Câu nói vừa rồi của Bạch Mộc Ninh vang lên đã lâu, nhưng Văn Cảnh vẫn im lặng không nói lấy một lời. Cậu vòng tay ôm lấy anh, thế nên không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh, cũng chẳng đoán ra nổi anh đang nghĩ gì.
Sao anh lại im lặng thế này?
Chẳng lẽ là không đồng ý?
Dù gì thì cũng nên cho một câu trả lời chứ!
Cảm giác an toàn vừa mới được khơi dậy giờ lại như nước chảy qua kẽ tay, trong lòng Bạch Mộc Ninh bỗng chốc dấy lên một sự bất an vô hình.
"Sao anh không nói gì vậy?"
Cậu bắt đầu nghĩ, có lẽ là vì yêu cầu mình đưa ra quá khó nên đã khiến Văn Cảnh lưỡng lự.
Gì mà 'cho em một mái nhà', liệu có giống như đang đạo đức hóa chuyện yêu đương không?
Muốn yêu là một chuyện, nhưng yêu nhau đâu có nghĩa là phải gắn bó cả đời? Người ta yêu rồi cũng có lúc chán, rồi cũng chia tay thôi.
Bạch Mộc Ninh đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện tình cảm kiểu như vậy rồi nên cũng chẳng có gì lạ.
Một cảm giác chua xót dâng lên, cậu cúi đầu xuống, định sửa lại lời nói ban nãy, cố gắng để Văn Cảnh dễ rút lui hơn một chút: "Em chỉ nói đùa thôi mà, anh đừng để bụng. Em đâu phải mèo hoang chó hoang gì, sao có thể không có nhà được chứ? Em ở đâu thì nơi đó là nhà."
"Thôi, không nhắc chuyện này nữa, em còn phải đi tìm chỗ ở mới đây. Haiz, bị bọn môi giới đen lừa một vố, tức chết mất."
Vừa nói, cậu vừa cúi đầu quẹt điện thoại tìm khách sạn gần đó. "Đêm nay chắc không kiếm được chỗ thuê đâu, em tạm tìm khách sạn ngủ một đêm đã."
Sau khi xác nhận gần đó có một chỗ trống, Bạch Mộc Ninh quay lại lấy hành lý. Nhưng ngay lúc ấy Văn Cảnh bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu không cho cậu rời đi.
Bạch Mộc Ninh quay lại, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy anh?"
Văn Cảnh khẽ cười: "Nếu anh không trả lời là em sẽ chẳng kiên trì thêm nữa đúng không? Bỏ cuộc nhanh như vậy, vậy lỡ sau này gặp chút lựa chọn khó khăn hơn nữa thì em cũng định bỏ rơi anh luôn à?"
"Làm gì có chuyện đó!" Bạch Mộc Ninh vội vàng giải thích: "Tại anh im lặng suốt, em đâu đoán được anh nghĩ gì. Nhỡ em khiến anh khó xử thì sao?"
"Mèo hoang, chó hoang cũng có lòng tự trọng đó nhé!"
"Em nói ai là mèo hoang cơ?"
Bạch Mộc Ninh chỉ vào đống hành lý của mình: "Em không nhà để về, chẳng phải chính là đang lang thang đấy à?"
Lần trước không nhà để về là vì bị trường đuổi, lần này thì bị môi giới đen đá ra khỏi chỗ trọ.
Hết lần này đến lần khác bị người ta đuổi đi, cậu cảm thấy mình thật sự chẳng khác nào một con vật nhỏ vô gia cư.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đã không có nhà đàng hoàng để ở. Lúc ba mẹ còn sống, cả nhà phải thuê phòng trọ chật hẹp sống tạm. Sau này ba mẹ mất, cậu không thuê nổi nhà, chỉ có thể ở ký túc xá trường.
Người ta nghỉ lễ thì về nhà, còn cậu thì lủi thủi một mình trong phòng. Tết đến lễ về vẫn chỉ là một mình lặng lẽ.
Đối với Bạch Mộc Ninh, "nhà" là một điều vừa xa xỉ, vừa thiêng liêng.
Không hiểu sao lại thấy chua xót trong lòng, đôi mắt cậu mơ hồ ướt át, tầm nhìn mờ dần đi, lại bắt đầu muốn khóc rồi.
Từ ngày quen Văn Cảnh, cậu cảm thấy mình còn mít ướt hơn cả em gái Lâm (*) nữa.
Cứ tiếp tục thế này thì cậu sẽ đổi thành họ Lâm mất thôi.
Cảm thấy bản thân thật mất mặt, cậu vội quay đầu sang một bên, len lén lau nước mắt.
Văn Cảnh đặt tay lên vai cậu, cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt còn đọng lại: "Sao lại buồn thế?"
Bạch Mộc Ninh cố làm ra vẻ tươi tỉnh, hít một hơi sâu rồi nói: "Ai bảo em buồn? Em chẳng phải đang muốn làm mèo hoang đây sao, tìm cho mình một cái ổ tạm để ngủ thôi. Với cả gió ở Kinh Nam này sao lại có mùi hành thế nhỉ? À không, chắc là do mắt em có vấn đề, đón gió là ch.ảy nước mắt thôi. Em nghĩ chắc em phải cắt bỏ tuyến lệ luôn quá."
Cậu nói loạn xạ một tràng, đến mức chính cậu cũng không biết mình đang nói gì.
Mà đúng rồi, người ta mà rơi vào cảnh ngượng ngùng thì đầu óc toàn mớ bòng bong thôi.
Văn Cảnh vẫn giữ lấy vai cậu, từ từ khuỵu gối để ngang tầm mắt, nghiêm túc nói: "Bạch Mộc Ninh, em không phải là mèo hoang, em là bé cưng của anh."
Khoảnh khắc ấy, Văn Cảnh như xông thẳng vào thế giới của cậu, chiếm trọn tầm nhìn của cậu, trong đôi mắt cậu giờ đây chỉ có anh.
Chỉ một câu thôi mà nỗi bất an trong lòng Bạch Mộc Ninh như được xoa dịu hoàn toàn. Bạch Mộc Ninh phụng phịu lườm anh: "Thế mà anh còn dám do dự? Anh mà im thêm chút nữa là bé cưng của anh bay mất luôn rồi đấy!"
May mà cậu mạnh mẽ, biết tự xoa dịu bản thân, chứ không là đã ôm gối khóc sướt mướt rồi.
Văn Cảnh nghiêm túc nhìn cậu: "Anh chỉ đang suy nghĩ câu này của em là muốn quay lại, hay là đang cầu hôn anh vậy?"
Cầu hôn á?!
Bạch Mộc Ninh tròn mắt, sửng sốt nhìn anh với vẻ mặt như thể vừa nghe phải một điều không tưởng.
Trong đầu cậu chợt lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ bọn họ có thể kết hôn sao?
Im lặng vài giây, Bạch Mộc Ninh bèn tham lam thử hỏi dò: "Vậy mình làm hết được không anh?"
Ý cậu là liệu hai người có thể làm lành xong tiện thể cầu hôn luôn không ấy?
Một mũi tên trúng hai đích, đỡ phiền biết bao.
Mặc dù trong thực tế thì không có giấy tờ pháp lý ràng buộc, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc được sống cả đời cùng Văn Cảnh như vợ chồng thực thụ, thế thôi cũng đủ rồi.
Văn Cảnh chỉ hừ lạnh một tiếng: "Không được."
Không được thì không được, mắc gì phải hầm hừ dữ vậy chứ?
Sau đó, cậu lại được Văn Cảnh nhặt về nhà lúc nửa đêm. Sau khi kéo hành lý lên lầu, bước vào căn hộ của Văn Cảnh, lúc này Bạch Mộc Ninh mới cảm thấy trái tim mình được lấp đầy.
Cảm giác thật tuyệt khi được về nhà.
Hoá ra ở đâu có Văn Cảnh, thì nơi đó chính là nhà của cậu.
Nhưng hình như có gì đó hơi sai sai. Về thì có về rồi, nhưng sao lại thấy giống khách quá.
Thấy Văn Cảnh bê hành lý của cậu về phía phòng ngủ phụ, Bạch Mộc Ninh liền sửng sốt hỏi: "Em phải ngủ ở phòng khách hả?"
Văn Cảnh nói: "Ừm."
Bạch Mộc Ninh lập tức chạy tới chắn đường anh, hỏi: "Sao em không được ngủ cùng anh?"
"Bọn mình đã làm lành rồi mà?"
Trong mắt cậu, yêu lại tức là người yêu, mà người yêu thì tất nhiên phải ở chung chứ.
Văn Cảnh không cho ngủ cùng là có ý gì? Còn định đánh giá cậu thêm à?
"Nghe lời, em ngủ tạm phòng kia đi, có một số chuyện để sau rồi nói."
Anh đã nói vậy rồi, Bạch Mộc Ninh cũng không thể mặt dày năn nỉ thêm được.
Ai mà không có giá?
Anh không muốn cậu thì thôi, thế thì cậu cũng chẳng thèm anh nữa.
Sau khi tắm xong nằm trên giường, Bạch Mộc Ninh cứ lăn qua lộn lại mãi chẳng ngủ được.
Tinh thần tỉnh táo, trong đầu cứ lởn vởn lời của Văn Cảnh, một số chuyện để sau rồi nói.
Chuyện gì cơ chứ? Lại còn giấu giấu giếm giếm.
Cậu mở to cặp nhãn với hai quầng thâm rõ mồn một như gấu trúc, lại nghĩ hay là sang phòng Văn Cảnh nhờ anh dỗ ngủ nhỉ?
Thế là cậu liền đi chân trần đến trước cửa phòng ngủ chính. Bạch Mộc Ninh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cẩn thận như mèo trộm cá, bước từng bước một đến giường anh, sau đó nhanh như chớp vén chăn chui thẳng vào.
Cậu ôm chặt eo Văn Cảnh không buông, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đá văng xuống đất rồi, nhưng thôi kệ, dù có bị đạp ra thì cũng phải ôm được mười phút mới chịu.
Văn Cảnh vốn chưa ngủ, nghe động là mở mắt liền, thấy người nhỏ đang rúc trong lòng mình, anh chỉ có thể bất lực bật cười: "Em đang làm gì thế? Sao còn chưa ngủ?"
Bạch Mộc Ninh trịnh trọng đáp: "Mình quay lại rồi mà, sao lại ngủ riêng? Có phải vợ chồng trung niên đâu mà bày đặt ngủ phòng ai nấy ngủ?"
"Em mặc kệ, em không muốn ngủ một mình đâu, em muốn anh ngủ với em."
Vừa nói, tay cậu vừa luồn vào áo anh mò mò cơ bụng mà cậu thầm mong nhớ biết bao lâu nay.
Muốn li.ếm một miếng.
Mà Văn Cảnh thích nhất là món này.
Nhưng bàn tay táy máy bị bắt lấy, Văn Cảnh kéo tay cậu khỏi áo mình từng chút một, rồi trầm giọng nói: "Bé Ninh à, đừng nghịch nữa, ngủ sớm đi, ngoan nào."
Anh lại nhịn được rồi?!
Một luồng cảm giác nguy cơ xẹt qua người cậu. Chẳng lẽ Văn Cảnh hết hứng với cậu rồi sao?!
Còn nhớ trước đây hễ Bạch Mộc Ninh dám chui lên giường anh là thế nào chắc chắn cũng bị chơi đã đời luôn. Giờ thì đụng một cái cũng không thèm phản ứng, lẽ nào anh già đang tu hành khổ hạnh rồi à?
Tay bị giữ chặt không sờ được, Bạch Mộc Ninh đành chơi miệng: "Anh Cảnh, anh còn giận em à? Vẫn còn muốn kiểm tra em sao?"
Cậu dịu giọng: "Đừng kiểm tra nữa, em nhớ anh lắm lắm."
"Nè, cho em thơm miếng nha."
Nói rồi cậu lại rúc sát vào người anh, tròn vo như một cái kén tằm lăn lóc muốn dính lấy không rời.
Văn Cảnh rốt cuộc cũng thả tay ra ôm lấy cậu, hôn nhẹ lên trán: "Không có chuyện giận hay không, mọi chuyện đã qua hết rồi."
"Bạch Mộc Ninh, anh chịu thua với em rồi. Em chính là nhân tố bất khả kháng của cuộc đời anh, trốn không được, mà em cũng đừng hòng chạy."
Ngón tay lướt nhẹ qua môi, Bạch Mộc Ninh khẽ nhắm mắt lại, rất nhanh sau đó, bên tai cậu vang lên giọng nói của Văn Cảnh: "Được rồi, ngủ đi em."
Chẳng bao lâu sau, bên tai Bạch Mộc Ninh đã vang lên tiếng thở đều đều nhè nhẹ.
Bạch Mộc Ninh tức đến bật cười.
Ngủ rồi á? Ủa rồi hoạt động thể lực sau khi làm lành đâu?
Người ta thì nói 'tiểu biệt thắng tân hôn (1)' mà, sao cậu lại cảm thấy giữa mình và Văn Cảnh là 'tiểu biệt thắng ly hôn (2)' vậy, tình cảm thì cứ nhạt dần đi ấy.
Xa nhau một chốc, mặn nồng như mới cưới
Xa nhau một hồi, tẻ nhạt như chia phôi
Thế là sao?
Bạch Mộc Ninh tự an ủi mình: Không sao hết, chắc do Văn Cảnh có tuổi rồi, lực bất tòng tâm thì cậu hiểu mà, cậu có thể chữa.
-
Sáng hôm sau, tuy Văn Cảnh được nghỉ nhưng lại có việc bận phải ra ngoài gấp. Bạch Mộc Ninh ở nhà một mình lên Baidu tra cứu kiến thức.
Cụ thể là 'Kỹ thuật giữa đàn ông với đàn ông.'
Đây là góc khuất kiến thức của cậu, cậu muốn tìm hiểu thêm để vượt qua nỗi sợ còn đọng lại trong lòng.
Cậu vẫn nhớ rõ lúc chia tay, cậu đã từ chối Văn Cảnh, thật ra là vì sợ.
Chẳng lẽ chỉ vì cậu từ chối một lần mà sau này không làm ăn gì được nữa à?
Mà lỡ Văn Cảnh không được thì biết làm sao?
Thế là cậu gõ vào thanh tìm kiếm hỏi, bạn trai không lên nổi thì phải làm thế nào?
Các câu trả lời liên quan đều là 'đổi người yêu', thô nhưng thật, mà lại giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ luôn.
Cậu lướt thêm vài trang, cuối cùng cũng thấy được một câu trả lời hợp lý, bảo rằng có thể thêm một chút tình thú nữa.
Thời buổi này áp lực cuộc sống lớn, một khi đã có tuổi thì chuyện lực bất tòng tâm, muốn mà không đủ sức cũng là điều khó tránh khỏ, mà đó chính là thực trạng chung của người trung niên.
Tính sơ sơ lại, Văn Cảnh đúng thật là đã bước vào hàng ngũ trung niên rồi, chẳng phải cũng rơi vào tình trạng ấy sao?
Bạch Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải do anh chán cậu là được.
Sau khi tính toán kỹ càng, cậu quyết định chia làm hai bước để giải quyết vấn đề: thứ nhất, mua vài món tình thú để kí.ch th.ích tinh thần anh; thứ hai, lên thực đơn tẩm bổ, bồi dưỡng cơ thể cho Văn Cảnh.
Lỡ đâu thật sự có vấn đề thì sao?
Bổ sung dinh dưỡng vẫn tốt hơn chứ.
Về phần đồ bảo hộ, Bạch Mộc Ninh lựa kỹ từng món một, từ sản phẩm cao su đến dạng lỏng, cuối cùng cậu đều chọn hương dâu tây.
Bởi vì cậu thích mùi vị ngọt ngào.
Ngay sau đó là màn đỏ mặt tột độ: cậu tìm từ khóa 'đồ chơi tình thú' và ngay lập tức bị choáng bởi loạt kết quả hiện ra, khiến cậu cứ ngỡ mình lạc vào một cái web khâm diêu rồi.
Trợn tròn mắt ngó hết thứ này đến thứ kia, Bạch Mộc Ninh cảm giác mình vừa mở ra cánh cửa của một thế giới mới, những kiến thức kỳ quái cứ thế mà ào ào tuôn vào đầu.
Trang tìm kiếm ấy đúng là muôn hình vạn trạng, vừa kỳ lạ lại vừa hợp lý.
Bạch Mộc Ninh không dám thử mấy món nặng đô, nên đành chọn một món sương sương, ví dụ như quần áo nữ.
Cậu vẫn nhớ cái ánh mắt của Văn Cảnh hôm đó khi thấy cậu mặc đồ con gái.
Lúc đó cậu còn ngây thơ tưởng rằng Văn Cảnh không thích, là đang giận mình.
Nhưng giờ nghĩ lại, cái ánh nhìn ấy rõ ràng là ánh mắt của người đang khát khao muốn x.é t.oạc cậu ngay tại chỗ, chứ chẳng phải tức giận gì cả...
Cuối cùng Bạch Mộc Ninh mạnh dạn đặt mua một chiếc sườn xám. Đặt hàng xong, cậu nhanh chóng thoát khỏi app.
Phần kí.ch th.ích đã xong xuôi, cậu chuyển sang bước chuẩn bị thuốc bổ.
Đông y là sở trường của cậu mà, còn khoản bổ thận thì có bằng chứng nhận luôn.
Hồi trước chính Văn Cảnh đã từng bắt mạch nói cậu bị thận hư, giờ đến lượt cậu quay lại giúp đỡ anh rồi.
Rồi cậu đặt mua một số nguyên liệu bổ dưỡng, hệ thống báo trong vòng 30 phút sẽ giao tới. Kiểm tra đơn hàng không sai sót, Bạch Mộc Ninh bắt đầu lục lọi tìm nồi.
Nhà Văn Cảnh đúng là đủ các loại nồi, từ chảo thường, chảo rang, nồi hầm, đến nồi đất đều có đủ cả. Cậu đỡ được khâu ra ngoài mua nồi, tiết kiệm kha khá thời gian.
Đang lúi húi kỳ cọ nồi đất trong bếp thì chuông cửa reo lên. Bạch Mộc Ninh nghĩ chắc là nguyên liệu nấu ăn tới rồi, cũng không thèm lau tay mà chạy vội ra mở cửa.
Thấy Bùi Thư Thần đứng ở cửa, Bạch Mộc Ninh liền mỉm cười chào "cô ạ".
Bùi Thư Thần nhìn thấy cậu thoáng sững người, rồi lạnh lùng hỏi: "Sao cháu lại ở đây?"
Nghe ra được sự không vui trong lời nói, Bạch Mộc Ninh đoán chắc bà đã biết chuyện cậu từng lừa Văn Cảnh rồi.
Người nói với bà hẳn là Văn Kỳ.
Cậu đứng ngay ngắn, có chút lúng túng đáp: "Dạ... hôm qua con mới chuyển đến."
Bùi Thư Thần bước vào nhà, tiện tay bỏ gói sủi cảo đông lạnh vào tủ lạnh, rồi quay sang nhìn cậu: "Nói chuyện chút đi."
Bạch Mộc Ninh ngoan ngoãn đáp "Dạ", rồi rụt rè ngồi xuống sofa cạnh bà.
"Văn Kỳ đã nói hết với tôi rồi, cháu luôn luôn lừa dối Văn Cảnh."
"Làm sao cháu có thể đùa giỡn với tình cảm người khác như vậy chứ?" Bùi Thư Thần tức giận: "Văn Cảnh đã làm gì sai với cháu? Nó yêu cháu như vậy, đến mức sẵn sàng làm mọi thứ vì cháu."
"Lúc đầu tôi thật sự rất quý cháu, nhưng cháu thật sự làm tôi thất vọng."
"Nhà chúng tôi không hoan nghênh cháu, tốt nhất cháu nên rời xa Văn Cảnh đi."
Bùi Thư Thần mặt mày nghiêm nghị, yêu cầu cậu rời đi.
Bạch Mộc Ninh biết mình có lỗi, cậu cúi đầu, thành khẩn nhận sai: "Con xin lỗi cô, con biết mình đã làm cô thất vọng."
"Lúc đầu đúng là con có mục đích khi tiếp cận anh Cảnh, thậm chí khi biết mình sai, con còn cố ý đẩy anh ấy rời xa con nữa."
"Nhưng lúc đó con thật sự không hiểu, còn bây giờ con biết rồi... Con yêu anh Cảnh, và con không muốn rời xa anh ấy nữa."
"Con muốn được bên anh ấy suốt đời." Bạch Mộc Ninh nói vô cùng kiên định.
Bùi Thư Thần bật cười nhạt: "Đừng nói là cháu nhắm vào tiền của con tôi nên không chịu buông tay đó chứ?"
"Tôi hiểu mà, chỉ cần chia tay mà đã được tặng nhà, gửi tiền tiết kiệm, nếu là tôi, tôi cũng chẳng chia tay đâu."
Bạch Mộc Ninh cứng đờ trong giây lát, sự hiểu lầm ấy khiến cậu thấy vô cùng tủi thân: "Cô ơi, con không vì tiền đâu, những thứ anh Cảnh tặng con, con đã trả lại hết rồi, con không nhận bất kỳ thứ gì cả."
"Vậy thì sao, giờ lại muốn moi thêm? Nhìn thấy con trai tôi lớn tuổi hơn nên tính chờ chia gia sản à?"
Bạch Mộc Ninh nghẹn lời. Cậu im lặng nhìn Bùi Thư Thần một lúc lâu, rồi chậm rãi đáp: "Cô ơi, con và anh Cảnh không thể kết hôn, không có ràng buộc pháp lý nào cả. Con lấy gì để mưu tính gia sản chứ?"
"Cháu có thể dụ nó lập di chúc mà."
Bạch Mộc Ninh bật cười vì tức: "Cô ơi, anh Cảnh đâu có ngốc, làm gì có chuyện giao hết tài sản cho con được chứ?"
"Chính vì nó ngốc nên mới bị cháu lừa. Nếu không nó đã xử lý cháu từ sớm rồi. Nó không phải loại hiền lành gì đâu, ra tay rất tàn đấy!"
"Cô ơi, con không biết phải làm sao để xóa bỏ sự nghi ngờ trong lòng cô nữa, tất nhiên đây là lỗi của con, là do con đã lừa dối tình cảm của anh Cảnh trước. Con cũng không biết phải nói thế nào để cô có thể tin con được."
"Hiện tại con chỉ muốn nói một điều thôi. Cô, con không muốn rời xa anh Cảnh, con không cần gì cả, không tranh giành điều gì, con chỉ cần một mình anh ấy thôi."
"Con đã không thể rời xa anh ấy được nữa rồi... nếu phải xa anh ấy, con sẽ chết mất."
Mỗi một ngày không có Văn Cảnh đều là một sự giày vò, chẳng khác gì chết đi từng chút một.
Bạch Mộc Ninh còn định nói gì đó, nhưng Bùi Thư Thần đột nhiên rút điện thoại bật loa ngoài: "Nghe chưa? Người ta bảo rời xa con là sẽ chết đấy, cảm động chưa?"
Bùi Thư Thần cười nói: "Về sau nhớ đối xử tốt với người ta vào, đừng phụ tấm lòng chân thành đó."
Ngay sau đó, trong điện thoại vang lên giọng bực dọc của Văn Cảnh: "Cô Bùi này, mẹ diễn đủ chưa? Mẹ dọa em ấy rồi."
"Dọa gì mà dọa?" Bùi Thư Thần không phục: "Với tư cách là mẹ chồng, mẹ không được thử lòng con rể à?"
"Rồi rồi, mẹ về ngay, không bắt nạt thằng bé nữa, được chưa."
Cúp máy xong, Bùi Thư Thần lại quay về vẻ hiền hòa thường ngày, cười toe: "Doạ bé Ninh sợ rồi à? Cô chỉ diễn thử xem con có thật lòng với Văn Cảnh không thôi."
Bạch Mộc Ninh từ đầu đến chân căng như dây đàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thời phào: "Cô, con còn tưởng cô thật sự ghét con rồi, con buồn lắm."
"Con xin lỗi vì đã lừa dối mọi người, con biết mình sai rồi."
Bùi Thư Thần xua tay: "Thôi chuyện cũ rồi, cho nó qua đi. Dù sao thì đây là chuyện giữa hai đứa, người làm cha mẹ như tụi cô chỉ nhìn vào kết quả thôi, không quá soi mói quá khứ."
"Nếu Văn Cảnh đã chọn con, thì cô cũng thích con."
"Được rồi, con ngồi đây chờ nó đi, cô đi đây, không thôi nó lại trách cô dọa con nữa."
Ra đến cửa, Bùi Thư Thần quay lại nói với Bạch Mộc Ninh: "Bé Ninh à, cảm ơn con đã kiên định yêu Văn Cảnh như vậy. Nó có người ở bên, cả nhà ai cũng mừng. Cực cho con rồi."
"Sao lại gọi là cực được ạ? Mỗi ngày được ở bên anh Cảnh, con hạnh phúc lắm."
"Hy vọng sau này con vẫn cảm thấy như vậy."
Sau khi Bùi Thư Thần đi chưa đầy vài phút, nguyên liệu nấu ăn cũng được giao tới. Bạch Mộc Ninh liền bắt tay vào rửa rau, nấu món thuốc bổ đã chuẩn bị sẵn.
Vừa đậy nắp nồi lại thì Văn Cảnh đã trở về.
Anh trông có vẻ rất gấp, vừa nhìn thấy bóng Bạch Mộc Ninh là sải bước chạy tới kéo cậu vào lòng ôm chặt.
Chỉ ôm thôi vẫn chưa đủ, anh lập tức cúi xuống hôn cậu thật sâu.
Sau khi hôn một hồi lâu, cuối cùng Văn Cảnh cũng lưu luyến buông tay, anh nâng má Bạch Mộc Ninh, khẽ hỏi: "Lúc nãy em nói thật à? Không có anh, em sẽ chết thật sao?"
Bạch Mộc Ninh lúc này vẫn còn hơi hụt hơi: "Tất nhiên là thật rồi! Em mà nói dối thì em là chó con."
"Vậy nếu sau này anh chết trước em thì sao?"
Bạch Mộc Ninh suy nghĩ một lát, sau đó cố tình đùa: "Vậy thì em sẽ kế thừa tài sản của anh, rồi bao nuôi một em trai trẻ trung, sống cuộc đời vô lo sung sướng!"
Văn Cảnh lập tức nhéo má cậu như cảnh cáo: "Tiêu tiền thì không sao, nhưng trai trẻ thì cấm tiệt! Em mà dám để ai leo lên giường mình, anh có hóa thành ma cũng không tha em đâu."
Bạch Mộc Ninh bị bẹo má chỉ có thể chu môi: "Em biết rồi mà~"
Văn Cảnh buông tay ra rồi lại ôm chặt lấy Bạch Mộc Ninh, cứ như thể cậu là mèo bạc hà vậy, ôm một cái là mê mệt, cưng không chịu được.
Một lúc sau, hơi nóng từ nồi đất bốc lên nghi ngút, Bạch Mộc Ninh liền giãy khỏi vòng tay anh để chạy đi xem nồi.
Cậu mở nắp ra kiểm tra một lát rồi đậy lại, sau đó chỉnh nhỏ lửa xuống.
"Em đang nấu gì vậy?" Văn Cảnh nhíu mày hỏi.
"Ngon lắm, em làm cho anh đó, lát nữa anh nhớ uống hết nhé."
"Em có chắc người cần uống là anh không?"
"Chứ chẳng lẽ em?"
Văn Cảnh nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Chẳng lẽ em không cần?"
"Không cho công kích cá nhân nha, em giận đó."
-
Sau khi ép Văn Cảnh uống mấy bát canh, cuối cùng Văn Cảnh bị chảy máu cam. Bạch Mộc Ninh sợ muốn xỉu, lập tức không dám bồi bổ cho anh nữa.
Cậu bắt đầu nghi ngờ mình có tố chất làm lang băm, nếu không sao lại không nhìn ra là Văn Cảnh hoàn toàn không có bệnh gì hết vậy?
Tóm lại là anh không yếu, chỉ thiếu chút kí.ch th.ích thôi.
Ba ngày sau, 'đồ nghề' đặt online cuối cùng cũng được giao đến. Bạch Mộc Ninh ôm gói hàng vào phòng, rồi mở ra nghiên cứu cách mặc nó.
Nghĩ đến việc món đồ đó đã qua tay biết bao người, bẩn chết đi được, Bạch Mộc Ninh liền lén đem đi giặt sạch, chuẩn bị tối nay sẽ kí.ch th.ích Văn Cảnh một trận.
Hôm nay Văn Cảnh đi làm, tay anh đỡ nhiều nên bắt đầu nhận bệnh nhân lại.
Bạch Mộc Ninh vì bận chuẩn bị cho kế hoạch quyến rũ nên lười biếng không đi làm, suốt cả ngày chỉ ở nhà nghiên cứu cách sử dụng đạo cụ và tự làm công tác tư tưởng.
Buổi chiều rảnh rỗi nênTrang Vũ Miên nhắn tin tới tám chuyện.
【Trang Vũ Miên: Nhóc Ninh ơi, bao giờ thì em đi làm lại thế, chị nhớ em quá trời luôn đó!】
【Bạch Mộc Ninh: Mai em đi ạ.】
Cậu trả lời rất chắc nịch, vì nghĩ tối nay chỉ khiêu khích sương sương thôi, ngày mai vẫn có thể tung tăng đi làm bình thường.
Nhưng mà cậu không biết suy nghĩ của mình còn ngây thơ quá.
【Trang Vũ Miên: Mà này, gần đây người ta đang siết chặt mấy khu nhà trọ chia phòng và mấy môi giới lừa đảo á, mấy chỗ bị cấm ở luôn rồi. Hời ơi, chị cũng đang chuẩn bị dọn nhà, mệt chết được.】
Chính Bạch Mộc Ninh cũng từng bị lừa nên cậu nhắc nhở Trang Vũ Miên.
【Bạch Mộc Ninh: Chị Miên, đừng để bị mấy môi giới đen lừa đó. Chị có đòi lại cọc với tiền thuê được không ạ?】
【Trang Vũ Miên: Không sao đâu, chị đưa hết rồi mà không bị lừa.】
【Trang Vũ Miên: Mà em biết gì không, mấy hôm trước có môi giới đen bị người ta đánh gãy chân đấy, không rõ ai đánh, nhưng sau đó cảnh sát bắt đầu làm căng lắm luôn. Trước đây ai thèm quan tâm đâu, bị lừa thì chịu thôi á!】
Tán gẫu xong với Trang Vũ Miên xong, Bạch Mộc Ninh bắt đầu thấy buồn bực, sao lúc mình bị lừa lại chẳng hên được vậy?
Thôi đành chịu, hên lắm cậu mới xui được vậy đó.
Buổi tối, Bạch Mộc Ninh cùng Văn Cảnh ăn tối trước, đợi đến khi xem TV xong chuẩn bị đi ngủ, cậu mới vào phòng tắm tắm rửa thay đồ.
Lúc đứng trước gương trong phòng tắm, Bạch Mộc Ninh hít một hơi thật sâu, tự làm công tác tư tưởng một hồi rồi mới dám mặc đồ vào.
Đây là lần đầu tiên cậu mặc đồ hở hang thế này, cả người đỏ ửng từ cổ tới tai.
Tà áo xẻ cao đến tận đùi, để lộ cặp chân dài.
Cậu nhìn bản thân trong gương mà bối rối vô cùng.Khổ nỗi chiếc sườn xám này là loại có khóa kéo phía sau, và vấn đề là tay cậu không với tới.
Trời đất ơi, mấy nhà thiết kế thiên tài nào nghĩ ra cái kiểu áo có khóa kéo sau lưng vậy trời, chẳng lẽ không nghĩ tới mấy người mặc đồ một mình không ai giúp đỡ sao?!
Lưng cậu mỏi nhừ mà cái dây kéo cứ không chịu nhúc nhích.
Không thể nào gọi Văn Cảnh vào giúp được, đúng không?
Trong lúc hấp tấp cố gắng kéo dây, cậu vô tình làm rơi cả loạt chai lọ trên kệ.
Một lọ thủy tinh đập thẳng xuống sàn vỡ toang kêu 'choang' một tiếng.
Văn Cảnh gấp gáp đến gõ cửa: "Bé Ninh, sao thế em?"
Nghe tiếng Văn Cảnh gõ cửa bên ngoài, Bạch Mộc Ninh hoảng hốt nói: "Em không sao đâu. Anh đừng vào, tuyệt đối không được vào!"
Trong lúc cuống quýt tìm đồ để quấn tạm người, cậu không may giẫm trúng một mảnh thủy tinh trong dép.
Cậu đau đến mức hít mạnh một hơi.
Còn chưa kịp làm gì thì Văn Cảnh không nói không rằng lao vào phòng tắm: "Sao thế?"
Bạch Mộc Ninh nhón chân đứng dậy, trên người thì áo quần xộc xệch, dây kéo sau lưng còn chưa kéo lên, cả người lúng túng bối rối bị Văn Cảnh bắt gặp ngay trong khoảnh khắc nhạy cảm đó.
Ngay lúc ấy, cậu chỉ muốn tìm cái hố nào đó để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Cả người đỏ bừng như tôm luộc, Bạch Mộc Ninh quýnh quáng nói: "Anh Cảnh, anh ra ngoài trước đi, chỗ này không cần anh!"
Văn Cảnh thu lại ánh mắt đang nóng rực như lửa, cúi đầu nhìn xuống đôi dép của cậu.
"Không cần à? Nhưng em bị thương rồi."
Ngón chân chảy máu khá nhiều, Văn Cảnh chẳng kịp nghĩ ngợi gì lập tức bế Bạch Mộc Ninh ra ghế sofa.
Anh cẩn thận xử lý vết thương cho cậu, lau sạch máu rồi băng bó kỹ càng bằng gạc.
Văn Cảnh quỳ gối trước mặt cậu, anh vòng tay ôm lấy eo, rồi cúi người kéo dây kéo sau lưng chiếc áo, hỏi khẽ: "Đồ ngủ mới mua đấy à?"
Bạch Mộc Ninh trong lòng thầm lườm một cái, giả nai cái gì, hồ ly ngàn năm mà còn làm ra vẻ ngây thơ nữa cơ đấy.
"Ừm, đồ mới đấy, nhìn có đẹp không?"
"Mặc thế này là để làm gì đây?" Văn Cảnh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu hôn một cái, giọng nói hơi dính dính.
Cách một lớp quần áo mà vẫn thấy núi lắm rừng, Bạch Mộc Ninh nói đầy khiêu khích: "Quyến rũ anh đấy, không được à?"
「 ✦ GHI CHÚ ✦ 」
(*) 林妹妹 (em gái Lâm) là cách gọi thân mật của nhân vật Lâm Đại Ngọc (林黛玉) — một trong những nhân vật nữ chính nổi tiếng trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng (紅樓夢), và là một trong Tứ đại danh tác của văn học cổ điển Trung Quốc do Tào Tuyết Cần (曹雪芹) sáng tác. Nhân vật Lâm Đại Ngọc vốn là một tiểu thư yếu đuối, nhạy cảm, thông minh và đa sầu đa cảm, thường hay khóc, dễ xúc động, mang vẻ đẹp u buồn (Nguồn tham khảo: Wikipedia)