Bạch Mộc Ninh đã say bí tỉ, cứ ngỡ mình đang mơ. Nhưng rồi cậu nhận ra người trong lòng không chỉ có hơi ấm, mà còn có nhịp tim, có cả hơi thở.
Cậu bỗng trở nên mơ hồ, tựa đầu lên vai Văn Cảnh, cảm giác không thực này khiến cậu vô cùng bối rối. Cậu muốn chắc chắn rằng người trong vòng tay mình là thật.
Thế là hai bàn tay cậu bắt đầu lần mò trên lưng anh, từ trên xuống dưới, đến khi suýt chạm đến mông anh thì bị giữ lại.
Hai tay bị anh giữ chặt, tiếp đó bị nâng lên quá đầu, rồi cả cơ thể cũng bị kéo rời khỏi vòng tay ấm áp kia.
Sự an toàn biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là cảm giác hoang mang lo lắng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Bạch Mộc Ninh mới hoàn toàn chắc chắn tất cả những gì trước mắt không phải là mơ, mà là thật.
Cậu thật sự gặp được Văn Cảnh rồi!
Văn Cảnh chỉ dùng một tay nắm lấy cổ tay cậu, như thể đang xách một đứa nhỏ: "Uống cái gì mà nhiều thế này?"
"Uống với ai?"
Giọng anh có phần nặng nề mang theo sự trách móc, cứ như một phụ huynh đang chất vấn đứa con nghịch ngợm của mình vậy.
Bạch Mộc Ninh nấc một cái, giọng lè nhè: "Uống một mình... Em thất tình, buồn quá, nên uống một chút..."
Cánh tay vẫn bị giơ cao quá đầu, dù có người giữ nhưng vẫn mỏi đến phát run, cậu muốn anh thả ra.
"Anh Cảnh... Tay em đau, anh thả ra đi..."
Văn Cảnh hừ một tiếng, rồi buông ra như ý nguyện. Nhưng ngay giây tiếp theo, Bạch Mộc Ninh lập tức nhào vào ôm chặt lấy anh, lần này cậu không định buông ra nữa.
Cậu siết chặt vòng tay, dùng hết sức lực bám chặt lấy anh.
Cậu bắt đầu giở trò: "Em hối hận rồi! Em muốn rút lại những lời trước đây đã nói!"
"Em không muốn chia tay nữa!"
Bạch Mộc Ninh từ trước đến nay luôn là người biết sai thì sửa. Hiện tại, điều duy nhất cậu chắc chắn chính là cậu không muốn rời xa Văn Cảnh. Chỉ cần không thấy anh, lòng cậu khó chịu đến phát điên.
Cảm giác này chưa từng có trước đây, như thể trong lòng có một lỗ hổng lớn, mà chỉ có Văn Cảnh mới có thể lấp đầy.
Cổ áo sau bị kéo mạnh, Bạch Mộc Ninh bị ép phải lùi lại một chút. Sắc mặt Văn Cảnh lúc này vô cùng khó coi, chẳng còn chút dịu dàng nào như buổi sáng nữa: "Cậu nghĩ tình cảm là trò đùa sao? Muốn ở bên thì ở, muốn chia tay thì chia?"
"Vậy cậu xem tôi là cái gì?"
"Tôi sống ba mươi năm nay, chưa từng có ai dám đùa giỡn với tôi như vậy!"
Bạch Mộc Ninh biết mình quá đáng, nhưng cậu cũng chẳng thể làm gì khác vì mọi thứ đã thay đổi rồi.
Lúc trước cậu cứ nghĩ mình không thích Văn Cảnh, chỉ nghĩ đến việc rời xa anh.
Nhưng bây giờ cậu đã nhận ra lòng mình rồi. Cậu thích Văn Cảnh, không thể sống thiếu anh được. Chỉ có thể tự lấy đá đập chân mình thôi.
Chuyện đã nuốt vào rồi lại nhổ ra đúng là mất mặt thật, Văn Cảnh tức giận cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng cậu tuyệt đối không vì cái gọi là sĩ diện mà để bản thân phải hối hận cả đời.
Thích chính là thích, cậu phải nghe theo trái tim mình.
"Em biết lỗi rồi..." Cậu ngoan ngoãn đứng thẳng, cúi đầu nhận sai.
Văn Cảnh đưa tay xoa trán, giọng điệu bất lực: "Đợi cậu tỉnh rượu rồi nói. Giờ về nhà ngủ đi."
Bạch Mộc Ninh nghe xong, ấm ức đến sắp khóc: "Nhưng mà em không tìm thấy nhà!"
Cậu cũng muốn về ngủ lắm chứ, buồn ngủ đến mức mắt díu cả rồi, nhưng thật sự không tìm thấy nhà.
Mới dọn đến có hai ngày, số phòng còn chưa nhớ rõ chứ đừng nói đến địa chỉ.
Nơi duy nhất cậu nhớ kỹ như in chính là nhà của Văn Cảnh, nhưng lại không thể đến đó.
Bạch Mộc Ninh dứt khoát ngồi bệt xuống bậc thềm, hai tay chống cằm, lẩm bẩm: "Anh đi đi, đợi trời sáng em tự khắc tìm được đường về."
Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt cậu nặng trĩu, trước mắt lúc rõ lúc mờ, hình bóng Văn Cảnh dần trở nên nhòe đi lúc ẩn lúc hiện, gần như không còn thấy rõ nữa.
Đầu cậu nghiêng sang một bên, và ngay lúc Bạch Mộc Ninh suýt giật mình tỉnh lại thì một bàn tay đỡ lấy mặt cậu, ngăn không cho cậu va xuống nền xi măng.
Khoảnh khắc ấy thật quen thuộc. Cậu chợt nhớ lại khoảng thời gian mới bắt đầu học nghề cùng Văn Cảnh. Khi ấy, giọng nói trầm thấp đều đều lúc anh giảng bài cứ như một bản nhạc ru ngủ, Bạch Mộc Ninh vừa nghe là đã buồn ngủ.
Có một lần cậu cũng gục xuống như thế, Văn Cảnh lẳng lặng đưa tay đỡ đầu cậu, không để cậu ngã.
Hình ảnh quá khứ và thực tại chồng lên nhau, lòng Bạch Mộc Ninh cọ cọ vào lòng bàn tay anh, nũng nịu: "Anh Cảnh... đừng giận em nữa được không?"
"Em không bao giờ muốn chia tay nữa đâu... em khó chịu quá..."
"Anh biết không? Anh xóa em đi, còn nói muốn quên em nữa... Em đã cố gắng không làm phiền anh, nhưng mà quên anh là một điều khó khăn với em! Em thực sự không làm được!"
Văn Cảnh bỗng rụt tay lại, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Xóa cái gì?"
Bạch Mộc Ninh trừng mắt nhìn anh, tự hỏi rốt cuộc là ai uống say đây?
"Đứng dậy, về ngủ đi." Văn Cảnh nghiêm giọng giống như ra lệnh.
"Em không tìm thấy nhà."
Văn Cảnh thở dài: "Cậu không định quay đầu lại nhìn xem, có phải tòa nhà đằng sau chính là nhà cậu không?"
Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn quay lại nhìn thật kỹ, càng nhìn càng thấy quen, đúng là nhà mình thật mà!
Nhưng làm sao Văn Cảnh lại biết nơi cậu ở?
Căn nhà này cậu mới thuê, cũng chưa từng nói với ai, sao anh ấy còn rành hơn cả cậu nữa?
Bạch Mộc Ninh chậm rãi đứng dậy, cúi người chín mươi độ một cách đầy trịnh trọng, lễ phép nói: "Cảm ơn anh Cảnh, vậy em về nhà đây."
"Ngủ ngon nha!"
Văn Cảnh đứng yên không đáp lại, chỉ im lặng nhìn cậu chằm chằm.
Bạch Mộc Ninh chớp chớp mắt nhìn anh một cái, rồi xoay người bước lên cầu thang.
Khi vừa lên đến tầng hai, cái đầu mơ hồ của cậu bỗng nhiên phản ứng lại: Sao mình lại ngoan ngoãn về ngủ như thế?
Cơ hội tốt như vậy, đáng lẽ phải tranh thủ quấn lấy anh chứ.
Đến khi ý thức được thì chân đã lên đến tận tầng bốn mất rồi. Sợ rằng Văn Cảnh đã rời đi, Bạch Mộc Ninh cuống cuồng quay đầu lao xuống cầu thang chạy ra khỏi cửa.
Bạch Mộc Ninh thở hổn hển chạy ra khỏi cửa tòa nhà nhưng không thấy bóng dáng Văn Cảnh đâu, thế là cậu đứng ngây người ở cửa.
Anh đi nhanh như vậy sao? Gấp gáp muốn rời đi như thế sao?
Bạch Mộc Ninh cảm thấy hình như Văn Cảnh không thích cậu nữa.
Trước đây, mỗi lần đưa cậu về ký túc xá, anh đều đợi đến khi cậu vào phòng an toàn rồi mới rời đi.
Còn bây giờ anh không đợi nữa.
Bạch Mộc Ninh ngồi bệt xuống bậc thềm, hai tay chống cằm chẳng biết đang nghĩ gì.
Rất nhanh sau đó, một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt. Cậu ngước lên liền thấy Văn Cảnh đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt lạnh băng, khóe môi hơi trễ xuống.
"Cậu lại chạy ra đây làm gì?" Văn Cảnh tức giận nói: "Bạch Mộc Ninh, cậu không biết nghe lời chút nào cả!"
"Tôi bảo cậu về ngủ, không được chạy lung tung. Sao cứ không chịu nghe?"
Bạch Mộc Ninh ấm ức: "Trên lầu ồn quá, em ngủ không được..."
"Bên cạnh có người ngáy to, có người lướt TikTok, còn có cả người cãi nhau nữa... Em nằm mà cứ nghe hết mấy thứ đó, làm sao mà ngủ nổi?"
"Thế tại sao không về căn hộ mới mà ở?"
"Em không thể lợi dụng anh mãi được."
Văn Cảnh nhíu mày: "Thế cậu đã lợi dụng tôi ít à?"
Bạch Mộc Ninh đang cảm thấy có lỗi: "...?"
Bạch Mộc Ninh ngồi, Văn Cảnh đứng, cả hai nhìn nhau không ai nói gì.
Đôi mắt to tròn, long lanh ngấn nước, tràn đầy vẻ đáng thương, nhìn anh đầy mong chờ, chẳng khác nào một chú mèo nhỏ đang ngước mắt nài nỉ chủ nhân ban cho chút ân huệ.
Cuối cùng, Văn Cảnh cũng chịu thua, giọng điệu thỏa hiệp: "Đứng dậy, tôi đưa cậu về căn hộ mới."
"Căn nhà đó là tôi mua cho cậu, nghĩa là của cậu. Cậu có quyền quyết định muốn làm gì với nó. Nếu không thích thì bán đi, đổi chỗ khác cũng được."
Văn Cảnh vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt Bạch Mộc Ninh.
"Em không đi, ở đó không có anh, em không muốn ở." Bạch Mộc Ninh ôm chặt lấy đầu gối không có ý định đứng dậy, cũng không nắm lấy tay anh.
"Vậy cậu muốn đi đâu?"
"Em muốn đến nơi có anh."
Văn Cảnh nhìn cậu thật lâu, không nói gì.
Sau khi lên xe Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh buồn ngủ đến nỗi không mở mắt được nữa. Còn chưa kịp thắt dây an toàn thì cơn buồn ngủ đã kéo đến.
Sau đó tiếng cạch nhẹ của dây an toàn được cài vào, một giọng nói trầm thấp như thì thầm bên tai: "Nhóc con khốn nạn, anh phải làm sao với em đây?"
-
Khi Bạch Mộc Ninh tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Cậu bước ra từ phòng ngủ phụ nhưng không thấy bóng dáng Văn Cảnh đâu.
Cậu đoán chắc anh đã đi làm rồi.
Cậu vẫn còn nhớ mang máng những chuyện xảy ra đêm qua, nhưng tất cả đều mơ hồ giống như một giấc mộng vậy.
Trong mơ, cậu dường như đã ôm chặt lấy Văn Cảnh không buông, còn không ngừng lải nhải rằng mình sai rồi, không nên chia tay nữa...
Bây giờ nghĩ lại, Bạch Mộc Ninh chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết. Cậu ngồi phịch xuống sofa, bắt đầu hối hận vì mình đã quá mất kiểm soát khi say.
Xấu hổ chết mất!
Điện thoại lại hết pin, Bạch Mộc Ninh lục trong ngăn kéo bàn trà, tìm thấy sạc rồi c.ắm vào để nạp pin. Sau đó, cậu tiện tay cầm chiếc iPad bị vứt trên sofa, định mở một trò chơi nhỏ để giết thời gian.
Cậu không muốn rời khỏi nhà Văn Cảnh, cậu muốn đợi anh về, sau đó nói chuyện rõ ràng với anh.
iPad không có mật khẩu, chỉ cần vuốt một cái là mở khóa được ngay.
Nhưng vừa nhìn thấy màn hình hiển thị, Bạch Mộc Ninh lập tức sững người.
Trên màn hình là bản đồ của một ứng dụng nào đó, trên đó có một chấm đỏ. Chấm đỏ ấy còn kèm theo một ghi chú địa chỉ rõ ràng, bao gồm cả số tòa nhà và số phòng.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là vị trí của chấm đỏ còn hiển thị chính xác cả tầng lầu.
Nhìn kỹ lại, vị trí được đánh dấu và số tầng hiển thị và số phòng đều chính là nhà của Văn Cảnh.
Anh ấy tự định vị chính mình làm gì?
Khoan đã, không phải bây giờ người đang ở nhà Văn Cảnh chính là cậu sao?
Ngay lúc đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Bạch Mộc Ninh: Văn Cảnh đang theo dõi vị trí của cậu.
Ý nghĩ này như một quả bom nổ tung trong đầu cậu, khiến cậu lập tức nhớ lại chuyện lần trước khi cậu cố tình bỏ trốn ở trạm dịch vụ.
Rõ ràng cậu đã né được hết camera giám sát, trốn rất kỹ, nhưng Văn Cảnh vẫn có thể dễ dàng tìm ra vị trí chính xác của cậu mà chẳng tốn chút sức lực nào.
Lúc đó cậu không kịp suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ.
Bảo sao đêm qua Văn Cảnh lại tìm thấy cậu nhanh như vậy! Cậu còn nhớ rõ câu đầu tiên anh nói khi gặp cậu: "Bạch Mộc Ninh, nửa đêm không ngủ, còn lang thang ngoài đường làm gì?"
Khi đó cậu chỉ thấy kỳ lạ, nhưng không nghĩ sâu xa.
Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, Văn Cảnh đã gắn thiết bị theo dõi lên điện thoại của cậu.
Ánh mắt cậu lướt qua chiếc điện thoại đang sạc pin, hiện tại nó vẫn đang tắt nguồn chưa bật lên. Điều đó có nghĩa là hệ thống định vị này không bị ảnh hưởng bởi việc tắt hay mở máy, ngay cả khi điện thoại tắt, Văn Cảnh vẫn có thể xác định chính xác vị trí của cậu.
Chỉ cần cậu mang theo điện thoại, lúc nào anh cũng biết cậu đang ở đâu.
Cậu thử vuốt màn hình đóng trang bản đồ lại, nhưng ngay sau đó, một thứ khác hiện ra khiến cậu kinh ngạc đến sững sờ.
Văn Cảnh đã lưu lại toàn bộ video giám sát trong phòng khám của mình, và lần xem gần đây nhất chính là đoạn ghi hình hôm ống nước bị hỏng, ngày mà Bạch Mộc Ninh thay đồ trong phòng khám.
Hôm đó, cậu đã nhận ra vấn đề về camera, còn đặc biệt nhắc Văn Cảnh nhớ xóa đi, nếu không thì chẳng khác nào biến cậu thành một kẻ thích phô bày cơ thể.
Ai mà ngờ được anh không những không xóa mà còn lén lưu lại, thậm chí thỉnh thoảng còn mở ra xem.
Nghĩ đến việc bản thân đã bị Văn Cảnh nhìn thấy mình kh.oả th.ân vô số lần, cả người Bạch Mộc Ninh lập tức nổi da gà.
Tim đập ngày càng nhanh, Bạch Mộc Ninh để iPad xuống bàn, đầu óc rối tung như một mớ bòng bong.
Giờ cậu mới hiểu tại sao Trần Hạo Nam lại nói rằng trong chuyện tình cảm, Văn Cảnh có chút bi.ến th.ái.
Đúng là hơi bi.ến th.ái thật. Lén cài định vị vào điện thoại cậu, còn lưu cả video giám sát về cậu nữa!
Một cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, Bạch Mộc Ninh đứng bật dậy định bước ra ngoài. Nhưng ngay khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cậu lại khựng lại.
Một nghi vấn bỗng lóe lên trong đầu: Tại sao chiếc iPad này lại đặt ở đây?
Cậu không nghĩ rằng Văn Cảnh là người bất cẩn như vậy.
Cậu không nghĩ rằng Văn Cảnh là người bất cẩn.
Anh luôn thông minh, sắc sảo, làm việc chu toàn, không để sót bất cứ chi tiết nào. Sao có thể sơ suất như vậy được?
Nghĩ đến đây, mọi thứ trong đầu Bạch Mộc Ninh bỗng trở nên rõ ràng: Văn Cảnh cố ý để cậu thấy.
Nói cách khác, anh muốn phơi bày toàn bộ khuyết điểm của mình, để cậu suy nghĩ kỹ rồi tự đưa ra quyết định.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Bạch Mộc Ninh đã có câu trả lời cho riêng mình.
Cậu không muốn trốn chạy nữa.
So với việc sợ bị kiểm soát, cậu càng sợ mất anh hơn.
-
Khi Văn Cảnh trở về, Bạch Mộc Ninh đã chuẩn bị sẵn hai món mặn và một món canh.
Một đĩa rau xào củ sen, một con cá vược hấp, và một bát canh cà chua trứng.
Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng quá trình làm thì chẳng hề dễ dàng chút nào.
Dù đã rất cẩn thận, nhưng cậu vẫn bị dầu bắn trúng mấy lần.
Còn suýt cắt vào tay khi thái rau.
Đến khi mọi thứ xong xuôi, Văn Cảnh cũng vừa vặn về đến nhà.
Anh nhìn thấy Bạch Mộc Ninh nhưng không hề tỏ ra bất ngờ, cậu đoán chắc anh đã xem định vị trên điện thoại nên biết cậu vẫn còn ở nhà anh.
Văn Cảnh cởi áo khoác bước lại gần, vừa trông thấy Bạch Mộc Ninh đeo tạp dề, anh liền cau mày.
Dường như anh không thích hình ảnh này của cậu, ánh mắt như muốn nói, sao bông hồng mà tôi nâng niu cưng chiều lại chui vào bếp vậy?
Quả nhiên đúng như Bạch Mộc Ninh đoán, Văn Cảnh cau mày nhận lấy đĩa thức ăn trong tay cậu, giọng điệu đầy bất mãn: "Cậu không cần phải làm mấy thứ này."
Bạch Mộc Ninh cười hì hì, đáp lại: "Em muốn nấu cho anh ăn mà."
"Không cần."
Trên bàn ăn, Văn Cảnh giữ đúng quy tắc 'ăn không nói, ngủ không trò chuyện', chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm.
Anh không nói gì, Bạch Mộc Ninh cũng ngoan ngoãn im lặng theo.
Sau khi ăn xong, Văn Cảnh đứng dậy đi rửa bát. Bạch Mộc Ninh chạy lại gần, nói:
"Anh Cảnh, mình nói chuyện chút được không?"
"Cậu muốn nói gì?" Chỉ có hai cái bát, chưa đầy hai phút đã rửa xong.
Anh lau khô tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Bạch Mộc Ninh.
Bạch Mộc Ninh liếc nhìn chiếc iPad trên bàn trà, rồi nói: "Em đã thấy nội dung trong iPad của anh rồi. Anh cố tình để em xem đúng không?"
Văn Cảnh không trả lời câu hỏi của cậu, mà chỉ hỏi ngược lại: "Cậu muốn nói về điều gì?"
"Em muốn nói về tương lai của chúng ta."
Từ nhà bếp, hai người chuyển sang phòng khách. Bạch Mộc Ninh ngồi xuống sofa, giọng chậm rãi nhưng đầy kiên định: "Anh Cảnh, trước đây đúng là em đã lừa dối anh. Một mối quan hệ bắt đầu bằng sự lừa dối thì kết thúc cũng là điều đương nhiên."
"Nhưng bây giờ, em muốn bắt đầu lại với anh, em muốn theo đuổi anh một lần nữa."
"Em không hỏi ý kiến anh, mà là trịnh trọng thông báo rằng dù anh có đồng ý hay không, em vẫn sẽ theo đuổi anh!"
Văn Cảnh ngả người ra sau ghế đơn, nhíu mày nhìn cậu, giọng điệu khó hiểu: "Cậu chắc chắn là đã xem nội dung trong iPad?"
Bạch Mộc Ninh gật đầu chắc nịch: "Em đã thấy, nhưng em không quan tâm."
"Trước đây em muốn chạy trốn, vì trong lòng em có sự lừa dối. Bây giờ em không muốn trốn nữa, bởi vì em thích anh."
"Em sẵn sàng chấp nhận cả ưu điểm lẫn khuyết điểm của anh, giống như anh cũng bao dung mọi thứ thuộc về em vậy."
Nói rồi, Bạch Mộc Ninh bước đến trước mặt Văn Cảnh, quỳ một chân xuống, cầm lấy tay anh đặt lên ngực mình: "Văn Cảnh, em thích anh, lời này là thật."
Văn Cảnh thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh, ánh anh mắt sắc bén nhìn cậu: "Cậu thay đổi ý nhanh thật đấy. Nói lật là lật, so với trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Tôi dựa vào đâu mà tin cậu?"
Dứt lời, anh rút tay về, rồi bất ngờ đưa tay nắm lấy má Bạch Mộc Ninh, dùng chút lực bóp nhẹ: "Chưa từng có ai dám chơi tôi như cậu đâu. Tôi cũng chỉ thua một lần duy nhất là thua cậu."
"Cậu nên thấy may mắn vì tôi chưa b.óp ch.ết cậu đấy."
Bị nắm chặt má, Bạch Mộc Ninh đau đến ch.ảy nước miếng, nói lí nhí: "Anh Cảnh... Anh bóp đau quá..."
Nghe vậy, Văn Cảnh bực bội thả tay ra, trong lòng lại chán ghét bản thân không đủ tàn nhẫn.
Bạch Mộc Ninh xoa xoa mặt, làm nũng: "Anh Cảnh, em thật sự không thể rời xa anh. Anh là người mà em ngày nhớ đêm mong, là người em không thể quên. Anh nhẫn tâm giết em sao?"
"Anh Cảnh, em sẽ theo đuổi anh lại. Anh phải cho em một cơ hội."
Văn Cảnh không đáp lại, cũng không từ chối, khiến Bạch Mộc Ninh mạnh dạn hơn: "Anh Cảnh, em chân thành như vậy rồi, hay là... anh thêm lại WeChat của em đi?"
"Tôi xóa cậu hồi nào?"
Anh chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra kiểm tra danh bạ WeChat.
Quả nhiên, tài khoản của Bạch Mộc Ninh đã bị kéo vào danh sách chặn.
Mà hai ngày nay, người duy nhất từng động vào điện thoại của anh chính là Trần Hạo Nam.
Thế là, anh nhấn gỡ chặn, rồi nhấn vào biểu tượng gửi tin nhắn, chọn một sticker gửi đi. Kết quả là một dấu chấm than đỏ xuất hiện. Lời nhắc hệ thống hiển thị: Người này không phải bạn bè của bạn, vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước.
Văn Cảnh đưa điện thoại cho Bạch Mộc Ninh xem, lúc này cậu mới nhớ ra mình đã làm gì.
Ôi mẹ ơi, cậu quên mất chính mình cũng đã xóa Văn Cảnh rồi!
Văn Cảnh hừ lạnh một tiếng: "Bạch Mộc Ninh, cậu đối xử với người mà mình ngày nhớ đêm mong cũng dứt khoát ghê đấy, xoá sạch sẽ, gọn gàng."
"...?"
Tự vả nhanh quá, cậu lại lật xe nữa rồi.
Tác giả có lời muốn nói
Một số người sắp sửa cười sung sướng rồi đây!