Chia tay hơn nửa tháng, nói dài thì không hẳn mà ngắn cũng chẳng đúng, ngày thường không nghĩ nhiều, nhưng một nụ hôn sâu lúc này khiến Bạch Mộc Ninh nhận ra mình nhớ Văn Cảnh đến mức nào.
Cậu thích Văn Cảnh hôn mình, dù là dịu dàng, cuồng nhiệt hay vội vã, cậu đều thích cả.
Nhưng thích là một chuyện, có lúc cũng không chịu nổi.
Răng bị tách ra, chiếc lưỡi linh hoạt lướt qua càn quét từng giọt mật ngọt trong miệng khiến Bạch Mộc Ninh nhanh chóng mất kiểm soát. Hơi thở của cậu yếu dần, sắp ngộp thở đến nơi.
Sau gáy bị giữ chặt, không còn đường lui, cậu chỉ có thể đặt tay lên ngực anh, muốn đẩy anh ra.
Nhưng ý định còn chưa kịp thực hiện, Bạch Mộc Ninh đã tự mình gạt đi rồi.
Bởi vì Văn Cảnh đã nói anh ghét việc cậu đẩy anh ra không chỉ một lần, vậy nên cậu không muốn làm thế nữa.
Nhận ra động tác nhỏ này của Bạch Mộc Ninh, Văn Cảnh khẽ cắn lên môi dưới của cậu, luyến tiếc hỏi: "Sao lần này không đẩy anh ra?"
Bạch Mộc Ninh giật môi mình lại, đưa tay chạm vào đôi môi tê dại vì bị cắn, ấm ức nói: "Không phải anh không thích sao?"
"Anh ghét mà, vậy thì em không làm nữa. Bây giờ em cần phải thể hiện thật tốt để sớm thoát kiếp độc thân."
Đôi mắt sâu thẳm của Văn Cảnh chăm chú nhìn cậu, Bạch Mộc Ninh rụt cổ lại trong lòng anh: "Sao thế? Em nói gì sai à?"
Văn Cảnh lắc đầu, bật cười: "Nói rất đúng, bé Ninh của anh trưởng thành rồi."
Bạch Mộc Ninh rời khỏi người anh, đứng dậy chỉnh lại quần áo, rồi nghiêm túc hỏi: "Vậy bây giờ em là của anh rồi hả? Chẳng phải em vẫn chưa chính thức theo đuổi lại anh sao?"
"Anh Cảnh, anh muốn quay lại với em à?"
"Đâu có dễ thế! Tiếp tục cố gắng đi!"
Bạch Mộc Ninh không phục: "Thế sao anh còn hôn em?"
Văn Cảnh nghiêm túc đáp: "Xin lỗi, anh không kiềm chế được."
Nghe vậy, Bạch Mộc Ninh vui vẻ hẳn lên.
Cậu tiếp tục trêu chọc Văn Cảnh, ngón tay chọt chọt vào ngực anh, cười tít mắt: "Ai chà, bác sĩ Văn lúc nào cũng nghiêm túc mà cũng có lúc không kiềm chế nổi, hiếm thấy thật đấy!"
Ngón tay nhỏ xíu ấy bị giữ chặt, Văn Cảnh mạnh tay kéo cậu về phía mình, khiến Bạch Mộc Ninh lại một lần nữa ngã vào lòng anh.
Văn Cảnh ôm chặt eo cậu, ghé sát tai thì thầm cảnh cáo: "Bạch Mộc Ninh, em mà còn dám trêu anh nữa là anh trói em lên giường chơi chết em!"
Toàn thân Bạch Mộc Ninh cứng đờ, không ngờ Văn Cảnh lại có thể thốt ra một câu xấu hổ như vậy.
Cậu lắp bắp cả buổi trời cũng không nói được câu nào cho ra hồn, cuối cùng chỉ hừ một tiếng 'lưu manh' rồi mở cửa bỏ chạy mất.
-
Tối hôm sau lúc sáu giờ, Bạch Mộc Ninh hẹn Văn Cảnh gặp nhau ở rạp chiếu phim.
Lần đầu tiên họ đi xem phim là ở một rạp phim lẩu, nơi vừa có thể ăn lẩu vừa xem phim.
Bộ phim hôm đó chiếu cái gì thì cậu chẳng nhớ, chỉ nhớ lẩu hôm đó ngon lắm.
Nên lần này hẹn hò, cậu quyết định chọn một rạp chiếu phim đàng hoàng chỉ để tập trung vào bộ phim.
Phim mới ra rạp, nội dung xoay quanh về tình yêu.
Trước đó cậu có xem qua vài phân đoạn trên mạng, thấy đánh giá cũng bình thường thôi.
Nhưng cân nhắc đủ điều, Bạch Mộc Ninh vẫn chọn bộ phim có đánh giá bình thường này.
Không còn cách nào khác, cậu muốn hẹn hò với Văn Cảnh, chẳng lẽ lại đi xem phim hoạt hình sao?
Phim hành động bạo lực thì lại không hợp không khí hẹn hò.
Nên muốn có vibe tình yêu thì tất nhiên phải chọn phim tình cảm rồi.
Lần này, cậu thậm chí không mua bỏng ngô, chỉ mua hai ly nước ép.
Khi Văn Cảnh đến, Bạch Mộc Ninh đưa ly nước cho anh, vừa trò chuyện vu vơ: "Ban ngày anh bận gì thế?"
Dù nói là hẹn hò nhưng chỉ có buổi tối này, làm cậu thấy không có nhiều thời gian thể hiện.
Xem xong phim đã hơn tám giờ, ăn chút gì đó nữa là phải về rồi, thời gian chẳng đủ!
Cậu còn muốn làm thêm gì đó nữa cơ.
Văn Cảnh nhận lấy ly nước, đáp: "Sắp tháng ba rồi còn gì? Anh với cô Bùi anh đang bàn chuyện cho Tôn Cẩn du học."
Bạch Mộc Ninh đã nghe nói Văn Cảnh có một cô em gái, nhưng chỉ mới gặp có một lần, mà còn là ở Cục Dân chính nữa chứ.
Lần trước ở Cục Dân chính, Tôn Cẩn cực kỳ phản nghịch, vừa mới đủ tuổi đã kéo một cậu trai đi đăng ký kết hôn, kết quả lại bị Văn Cảnh tóm được sau đó chạy mất dạng.
Cũng chính lần đó Tôn Cẩn đụng trúng cậu, cậu liền tranh thủ ăn vạ Văn Cảnh, từ đó kiếm cớ dính lấy anh.
"Em gái anh có thật sự muốn ra nước ngoài không?"
Về Tôn Cẩn, cậu cũng biết đôi chút. Cô bé là do một tay Văn Cảnh nuôi lớn vì bố mẹ bận rộn công việc nên từ nhỏ đến lớn, nên Văn Cảnh chẳng khác gì nửa ông bố của cô bé.
Chăm bẵm, dạy dỗ bao năm, nhưng khi lớn lên thì cô bé lại nổi loạn, tốt nghiệp cấp ba liền tuyên bố không học đại học, thậm chí còn bắt chước người ta bỏ nhà đi bụi.
Chuyện này khiến Văn Cảnh đau đầu suốt một thời gian dài.
Những điều này là do Bạch Mộc Ninh nghe từ Bùi Thư Thần kể lại, chỉ cần nghe thôi cũng thấy Văn Cảnh thật sự không dễ dàng gì.
Văn Cảnh chậm rãi đáp: "Con nhóc luôn muốn ra nước ngoài học nhạc nhưng anh không đồng ý, sợ nó không tự lo nổi cho bản thân. Vậy nên con bé mới bỏ nhà đi, thậm chí còn đăng ký kết hôn với người khác để chọc tức anh."
"Nhưng bây giờ anh nghĩ thông rồi, càng giữ chặt, người mình yêu càng muốn trốn chạy. Chu Siêu không hiểu điều này, nhưng anh thì hiểu rồi."
Khi nói câu đó, Văn Cảnh vẫn nhìn cậu, như thể không chỉ đang nói về em gái anh mà còn là để cậu nghe rõ.
Lần chia tay trước, vì bị ép buộc, Bạch Mộc Ninh tức giận buột miệng nói: "Thế anh và Chu Siêu khác gì nhau?"
Bây giờ nghe anh nhắc lại chuyện này, cậu chợt nhận ra Văn Cảnh đã để tâm đến câu nói đó thế nào.
Chu Siêu đối với Giang Thanh Từ có một kiểu chiếm hữu b.ệnh ho.ạn, khiến cậu ta bất chấp tất cả để trốn thoát.
Nếu Chu Siêu có thể buông tay sớm hơn, có lẽ anh ta đã không đánh mất Giang Thanh Từ, cũng không đánh mất chính mạng sống của mình.
Con người không thể quá cực đoan, làm bất cứ điều gì cũng phải biết lùi một bước mà suy nghĩ, đừng để bản thân mắc kẹt trong một ý niệm cố chấp (人呢,就是不能太偏激,做任何事情都要跳出来,不能困在一个念头里。)
May mắn thay, Văn Cảnh đã hiểu ra, mà cậu cũng vậy.
Bạch Mộc Ninh nắm chặt tay anh, vừa đi vừa hút nước ép, nhẹ giọng nói: "Anh và Chu Siêu hoàn toàn khác nhau, còn em không phải Giang Thanh Từ, em sẽ không rời xa anh nữa đâu."
-
Lựa chọn bộ phim lần này của Bạch Mộc Ninh thất bại toàn tập, xem hết cả bộ chỉ khiến cậu tức đến muốn chửi cha.
Vừa bước ra khỏi rạp, cậu đã liên tục lải nhải về sự thảm họa của bộ phim.
Bực bội cả buổi trời, cuối cùng Văn Cảnh kéo cậu vào một tiệm bánh ngọt.
"Muốn ăn gì?"
Lúc này, cậu vẫn còn đang bực bội, tâm trạng hơi khó chịu, thế là tùy tiện gọi một phần tiramisu.
Ngồi trong tiệm ăn được vài miếng, cơn giận vơi đi không ít, tâm trạng cũng khá hơn, thậm chí còn bắt đầu tươi cười trở lại, không còn thấy bức bối khó chịu nữa.
Vừa nhâm nhi miếng bánh, Bạch Mộc Ninh vừa thắc mắc: "Sao tự dưng lại mời em ăn đồ ngọt?"
Văn Cảnh điềm nhiên giải thích: "Vì em đang cáu kỉnh, ăn đồ ngọt có thể xoa dịu tâm trạng."
Nghe vậy, Bạch Mộc Ninh ngẫm nghĩ rồi gật gù, quả thật có lý, liệu pháp ăn uống đúng là có tác dụng thật.
"Vậy nếu tâm trạng chán nản thì nên ăn gì?"
"Ăn cay."
"Thế còn khi tinh thần uể oải?"
"Ăn mặn."
"Mệt mỏi kiệt sức?"
"Ăn đắng."
"Lo âu, bất an thì sao?"
"Ăn chua."
Bạch Mộc Ninh âm thầm ghi nhớ hết vào đầu, thầm nghĩ Văn Cảnh đúng là biết nhiều ghê, không hổ danh bác sĩ Đông y.
"Anh Cảnh, anh giỏi quá, sau này em cũng muốn lợi hại như anh!"
"Vậy em có thể tiếp tục học cùng anh không?"
Dù có hơi sợ bị Văn Cảnh tra hỏi, nhưng cậu vẫn rất muốn được học cùng anh.
Bởi vì Văn Cảnh hiểu biết rộng, kiến thức cũng nhiều, ở bên cạnh anh, cậu học được rất nhiều thứ.
Chẳng hạn như lần trước, nếu không nhờ sự dạy dỗ của Văn Cảnh, chắc cậu đã không biết xoay sở ra sao với bài thuốc cứu mạng thím Ngô rồi.
Cũng từ lúc đó cậu mới ý thức được tầm quan trọng và cảm giác thành tựu khi theo học y.
Văn Cảnh rời mắt khỏi cậu, khóe môi khẽ nhếch lên, nói: "Xem em thể hiện thế nào đã."
"Lúc nào cũng bắt em thể hiện, vậy rốt cuộc em phải làm sao mới đạt tiêu chuẩn đây? Anh Cảnh, anh có thể cho em một đáp án chính xác không?"
"Không thể."
"Ồ." Bạch Mộc Ninh cúi đầu, hơi chán nản, lặng lẽ tiếp tục ăn bánh.
Một lúc sau, Bạch Mộc Ninh đẩy phần còn lại đến trước mặt Văn Cảnh: "Anh Cảnh, anh thử không? Ngon lắm đó!"
Bạch Mộc Ninh ăn không hết bánh, sợ lãng phí nên có ý đồ.
Văn Cảnh nhìn thấu ý đồ nhỏ này của cậu, anh cười nói: "Được thôi."
Nhưng anh không nhận lấy chiếc nĩa mà Bạch Mộc Ninh đưa, mà anh nghiêng người về phía trước, khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Đầu lưỡi anh lướt qua cuốn đi lớp kem còn dính bên khóe môi cậu, rồi không chút do dự tách môi cậu ra thăm dò hương vị ngọt ngào bên trong.
Bạch Mộc Ninh hoàn toàn không chống đỡ nổi, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.
Vẫn chưa chính thức quay lại mà, sao Văn Cảnh lại không nhịn được mà hôn cậu rồi?
Hơn nữa, đây là tiệm bánh, có nhân viên, có cả khách hàng, chắc chắn bọn họ đã nhìn thấy rồi.
Một lát sau, Văn Cảnh mới thả cậu ra, nói: "Đúng là ngon thật."
Nói xong, anh cầm nĩa lên, phớt lờ ánh mắt dò xét của những người xung quanh, tiếp tục ăn nốt phần bánh còn lại.
Rời khỏi tiệm bánh, Bạch Mộc Ninh vẫn cảm nhận được mấy ánh mắt hiếu kỳ phía sau lưng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu cũng không quan tâm nữa. Dù gì bọn họ cũng chẳng làm gì phạm pháp, quan tâm người khác nghĩ gì làm gì chứ?
Theo trình tự hẹn hò thông thường, giờ này đáng lẽ Bạch Mộc Ninh sẽ đưa Văn Cảnh về nhà.
Nhưng mà cậu không có xe, cũng không biết lái xe, thế nên chỉ có thể để Văn Cảnh đưa mình về mà thôi.
Xe dừng dưới chung cư, Văn Cảnh hỏi bao giờ Bạch Mộc Ninh mới chịu dọn nhà.
Rõ ràng anh rất không yên tâm với nơi ở hiện tại của cậu.
Một khu tập thể cũ kỹ, lại còn là dạng thuê chung, điều kiện an toàn đúng là rất đáng lo ngại.
Bạch Mộc Ninh cũng đã cân nhắc chuyện này, cậu nói: "Đợi em theo đuổi được anh, em sẽ dọn đi ngay, dọn thẳng vào lòng anh luôn!"
Văn Cảnh thở dài bất lực: "Được rồi, cho em ba ngày, nhanh chóng theo đuổi anh đi, nếu không anh sẽ tự đến giúp em dọn nhà."
Anh nhìn theo bóng cậu lên lầu rồi mới rời đi. Vừa lên đến tầng, Bạch Mộc Ninh phát hiện cửa nhà mở toang, trong phòng có người đang thu dọn đồ đạc.
"Giữa đêm thế này, mọi người dọn nhà làm gì vậy?"
Một người đáp: "Bên môi giới bảo khu thuê chung bị tố cáo, bắt buộc phải dọn đi ngay."
"Mẹ nó chớ, mới thuê chưa được bao lâu, dựa vào đâu mà bắt tụi này dọn chứ?"
"Thôi dọn đi, không thấy bọn họ không dễ chọc vào à? Bớt chuyện vẫn hơn!"
"Nhưng mà họ không chịu trả lại tiền thuê cũng không trả tiền cọc, tức thật chứ!"
"Anh nghĩ đi, rõ ràng là họ cố tình mà! Đang yên đang lành tự nhiên nói nhà bị tố cáo, chẳng qua là muốn nuốt gọn tiền của tụi mình thôi!"
Nghe xong một hồi than vãn, Bạch Mộc Ninh cũng hiểu ra vấn đề. Tối nay bên môi giới đến thông báo rằng họ phải rời đi ngay, nếu không ngày mai sẽ có đoàn kiểm tra xuống, hậu quả thế nào thì tự chịu trách nhiệm.
Thật tế căn hộ này do bên môi giới thuê lại từ chủ nhà rồi tự ý cải tạo thành nhiều phòng nhỏ để cho thuê.
Tình huống này có khi chính là một cái bẫy, chuyên dùng để chiếm đoạt tiền cọc và tiền thuê của những người không biết gì.
Cậu vừa dọn vào chưa đầy nửa tháng, đã đóng bốn ngàn tiền thuê, giờ không trả một xu mà bắt cậu phải dọn đi?
Tâm trạng vui vẻ cả ngày bỗng chốc bị phá hỏng, cậu lập tức rút điện thoại báo cảnh sát. Nhưng sau khi cảnh sát đến, họ chỉ nhìn sơ qua rồi nói: "Đây là tranh chấp hợp đồng, tốt nhất là kiện ra tòa."
Mà những người sống ở đây đa phần đều là dân lao động, bận đi làm suốt ngày, lấy đâu ra thời gian và công sức để kiện cáo đòi lại tiền thuê nhà?
Kể cả có thắng kiện đi chăng nữa thì bên kia cũng có thể dây dưa không chịu trả, chẳng ai làm gì được.
Sau khi cân nhắc, tất cả mọi người đều chọn dọn đi cho yên chuyện.
Nhưng Bạch Mộc Ninh thì không. Tại sao bọn họ muốn lừa gạt là có thể lừa gạt?
Bốn hộ khác đều ngoan ngoãn rời đi, nhưng cậu trở về phòng lên giường ngủ, ai cũng đừng mong ép cậu dọn đi.
Nửa đêm, có người đến gõ cửa phòng cậu. Cậu hỏi nhưng không ai trả lời, chỉ có tiếng gõ cửa lặp đi lặp lại. Nhưng khi mở cửa ra, ngoài đó chẳng có ai cả.
Bạch Mộc Ninh biết ngay đây là trò bịp của đám môi giới đen, muốn dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu này để ép cậu phải rời đi.
Cậu cũng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây, bởi vì đôi khi nhịn một chút sẽ yên ổn hơn. Nhưng cậu không nuốt trôi đám bịp bợm này.
Sáng hôm sau, thấy cậu vẫn chưa chịu dọn đi, bọn họ lại giở thêm chiêu mới. Mấy gã đàn ông to con tụ tập trong nhà uống rượu, gào hét ầm ĩ từ sáng đến tối, khiến ai cũng không thể nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng bọn họ còn cố ý quấy rối cậu.
Cuối cùng, Bạch Mộc Ninh không thể chịu đựng được nữa, đành phải thu dọn đồ đạc rời đi.
Thời buổi này, đến cả kẻ xấu cũng biết tận dụng kẽ hở pháp luật để trục lợi, dù cậu có không phục thì cũng chẳng thể làm gì.
Hành lý của cậu không nhiều, chỉ có một túi quần áo và một chiếc vali nhỏ.
Ngồi trên ghế dài ở trạm xe buýt, cậu bỗng cảm thấy bơ vơ không biết đi đâu.
Giây phút ấy, cậu thấy lòng chua xót vô cùng, thành phố này xa lạ đến lạ thường, không hề có một chút cảm giác thuộc về nào hết.
Dường như cậu chỉ còn mỗi Văn Cảnh.
Cậu mở điện thoại ra định nhắn cho anh. Nhưng khi mở khung chat, cậu lại chần chừ rồi tắt đi.
Cậu muốn đợi Văn Cảnh tự tìm đến đón mình về, giống như nhặt một chú mèo hay một chú cún lang thang vậy.
Thế là cậu cứ ngồi đó đợi. Chưa đến nửa tiếng sau, Văn Cảnh đã lái xe tới.
Lúc này đã gần rạng sáng, xe buýt ngừng hoạt động từ lâu, trên đường chỉ còn lác đác vài chiếc xe qua lại.
Anh bước xuống xe, giọng điệu vừa giận vừa lo: "Tại sao chuyển nhà mà không báo cho anh? Nếu không phải anh xem định vị, em định ngồi đây cả đêm sao?"
"Bạch Mộc Ninh, đến bao giờ em mới coi anh là chỗ dựa? Có chuyện thì liên lạc với anh chứ?"
Bạch Mộc Ninh đứng dậy, ôm chặt lấy anh. Sự bất an trong lòng dần được thay thế bằng cảm giác an toàn trọn vẹn. Cậu không còn sợ hãi nữa.
Áp đầu vào ngực anh, cậu thì thầm: "Anh Cảnh, hãy cho em một mái nhà. Không phải là một căn phòng trống trải, mà là một ngôi nhà có người đợi em về."
Cậu muốn có một mái nhà có Văn Cảnh đợi cậu về.