Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 56

Hôm đó, Bạch Mộc Ninh và Lý An Triệt uống rất nhiều, say đến mức không còn biết trời đất gì nữa, đến sáng hôm sau đầu cậu đau như búa bổ.

Việc đầu tiên khi tỉnh rượu mà Bạch Mộc Ninh làm chính là xóa hết mọi liên lạc với Văn Cảnh.

Nếu Văn Cảnh đã muốn dứt khoát cắt đứt mối quan hệ này, thì cậu cũng không nên tiếp tục dây dưa với anh ấy nữa.

Nếu cậu nhận ra lòng mình sớm hơn, thì có lẽ đã chẳng đi đến mức chia tay với Văn Cảnh như này rồi.

Nhưng giờ nói gì cũng muộn rồi, Văn Cảnh ghét cay ghét đắng cậu rồi.

Việc duy nhất Bạch Mộc Ninh có thể làm bây giờ chính là không quấy rầy cuộc sống của Văn Cảnh nữa, để những thứ đẹp đẽ lặng lẽ chìm vào lãng quên, bình yên mà xa rời, cùng quên đi đối phương.

Còn một chuyện nữa, tất cả những gì Văn Cảnh từng cho, cậu đều sẽ không nhận. Cậu đã tìm được chỗ ở mới, và chuẩn bị dọn đi.

Trước đó, đến một xu dính túi cũng chẳng có, nhưng may là Lý An Triệt tìm đến cậu không chỉ để tâm sự mà còn để trả nợ.

Hồi nhà cậu bạn gặp chuyện, Bạch Mộc Ninh từng cho mượn một khoản tiền.

Giờ Lý An Triệt đã xoay sở được nên đem trả lại.

Số tiền này đúng lúc giúp cậu giải quyết khó khăn trước mắt của Bạch Mộc Ninh, chí ít cũng có tiền thuê nhà rồi.

Tất nhiên, nhà quá đắt thì cậu chẳng với tới nổi. Nhìn giá thuê ở khu chung cư mà Văn Cảnh từng mua cho mình, dù chỉ một căn hộ nhỏ chỉ tầm hơn ba mươi mét vuông thôi mà mỗi tháng tận 5.000 tệ.

Đúng là đất chật người đông, kiếm tiền ở đây còn dễ hơn cướp ngân hàng!

Loại nhà đó thì Bạch Mộc Ninh không đủ khả năng thuê, nên cậu tìm đến môi giới và thuê một phòng ngăn cách.

Phòng chỉ vỏn vẹn 6 mét vuông, giá một tháng 1.000 tệ, đặt cọc một tháng, trả trước ba tháng.

Dù hơi chật chội nhưng bù lại vị trí đẹp, cách ga tàu điện ngầm chỉ năm phút đi bộ nên đi đâu cũng thuận tiện cả.

Sau khi dọn nhà xong xuôi, Bạch Mộc Ninh mới mang theo tập hồ sơ đến phòng khám Tam Vấn để trả lại đồ cho Văn Cảnh.

Vừa bước vào, cậu thấy Trang Vũ Miên đang tất bật, thế là đứng sang một bên chờ chị.

Thỉnh thoảng, ánh mắt cậu lại lén lút hướng về phía phòng khám của Văn Cảnh.

Cửa đóng chặt, chẳng nhìn thấy gì cả. Cậu cũng không biết anh có ở trong đó không, hôm nay có đi làm không nữa.

Phòng khám Tam Vấn vừa mới mở lại sau kỳ nghỉ dài, thế nên khách quen nườm nượp kéo đến nên khá là đông đúc.

Trang Vũ Miên bận rộn suốt hơn mười phút, thu tiền đến mức tay mỏi nhừ. Ngẩng đầu lên, vừa thấy Bạch Mộc Ninh, chị liền mừng rỡ reo lên: "Nhóc Ninh, cuối cùng cũng chịu đi làm lại rồi hả?"

"Em không biết đấy thôi, mấy hôm nay không có em giúp, chị sắp mệt chết rồi đây!"

"Lại đây giúp chị thu tiền đi, chị phải nghỉ năm phút đã!"

Nhưng Bạch Mộc Ninh không bước đến quầy thu ngân, chỉ đứng đó nói: "Chị Miên, em nghỉ việc rồi."

Hôm qua, cậu đã nói chuyện này với Trần Hạo Nam, anh ta cũng tôn trọng quyết định của cậu.

Bạch Mộc Ninh suy nghĩ rất rõ ràng, cậu không thể tiếp tục nhận sự chăm sóc của bọn họ nữa, cậu phải tự đứng trên đôi chân của mình.

Vậy nên hôm nay là lần cuối cùng cậu đến phòng khám Tam Vấn.

Đã cắt đứt thì phải dứt khoát như Văn Cảnh, không dây dưa, không chần chừ.

"Nhóc Ninh à, sao em lại nghỉ? Không học y học cổ truyền nữa à? Chị thấy em rất có năng khiếu mà!"

Học thì vẫn sẽ học, nhưng không thể học ở đây nữa.

Bạch Mộc Ninh có kế hoạch riêng cho tương lai của mình. Cậu sẽ kiếm tiền trước, dành dụm đủ học phí rồi mới tiếp tục học hành.

Cậu cười cười, lảng sang chuyện khác: "Bác sĩ Văn có ở đây không ạ?"

Trang Vũ Miên vừa định trả lời thì một bệnh nhân bên cạnh lên tiếng trước.

"Y tá ơi, sao bác sĩ Văn không khám nữa vậy? Bọn tôi đến đây là vì danh tiếng của bác sĩ Văn mà!"

Bấy giờ Bạch Mộc Ninh mới để ý, trong danh sách hẹn khám không hề có tên Văn Cảnh, chỉ có các bác sĩ khác thôi.

Trang Vũ Miên giải thích: "Tay của bác sĩ Văn bị thương rồi ạ, cần nghỉ ngơi một thời gian. Chắc phải đến tháng tư, tháng năm mới có thể nhận bệnh nhân được."

Đợi bệnh nhân rời đi, Bạch Mộc Ninh vội vàng hỏi: "Tay bác sĩ Văn bị sao vậy ạ?"

Lúc trước cậu cũng chú ý đến tay của Văn Cảnh, nhưng không ngờ tình trạng lại nghiêm trọng đến mức phải ngừng khám.

Trang Vũ Miên thở dài: "Chị cũng không rõ lắm, chắc là bị thương trong kỳ nghỉ."

"Chị chưa bao giờ thấy bác sĩ Văn không biết giữ gìn tay mình như vậy á, đôi tay trắng trẻo, thon dài, giờ thì... nhìn cứ như vỏ cây khô ấy."

"Chị nghe anh Hạo Nam nói riêng rằng, nếu tay bác sĩ Văn không hồi phục, thì e là sẽ không thể làm nghề Đông y nữa."

"Em cũng biết mà, với bác sĩ Đông y thì quan trọng nhất chính là đôi tay. Bắt mạch, châm cứu, tất cả đều cần dùng tay mà. Thật sự đáng tiếc..."

Bạch Mộc Ninh nghe mà trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức gặp Văn Cảnh: "Bác sĩ Văn đâu rồi ạ?"

"Ở trong phòng khám á, có một lô dược liệu gặp vấn đề nên anh ấy đang xử lý."

Bạch Mộc Ninh lập tức chạy đến phòng khám của Văn Cảnh. Nhưng khi đứng trước cửa, bao nhiêu dũng khí vừa dồn được lại như quả bóng xì hơi, cậu nắm chặt tay nắm cửa mà chẳng dám đẩy vào.

Nhỡ đâu Văn Cảnh không muốn gặp cậu thì sao?

Nhỡ đâu anh ấy ghét cậu đến tận xương tủy thì sao?

Cậu còn đang lưỡng lự thì cửa phòng khám đột nhiên mở ra từ bên trong. Đến khi hoàn hồn, cậu đã đối diện trực tiếp với Văn Cảnh rồi.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám, bên trong là áo len cổ lọ trắng, tay cầm điện thoại vẫn còn đang nói chuyện.

"Chuyện dược liệu không cần phải giải thích dài dòng, chất lượng là vấn đề quan trọng nhất. Anh giở trò bịp bợm với tôi thì không có cửa đâu. Tôi cho anh ba ngày, không xử lý xong, sau này đừng hòng lăn lộn trong ngành này nữa."

"Tôi là người không thích nói đùa, đã nói là làm."

Nói xong, anh dứt khoát cúp máy. Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh lướt qua Bạch Mộc Ninh, nhưng biểu cảm chẳng có chút gì là bất ngờ hay dao động. Anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu như một người xa lạ rồi bình thản bước ngang qua cậu, động tác lưu loát, không chút chần chừ.

Bạch Mộc Ninh đứng chết trân tại chỗ, thậm chí đến cả phản ứng cũng quên mất.

Cậu đã tưởng tượng ra hàng trăm, hàng ngàn kịch bản: Văn Cảnh có thể ghét cậu, có thể không muốn nhìn mặt cậu, có thể phớt lờ cậu... nhưng chưa từng nghĩ đến việc anh lại có thể coi cậu như người xa lạ, thậm chí còn chẳng có lấy một ánh mắt dư thừa nào.

Từng chút thờ ơ của Văn Cảnh như một nhát dao cứa vào tim, cậu đau đến không thể chịu nổi.

Cậu muốn anh để tâm, muốn anh bận lòng cậu...

Văn Cảnh đi đến quầy thu ngân, dặn dò Trang Vũ Miên: "Để ý chuyện lô dược liệu, nếu ba ngày nữa vẫn chưa có hàng thì trực tiếp báo với Trần Hạo Nam cho họ biến mất luôn đi."

Dứt lời, anh xoay người bước ra ngoài. Lúc này, Bạch Mộc Ninh mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo.

"Bác sĩ Văn!"

Cậu chạy đến tận cửa phòng khám Tam Vấn, Văn Cảnh đứng dưới bậc thang, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Nụ cười trên mặt anh ôn hòa đến lạ, hệt như cái ngày đầu tiên hai người gặp nhau vậy.

"Ừm..." Bạch Mộc Ninh gật đầu, bước xuống bậc thang một cách chậm rãi, nói: "Em đến để trả lại anh mấy thứ này. Chúng quá đắt đỏ, em không thể nhận được."

"Cảm ơn anh."

Ánh mắt Văn Cảnh lướt qua tập hồ sơ quen thuộc, anh chẳng cần mở ra cũng biết bên trong có gì. Nhưng anh chỉ thản nhiên nói: "Không muốn thì cứ vứt đi."

Bạch Mộc Ninh đứng đó, nhìn theo bóng dáng Văn Cảnh lên xe rời đi, lòng cậu như có thứ gì đó mắc kẹt lại rất khó chịu.

Không trả được đồ tận tay cho anh, cậu đành tìm Trần Hạo Nam để nhờ giúp. Vừa nghe xong, anh ta nói: "Em không cần phải tiết kiệm giùm cho lão Văn đâu, tiền cậu ta kiếm nhiều hơn tiền mình tiêu đấy."

"Đã đưa cho em thì cứ giữ lấy, đừng khách sáo."

"Em đừng nghĩ lão Văn lúc nào cũng ít nói, thầm lặng như vậy chứ thực ra cậu ta kiếm tiền giỏi lắm đấy. Ở phòng khám Tam Vấn này, anh chỉ là ông chủ trên danh nghĩa thôi chứ người đứng sau là cậu ta mà. Cả những sản nghiệp của Hứa Noãn cũng đều thuộc về lão Văn cả."

"Nên nghe lời anh đi, đừng có khách sáo nữa, cứ nhận đi."

Nhưng Bạch Mộc Ninh vẫn kiên quyết đặt tập hồ sơ xuống bàn: "Anh Hạo Nam, nhờ anh trả lại cho bác sĩ Văn giúp em. Bên trong có công chứng sẵn rồi, lúc nào cần thì anh ấy cứ cầm đi làm thủ tục sang tên là được."

Dạo này cậu cũng không rảnh rỗi, đã tìm hiểu trước về các thủ tục pháp lý.

Việc sang tên tài sản hoàn toàn có thể ủy quyền cho người khác, chỉ cần có giấy công chứng hợp pháp là xong.

Nhà cậu cũng không dính đến khoản vay nào, nên bản thân cậu không cần trực tiếp đi làm thủ tục, bên Văn Cảnh chỉ cần cầm giấy là có thể hoàn tất.

Sau khi giao phó xong mọi chuyện, Bạch Mộc Ninh xoay người rời khỏi phòng khám Tam Vấn. Ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, cậu cảm thấy có lẽ tất cả đã thực sự kết thúc.

-

Buổi chiều, cậu chạy đi phỏng vấn suốt mấy nơi. Đến tận bảy giờ tối mới lê thân về được căn phòng trọ bé xíu của mình.

Cậu nấu một gói mì ăn liền để lấp bụng. Trước đây từng nghĩ mì gói là món ngon nhất trần đời, nhưng giờ đây ăn vào lại nhạt nhẽo như nhai rơm rạ, chẳng còn chút hương vị nào cả.

Bạch Mộc Ninh bỗng nhận ra, có lẽ mình đã bị Văn Cảnh nuông chiều đến hư rồi. Giờ đến cả mì gói cũng thấy dở tệ, còn cảm giác nó không tốt cho sức khỏe.

Bạch Mộc Ninh thuê một căn phòng ngăn cách trong một căn hộ đã được cải tạo lại. Phòng cậu vốn dĩ là nhà bếp sửa thành phòng ngủ, còn căn hộ ban đầu rộng 80 mét vuông với hai phòng ngủ, giờ bị chia nhỏ thành tận năm phòng.

Năm hộ gia đình, tổng cộng chín người chen chúc sống chung, chật chội đến mức không thể thở nổi.

Ban ngày, cậu ít ra ngoài nên cũng tạm chấp nhận được, nhưng đến khi đi ngủ thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu, không tài nào quen nổi.

Cậu có thể nghe rõ mồn một tiếng ngáy của người phòng bên cạnh, rồi cả tiếng ai đó đang lướt TikTok ở phòng bên kia.

Tối đó, tám giờ, cậu đã leo lên giường nằm rồi. Nhưng mãi đến mười một giờ rưỡi vẫn chưa ngủ nổi.

Không phải cậu không buồn ngủ, mà là ồn quá ngủ không nổi.

Bạch Mộc Ninh liền ngồi dậy, quyết định ra ngoài để hít thở chút không khí, tĩnh tâm lại.

Lang thang trên phố, cậu bước đi vô định, chẳng biết mình nên đi đâu.

Mặc dù đã hơn mười một giờ đêm, nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều người.

Ai nấy đều vội vã trở về nhà, có vẻ như vừa mới tan làm.

Quán xá ven đường vẫn còn tấp nập, những ông chủ quán bận tối tăm mặt mũi, chân không chạm đất.

Bạch Mộc Ninh siết chặt áo lông vũ, lặng lẽ bước đi, ngược chiều với tất cả sự náo nhiệt.

Nghĩ đến sự lạnh nhạt của Văn Cảnh lúc sáng, đột nhiên cậu thấy lòng mình ngột ngạt.

Thế là cậu bước vào một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/7, mua vài chai rượu rồi ngồi vào quầy bar nhỏ trong góc, bắt đầu uống để xả nỗi lòng.

Cậu hối hận rồi. Hối hận vì đã lừa dối Văn Cảnh, hối hận vì cố chấp chia tay, hối hận vì đã vạch rõ ranh giới với anh.

Cậu cứ tưởng mình có thể buông tay một cách dứt khoát, có thể làm một kẻ vô tình, nhưng hóa ra hoàn toàn không thể. Cậu thật sự rất đau khổ.

Đặc biệt là khi nghĩ đến việc có thể cả đời này sẽ không bao giờ được gặp lại Văn Cảnh nữa, trái tim cậu như bị ai đó đâm thẳng một nhát dao, đau sắp chết rồi.

Nhớ đến lời Lý An Triệt từng nói hôm đó, nếu thích thì theo đuổi lại đi.

Đúng vậy, phải theo đuổi lại anh.

Bạch Mộc Ninh như một con ruồi không đầu bỗng dưng tìm thấy phương hướng, cậu lảo đảo cầm điện thoại lên, cố gắng lục lọi ký ức tìm lại số của Văn Cảnh.

Cậu muốn gọi cho anh, nhưng trong đầu chỉ có một dãy số mơ hồ.

Sớm biết thế này đã không xóa số anh đi rồi. Giờ có hối hận cũng chẳng có thuốc chữa.

Cậu thử gọi đi, một lúc sau mới có người bắt máy: "Anh Cảnh... em uống say rồi, anh đến đón em đi... có được không?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên quát giận dữ: "Mày bị bệnh à? Gọi quấy rối ông đây giữa đêm thế này? Biến đi!"

Giọng nói hoàn toàn xa lạ mắng một trận khiến cậu tỉnh ra đôi chút. Xong rồi, gọi nhầm số rồi.

Bạch Mộc Ninh giơ tay đập lên cái đầu không đáng tin của mình, bực bội tự mắng bản thân sao mà có thể ngốc đến mức này, ngay cả số của Văn Cảnh mà cũng không nhớ nổi. Giờ thì sao liên lạc với anh ấy được nữa đây?!

Bạch Mộc Ninh chán nản quay về, nhưng lại phát hiện mình không tìm được đường về.

Rõ ràng lúc đi ra là con đường này, nhưng giờ đi về lại chẳng tìm thấy căn nhà trọ của mình đâu cả.

Cứ thế cậu loay hoay đi vòng vòng, rồi ngồi bệt xuống bậc thềm ven đường chờ trời sáng!

Bạch Mộc Ninh ôm lấy đầu gối vùi mặt vào khuỷu tay, dưới tác dụng của rượu, tim cậu đập nhanh liên hồi, đầu óc cũng bắt đầu ong ong đau nhức.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cậu cứ ngỡ mình đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn bắt đầu mơ mộng. Bằng không... sao cậu lại nghe thấy giọng của Văn Cảnh chứ?

"Bạch Mộc Ninh! Giữa đêm khuya không chịu về nhà ngủ, cậu lang thang ở đây làm cái gì?"

Bạch Mộc Ninh ngờ vực ngẩng đầu lên, thật sự nhìn thấy Văn Cảnh đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt đầy tức tối. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác dài màu xám như ban sáng, chỉ là bên trong không còn chiếc áo len cổ lọ nữa, mà thay vào đó chỉ là một chiếc áo ngủ bằng lụa.

Nhìn kiểu gì cũng thấy không phù hợp, như thể anh vội vàng chạy ra ngoài đến mức quên mất thay đồ bên trong vậy.

Bạch Mộc Ninh tự nhủ chắc mình lại uống nhiều rồi sinh ảo giác thôi. Vì vậy, cậu bước xuống bậc thềm, lao thẳng đến ôm chặt lấy Văn Cảnh: "Anh Cảnh... em hối hận rồi...Em không muốn chia tay nữa..."

"Anh không để ý đến em, em thật sự rất khó chịu, rất đau lòng... đau đến mức sắp chết rồi..."

"Anh Cảnh... mình làm hòa nhé?"

Bình Luận (0)
Comment