Hai ngày sau đó, Bạch Mộc Ninh gần như đóng cửa ẩn mình, tập trung nghiên cứu một loại kem dưỡng tay từ thảo dược Đông y để làm một món quà đặc biệt dành cho Văn Cảnh.
Hôm đó, cậu đã thử bắt mạch cho anh bằng chút kiến thức y học non nớt của mình.
Chẳng phát hiện ra vấn đề gì nghiêm trọng. Cổ tay, khớp ngón tay anh đều khỏe mạnh, nhìn chung trông rất ổn, chỉ có điều da tay của anh lại khá thô ráp làm cảm giác chạm vào không còn được mịn màng như trước.
Sau khi tổng hợp lại tất cả, Bạch Mộc Ninh kết luận Văn Cảnh hoàn toàn khỏe mạnh, chẳng có vấn đề gì hết.
Chỉ là cậu vẫn hoài nghi về trình độ y thuật của bản thân. Nhưng suy nghĩ đó cũng không kéo dài lâu, vì cậu đã nhanh chóng tự bác bỏ nó.
Dù sao thì cả Trần Hạo Nam và Trang Vũ Miên đều nói rằng tay Văn Cảnh bị thương rất nghiêm trọng, đến mức anh còn phải tạm dừng khám bệnh nữa.
Vậy nên, cậu tin chắc rằng không phải Văn Cảnh không có vấn đề, mà là do trình độ của cậu quá kém nên chẳng nhìn ra được gì cả.
Suy nghĩ này ám ảnh cậu suốt một thời gian dài, nhưng vì cậu không thể chữa trị từ bên trong, nên quyết định chữa trị từ bên ngoài trước đã, tức là vẻ ngoài của bàn tay.
Bàn tay của Văn Cảnh vì làm việc quá nhiều nên trở nên thô ráp và nứt nẻ.
Bạch Mộc Ninh nghĩ rằng dù cậu không thể chữa được căn nguyên bên trong, nhưng ít nhất có thể cố gắng giúp anh lấy lại đôi tay mịn màng như sữa, đẹp như trong tranh vẽ.
Coi như là một cách để chuộc lỗi và bù đắp cho anh.
Nghĩ vậy, Bạch Mộc Ninh liền lục tung các trang web, xem đủ loại video về mỹ phẩm dưỡng da, cuối cùng nảy ra ý tưởng dùng thảo dược Đông y để tự chế kem dưỡng tay.
Thế là cậu đóng cửa nhốt mình hai ngày, chuyên tâm nghiên cứu công thức tạo ra một loại kem vừa thơm vừa hiệu quả.
Suốt hai ngày đó, Bạch Mộc Ninh không liên lạc với ai, chỉ dốc hết tâm huyết vào việc thử nghiệm. Dù thất bại không biết bao nhiêu lần nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc.
Tuy nhiên, cả ngày ở trong phòng trọ xay nghiền thuốc Đông y khiến hàng xóm xung quanh bắt đầu khó chịu. Có vài người đã gõ cửa nhắc nhở, yêu cầu cậu đừng làm nữa, bởi vì ngày nào cũng có mùi thuốc Đông y nồng nặc, thật sự không ngửi nổi.
Bạch Mộc Ninh chẳng thèm để tâm, thuốc Đông y thì có gì mà khó ngửi chứ? Còn tốt hơn mùi tất thối chán.
Cuối cùng, sau vô số lần thử nghiệm, cậu đã thành công. Bạch Mộc Ninh cầm theo chiến lợi phẩm chuẩn bị đi tìm Văn Cảnh.
Trước khi đi, cậu cẩn thận nhắn tin hỏi xem anh đang ở đâu.
Văn Cảnh trả lời rất nhanh, nhưng giọng điệu lại có hơi lạ lạ.
【Văn Cảnh: Cuối cùng cậu cũng nhớ đến người mà cậu ngày nhớ đêm mong rồi sao? Không dễ dàng gì nhỉ!】
Nhìn tin nhắn, Bạch Mộc Ninh bật cười. Rõ ràng là đang khịa cậu đây mà. Miệng thì nói muốn theo đuổi người ta, vậy mà hai ngày trời không thấy mặt mũi đâu.
【Bạch Mộc Ninh: Em bận chuẩn bị quà cho anh mà. Anh đang ở đâu, em qua tìm?】
Văn Cảnh đang ở phòng khám Tam Vấn, vậy nên Bạch Mộc Ninh quyết định đi bộ đến đó.
May mà lúc thuê nhà, cậu đã chọn nơi gần phòng khám để tiện đi lại.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là một quyết định sáng suốt!
Buổi chiều, phòng khám Tam Vấn vẫn đông bệnh nhân như thường lệ. Trang Vũ Miên vừa hướng dẫn bệnh nhân, vừa thu ngân, bận đến mức không kịp uống một ngụm nước nào.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Mộc Ninh chợt nhớ ra khi nào rảnh cậu phải nói với Trần Hạo Nam rằng mình muốn đi làm lại mới được.
Cậu thực sự rất thích nơi này. Thích các đồng nghiệp nơi đây, thích môi trường làm việc, và quan trọng nhất thích nơi này có Văn Cảnh.
Cậu gõ cửa phòng khám, bên trong liền vang lên giọng nói của anh.
Bạch Mộc Ninh đẩy cửa bước vào, liền thấy Văn Cảnh đang đọc sách.
Không làm việc mà vẫn đến phòng khám chắc hẳn anh cũng cảm thấy chán, nên tìm sách để giết thời gian.
"Anh Cảnh, em đến rồi đây!" Bạch Mộc ninh đi đến trước bàn làm việc, lên tiếng chào hỏi.
Văn Cảnh bày mặt nghiêm túc, chỉ nhẹ giọng "ừm" một tiếng.
Bạch Mộc Ninh đưa hộp quà tới trước mặt Văn Cảnh, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, nói: "Anh Cảnh, đây là món quà em đã tỉ mỉ chuẩn bị cho anh đó, mau mở ra xem có thích không?"
"Em nói cho anh biết nhé, đây là quà em tự tay làm, trên thế giới này chỉ có một cái duy nhất thôi."
Quả thực là duy nhất, bởi vì tất cả những lần thất bại trước đó đều đã nằm gọn trong thùng rác rồi.
Văn Cảnh mở túi giấy lấy hộp quà bên trong ra, nhẹ nhàng mở nắp rồi đưa lên mũi ngửi thử, một hương thơm nhẹ nhàng của hoa hồng thoang thoảng bay lên: "Cái gì đây?"
Bạch Mộc Ninh cầm hộp kem lên, dùng ngón tay quệt một lớp thật dày: "Là kem dưỡng tay đó."
Cậu nắm lấy tay Văn Cảnh, bắt đầu giúp anh thoa kem dưỡng tay cho anh.
Cậu xoa đều lớp kem từng chút một, còn tiện thể làm luôn một bài massage tay.
Đây là kỹ thuật cậu đã học từ một blogger tối qua, nghe nói giúp kem thẩm thấu tốt hơn, đồng thời thúc đẩy tuần hoàn máu.
Chờ đến khi vết nứt trên lòng bàn tay Văn Cảnh đỡ hơn, Bạch Mộc Ninh còn muốn tẩy tế bào chết cho anh, rồi thực hiện một quy trình dưỡng da toàn diện.
Hiện tại nền da quá khô, trước mắt chỉ có thể tập trung dưỡng ẩm trước đã.
Văn Cảnh cau mày, khó hiểu hỏi: "Cậu đang làm cái gì thế?"
Bạch Mộc Ninh nghiêm túc giải thích: "Thì không phải tay anh bị thương tay sao? Đến mức phải ngừng khám bệnh thì chắc là nghiêm trọng lắm. Chỉ tiếc là trình độ của em còn kém nên không tìm ra vấn đề. Bây giờ em chẳng giúp gì được ngoài việc tự tay làm kem dưỡng, chăm sóc da tay cho anh, cố gắng giúp anh sớm lấy lại đôi tay mềm mịn như sữa!"
"Anh có biết không, em đã dốc hết tâm huyết nghiên cứu kem dưỡng này đấy! Dùng rất nhiều dược liệu quý hiếm, kết hợp với mỡ lợn để điều chế đó."
"Anh biết mà, từ nhỏ em đã ghét thịt lợn đến mức nào. Vậy mà vì anh, em đã nhịn cơn buồn nôn để nấu mỡ lợn suốt mấy tiếng, đến mức cả người bị ám mùi, đầu cũng đau luôn."
Thật ra Bạch Mộc Ninh không phải thuộc dân tộc nào kiêng thịt lợn, cậu chỉ đơn thuần là ghét thịt lợn thôi.
Cậu nhớ hồi còn nhỏ có lần ăn phải thịt lợn rồi nôn sạch, từ đó trở đi cậu ghét mùi của thịt lợn luôn.
Hồi đó, nhà chỉ đủ tiền mua thịt lợn, không thể mua thịt bò hay thịt cừu. Vì lo lắng cho sức khỏe của con nên ba mẹ Bạch Mộc Ninh đã bịa ra đủ loại chuyện để dọa cậu, ép cậu ăn thịt lợn.
Nhưng dù có lừa thế nào, cậu cũng nhất quyết không chịu ăn. Lâu dần, cậu càng ngày càng ghét thịt lợn, thậm chí chỉ cần ngửi thấy mùi thôi cũng đã buồn nôn đến mức muốn ói.
Trong các phương pháp làm đẹp cổ truyền, nguyên liệu chính để làm các sản phẩm dưỡng da thường là mỡ lợn. Ví dụ như thành phần chủ yếu của xà phòng ngày xưa cũng có mỡ lợn trong đó.
Bạch Mộc Ninh ngước mắt nhìn Văn Cảnh, giọng đầy tự hào: "Anh Cảnh, anh thấy thành ý của em chưa?"
Văn Cảnh chậc một tiếng, khó hiểu hỏi lại: "Ai nói với cậu là tay tôi bị thương nghiêm trọng?"
"Anh Hạo Nam với chị Vũ Miên đều nói vậy, anh đừng có lừa em nữa! Nhưng anh cứ yên tâm đi, em sẽ có trách nhiệm với anh."
"Dù sao anh cũng bị thương vì em mà." Sau khi cẩn thận xoa bóp xong một bàn tay, Bạch Mộc Ninh chuyển sang bàn tay còn lại, "Anh Cảnh, từ nay em sẽ massage tay cho anh mỗi ngày, cho đến khi anh hoàn toàn khỏi hẳn mới thôi."
Văn Cảnh vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại do dự. Một lát sau, anh đáp: "Ừm, bọn họ nói không sai, đúng là nghiêm trọng lắm."
Nói rồi, đột nhiên giọng anh có chút u sầu: "Cũng chẳng biết đến khi nào mới có thể tiếp tục làm việc."
Bạch Mộc Ninh nghe vậy lại càng thấy lòng đau nhói.
"Anh Cảnh, em xin lỗi... Sau này em sẽ không để anh phải lo lắng cho em nữa."
Bạch Mộc Ninh cẩn thận thổi thổi vào lòng bàn tay anh: "Còn đau không?"
Văn Cảnh trông có chút kỳ lạ, im lặng hồi lâu mới nghẹn ra được một chữ: "Đau."
Bạch Mộc Ninh cam đoan: "Anh Cảnh, anh yên tâm, em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh."
Văn Cảnh quay mặt đi tránh ánh mắt của cậu, nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng nghe cực áy náy.
Bạch Mộc Ninh đang định dừng lại thì Văn Cảnh bỗng lên tiếng: "Chỗ đó vẫn còn đau, cậu có thể massage thêm một chút không?"
"Không thành vấn đề!" Cậu lập tức phấn chấn, tiếp tục miệt mài xoa bóp tay anh.
Một lát sau, Bạch Mộc Ninh ngẩng đầu hỏi: "Anh Cảnh, mai anh có rảnh không?"
Ngày mai là ngày nghỉ của Văn Cảnh, về lý thuyết thì anh sẽ không có việc gì, nhưng cậu vẫn muốn hỏi ý kiến để thể hiện sự tôn trọng với Văn Cảnh.
"Có." Văn Cảnh đáp, "Sao vậy?"
Bạch Mộc Ninh ngỏ lời: "Anh Cảnh, mai anh hẹn hò với em được không?"
Trước đây khi hai người ở bên nhau, cậu lúc nào cũng bận rộn chuyện này chuyện kia cho nên chưa từng thật sự nghiêm túc hẹn hò với anh.
Đương nhiên vì hồi đó mục đích của cậu không trong sáng, cậu chỉ muốn Văn Cảnh thích mình chứ không thực sự muốn nghiêm túc yêu đương với anh. Vì vậy hẹn hò đối với cậu khi đó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Văn Cảnh rủ đi chơi, cậu tìm cách từ chối được thì từ chối.
Thế nên bây giờ cậu muốn nhân cơ hội này để cùng anh làm những điều mà một cặp đôi bình thường sẽ làm.
Muốn có một buổi hẹn hò đàng hoàng, một mối quan hệ thực sự đúng nghĩa.
Văn Cảnh không vội đồng ý ngay, chỉ hờ hững đáp: "Nào quay lại* rồi tính."
Bạch Mộc Ninh lập tức xoay đầu đi một vòng rồi quay lại, cười tít mắt: "Vậy bây giờ em quay lại rồi, anh có thể đồng ý chưa?"
Văn Cảnh nhìn cậu, vẻ mặt bất lực, rút tay về, nói: "Ban ngày tôi có việc, chỉ rảnh vào buổi tối."
"Vậy thì tối mình hẹn hò. Em sẽ lên kế hoạch, anh cứ làm xong việc rồi báo em biết."
Cậu còn nhanh chóng đoán trước tình huống: "Không được từ chối em đâu đấy, quyết định vậy rồi."
Văn Cảnh bật cười, khẽ nói: "Được, nghe theo cậu."
Cảm giác này thật quen thuộc. Khi còn bên nhau, Văn Cảnh lúc nào cũng nghe theo cậu, dung túng mọi hành động của cậu, mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình lại tiến thêm một bước trong công cuộc theo đuổi Văn Cảnh rồi.
"Vậy em tiếp tục massage cho anh nhé?"
"Không cần đâu." Văn Cảnh nói. "Cậu viết lại công thức làm kem dưỡng tay đi, ghi rõ từng vị thuốc và liều lượng, để tôi xem thử."
Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn cầm bút, bắt đầu viết ra công thức mà mình đã cất công nghiên cứu.
Chẳng mấy chốc, Bạch Mộc Ninh đã viết xong và đưa cho Văn Cảnh xem. Nhưng khi thấy anh đọc, cậu lại căng thẳng chẳng khác gì lúc nộp bài kiểm tra, tay cứ vô thức nhấn nhấn vào đầu bút.
Cảm giác này còn hồi hộp hơn cả khi đi học, bởi vì lúc đó nộp bài cũng chẳng thấy lo lắng đến mức này.
"Công thức này có vấn đề, cậu biết sai ở đâu không?"
Bạch Mộc Ninh thật sự sợ mỗi khi Văn Cảnh hỏi, ông thần này là có thể bật chế độ kiểm tra miệng bất cứ lúc nào, không hề cho cậu cơ hội chuẩn bị tinh thần.
Cậu sợ nhất là trả lời sai, để rồi khiến anh thất vọng.
Vì quá hoảng hốt nên Bạch Mộc Ninh lỡ làm rơi bút xuống gầm bàn, cậu cười gượng một tiếng, rồi cúi xuống nhặt.
Nửa người chui hẳn vào dưới bàn, Văn Cảnh khẽ đẩy ghế ra sau một chút, bình tĩnh nói: "Không cần vội, nhặt sau cũng được, trước tiên cậu ra đây đã."
Ra ngoài là phải trả lời câu hỏi ngay, Bạch Mộc Ninh đâu có ngốc như vậy.
Nhưng đúng lúc này cửa phòng khám bị đẩy ra, Trần Hạo Nam lao vào với vẻ mặt hớt hải.
Giờ Bạch Mộc Ninh lại càng không muốn chui ra ngoài, nếu ra chắc chắn sẽ bị hiểu lầm. Chi bằng nhân cơ hội này tranh thủ lên Baidu tra đáp án tiêu chuẩn trước đã.
Văn Cảnh nhíu mày: "Cậu không biết gõ cửa à?"
Anh đẩy ghế lên phía trước, chặn luôn đường ra của Bạch Mộc Ninh dưới gầm bàn.
Thế này thì Bạch Mộc Ninh lại càng yên tâm tiếp tục tra Baidu tìm đáp án chính xác.
Bàn có vách ngăn che khuất tầm nhìn nên Trần Hạo Nam hoàn toàn không biết trong phòng khám còn có người khác.
Anh ta chống hai tay lên bàn, nhìn Văn Cảnh, hỏi thẳng: "Lão Văn, cậu với nhóc Ninh sao rồi? Bao giờ thì chịu làm hòa đây?"
Văn Cảnh nhướng mày: "Cậu gấp lắm sao?"
"Đương nhiên là gấp rồi! Tôi vì cậu mà làm bao nhiêu chuyện, nếu hai người còn chưa làm hòa thì tôi mệt chết mất."
"Nói xem nào, yêu đương thôi mà cũng bắt tôi phải lo lắng, có phải nên mời tôi một bữa không?"
Trần Hạo Nam bực bội than vãn: "Nếu không phải tôi lén xóa WeChat của nhóc Ninh giúp cậu, lại còn hợp tác với Lý An Triệt trong ngoài phối hợp, thì liệu nhóc đáng yêu của cậu có sớm nhận ra tình cảm của mình không?"
"Tôi còn phải chạy khắp nơi tung tin rằng tay cậu tàn phế để người ta thương cậu. Cậu nghĩ bộ dễ lắm sao?"
"Bây giờ tôi đúng là tự đào hố chôn mình rồi. Cậu thì bị thương, còn tôi thì thảm khỏi nói. Mau nói đi, bao giờ cậu quay lại làm việc? Tôi sắp kiệt sức rồi!"
Trần Hạo Nam chậc lưỡi, nhìn Văn Cảnh rồi thắc mắc: "Lão Văn, cậu bị gì thế? Mau nói gì đi chứ! Cứ nháy mắt liên tục làm gì đấy? Mắt khó chịu à?"
Sau khi Trần Hạo Nam rời đi, Văn Cảnh mới kéo ghế ra nhường chỗ cho Bạch Mộc Ninh chui ra khỏi gầm bàn.
Cậu chậm rãi bò ra ngoài, đứng dậy, trừng mắt nhìn anh, còn học theo cách anh than thở lúc trước: "Đúng là nghiêm trọng thật đấy, cũng không biết bao giờ mới có thể đi làm lại nhỉ?"
"Câu này nghe quen quen nhỉ? Ai đã nói với em vậy ta?"
Rõ ràng không hề bị thương, vậy mà còn giả vờ đáng thương trước mặt cậu. Quả nhiên Văn Cảnh học hư rồi.
Văn Cảnh còn bình tĩnh hơn bất kỳ ai đang chột dạ, thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt chất vấn của Bạch Mộc Ninh, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, là tôi nói đấy."
Văn Cảnh ung dung như vậy, nhưng đến lượt Bạch Mộc Ninh thì đơ ra.
Không phải cậu là người chất vấn sao?
Bây giờ người thấy bí từ lại là cậu?
"Được lắm, anh dám lừa em." Bạch Mộc Ninh giả vờ giận dỗi, "Em không thèm để ý anh nữa!"
Cậu khoanh tay đứng sang một bên, ai ngờ ngay giây sau, cả người lại nghiêng qua ngã thẳng vào lòng Văn Cảnh.
Văn Cảnh nói đầy lý lẽ: "Em quan tâm anh, chăm sóc anh, chẳng lẽ anh lại nỡ làm em mất mặt sao?"
Bạch Mộc Ninh: "...?"
Sao anh có thể nói câu đó mà không hề thấy thẹn chút nào vậy?!
Bạch Mộc Ninh vòng tay ôm lấy cổ Văn Cảnh, nghiêng người ngồi lên đùi anh, cẩn thận hỏi: "Vậy tay anh thật sự không sao chứ?"
"Không sao."
"Vậy làm gì cũng không bị ảnh hưởng đúng không?" Bạch Mộc Ninh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Văn Cảnh nhướng mày, chậm rãi hỏi lại: "Em còn muốn anh làm gì nữa?"
Bạch Mộc Ninh vô thức nhớ lại đôi tay này đã từng làm những gì, gương mặt lập tức đỏ bừng lên.
Mỗi ngón tay của anh đều hành hạ cậu, đúng là rất có tay nghề mà.
Bạch Mộc Ninh có hơi chột dạ: "Em còn có thể bắt anh làm gì chứ? Chỉ là quan tâm anh thôi mà."
"Nếu tay anh không sao, vậy tại sao anh không khám bệnh trở lại?"
Theo lời Trần Hạo Nam thì anh ta chỉ bịa chuyện, thật ra tay Văn Cảnh hoàn toàn bình thường. Nhưng vậy thì tại sao anh vẫn chưa mở phòng khám trở lại?
Văn Cảnh dừng lại một chút, rồi thản nhiên thốt ra ba chữ: "Tay xấu quá."
Bạch Mộc Ninh bật cười ha ha, chế nhạo: "Không ngờ bác sĩ Văn cũng có tinh thần thần tượng đấy."
Nhưng cười được một lúc thì nước mắt lăn dài, cậu ôm chặt Văn Cảnh, giọng nghẹn ngào: "Thật tốt quá... tay anh không sao cả. Nếu vì em mà anh không thể làm bác sĩ nữa, em chắc chắn sẽ hận bản thân mình suốt đời."
Suốt mấy ngày qua, Bạch Mộc Ninh ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ tay Văn Cảnh sẽ không thể hồi phục khiến anh không còn làm bác sĩ được nữa.
Thật ra chỉ cần nhìn cách anh trò chuyện với bệnh nhân, hay thái độ nghiêm túc khi làm việc, cũng có thể thấy anh thật sự rất yêu nghề y học cổ truyền này.
Nếu không thể tiếp tục làm bác sĩ, chắc chắn anh ấy sẽ rất buồn.
Giống như bây giờ, dù không khám bệnh, nhưng anh vẫn quay lại phòng khám như thường.
Văn Cảnh vỗ nhẹ lưng Bạch Mộc Ninh, dỗ dành: "Xin lỗi, sau này anh sẽ không để em phải lo lắng nữa."
"Tay anh không sao rồi, vậy dịch vụ spa massage dưỡng tay của anh có còn hiệu lực không nhỉ?"
Vừa nãy Bạch Mộc Ninh còn tuyên bố muốn chịu trách nhiệm, nhưng anh không chắc cậu có còn muốn tiếp tục không.
Bạch Mộc Ninh vừa khóc vừa cười, giọng nói đầy kiên định: "Đương nhiên là phải tiếp tục rồi. Em đã nói rồi, phải giúp anh lấy lại làn da mềm mịn như sữa, mướt mát trơn bóng, trắng trẻo non mịn!"
"Nhưng em muốn thêm một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Bạch Mộc Ninh đưa tay lau nước mắt, sau đó nói: "Hôn em đi."
"Em giỏi lợi dụng cơ hội thật đấy. Đừng quên, em vẫn đang trong thời gian thử." Văn Cảnh nhắc.
"Đang theo đuổi anh thì không được hôn sao?" Bạch Mộc Ninh vòng tay qua cổ Văn Cảnh, rướn người tới nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh, "Em thích anh nên em có thể hôn anh."
"Vậy sao?"
"Đương nhiên rồi! Em nói..."
Gáy cậu bị giữ chặt, Văn Cảnh dồn dập hôn tới, nuốt trọn những lời còn sót lại trong miệng cậu.
「 ✦ GHI CHÚ ✦ 」
(*) Bản gốc 回头再说【huítóu zàishuō】nghĩa là "Sau này hẵng nói", "Để sau rồi tính", "Nói sau đi"... vì là chơi chữ nên 551 sẽ chuyển ngữ thành "Nào quay lại" ý là nhắc lại chuyện này sau khi xong chuyện khác, và nó sẽ hợp lý với hành động của bé Ninh luôn. Chứ hong phải khi nào 2 người quay về bên nhau mới hẹn hò nha. Nếu các bạn có góp ý cách chơi chữ của tiếng Việt tương đồng thì có thể góp ý cho 551 nhan