Bạch Mộc Ninh cũng đã nói hết mọi chuyện.
Hóa ra, việc thú nhận sự thật không khó như cậu tưởng tượng. Sau khi bị vạch trần, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thành thật.
Dù muộn màng nhưng ít nhất vẫn còn kịp.
"Chu Siêu chỉ đưa cho em một tấm ảnh và thông tin nghề nghiệp của anh. Em đã tra ra anh làm việc ở phòng khám Tam Vấn, vì thế mới cố tình đặt lịch khám để tiếp cận anh."
"Lần đầu gặp anh, em chỉ muốn thăm dò xem có nên nhận vụ này hay không."
"Khi đợi bốc thuốc, em nghe Trần Hạo Nam nói anh biết rõ là người thứ ba nhưng vẫn lao vào yêu, thế nên em đã lầm tưởng anh chính là người mà Chu Siêu muốn nhắm đến. Trang Vũ Miên cũng từng nói với em rằng anh không có anh em trai, chỉ có một người em gái, nên em mới nhận vụ này."
"Sau đó để tiếp cận anh, em đã cố gắng rất nhiều, cố tình dây dưa với anh, cố tình trêu ghẹo anh, thậm chí còn cố tình quyến rũ anh. Em hy vọng anh sẽ thích em, như vậy em mới có thể nhận được số tiền còn lại."
Lúc này, Bạch Mộc Ninh tự kể về mình theo cách không mấy tốt đẹp, làm như cậu tiếp cận Văn Cảnh chỉ vì tiền.
Nhưng thật ra phần lớn lý do là vì cậu muốn ngăn Văn Cảnh làm người thứ ba.
Tại sao phải phá hoại tình cảm của người khác? Tự mình yêu đương một cách đàng hoàng không tốt hơn sao?
Nhưng bây giờ Văn Kỳ đã nói hết mọi chuyện với Văn Cảnh rồi, nên những suy nghĩ đó của cậu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
"Sau đó khi gặp Văn Kỳ ở nhà cô, lúc đó em mới biết mình nhận nhầm người. Em đã cố gắng tìm cách sửa sai, em muốn để anh chia tay với em."
"Nhưng dù em có làm gì, anh cũng không chịu chia tay với em. Em vừa sợ, vừa day dứt."
"Khi em thoát ra khỏi căn hầm dưới lòng đất, tòa nhà bỏ hoang nổ tung, đó là lúc em nhận ra cơ hội của em đã đến."
"Nếu anh không chịu chia tay với em, vậy thì em sẽ để anh nghĩ rằng em đã chết. Người chết thì hết nợ, nợ tình cũng thế."
"Nhưng cuối cùng, anh vẫn tìm được em. Em không dám nói thật, nên cứ tiếp tục lừa anh hết lần này đến lần khác. Bây giờ, anh cũng biết rồi, em chính là một kẻ khốn nạn."
Toàn bộ câu chuyện được nói ra, Bạch Mộc Ninh cảm giác như mình đang tự thú, từng chi tiết nhỏ đều được cậu kể rõ ràng rành mạch.
Chỉ là trong lúc nói, nước mắt cứ thế rơi xuống, không cách nào ngăn lại được. Có lẽ cậu thật sự quá áy náy.
Nếu không thì tại sao lại khóc chứ?
Cậu vốn không phải người hay rơi nước mắt, bởi vì cậu biết khóc lóc là vô ích nhất.
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được nhấc đi, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng đồng thời một nỗi mất mát không tên lại len lỏi khắp cơ thể.
Cậu không biết điều gì sẽ chờ đợi phía trước. Cậu có thể đoán được một kết cục, nhưng chỉ cần nghĩ đến điều đó, trái tim cậu lại quặn đau.
"Bác sĩ Văn... thật sự xin lỗi anh."
Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
Nếu ngay từ đầu cậu chịu từ bỏ sớm hơn, thì có lẽ cậu và Văn Cảnh vẫn có thể làm bạn.
Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của Bạch Mộc Ninh, mũi nghẹt cứng như bị bít lại chẳng thể thở nổi, cậu chỉ có thể há miệng để hít thở.
Cậu hé môi, nghiêng đầu nhìn về phía Văn Cảnh.
Lúc đầu, anh còn ngồi nghiêng lắng nghe cậu nói. Nhưng đến khi cậu dứt lời, anh đã ngồi thẳng lại, một tay đặt trên vô lăng, ánh mắt xa xăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Từ góc nhìn của cậu, cậu chỉ có thể thấy được đường nét góc cạnh trên gương mặt lạnh lùng, trầm lặng của anh, tựa như đang đè nén một cơn bão trong lòng.
"Bác sĩ Văn...?" Bạch Mộc Ninh hỏi: "Anh còn nghe không?"
Văn Cảnh lặp lại lời cậu: "Bác sĩ Văn?"
"Bây giờ em còn không muốn giả vờ nữa sao? Không đợi được muốn tạo khoảng cách với anh đến vậy?"
Bạch Mộc Ninh cuống quýt lau nước mắt, lo lắng nói: "Không phải...ý em không phải như vậy mà."
"Em... em chỉ là không biết nên gọi anh thế nào thôi."
Văn Cảnh bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm: "Vậy em muốn gọi anh là gì?"
Bạch Mộc Ninh cắn chặt môi, không thể thốt ra được lời nào. Cậu cảm giác như mình vừa mất đi giọng nói, mọi câu từ đều nghẹn lại trong lồng ng.ực. Cuối cùng, cậu chỉ có thể yếu ớt thốt lên một câu: "Xin lỗi."
Lại là một sự im lặng kéo dài bao trùm cả không gian. Văn Cảnh thở dài một hơi, nói: "Lên nhà trước đã, chuyện này để sau."
Nói rồi, anh tháo dây an toàn xuống xe, rồi đi vòng qua đầu xe đứng chờ bên chỗ cậu.
Bạch Mộc Ninh nhìn Văn Cảnh một lúc, rồi mới chậm rãi tháo dây an toàn. Nhưng cậu không bước đến bên cạnh anh, mà chỉ đứng nguyên tại chỗ sau khi xuống xe, nhẹ giọng nói: "Văn Cảnh, sự thật là như vậy. Nếu anh không muốn chia tay, em sẽ không chia tay. Nếu anh muốn chia tay, em cũng sẽ không phản đối. Là em có lỗi với anh, em sẵn sàng bù đắp cho anh."
Chỉ mới nhắc đến chuyện chia tay là trái tim Bạch Mộc Ninh bỗng nhói lên một cái, như thể bản thân không muốn nói ra những lời đó mà miệng vẫn nhanh hơn não vậy.
Văn Cảnh sững người nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên sải bước đến gần, ép cậu dựa vào cửa xe. Anh không nói một lời mà thô bạo cúi xuống hôn cậu.
Nụ hôn này hoàn toàn không có chút dịu dàng nào, giống như một cách để trút giận khiến Bạch Mộc Ninh bị hôn đến mức nghẹt thở.
Bạch Mộc Ninh mơ màng nghĩ đến việc đây là bãi đỗ xe dưới hầm có camera giám sát, nên vội vàng đưa hai tay chống lên ngực Văn Cảnh cố sức đẩy anh ra.
"Văn Cảnh, anh đừng làm vậy."
Cậu hoảng hốt nhìn quanh. Quả nhiên, ngay phía sau Văn Cảnh có một camera đang chĩa về phía này. Dù bây giờ là rạng sáng, nhưng không có nghĩa là nhân viên phòng giám sát đang ngủ gật.
Biết đâu bọn họ đang thưởng thức cảnh hai người đàn ông hôn nhau cuồng nhiệt trong bãi đỗ xe dưới hầm.
Nhưng Văn Cảnh đâu có khả năng đọc suy nghĩ, anh không thể đoán chính xác được Bạch Mộc Ninh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy vô cùng bực bội và khó chịu vì bị cậu đẩy ra.
Văn Cảnh nắm chặt cổ tay cậu, cắn răng nghiến lợi: "Anh ghét em đẩy anh ra. Nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng."
Bạch Mộc Ninh chấn động, thậm chí quên cả cơn đau ở cổ tay: "Em biết rồi..."
Bạch Mộc Ninh cúi mắt xuống, trong lòng ngột ngạt khó chịu, cẩn thận dò hỏi: "Vậy anh nghĩ sao? Chia tay hay không, em nghe theo anh."
Cậu cảm thấy chuyện này nhất định phải giải quyết rõ ràng, không thể cứ mập mờ như vậy mãi được. Nếu không trong lòng cậu cũng thấy khó chịu, cứ như giữa hai người có một con sông lớn chảy xiết, mà cậu thì đang đứng ngay giữa dòng nước sắp bị nhấn chìm đến nơi.
Trên mặt Văn Cảnh không có biểu cảm rõ ràng, sắc mặt anh âm trầm khó đoán khiến Bạch Mộc Ninh không thể nào hiểu được anh đang nghĩ gì.
Cậu chỉ có thể suy nghĩ theo hướng của một người bình thường, rồi dè dặt nói: "Hay là mình chia tay đi, em sẽ bù đắp cho anh."
Tình cảm bắt đầu bằng sự lừa dối, vốn dĩ không thể đi đến cuối cùng. Đây sẽ mãi là một khúc mắc giữa hai người, cho dù miễn cưỡng ở bên nhau thì cũng sẽ nảy sinh vô số rắc rối.
Văn Cảnh không để cậu trốn tránh, dùng chiều cao áp chế mọi suy nghĩ muốn bỏ chạy của cậu. Anh bóp nhẹ cằm Bạch Mộc Ninh, trầm giọng nói: "Em có thể tiếp tục lừa anh."
"Bây giờ, hãy phủ nhận toàn bộ những gì em vừa nói, hãy nói rằng Văn Kỳ đang nói dối, hãy nói rằng em yêu anh."
"Nói đi?"
Lực siết ở cổ tay ngày càng chặt hơn khiến Bạch Mộc Ninh đau đến mức nức nở: "Văn Cảnh... anh đừng như vậy mà...Là em sai...em không nên lừa anh. Lẽ ra em nên sớm thú nhận với anh."
"Chúng ta không nên thế này...chuyện này hoàn toàn là lỗi của em."
"Chúng ta vẫn nên chia tay đi..."
Văn Cảnh bình tĩnh đến mức đáng sợ, anh buông cổ tay Bạch Mộc Ninh ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cậu, lau đi những giọt nước mắt, nói: "Em khóc cái gì? Không phải anh mới là người bị lừa sao?"
"Bây giờ người muốn chia tay cũng là em."
Bạch Mộc Ninh nghẹn ngào không thể nói nên câu nào. Văn Cảnh lại dịu giọng: "Được rồi, đừng khóc nữa, mắt em sẽ sưng mất."
Anh cẩn thận lau từng giọt nước mắt trên gương mặt cậu, nhưng nước mắt của cậu cứ không ngừng rơi xuống, lau thế nào cũng không hết.
"Không phải em muốn bù đắp cho anh sao?"
Bạch Mộc Ninh đột nhiên ngừng khóc, cậu nhìn chằm chằm vào Văn Cảnh, chờ đợi anh nói tiếp.
Văn Cảnh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, khẽ nói:"Bạch Mộc Ninh, anh muốn em."