Bạch Mộc Ninh lơ mơ bước theo Văn Cảnh lên lầu, bàn tay vẫn bị anh nắm chặt cứ như thể chỉ cần buông ra một giây thôi cậu sẽ lại bỏ chạy mất.
Cửa thang máy khép lại, Bạch Mộc Ninh nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu vẫn còn vương đầy dấu nước mắt, xen lẫn sự ngỡ ngàng và hoảng hốt.
Cậu không còn là một đứa trẻ nữa, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa câu "Anh muốn em" mà Văn Cảnh vừa nói, là anh muốn cùng cậu...
Bạch Mộc Ninh cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn hỗn loạn. Cậu không biết mình có nên từ chối hay không, cũng chẳng rõ trong lòng có thực sự sẵn sàng hay chưa.
Chỉ biết rằng, cậu đang bị Văn Cảnh dắt đi mà không hề có chút suy nghĩ nào của riêng mình.
Lúc này, cậu chẳng khác nào một con rối bị giật dây, hoàn toàn bị điều khiển bởi người nắm giữ sợi dây ấy.
Cậu không thể tự quyết định mình sẽ làm gì, cũng chẳng thể kiểm soát suy nghĩ của bản thân.
Vừa bước vào cửa, Văn Cảnh đã không thể chờ đợi thêm mà nhanh chóng kéo khóa áo khoác của cậu xuống.
Căn phòng quá yên tĩnh, tiếng khóa kéo vang lên rõ mồn một khiến hai má Bạch Mộc Ninh nóng bừng.
Cậu không cần hỏi cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Tất cả hành động đều là lời cảnh báo rõ ràng nhất.
Bình thường quần áo luôn được anh treo ngay ngắn, gọn gàng, nhưng hôm nay lại vội vàng bị ném xuống đất, chẳng buồn tốn thời gian để treo lên.
Hôm nay, Văn Cảnh hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, trông chẳng khác nào một chàng trai trẻ đôi mươi nông nổi, hoàn toàn mất kiểm soát.
Giữa những nụ hôn vội vã, bước chân hai người giẫm lên quần áo vương vãi trên sàn, lảo đảo tiến vào phòng ngủ.
Bạch Mộc Ninh bị đẩy ngã xuống giường, vùi sâu vào lớp chăn mềm mại, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn cũng dần trở nên mờ ảo.
Thậm chí cậu không còn nhìn rõ gương mặt người đàn ông trước mắt.
Cậu đưa tay muốn chạm vào gò má anh, nhưng lại bị anh giữ chặt.
Bị kiềm chặt đến mức không thể cử động, ánh mắt Bạch Mộc Ninh dần lấy lại được tiêu cự.
Văn Cảnh siết nhẹ cằm cậu, lạnh lùng nhắc: "Em có thể hối hận."
Hối hận điều gì, Văn Cảnh không nói rõ.
Là hối hận vì đã lừa dối, hay hối hận vì đã đồng ý bù đắp?
Nhưng dù là gì đi nữa cậu cũng chẳng có tư cách để hối hận.
"Em..."
Vừa mới thốt ra một chữ "em", Văn Cảnh đã không chờ nổi mà cúi xuống hôn cậu, như thể đã quyết tâm không để Bạch Mộc Ninh có cơ hội mở miệng, sợ rằng cậu sẽ nói ra điều mà anh không muốn nghe.
Lúc đầu lưỡi bị anh cắn nhẹ, Bạch Mộc Ninh bất giác nghĩ: nếu anh không muốn nghe câu trả lời, vậy tại sao còn hỏi?
Không phải mâu thuẫn sao?
Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì Văn Cảnh đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu mạnh mẽ xé toạc lớp vải trên người cậu.
Bạch Mộc Ninh giật mình, ngay sau đó, âm thanh vải bị xé toạc vang lên bên tai, cảm giác như một con cá nằm trên thớt, số phận đã hoàn toàn bị định đoạt.
Làn da trắng trẻo của cậu vừa lộ ra ngoài, hơi thở nóng rực của anh lập tức phả lên thiêu đốt từng tế bào trên cơ thể cậu.
Văn Cảnh bắt đầu cắn m.út loạn xạ, dấu răng lướt từ cổ xuống từng chút một.
Anh giống như một kẻ đã nhịn đói suốt nhiều ngày, nay đột nhiên bắt gặp con mồi ưng ý liền không thể nhịn nổi mà lập tức nếm thử vị ngon của con mồi.
Con mồi thì vật lộn để sinh tồn, hơi thở ngày càng trở nên khó khăn, còn kẻ săn mồi thì lại thích thú quan sát dáng vẻ chật vật ấy.
"Sao thế?" Môi anh lướt qua đường nét chân mày của cậu, nói: "Nhóc con, sao không tiếp tục lừa anh nữa đi?"
"Chỉ cần em nói dối thêm lần nữa, anh sẽ tin em."
"Dù em nói gì, anh cũng sẽ tin."
Miệng thì nói những lời dịu dàng, ấm áp, nhưng đôi tay lại mạnh mẽ lật cậu lại.
Khoảnh khắc bị đè xuống giường, Bạch Mộc Ninh chẳng khác nào một tín đồ ngoan đạo, cúi đầu quỳ lạy trước đầu giường.
Càng nhiều làn da tr.ần tr.ụi lộ ra trong không khí, cơn xấu hổ càng trào dâng mãnh liệt, khiến cậu bất giác nảy sinh suy nghĩ muốn hối hận, muốn chạy trốn.
Hai đầu gối run rẩy chống xuống giường, cậu cố gắng bò về phía trước, muốn thoát khỏi sự kiểm soát và chế ngự này.
Nhưng Văn Cảnh giống như một thợ săn tinh ranh, cảnh giác và nhạy bén, hoàn toàn không để con mồi có bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.
Anh giữ chặt gáy cậu, ghé sát tai, giọng nói trầm thấp: "Em muốn đi đâu?"
Lớp vỏ ngụy trang bị xé toạc, Văn Cảnh hoàn toàn bộc lộ bản chất xấu xa của mình. Anh không hề có chút thương xót nào, ngón tay linh hoạt đến mức khiến người ta kinh hãi.
Bạch Mộc Ninh không thể kìm được nữa, nước mắt trào ra: "Văn Cảnh, em sai rồi... Em thật sự sai rồi... Em sẽ không dám lừa anh nữa đâu..."
Mọi chuyện bắt đầu từ sự lừa dối, và giờ đây, cậu bắt đầu hối hận về những gì mình đã làm.
Trước đây, khi làm chuyên gia khuyên nhủ người thứ ba, cậu nhận mọi loại công việc mà không hề do dự. Cậu từng nghĩ rằng, dù có lừa gạt tình cảm của kẻ chen ngang tình cảm kia thì đó cũng là vì chính nghĩa.
Nhưng suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm vì lừa dối vẫn là lừa dối, không có cái gọi là hành động chính nghĩa nào cả.
Huống hồ, lần này cậu còn nhắm nhầm người, thì lại càng sai lầm nghiêm trọng hơn.
"Văn Cảnh, em không nên lừa dối anh, là em đã sai."
Cách gọi 'Văn Cảnh' này làm người phía sau hoàn toàn không thích chút nào. Anh siết chặt gáy Bạch Mộc Ninh, rồi cúi xuống cắn nhẹ lên tai cậu.
"Văn Cảnh? Trước đây, em đâu có gọi thẳng tên anh như vậy."
Giọng điệu của Văn Cảnh bình thản, không hề gợn sóng, nhưng từng hành động lại thể hiện rõ sự tức giận đang bùng lên trong anh.
"Mạch sinh mệnh" trong tay anh chẳng khác nào một món đồ chơi, mà trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu. Còn những điều khiến người ta suy sụp hơn nữa, vẫn đang chờ phía trước.
Bạch Mộc Ninh hoảng loạn suy nghĩ, nhanh chóng nhận ra sự khó chịu của Văn Cảnh đối với cách xưng hô của mình, liền vội vàng sửa lại: "Anh Cảnh... Anh Cảnh, anh là anh Cảnh của em."
"Chỉ là anh Cảnh của em thôi sao?" Văn Cảnh vừa nói, vừa gia tăng thêm một ngón tay.
"Không... không phải! Anh Cảnh là bạn trai của em."
"Đã là bạn trai của em thì anh muốn làm gì cũng được, đúng không?"
Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình lại một lần nữa rơi vào cái bẫy mà Văn Cảnh đã giăng sẵn, bị anh dụ dỗ.
Văn Cảnh thực sự rất tinh ranh.
Hàm răng anh khẽ cắn lấy sau gáy cậu, rồi dần trượt xuống bả vai, nơi nào đi qua cũng để lại dấu vết sâu đậm, giống như đang khắc lên đó tuyên bố chủ quyền của mình.
Anh còn lẩm bẩm, gần như điên cuồng: "Của anh."
"Tất cả đều là của anh."
Anh hoàn toàn buông thả sự chiếm hữu của mình, khao khát mãnh liệt muốn có được tất cả của Bạch Mộc Ninh.
Sự thô bạo đã cuốn trôi hoàn toàn lý trí của anh, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ chiếm lấy cậu.
Không chỉ là cơ thể, mà còn là cả trái tim.
Sự xâm chiếm ngày càng sâu hơn khiến Bạch Mộc Ninh hoảng loạn, tâm trí cũng rối bời.
Cậu cố bò về phía trước như muốn chạy trốn nhưng lại bị đè xuống, hoàn toàn không có cơ hội thoát thân.
Cơn khó chịu khiến cậu tỉnh táo lại, Bạch Mộc Ninh bất chấp tất cả, hoảng loạn gọi tên Văn Cảnh.
"Văn Cảnh... Văn Cảnh, em hối hận rồi, thật sự hối hận rồi."
"Em không muốn bù đắp gì cho anh nữa, em hối hận rồi."
"Muộn rồi."
Nỗi sợ hãi kéo căng từng dây thần kinh, khiến Bạch Mộc Ninh gần như sụp đổ.
Cậu vươn tay đẩy Văn Cảnh ra, nhưng anh lập tức giữ chặt lấy cậu, nói: "Anh đã nói rồi, anh ghét em đẩy anh ra."
"Em thật sự muốn đẩy anh đi, thật sự muốn rời khỏi anh sao?"
Bạch Mộc Ninh bật khóc, miệng lẩm bẩm liên tục những lời vô nghĩa.
Cậu cũng không biết mình đang nói gì nữa, đầu óc hỗn loạn, chỉ mơ hồ nhớ tới một câu: "Anh và Chu Siêu thì có gì khác nhau?"
Có lẽ chính câu nói này đã chạm đến nơi sâu nhất trong lòng Văn Cảnh, khiến anh khựng lại, dần dần lấy lại lý trí.
Anh ngồi phịch xuống một bên, bật cười tự giễu: "Anh đang làm gì vậy?"
"Đây không phải điều anh muốn."
Nói rồi, anh kéo chăn lên, cẩn thận đắp cho Bạch Mộc Ninh, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng khép lại, tách biệt hai trái tim đã không còn chung một nhịp.
Bạch Mộc Ninh ngồi trên giường rất lâu, mãi đến khi cảm xúc dần lắng xuống, cậu mới cúi xuống nhặt quần áo lên mặc vào rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cậu đi về phía phòng khách định rời khỏi nơi này. Nhưng trong khoảnh khắc lướt qua, khóe mắt cậu vô tình bắt gặp bóng dáng Văn Cảnh.
Anh đang ngồi trước cửa sổ kính lớn nơi có một đôi ghế lười đặt cạnh nhau.
Ghế bọc da màu nâu, mềm mại và thoải mái, khi ngồi xuống có cảm giác như đang lơ lửng trên mây.
Thật ra trước đây trong căn hộ không hề có đôi ghế này, chính Bạch Mộc Ninh là người đã nài nỉ Văn Cảnh mua thêm.
Khi đó, cậu còn vui vẻ nói với anh: "Sau này, mình sẽ cùng ngồi đây ngắm hoàng hôn, ngắm cảnh, chắc sẽ tuyệt lắm nhỉ?"
Tấm cửa sổ kính lớn mang đến tầm nhìn tuyệt đẹp, có thể bao quát toàn cảnh Kinh Nam.
Nhưng giờ đây khi mối quan hệ giữa họ đã thay đổi hoàn toàn, họ không còn là những người có thể cùng nhau ngồi yên lặng ngắm hoàng hôn, ngắm phong cảnh nữa.
Bạch Mộc Ninh cúi xuống nhặt chiếc áo khoác lông vũ dưới sàn rồi quấn chặt quanh người.
Cậu rất lạnh, lạnh đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy.
Nhưng chiếc áo khoác dường như chẳng còn mang lại hơi ấm, dù có ôm chặt đến mấy, cậu vẫn cảm thấy rét buốt.
Cơn lạnh đến từ sâu bên trong lòng cậu, lạnh đến tận xương tủy, còn hơn cả gió đông giá rét ngoài kia.
Bạch Mộc Ninh vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Văn Cảnh, im lặng đến mức quên cả việc bỏ trốn.
Ngồi trước cửa sổ kính lớn, Văn Cảnh cuối cùng cũng cất giọng: "Bạch Mộc Ninh, em muốn chia tay với anh là vì áy náy, hay vì ngay từ đầu em chưa từng thích anh?"
Lúc này, mặt trời đã dần nhô lên từ phía đông, ánh sáng ban mai dịu dàng phủ lên người anh tựa như dát lên một lớp vàng óng ánh.
Cũng chính ánh sáng ấy khiến Bạch Mộc Ninh không thể nhìn rõ gương mặt anh.
Cậu cứ thế nhìn về phía ánh sáng ấy, mãi đến một lúc sau, cậu mới nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi... thật sự xin lỗi..."
Văn Cảnh từ đầu đến cuối không hề quay lại nhìn cậu, chỉ dừng lại một chút, rồi bình thản nói: "Được, anh biết rồi."
Câu nói ấy quen thuộc đến lạ. Bạch Mộc Ninh chợt nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng xa cách của Văn Cảnh.
Lúc ấy, cậu đã nghĩ Văn Cảnh chắc chắn không phải kiểu người níu kéo hay dây dưa không dứt. Anh hẳn là kiểu người mà khi nghe lời chia tay, sẽ chỉ thản nhiên nói một câu: "Được, anh biết rồi."
Bây giờ suy nghĩ khi đó đã trở thành hiện thực, nhưng tim cậu bỗng quặn đau. Cậu biết cậu và Văn Cảnh lần này thật sự đã kết thúc.
Nhưng điều cậu không hiểu được là tại sao khi đạt được mục đích, lòng cậu lại đau đến thế này?