấy một ánh đèn đường, chắc chắn nơi này là điểm thích hợp để phi tang xác.
Chiếc xe từ từ dừng lại, động cơ tắt máy, lần ánh sáng cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn. Bạch Mộc Ninh nhìn bóng tối ngoài, cảm giác bất an bò dần lên sống lưng.
Sao Văn Cảnh lại dừng xe?
Cậu còn chưa kịp phản ứng với những gì đang xảy ra thì thấy Văn Cảnh mở cửa xe rời khỏi ghế lái, sau đó vòng lên ghế sau.
Không gian vốn rộng rãi bỗng chốc trở nên chật chội, Bạch Mộc Ninh cảm thấy không khí trong xe cũng dường như loãng đi, cậu lo lắng hỏi: "Anh Cảnh... có chuyện gì vậy?"
"Sao...sao mình...lại không đi tiếp ạ?"
Ánh mắt Văn Cảnh sắc bén như một con sói vừa thức tỉnh, khi nhìn chằm chằm vào ai đó, ánh mắt ấy chẳng khác nào một thợ săn đang rình mồi, tràn đầy khát vọng chiếm hữu không gì lay chuyển được.
"Em muốn chia tay với anh?" Giọng Văn Cảnh không lạnh không nóng, mang theo chút lười biếng, nhưng lực siết trên cổ tay cậu lại vô cùng mạnh, gần như muốn bóp nát xương cậu.
Cơn đau từ cổ tay truyền đến, Bạch Mộc Ninh khẽ giãy giụa, cố lấy hết can đảm, cứng giọng nói: "Đúng, em muốn chia tay."
Cậu cố gắng dùng lý lẽ thuyết phục anh: "Ở bên nhau là cho anh tình em nguyện, vậy sao bây giờ không thể chia tay?"
"Không thể." Văn Cảnh đáp một cách dứt khoát.
Vừa dứt lời, Văn Cảnh siết chặt cổ tay cậu mạnh mẽ kéo một cái khiến Bạch Mộc Ninh theo quán tính ngã nhào về phía anh.
Cả người cậu đổ ập lên người anh, vòng tay rắn chắc giữ chặt lấy eo cậu, còn tay kia thì cởi quần cậu xuống.
Làn da tr.ần tr.ụi tiếp xúc với không khí lạnh khiến cậu lập tức sinh ra một cảm giác xấu hổ không thể tả.
Trước đây khi đi nhà tắm công cộng, Bạch Mộc Ninh chưa bao giờ cảm thấy ngượng như vậy. Dù sao cũng toàn là đàn ông, có gì đâu mà phải xấu hổ?
Nhưng bây giờ bị Văn Cảnh lột quần, cậu lại cảm thấy xấu hổ đến mức mặt nóng bừng lên.
"Anh Cảnh, anh định làm gì? Mau buông em ra! Anh có nghe không? Buông em ra ngay!"
"Văn Cảnh, thả tôi ra."
Lòng bàn tay lớn giáng xuống một cách tàn nhẫn, cái âm thanh giòn tan vang lên mang theo cảm giác vừa đau, vừa nhục, vừa tức.
Nơi bị đánh lập tức nóng ran, như có lửa lan ra khắp da thịt.
Bạch Mộc Ninh giận, hét lên: "Văn Cảnh, anh lấy quyền gì mà đánh tôi?! Đau chết đi được, anh cái đồ khốn nạn!"
Hồi nhỏ ba mẹ cậu còn chưa từng đánh cậu lần nào, thế mà bây giờ lại bị Văn Cảnh đánh.
Cậu cố gắng vùng vẫy, muốn ngồi dậy để thoát khỏi tư thế đầy xấu hổ này, nhưng dù giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự kìm giữ của Văn Cảnh.
Sức lực giữa hai người quá chênh lệch, trước mặt Văn Cảnh, cậu chẳng khác nào một con gà con yếu ớt.
Văn Cảnh giọng điệu thản nhiên, nhẹ nhàng nhéo một cái rồi hỏi: "Còn muốn chia tay không?"
Cơn đau vừa qua đi, chỉ còn lại cảm giác nóng rát. Nhưng ngay sau đó, một cái nhéo bất thình lình giáng xuống, mang theo cơn tê dại khác lạ.
Bạch Mộc Ninh vừa đau, vừa giận, vừa ngượng. Cậu cúi gằm mặt, vẫn cứng đầu đáp: "Tôi muốn chia tay đấy, anh đúng là lão già lưu manh, đồ khốn kiếp, tôi không muốn ở bên anh nữa!"
"Tôi phải chia tay với anh." Cậu hét lên.
Bàn tay to lớn lại giáng xuống không thương tiếc, làm nửa người dưới của cậu gần như tê liệt.
Trước đây, Văn Cảnh lúc nào cũng cưng chiều cậu, dung túng cậu, chăm sóc cậu từng chút một. Nhưng bây giờ sau khi kiên nhẫn đã cạn, anh rốt cuộc cũng để lộ bản chất thật.
Bây giờ anh giống như một người lớn đang dạy dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh, không hề nương tay.
"Còn muốn chia tay không?"
"Tôi muốn!" Bạch Mộc Ninh nghiến răng nghiến lợi, "Dù có đánh chết tôi thì tôi cũng vẫn muốn chia tay!"
Mông cậu đau đến mức mắt cũng ươn ướt, nhưng Bạch Mộc Ninh vẫn cố cứng miệng không chịu thua.
"Nhóc ranh đáng bị đánh." Văn Cảnh lại vung tay xuống thêm một cú nữa. Chỉ chịu được vài cái, Bạch Mộc Ninh đã lập tức mềm nhũn.
Văn Cảnh đúng là chẳng thương cậu, nói đánh là đánh, không thấy xót cậu tí nào.
Cứng miệng chỉ tự hại bản thân, sau khi cân nhắc lợi hại, Bạch Mộc Ninh lập tức xuống nước cầu xin: "Anh Cảnh, em sai rồi, đừng đánh nữa, đau em."
Văn Cảnh cuối cùng cũng dừng tay: "Vậy còn muốn chia tay không?"
Bạch Mộc Ninh khịt mũi: "Không nữa, em không chia tay nữa, thật sự không chia tay nữa đâu."
Nếu cậu còn tiếp tục bướng bỉnh, có khi mông cậu cũng không còn nguyên vẹn mất. Bạch Mộc Ninh là người biết nhìn tình hình.
Tục ngữ có câu: Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, cậu không cần thiết phải cứng đối cứng với Văn Cảnh, nói vài lời mềm mỏng đúng lúc không có nghĩa là cậu thật sự sai.
"Anh Cảnh... thật sự đau lắm đó..." Bạch Mộc Ninh bắt đầu tỏ vẻ đáng thương.
Văn Cảnh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vừa bị đánh, anh dịu dàng: "Bé Ninh, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không bao giờ làm đau em. Anh sẽ cưng chiều em, nuông chiều em, chăm sóc em."
"Nhưng nếu em lại lặp lại chuyện cũ, anh nhất định sẽ không nương tay."
Một nụ hôn nhẹ rơi xuống xương cụt của cậu, khiến toàn thân Bạch Mộc Ninh cứng đờ. Văn Cảnh nói: "Em biết mà, anh không thích nghe em nói chia tay, anh sẽ không vui."
"Mà một khi anh không vui, anh có thể làm bất cứ chuyện gì. Thế nên đừng có thách thức sự kiên nhẫn của anh."
Nói xong, anh giúp cậu kéo lại quần áo ngay ngắn, sau đó ôm cậu, hôn những giọt nước mắt trên mặt cậu, tiếp đến lại cúi xuống hôn lên môi cậu, dùng đủ cách để dỗ dành cậu.
Giống như vừa cho một bạt tai, rồi lại dỗ dành bằng một viên kẹo ngọt vậy.
Bạch Mộc Ninh lúc này vẫn còn đang tức giận, cậu không muốn đáp lại anh, cũng không thèm để ý đến anh, thậm chí còn nghiến răng cắn mạnh lên môi Văn Cảnh đến mức nếm được cả máu.
Cậu trừng mắt nhìn Văn Cảnh, vẻ mặt đầy thách thức giống như đang nói: Có giỏi thì đánh tiếp đi!
Nhưng Văn Cảnh không hề tức giận, anh ôm chặt cậu, đưa tay nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng trêu đùa: "Vẫn còn giận à?"
"Em không được phép giận sao?" Bạch Mộc Ninh lại bắt đầu thấy ấm ức, không thèm nhìn Văn Cảnh: "Anh đánh em, bây giờ vẫn còn đau đây này!"
Cậu đoán chắc chắn là đã sưng rồi.
Chiếc quần l.ót bốn góc mà cậu mới thay hôm nay vốn khá rộng rãi, vậy mà bây giờ mặc vào lại cảm thấy chật hơn, bó sát đến khó chịu, nên Bạch Mộc Ninh chắc chắn rằng nó đã sưng lên.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu lại béo lên sao?
Văn Cảnh đưa ngón tay cái lau đi vết máu trên khóe môi mình, bắt đầu kiên nhẫn dỗ dàng: "Chỉ cần em không đòi chia tay, em muốn làm gì cũng được. Muốn cắn nữa cũng được, thậm chí có cắn đứt luôn cũng không sao."
"Hay em cắn thêm miếng nữa nhé?"
Máu vẫn chưa lau sạch hết, đôi môi anh vì thế mà càng thêm đỏ hơn.
Bạch Mộc Ninh sững người, sao cậu dám cắn tiếp được.
"Không cắn à?" Anh nắm tay Bạch Mộc Ninh đánh lên mặt mình, "Thế đánh anh cũng được, chỉ cần em có thể trút giận thì cái gì cũng được."
Bạch Mộc Ninh bị Văn Cảnh dọa sợ vội rụt tay về, không dám đánh nữa.
Tức giận thì tức giận, nhưng vào giờ làm sao cậu có thể ra tay được chứ?
Trong lòng cậu thấp thỏm không yên, thầm nghĩ: không lẽ Văn Cảnh bị điên thật rồi sao?!
Giờ phút này, cậu lại càng muốn chia tay hơn.
-
Chiếc xe lại tiếp tục lao đi trên đường cao tốc. Bạch Mộc Ninh nằm sấp trên ghế sau chứ không dám ngồi xuống.
Cảm giác đau nhói ở mông liền ập đến, cậu nắm chặt điện thoại, trong đầu bắt đầu tính toán con đường thoát thân.
Lúc nãy cậu nhìn qua bảng nhiên liệu, phát hiện xăng chỉ còn một vạch. Điều đó có nghĩa là Văn Cảnh sẽ dừng lại ở trạm dịch vụ tiếp theo để đổ xăng.
Đây chính là cơ hội của cậu.
Lần này cậu phải thật sự cẩn thận, ẩn nấp kỹ hơn, tuyệt đối không để Văn Cảnh tìm thấy được.
Nghĩ vậy, cậu nhanh chóng tắt nguồn điện thoại.
Điện thoại khi bật nguồn có thể bị theo dõi vị trí, nhưng chỉ cần tắt máy thì không ai có thể truy dấu được. Đây là kiến thức mà các bộ phim trinh thám đã dạy cho cậu.
Lên kế hoạch xong xuôi, Bạch Mộc Ninh nhắm mắt dưỡng thần, tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức.
Đúng như dự đoán của Bạch Mộc Ninh, không lâu sau xe dừng lại ở trạm dịch vụ tiếp theo, Văn Cảnh rời khỏi xe để đổ xăng.
Sau khi đổ xăng xong, anh lái xe đến bãi đỗ gần cửa hàng tiện lợi, rồi hỏi Bạch Mộc Ninh muốn ăn gì không.
Bạch Mộc Ninh chỉ tùy tiện nói vài món, Văn Cảnh cũng không hề khóa cửa xe mà xuống xe mua đồ.
Vừa thấy anh đến cửa hàng tiện lợi, Bạch Mộc Ninh vội vàng nhảy xuống rồi lén lút chạy ra ngoài.
Cậu luôn cố gắng tránh camera giám sát khi chạy, cho đến khi ra khỏi trạm dịch vụ, xác nhận xung quanh không còn camera nữa, cậu mới tìm một nơi kín đáo để trốn.
Theo suy nghĩ thông thường, ai cũng sẽ cho rằng cậu đã bỏ chạy, rồi dựa vào hình ảnh từ camera để truy đuổi theo hướng đó. Chắc chắn sẽ không ai ngờ rằng Bạch Mộc Ninh thật ra không hề chạy đi mà chỉ đơn giản là trốn ngay gần đó.
Dù có hai chân cũng không thể chạy nhanh hơn bốn bánh xe, Bạch Mộc Ninh đâu có ngốc đến mức để Văn Cảnh đuổi kịp.
Lúc nãy khi xe đi vào trạm dịch vụ, cậu đã quan sát địa hình xung quanh qua cửa sổ xe.
Sau khi xuống cầu vượt, hai bên toàn là đống đá lởm chởm, cậu chỉ cần tìm một tảng đá đủ lớn để che kín người mình thì chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra.
Chờ đến khi Văn Cảnh đi qua, cậu sẽ lặng lẽ chui ra, thế là trốn thoát thành công.
Sau đó muốn đi đâu thì đi, chắc chắn Văn Cảnh sẽ không thể tìm thấy cậu nữa.
Bạch Mộc Ninh chọn một tảng đá lớn hơn để nằm xuống, vẫn chưa yên tâm, cậu còn cẩn thận dùng cỏ khô phủ lên người.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chắc chắn không ai phát hiện ra, lúc này cậu mới an tâm nằm yên.
Nhưng Bạch Mộc Ninh lại không ngờ rằng Văn Cảnh lại thông minh đến vậy. Chỉ mất chưa đến vài phút, anh đã tìm thấy chính xác nơi cậu đang trốn.
Khi anh vạch lớp cỏ khô ra và nhìn thấy Bạch Mộc Ninh, cậu đã sợ đến ngây người. Cậu hoàn toàn không ngờ rằng anh lại tìm thấy nhanh đến như vậy.
Giống như trên người cậu có gắn thiết bị định vị vậy, rất dễ để tìm vị trí của cậu. Văn Cảnh chẳng cần tìm kiếm gì cả, chỉ cần cứ thế đi thẳng đến là thấy ngay.
Trong tay anh cầm một cốc trà sữa còn nóng hổi, đưa đến trước mặt cậu: "Bé Ninh à, chơi trốn tìm vui không em?"
Câu nói này rõ ràng là cho cậu một cái bậc thang để bước xuống. Dù trong lòng hoảng loạn vô cùng, nhưng Bạch Mộc Ninh vẫn bước xuống bậc thang kia.
Cậu cười gượng gạo, đón lấy cốc trà sữa, ngón tay lạnh cóng của cậu nhanh chóng nhận được chút hơi ấm: "Vui... vui lắm ạ."
Văn Cảnh đưa tay ra trước mặt Bạch Mộc Ninh, ý muốn kéo cậu đứng dậy.
Lúc này, cả người Bạch Mộc Ninh lạnh ngắt, run rẩy vì sợ hãi, thật sự tê cứng không thể tự đứng lên được.
Cậu đưa tay ra, Văn Cảnh chỉ nhẹ nhàng kéo một cái liền giúp cậu đứng dậy khỏi đống đá lởm chởm.
"Vui rồi thì đừng chơi vậy nữa, anh lo."
Văn Cảnh xoa nhẹ gáy cậu, giọng nói lạnh lẽo: "Bé Ninh, phải ngoan ngoãn nghe lời."
Bạch Mộc Ninh bị ép phải nhìn thẳng vào anh, trong mắt chỉ còn lại hình bóng của Văn Cảnh. Cậu run rẩy, lắp bắp đáp: "Em biết... biết rồi ạ."
Khoảnh khắc đó, cậu nhận ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của Văn Cảnh.
Cậu không thể chạy thoát được nữa rồi.
Sự căng thẳng quá mức không chỉ khiến cậu khó thở, toàn thân run rẩy mà thậm chí đến cả tay chân cũng mất hết cảm giác, không thể bước đi nổi.
Từ nơi này trở về xe, Văn Cảnh bế cậu đi.
Bạch Mộc Ninh mặt mày xám ngoét, chỉ còn biết ôm chặt ly trà sữa để giữ lại chút hơi ấm còn sót lại.
Cậu lạnh quá, lạnh đến mức cả hàm răng cũng va vào nhau lập cập.
Khi về đến xe, lần này Văn Cảnh không để cậu ngồi ghế sau nữa mà đặt cậu vào ghế phụ, cẩn thận cài dây an toàn cho cậu, nói: "Còn hai tiếng nữa là đến Kinh Nam rồi, bé Ninh à, mình sắp về đến nhà rồi."
Cả người Bạch Mộc Ninh vẫn còn lạnh, cậu cố nén cơn run rẩy, đáp: "Ừm..."
Cái nhà đó, cậu chẳng muốn về chút nào, phải làm sao bây giờ?
Chiếc xe lại một lần nữa lao vút lên đường cao tốc. Càng gần đến Kinh Nam, lòng Bạch Mộc Ninh càng rối bời, cả người cũng bắt đầu trở nên bứt rứt không yên.
Cảm giác này giống như bị ném vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân vậy, từng giây từng phút đều bị ngọn lửa thiêu đốt. Nhưng cậu không phải Tôn Ngộ Không, sẽ không luyện ra được Hỏa Nhãn Kim Tinh, mà chỉ có thể biến thành một con heo sữa quay thôi.
Lúc xe chính thức vào địa phận Kinh Nam, rẽ vào đường vành đai năm, dòng xe cộ bắt đầu đông đúc hơn.
Dù đang là rạng sáng, nhưng đường phố vẫn nhộn nhịp, người người kéo theo hành lý chen chúc nhau.
Có rất nhiều nhân viên văn phòng trở về làm việc sau kỳ nghỉ, cùng với những lao động nhập cư quay lại thành phố để tiếp tục guồng quay cuộc sống. Hiện tại đang là cao điểm của đợt trở về, nên dù là sáng sớm thì trên đường vẫn đông đúc như vậy.
Cách nhà Văn Cảnh chưa đến mười phút, bầu không khí yên tĩnh trong xe bỗng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Bạch Mộc Ninh đã tắt máy từ trước, nên chắc chắn đây không phải điện thoại của cậu. Tiếng chuông điện thoại kia chắc chắn là của Văn Cảnh.
Điện thoại được kết nối với hệ thống loa trong xe, khi anh ấn nút nhận cuộc gọi, giọng của Văn Kỳ lập tức vang lên.
"Anh Cảnh, xin lỗi đã làm phiền anh vào lúc này, nhưng em nghĩ cả đêm rồi, nếu không nói ra, em sẽ thấy rất khó chịu."
Văn Cảnh vẫn giữ chắc vô lăng, nhẹ nhàng đánh lái: "Chuyện gì?"
Văn Kỳ im lặng một lúc, rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Anh còn nhớ chuyện Giang Thanh Từ từng nói không?"
Vừa nghe đến cái tên này, cả người Bạch Mộc Ninh lập tức cứng đờ.
Giang Thanh Từ lại nói gì với Văn Kỳ?!
Cậu nín thở, tập trung lắng nghe từng chữ một.
"Nhớ chuyện gì?"
Văn Kỳ đáp:
"Chuyện Chu Siêu có khả năng sẽ tìm người trả thù em."
"Chẳng phải lúc trước Thanh Từ bịa ra nghề nghiệp sao, nói em là bác sĩ Đông y nữa đấy."
"Nhưng tối nay Thanh Từ lỡ lời, em càng nghĩ càng thấy không đúng nên muốn báo cho anh biết."
Văn Cảnh không nói gì, Văn Kỳ liền nói tiếp: "Người đó chính là Bạch Mộc Ninh, cậu ấy là một chuyên gia khuyên nhủ người thứ ba. Chu Siêu đã thuê cậu ấy tiếp cận em, nhưng do nhầm lẫn nên cậu ấy tưởng anh là em, thế nên mới tìm mọi cách để tiếp cận anh."
"Việc cậu ấy bị Chu Siêu bắt cóc tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, rất có thể đây chính là một phần trong kế hoạch của bọn họ."
"Anh Cảnh, anh nghĩ đi, nếu cậu ta không có gì mờ ám, tại sao còn sống mà lại không liên lạc với anh? Hai người không phải là người yêu sao?"
"Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện đều hợp lý rồi. Chính vì cậu ta lừa dối anh nên mới phải bỏ trốn."
"Anh Cảnh, đừng tìm cậu ta nữa, cậu ta là kẻ lừa đảo."
Lời của Văn Kỳ vang vọng trong không gian yên tĩnh của xe, nhưng Văn Cảnh vẫn không đáp lại.
Bạch Mộc Ninh ngồi mà cứ cảm giác như đang ngồi trên một tấm thảm đầy đinh nhọn. Cậu cúi gằm mặt, không dám nhìn Văn Cảnh.
Bí mật mà cậu luôn cố che giấu bấy lâu nay rốt cuộc cũng đã bị vạch trần. Cậu đã nghĩ rằng cậu sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi đến mức không biết phải làm gì.
Nhưng khi khoảnh khắc ấy thực sự đến cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Như thể tảng đá nặng trĩu đè nén trái tim bấy lâu nay cuối cùng cũng được nhấc ra, làm tâm trí cậu trở nên thoáng đãng hơn bao giờ hết.
Cuối cùng cậu không còn phải sống trong dằn vặt, không còn phải thấp thỏm lo âu, không còn phải gồng mình giữ bí mật nữa.
Văn Kỳ không nghe thấy phản ứng của Văn Cảnh, liền nghi hoặc gọi: "Anh Cảnh? Anh Cảnh? Anh nghe thấy không?"
Lúc này, Văn Cảnh mới lên tiếng: "Anh biết rồi."
Nói xong, anh lập tức tắt máy.
Cùng lúc đó, chiếc xe rẽ vào bãi đỗ xe trong tầng hầm rồi tắt máy.
Văn Cảnh im lặng rất lâu, lông mày nhíu lại như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Anh không nói gì, Bạch Mộc Ninh cũng chẳng dám lên tiếng, chỉ có thể chờ đợi phán quyết của anh.
Không biết bao lâu trôi qua, có thể là mười phút, cũng có thể là nửa tiếng thì Văn Cảnh mới lên tiếng.
Anh nghiêng người nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi: "Em và Chu Siêu biết nhau từ trước sao?"
Bạch Mộc Ninh gật đầu, thừa nhận: "Đúng vậy, em chính là chuyên gia khuyên can người thứ ba do Chu Siêu thuê. Nhiệm vụ của em là khiến anh thay lòng đổi dạ, nhưng do sai sót thông tin nên em đã nhận nhầm người."
"Xin lỗi anh, em đã lừa dối anh."