Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 55

Họ chia tay rồi.

Đứng ở cửa ra vào, Bạch Mộc Ninh bỗng chốc chẳng biết nên đi đâu nữa, trong lòng cậu lúc này vừa ngổn ngang vừa hoang mang.

Vốn dĩ từ nhỏ cậu đã là người không nơi nương tựa, ba mẹ mất sớm, không bà con thân thích, trường chẳng cho ở lại, bản thân cũng chẳng có lấy một mái nhà, túi áo thì chẳng có đồng nào.

Bây giờ phải rời khỏi nhà Văn Cảnh, cậu thật sự chẳng biết mình còn đi được đâu nữa, lòng càng nghĩ càng chơi vơi.

Trước giờ, cậu vẫn quen sống lang bạt, dù không nhà không cửa nhưng ít nhất vẫn còn một hướng đi, vẫn còn có thể xoay xở từng ngày để tìm đường sống tiếp.

Vậy mà lúc này đây, tự nhiên cậu lại chẳng còn biết phải đi về đâu, làm gì tiếp theo cậu cũng chẳng rõ nữa rồi.

Cậu cúi đầu tháo dép lê, xỏ giày vào, trong suốt quá trình ấy, Văn Cảnh đến một ánh mắt cũng không buồn liếc qua cậu. Trái tim Bạch Mộc Ninh cứ thế mà nặng trĩu.

Tưởng rằng viên đá to đùng trong lòng đã được vứt bỏ, nào ngờ còn bị tảng đá lớn hơn đè lên, ép cho cậu thở cũng chẳng nổi nữa.

Xỏ xong giày, cậu ngoái đầu lại nhìn Văn Cảnh, muốn mở miệng nói câu tạm biệt, thế nhưng lời cứ nghẹn cứng nơi cổ họng, chẳng tài nào thoát ra được.

Im lặng một hồi, cậu nghĩ, mà thôi, có chào hay không cũng vậy thôi, dù sao sau này cũng chẳng còn gặp nhau nữa rồi.

Vừa định nắm lấy tay nắm cửa mở ra, chưa kịp làm gì, bên ngoài đã vang lên tiếng ổ khoá kêu lạch cạch. Biết có người vào, Bạch Mộc Ninh cúi đầu, nghiêng người sang một bên.

Cậu tự hỏi, ai vậy nhỉ, ai lại tìm tới nhà Văn Cảnh sớm như vậy cơ chứ?

Người bước vào chính là Trần Hạo Nam, mái tóc còn đang loạn cào cào, mắt díp chặt mệt mỏi, cổ áo ngủ còn lộ hẳn ra ngoài chiếc áo phao, dáng vẻ thì rõ ràng là bị ai đó lôi thẳng từ trong ổ chăn ấm áp ra đây rồi.

Anh ta vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa nhìn thấy Bạch Mộc Ninh, mơ hồ lơ mơ mà chào hỏi: "Ồ, nhóc Ninh lâu quá không gặp, lát nữa đi với anh nhé."

Trần Hạo Nam tới cạnh cửa, thuận tay cầm lấy tập tài liệu đặt sẵn ở kệ rồi quay đầu nói vọng về phía cửa sổ sát đất: "Lão Văn à, tôi đưa người đi đây nhé."

Văn Cảnh không đáp lấy một tiếng, cứ ngồi im lìm như đang ngủ chẳng hề nhúc nhích.

Bạch Mộc Ninh bối rối chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Trần Hạo Nam tới đây làm cái trò gì vậy?

Đưa cậu đi? Đi đâu mới được?

"Đi thôi nào."

Cứ thế mà lên thang máy, Bạch Mộc Ninh vẫn cứ nghĩ mãi không hiểu tại sao cậu lại phải theo Trần Hạo Nam.

Thang máy từ từ đi xuống, Trần Hạo Nam lại ngáp dài một cái nữa, sau đó quay đầu hỏi: "Cãi nhau với lão Văn hả em?"

Bạch Mộc Ninh tròn mắt kinh ngạc, vội vàng phủ nhận: "Không có mà."

"Vậy chắc do cậu ta làm gì ngu ngốc với em rồi?"

Cậu cúi thấp đầu, tiếp tục lắc mạnh, phủ nhận tiếp lần hai.

Trần Hạo Nam nhất quyết chẳng tin, càng sốt ruột: "Sao lại không có? Nhìn mắt em sưng húp lên như hai trái óc chó kìa, chắc cậu ta ăn hiếp em chứ gì?"

"Có gì cứ nói với anh đây, để anh xử lý cậu ta cho!"

Bạch Mộc Ninh vẫn kiên trì lắc đầu nguầy nguậy.

Mãi tới khi ngồi vào xe rồi, Trần Hạo Nam mới nghiêm túc nói: "Thực ra Văn Cảnh cũng không phải người xấu đâu, đối với ai cậu ấy cũng tốt lắm ấy, chỉ là về chuyện tình cảm thì hơi bi.ến th.ái thôi."

"Lắm lúc cái tính đấy hay làm quá trớn, em không chịu nổi cũng là bình thường mà."

Bạch Mộc Ninh giật mình sửng sốt một hồi, tự hỏi sao anh ta biết được chuyện hai người họ yêu nhau? Nhưng rất nhanh đã cảm thấy nhẹ nhõm.

Trần Hạo Nam là bạn thân của Văn Cảnh, chắc nhìn sơ cũng đoán ra được mối quan hệ bí mật này từ lâu rồi, nên Trần Hạo Nam biết cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng mà Trần Hạo Nam bảo Văn Cảnh bi.ến th.ái là ý gì chứ?

Cậu nghi hoặc nhìn sang anh ta, chỉ thấy Trần Hạo Nam vừa nổ máy xe vừa tiện tay chỉ vào cổ mình ra hiệu.

Bạch Mộc Ninh ngơ ngác mở chiếc gương nhỏ phía trên tấm chắn nắng ra xem thử, vừa nhìn thấy dấu vết trên cổ, hai má cậu lập tức nóng ran.

Chi chít những vết hôn cùng dấu răng mờ nhạt, tạo nên một cảm giác đầy dữ dội, khiến người ta chỉ cần liếc qua cũng đủ tưởng tượng ra khung cảnh lúc ấy.

Cậu vội vàng kéo cao cổ áo, nhỏ giọng thanh minh với Trần Hạo Nam: "Không phải như anh nghĩ đâu."

Nói xong lại cúi đầu im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng muốn mở miệng thêm câu nào nữa.

Trần Hạo Nam vừa lái xe vừa nói: "Lão Văn ấy à, cả đời này khó lắm mới gặp được người mình thích, mất kiểm soát một chút cũng không có gì lạ. Cậu ta độc thân bao nhiêu năm nay, lại còn là trai tân nữa, chuyện này bị Hứa Noãn với anh từng đem ra trêu chọc cậu ấy không biết bao nhiêu lần rồi đấy!"

"Đeo cái gương mặt cặn bã ấy mà đòi diễn tình yêu thuần khiết, chắc chỉ mình cậu ta mới kham được thôi."

"Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, dù cãi nhau lớn đến mấy cũng đừng dễ dàng chia tay. Tình cảm khó kiếm lắm đấy, có rồi thì phải biết trân trọng mà giữ lấy."

Bạch Mộc Ninh chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Xe dừng lại tại một khu chung cư xa lạ, Bạch Mộc Ninh ngơ ngác hỏi nhỏ: "Đây là đâu thế ạ?"

Trần Hạo Nam cầm tập hồ sơ bước xuống xe: "Nhà của em đấy."

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Cậu thật sự chẳng hiểu nổi câu nói ấy là ý gì, mãi cho đến khi cả hai lên lầu đứng trước cánh cửa, Trần Hạo Nam mới đưa túi hồ sơ cho cậu.

Bên trong có giấy tờ nhà và thẻ ngân hàng.

"Đây đều là những thứ lão Văn chuẩn bị cho em đấy. Thực ra căn hộ này đã mua lâu rồi, dự định đưa em từ trước Tết cơ, nhưng vì vụ bắt cóc kia nên bị trì hoãn."

"Trong này còn có một thẻ ngân hàng nữa, mật khẩu là sinh nhật em, tiền trong đó đủ để em thoải mái ăn ngon mặc đẹp."

"Đúng rồi, lão Văn còn dặn anh, khó khăn lắm mới học được chút tay nghề, đừng để uổng phí. Nếu em không thích ở lại phòng khám Tam Vấn học Đông y thì anh có thể sắp xếp cho em đến một phòng khám khác, hoặc thi lên thạc sĩ cũng tốt."

Nói rồi, anh ta đưa mọi thứ đến trước mặt, nhưng Bạch Mộc Ninh chẳng hề đưa tay nhận lấy.

Tảng đá lớn đè ép lên lòng ng.ực càng trĩu nặng khiến cậu dần cảm thấy nghẹt thở.

Cậu cảm thấy khó thở, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Văn Cảnh đã chu toàn tất cả mọi thứ cho cậu rồi, sự áy náy trong tim Bạch Mộc Ninh cứ thế càng lúc càng lớn dần, tràn ngập trong tim cậu.

Trần Hạo Nam thở dài một tiếng, nói tiếp: "Anh thật sự chẳng rõ hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh chỉ muốn nói rằng, mọi khả năng có thể nghĩ ra, Văn Cảnh đều đã chuẩn bị ổn thoả cho em rồi."

"Cậu ta từng bảo anh thế này: dù một ngày nào đó cậu ấy có rời xa tôi, tôi cũng phải đảm bảo rằng cậu ấy có nhà, có nghề nghiệp ổn định, không cần phải lo chuyện cơm áo nữa, vậy là đủ rồi."

"Này, nhóc Ninh." Trần Hạo Nam nói, "Em có biết không? Khi nghe tin em còn mắc kẹt dưới tầng hầm chưa ra, lão Văn con mẹ nó phát điên rồi. Lửa lớn thế mà cậu ta cứ thế xông vào như liều mạng vậy."

"Đến lúc lính cứu hoả đã rút cả rồi, cậu ta vẫn một mực lì lợm ở lại đào bới để tìm em."

"Mà em biết đấy, thứ quan trọng với bác sĩ Đông y là đôi tay, và giờ hai tay cậu ta gần như phế rồi."

"Còn cả vụ tờ đơn thuốc kỳ lạ kia mà cậu ấy lái xe chạy khắp nơi tìm kiếm, mấy ngày mấy đêm liền chẳng chợp mắt lấy một lần, anh thật không hiểu nổi cậu ấy lấy đâu ra sức lực để chống đỡ nữa."

"Nhóc Ninh à, chỉ từng ấy chuyện vẫn chưa đủ để chứng minh Văn Cảnh yêu em nhiều đến mức nào sao?"

"Dù cậu ấy có từng làm điều gì đó khiến em không chịu nổi đi nữa, chẳng lẽ em không thể nhìn vào tình yêu chân thành ấy mà tha thứ một lần hay sao?"

Trần Hạo Nam hoàn toàn hiểu lầm rồi, anh ta cứ tưởng Bạch Mộc Ninh đòi chia tay là vì Văn Cảnh đã làm chuyện gì đó quá đáng, nhưng thật ra người có lỗi với Văn Cảnh lại chính là Bạch Mộc Ninh.

Bạch Mộc Ninh ngẩng đầu, nước mắt chực rơi: "Anh Hạo Nam, anh hiểu lầm rồi. Không phải anh ấy làm gì khiến em không chịu nổi, mà là... em thấy có lỗi với anh ấy."

"Em..."

Trần Hạo Nam không để Bạch Mộc Ninh tiếp tục nói nữa, anh ta nhanh chóng ngắt lời:

"Thôi, đây là chuyện của hai người, anh thật sự không nên xen vào, em cứ từ từ mà nghĩ kỹ lại đi!"

"Được rồi, anh cũng chỉ làm theo lời nhờ vả thôi. Đồ đã đưa đủ cả, em vào nhà xem thử đi, tất cả đều được trang trí theo đúng sở thích của em đấy."

Nói xong, Trần Hạo Nam liền nhấn nút thang máy rời đi, bỏ lại một mình Bạch Mộc Ninh đứng thẫn thờ trước cửa.

Cậu cứ đứng mãi ở đó, chẳng biết đã qua bao lâu, lâu tới mức hai chân như bị ai đổ chì vào, nặng nề không chịu nổi, Bạch Mộc Ninh mới chợt nghĩ ra phải tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút.

Mật khẩu là sinh nhật cậu. Nhập xong mã số quen thuộc, cửa chậm rãi mở ra, ngay sau đó là một giọng nói vô cùng thân thuộc vang lên: "Bé Ninh, mừng em về nhà."

Đây là đoạn ghi âm mà Văn Cảnh đã chuẩn bị riêng cho cậu.

Bạch Mộc Ninh tựa vào cửa, từ từ trượt xuống đất, chẳng mấy chốc đã bật khóc nức nở không thành tiếng.

-

Cứ thế, cậu ở lì trong nhà mấy ngày trời, sống một cách mơ màng, vô định.

Cậu chậm chạp đi qua từng góc nhỏ của căn nhà này, vừa vui mừng nhưng cũng vừa đau lòng đến khó tả.

Bạch Mộc Ninh vẫn nhớ như in, có lần cậu từng nói với Văn Cảnh rằng, mục tiêu của cậu chính là định cư tại Kinh Nam, mua một căn nhà nhỏ.

Căn nhà ấy chẳng cần rộng lắm, chỉ khoảng hơn ba mươi mét vuông là đủ rồi.

Nhất định phải quay về hướng nam, vì hướng ấy có ánh nắng rất đẹp, tốt nhất là còn có thêm một chiếc cửa sổ hình vòm thật xinh nữa.

Chiếc cửa sổ hình vòm không thể bỏ phí được, có thể đặt một tấm đệm mềm mại lên đó, thêm một cái bàn nhỏ xinh để cậu có thể thoải mái ngồi ngắm cảnh, đọc sách, xem phim, đôi khi ngẩn ngơ ngắm trời ngắm đất một chút cũng tốt.

Giấy tờ nhà ghi rõ tên cậu, mua trả một lần hết sạch, chẳng vay mượn thế chấp gì cả.

Toàn bộ nội thất bên trong đều được bày trí y như những gì cậu từng kể với anh ngày ấy, chẳng sai dù chỉ một chút.

Bạch Mộc Ninh vẫn luôn nghĩ rằng, bản thân chỉ là thuận miệng nói ra một câu mà thôi, nào ngờ đâu có ngày lại thật sự có một người âm thầm biến mong muốn ấy thành hiện thực giúp cậu.

Cảm giác ấy giống như khi ta đứng trước hồ ước nguyện, tiện tay ném vào một đồng xu, sau đó chẳng ngờ lại được giấc mơ biến thành sự thật. Thế nhưng niềm vui bất ngờ ấy chỉ là hư ảo, tựa như tất cả chỉ là một giấc mơ.

Liệu Văn Cảnh có phải quá ngốc rồi không? Anh rõ ràng biết cậu đang lừa mình, thế mà tại sao vẫn cố chấp thay cậu chuẩn bị chu toàn con đường lui?

Nếu như Văn Cảnh không quan tâm đến cậu, thì lúc này cậu hẳn đã trở thành kẻ đáng thương nhất rồi.

Im ắng được vài hôm, chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Bên ngoài là Lý An Triệt, cậu bạn tay xách túi lớn túi nhỏ tới thăm Bạch Mộc Ninh.

"Sao cậu biết tớ ở đây?"

Lý An Triệt đặt mớ túi xuống đất, tự nhiên đổi giày rồi đáp: "Anh Hạo Nam nói cho tớ biết đó."

"Tớ gọi điện, nhắn tin suốt mà điện thoại cậu tắt máy, tớ không liên lạc được nên chỉ có thể hỏi anh Hạo Nam cậu đang ở đâu thôi."

Bạch Mộc Ninh lúc này mới giật mình nhớ ra cậu quên béng mất chuyện sạc pin điện thoại rồi.

"Tớ quên sạc pin."

Lý An Triệt nghiêm túc nhấn mạnh: "Bạch Mộc Ninh, sau này cậu đừng có biến mất nữa được không, tớ lo lắm đấy."

"Xin lỗi cậu..."

"Giờ thì mau sạc pin điện thoại ngay cho tớ!" Lý An Triệt lập tức ra lệnh.

Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn bước đến bên giường, lấy sạc ra cắm điện thoại vào.

Trong lúc đó, Lý An Triệt nhanh tay đem thức ăn mới mua bày đầy trên bàn, còn những món thừa thì cất vào tủ lạnh.

Xong xuôi mới chịu ngồi xuống ghế, cậu chàng mở lon bia: "Nào, uống tí đi, tụi mình cũng lâu lắm chưa gặp nhau rồi nhỉ?"

Bạch Mộc Ninh ngồi đối diện với Lý An Triệt, cả người cứ lâng lâng, mơ màng khó chịu; cậu ngủ mấy ngày liền, ấy vậy mà càng ngủ lại càng uể oải chẳng có chút tinh thần nào.

Đầu óc thì hệt như bị nhồi cả một đống hồ dán, đặc quánh đến mức suy nghĩ gì cũng không thông.

"Tớ cứ thấy dường như mới có hai tháng thôi mà biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra rồi. Tụi mình vừa tốt nghiệp rời khỏi mái trường, vừa chập chững đi làm, trước đây luôn nghĩ trưởng thành là điều đáng mong chờ biết bao nhiêu; thế nhưng lớn rồi mới nhận ra, làm người lớn phiền phức nhiều đến độ chẳng thể giải quyết nổi."

"Cậu nói xem, tại sao con người cứ phải lớn lên nhỉ?"

Không ai biết câu trả lời, kể cả Bạch Mộc Ninh.

Bạch Mộc Ninh cũng nhấp một ngụm bia: "Có lẽ là vì thuận theo tự nhiên, từ không đến có, từ sống đến chết thôi."

Lý An Triệt nghe thế bỗng nhiên bật cười,: "Chủ đề này nghe nặng nề quá, không hợp với độ tuổi tụi mình tí nào. Thôi đổi chủ đề khác đi."

Uống thêm vài ngụm bia nữa, Lý An Triệt không nhịn nổi mà lại cẩn thận hỏi dò: "Ninh này, dạo này cậu bị sao vậy, nói với tớ được không?"

Bạch Mộc Ninh cúi thấp mắt, do dự chẳng biết có nên nói ra hay không. Thực sự lúc này cậu rất muốn giãi bày tâm sự, bởi vì có những chuyện cậu vẫn mãi chẳng hiểu nổi, lòng cứ rối tung cả lên.

Lý An Triệt dè dặt đoán: "Có liên quan tới bác sĩ Văn à? Cậu với anh ta...?"

Bạch Mộc Ninh nhẹ giọng đáp: "Tớ chia tay với anh ấy rồi."

Dù đã phần nào chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe tới đây Lý An Triệt vẫn sốc, kinh ngạc hỏi: "Cậu với bác sĩ Văn từng hẹn hò sao?"

"Ớ mà không đúng, Ninh à, từ bao giờ cậu thích đàn ông vậy, sao tớ không hề hay biết gì hết thế này?"

Lý An Triệt hoàn toàn chẳng biết chút gì cả, dù trong lòng từng lờ mờ có vài suy đoán, nhưng cậu chàng chưa bao giờ nghĩ sâu xa, vì cậu biết Bạch Mộc Ninh căn bản không thích con trai.

Trong thế giới của Bạch Mộc Ninh, vốn chẳng tồn tại cái gọi là tình yêu, sao có thể yêu đương với bất kỳ ai được?

Cho nên ngay cả khi cậu bạn nhận thấy một số điểm đáng ngờ rồi thì vẫn không nghĩ theo hướng đó.

"Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"

Bạch Mộc Ninh mạnh dạn tu hết nửa lon bia, lấy dũng khí nói ra sự thật: "Tớ lừa bác sĩ Văn."

Cậu đem tất cả mọi chuyện mình đã làm, không giấu giếm dù chỉ một chút, kể hết với Lý An Triệt.

Rồi đưa luôn cả sổ hồng ra nói: "An An, cậu biết không, Văn Cảnh còn mua hẳn cho tớ một căn nhà đấy. Dù không lớn lắm nhưng ít nhất cũng phải mấy triệu tệ."

"Anh ấy còn đưa tớ cả một cái thẻ ngân hàng, tớ tra thử rồi, bên trong lên đến bảy chữ số. Mấy cái số 0 đằng sau ấy, tớ phải đếm đi đếm lại cả chục lần mới dám tin nó là thật đấy."

Bạch Mộc Ninh ngả lưng ra ghế, chẳng hiểu nổi điều gì nữa: "Tớ lừa anh ấy thảm như vậy, tại sao anh ấy còn lo liệu ổn thoả mọi thứ cho tớ thế này? Sao anh ấy không hận tớ cơ chứ?"

Chuyện này đã hành hạ Bạch Mộc Ninh suốt mấy ngày qua, cậu cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi mà chẳng thông nổi.

Lý An Triệt hừ lạnh một tiếng, thẳng thắn đáp trả: "Nếu tớ là Văn Cảnh, chắc chắn sẽ đem cậu ra băm thành tám mảnh rồi. Tớ sẽ không mua nhà cho cậu, cũng không cho cậu tiền. Thấy cậu lưu lạc đầu đường xó chợ, đói đến mức không có tiền ăn cơm, lòng tớ mới vui vẻ được!"

"Ừ đúng đấy, người bình thường ai cũng nghĩ vậy hết mà." Bạch Mộc Ninh ngà ngà say: "Văn Cảnh có phải ngốc đến mức hết thuốc chữa rồi không?"

"Không, anh ấy chẳng hề ngốc đâu, chỉ là yêu cậu quá sâu mà thôi." Lý An Triệt nói: "Ninh à, chuyện này đúng là cậu sai thật rồi, sao lại đi lừa tình cảm của người khác chứ?"

"Cái này mà gọi là công việc gì chứ, rõ ràng là đang tạo nghiệp mà!"

"Ninh à, cậu nhầm lẫn rồi!"

Bạch Mộc Ninh biết rõ những gì Lý An Triệt nói đều đúng cả, cậu cũng nhận ra mình sai rồi. Nếu thời gian có thể quay lại, nhất định cậu sẽ không bao giờ nhận công việc lừa gạt tình cảm người khác như thế này nữa.

Thế nhưng, bây giờ nói gì thì cũng đã muộn rồi, sai lầm đã gây ra, chẳng còn đường lui để quay đầu lại nữa.

"Tớ biết tớ có lỗi với bác sĩ Văn, vậy nên tớ không thể nhận bất cứ thứ gì anh ấy cho được. Tớ không xứng đáng với những thứ đó."

Lý An Triệt im lặng một chút rồi mới hỏi: "Thế cậu thích bác sĩ Văn không?"

Bạch Mộc Ninh đáp: "Tớ không biết nữa."

Cậu thật sự không rõ lòng mình lúc này đang thế nào, giống như một cuộn len rối bời, càng muốn gỡ thì càng quấn chặt thêm, xoay mãi chẳng tìm được lối ra.

Lý An Triệt nói: "Ninh này, nếu cậu thật sự không thích bác sĩ Văn, vậy thì trả hết mọi thứ lại cho anh ấy. Còn nếu thích anh ấy, thì mau mau chạy đi giành lại người ta đi."

Hai cách xử lý vừa đơn giản lại vừa thô bạo thế này, đúng là khiến người ta bừng tỉnh cả đầu óc. Những rối rắm khiến Bạch Mộc Ninh khổ sở bấy lâu, dường như nhờ một câu nói này mà tìm ra được lối thoát.

"Dù có thích hay không, tớ cũng chẳng thể nhận được nữa rồi. Bây giờ tớ phải trả ngay nhà và tiền lại cho anh ấy thôi."

Cậu vội vàng đứng lên bước đến giường lấy điện thoại, mở máy rồi nhanh chóng tìm tên Văn Cảnh, bắt đầu soạn tin nhắn.

Lúc soạn tin, Bạch Mộc Ninh cẩn trọng từng câu từng chữ, đọc đi đọc lại nhiều lần, tới khi chắc chắn rồi mới bấm gửi đi.

Nhưng tin nhắn vừa gửi xong đã xuất hiện ngay một dấu chấm than đỏ chói.

Cậu ngẩn người nhìn chằm chằm vào nó thật lâu, mới chấp nhận được sự thật rằng Văn Cảnh đã xoá bạn bè với mình rồi.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, Văn Cảnh đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với cậu.

Trái tim bỗng dưng nghẹn lại khó chịu vô cùng, nước mắt cứ thế tuôn rơi làm mờ cả tầm nhìn. Bạch Mộc Ninh thì thầm trong vô thức: "Anh ấy xoá tớ rồi, chắc là không còn muốn gặp lại tớ nữa."

"An An... bây giờ tớ phải làm sao đây?"

Lý An Triệt đưa khăn giấy cho Bạch Mộc Ninh, khẽ thở dài một hơi thật sâu rồi nói: "Ninh à, bình thường nhìn cậu thông minh sáng suốt lắm mà, làm việc gì cũng rõ ràng đâu ra đấy, thế nhưng hễ động vào chuyện tình cảm thì như thiếu mất sợi dây thần kinh ấy."

"Lúc phân tích chuyện của người khác thì lý lẽ đầy mình đâu ra đó, nhưng cứ tới lượt bản thân thì lại mơ hồ không lối thoát."

"Hồi trước nghe cậu phân tích tương lai của tớ với Trịnh Khả Kiện, tớ còn tưởng cậu là chuyên gia tình cảm thật sự cơ, ai ngờ rốt cuộc lại là một tên ngốc chẳng rõ nổi lòng mình."

"Nào, lại đây, nghe tớ gỡ rối giúp cậu nhé."

Bạch Mộc Ninh ngước mắt lên, nghe Lý An Triệt kiên nhẫn hỏi: "Nói tớ nghe, bây giờ cậu buồn vì điều gì?"

"Vì Văn Cảnh xoá bạn với tớ rồi."

"Thế anh ấy xoá cậu thì cậu cảm giác thế nào?"

"Tớ sợ sẽ không bao giờ gặp lại được nữa, tớ đã mất anh ấy rồi."

"Vậy nếu là tớ xoá cậu thì sao?"

"Tớ sẽ nổi giận xoá luôn cậu rồi mắng cậu là đồ ngốc!"

Mặt Lý An Triệt lập tức tối sầm, hậm hực cà khịa: "Này, cái đồ anh em ruột thừa! Sao lúc Văn Cảnh xoá thì không thấy cậu mắng anh ta ngốc vậy hả?"

Bạch Mộc Ninh im lặng không nói gì.

Lý An Triệt càng trêu ghẹo thêm: "Có phải là không nỡ không?"

"Còn muốn tớ tiếp tục nói rõ hơn nữa không?" Lý An Triệt giải thích: "Tính cách cậu như thế nào chẳng lẽ tớ không rõ hay sao? Nếu không thích Văn Cảnh chút nào, cậu có thể chịu được chuyện thân mật anh ấy làm với cậu à?"

"Chắc là đã sớm băm anh ta ra rồi đó."

Cảm xúc u ám bỗng chốc như được tia sáng rọi vào, Bạch Mộc Ninh bất giác như tìm thấy được đầu mối của cuộn len lòng đang rối bời.

Thì ra đây chính là thích sao?

Cậu thật sự thích Văn Cảnh rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment