Beta: Lam Lam
Bảo Ý đột nhiên quay đầu nhìn Từ Hành Tri: “Vậy cậu giúp tớ đi đánh Chu Gia Thuật một trận đi.”
Từ Hành Tri lập tức bật ngửa ra sau: “Tớ có điên đâu.”
Cậu ấy không nhịn được mà tò mò: “Anh Thuật làm gì cậu à, chẳng phải hai cậu thân nhau nhất sao. Tớ còn sợ hai cậu…”
Từ Hành Tri “khụ” một tiếng, cậu ấy cảm thấy hai người này hai trăm phần trăm có vấn đề, nhưng lại sợ mình nói sai bị đánh, đành nuốt lại.
“Hai bọn tớ làm sao?” Bảo Ý không hiểu, nhưng lại tò mò, có lẽ là đột nhiên cũng không thể định nghĩa được phản ứng của mình nữa.
Rõ ràng trước đây điều cô hy vọng nhất là cậu có thêm bạn mới, tiếp xúc với nhiều người hơn, thậm chí ngay cả Từ Hành Tri cũng là do trước đây Bảo Ý ép buộc tác hợp cho hai người quen nhau.
Cô hy vọng cậu có thêm bạn bè.
Nhưng bây giờ chỉ cần nghe nói có thể cậu có người mà mình thích thôi, có lẽ không còn thân thiết với cô như trước nữa là cô đã cảm thấy khó chấp nhận.
Cô cảm thấy mình hình như đã trở nên ích kỷ thật rồi, có lẽ Thẩm Giai Tuệ đã nói đúng chăng? Cô đúng là ích kỷ, chỉ biết nghĩ lợi cho mình, thật ra cô đối xử với Chu Gia Thuật không hề tốt như cô nghĩ.
Từ Hành Tri khoác tay lên vai cô: “Rốt cuộc cậu khóc cái gì, ban nãy tớ không cố ý thật, tớ buồn ngủ quá thôi.”
Bảo Ý lắc đầu: “Tớ không trách cậu.”
Cô không muốn nói nhiều với cậu ấy, bèn qua loa một câu: “Tớ đến kỳ, tâm trạng không vui.”
Từ Hành Tri bán tín bán nghi, nhưng vẫn vỗ ngực: “Làm tớ sợ muốn chết, vậy cậu… uống nhiều nước ấm vào nhé!” Vẻ mặt cậu ấy rất nghiêm túc: “Thật đấy, không phải tớ thiếu tinh tế đâu, nước ấm thật sự là một thứ tốt.”
Bảo Ý cũng bị chọc cười, cô gật đầu: “Được được được.”
Từ Hành Tri xoa đầu cô, chân thành cảm thán: “Dễ dỗ thế.”
Bảo Ý vừa định nói một câu cậu mà còn thế nữa tớ đá cậu đấy, quay đầu lại đã thấy Từ Hành Tri nhìn cô bằng vẻ mặt nhân từ: “Sau này tớ cũng muốn sinh một đứa con gái ngoan như thế này, ai bắt nạt nó tớ đánh chết kẻ đó.”
Bảo Ý: “…”
Sao nguyên đám ai cũng muốn làm bố cô vậy.
“Tạm biệt!” Bảo Ý lịch sự mỉm cười: “Không đi nữa là tớ đánh cậu đấy.”
Từ Hành Tri bật cười, lại lén xoa đầu cô: “Vậy anh đi đây, có chuyện gì cứ tìm anh.” Cậu ấy vỗ ngực: “Ai bắt nạt cậu anh giúp cậu đánh nó.”
Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Trừ Chu Gia Thuật ra, không phải anh không giúp cậu, mà anh thật sự đánh không lại. Hồi bé vì cậu, cậu ấy ba ngày đánh anh bốn lần, anh bị ám ảnh tâm lý rồi.”
Bảo Ý vẫy tay, mất kiên nhẫn nói: “Đi dùm đi ông cố.”
Bị cậu ấy làm phiền một trận, tâm trạng Bảo Ý ngược lại lại vui vẻ hơn nhiều. Cô lẩm bẩm một câu: “Cậu bị đánh thì liên quan gì đến tớ.”
Rõ ràng là cậu ấy đáng bị như thế.
Hồi đó họ đều học chung một trường tiểu học, nhà Lương Bảo Ý và nhà Chu Gia Thuật ở đối diện nhau, còn Từ Hành Tri thì ở cái tòa nhà gần cổng lớn, mấy lần cô và Chu Gia Thuật cùng nhau đi học, đi ngang qua tòa nhà đó, đều vừa hay thấy Từ Hành Tri xuống lầu.
Bảo Ý là người hướng ngoại, gặp vài lần đã chào hỏi cậu ấy, Từ Hành Tri thì là phiên bản nâng cấp hơn nữa của người hướng ngoại, Bảo Ý chỉ cần nhiệt tình chút thôi là cậu ấy đã lập tức tích cực đáp lại, hai người nhanh chóng thân thiết.
Lần đó là năm thứ hai sau khi Chu Gia Thuật xảy ra chuyện, cậu vẫn còn chút yêu đời, Bảo Ý còn kích động hơn cả chính cậu, cô chỉ ước gì có thể làm tất cả mọi thứ cho cậu, bao gồm cả việc kết bạn.
Tính cách của Từ Hành Tri thật ra rất tốt, nhiệt tình, cởi mở, lạc quan, Bảo Ý thường xuyên mời cậu ấy đến nhà cùng làm bài tập, cùng chơi game.
Bố mẹ cậu ấy mở một nhà hàng gần đó, khá thân thiết với mọi người xung quanh, vì là bạn của con trai, họ cũng thường xuyên đến nhà, thỉnh thoảng lại mang chút món kho tự làm và rau muối tự chế, lâu dần thì quen. Bố mẹ thường qua lại, bọn trẻ con càng thân nhau hơn.
Hồi đó Chu Gia Thuật thật ra cũng không bài xích Từ Hành Tri, thỉnh thoảng còn dạy cậu ấy toán nữa.
Nhưng chưa tròn hai năm, sau khi thân thiết hơn, Từ Hành Tri liền lộ ra bản tính xấu xa ngầm của mình, nhiệt tình nên rất to gan, cởi mở nên cái gì cũng dám thử, lạc quan nên bị đánh vẫn không chừa. Cậu ấy thường nảy ra những ý tưởng kỳ lạ, ví dụ như rủ Bảo Ý ra sau bếp nhà họ chơi với ngỗng, kết quả làm Bảo Ý bị ngỗng mổ…
Cậu ấy dùng sơn móng tay tô bóng mắt cho Bảo Ý, làm Bảo Ý ch** n**c mắt ròng ròng, mí mắt sưng vù.
Cậu ấy bị Chu Gia Thuật đánh xong, về nhà còn bị bố mẹ đánh, nhưng vẫn lạc quan cởi mở, lần sau vẫn dám.
Mặc dù phần lớn mấy chuyện đó Bảo Ý cũng chẳng vô tội gì, vì cô cũng tò mò thật, chỉ là cô trầm tĩnh hướng nội rụt rè hơn Từ Hành Tri chút.
Chu Gia Thuật cũng nhìn ra được, cậu nói với bố mẹ, Bảo Ý là đứa trẻ cần được uốn nắn, nếu không rất dễ gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
Bố mẹ cảm thấy Chu Gia Thuật là cái “đèn”, nên càng yên tâm để cô đi theo cậu.
Có lẽ là vì quen rồi, nên Bảo Ý suýt chút nữa đã quên mất, cảm giác khi hai người tách ra sẽ như thế nào.
Cũng chưa từng nghĩ tới, hóa ra rồi sẽ tới lúc hai người phải tách nhau ra.
Lúc Bảo Ý quay lại lần nữa, cô cũng đã xử lý xong cảm xúc của mình, cũng lau khô nước mắt, chỉ là mí mắt hơi ửng đỏ, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Nhưng Chu Gia Thuật quá hiểu cô, vừa ngước mắt nhìn cô một cái liền hỏi: Sao vậy?
Mỗi lần cậu dùng thủ ngữ, Bảo Ý đều cố gắng đáp lại, vì không có nhiều người có thể giao tiếp trực tiếp với cậu. Cô hy vọng những âm thanh cậu phát ra sẽ nhận được sự hồi đáp.
Nhưng lần này Bảo Ý không làm vậy, thầm nghĩ, dù sao đến một ngày họ cũng sẽ phải chia xa.
Cô luôn cảm thấy mình rất quan trọng, nhưng đối với cậu mà nói, có lẽ đây chỉ là chuyện cần phải trải qua trong quá trình trưởng thành. Cậu giỏi giang như vậy, có lẽ đã sớm chuẩn bị tinh thần đón nhận những người bạn mới… hoặc người mình thích.
Bảo Ý lắc đầu, im lặng vài giây, vẫn không đành lòng để cậu đoán, thế là nói một câu: “Không sao, chỉ là hơi khó chịu thôi. Với lại vừa nãy xui ghê, có một bạn nam đâm vào tớ, đổ hết canh lên người tớ, Từ Hành Tri cũng rất phiền nữa.”
Cô vẫn kể chuyện như thường ngày, rồi ăn cơm lia lịa, tiện thể giả vờ thoải mái thúc giục: “Cậu cũng mau ăn đi, tớ thấy lớp trưởng giục trong nhóm lớp rồi kìa.”
Cô trông có vẻ thật sự chỉ là khó chịu do đến kỳ, Chu Gia Thuật nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, hơi có chút thất vọng.
Trách mình quá vội vàng, cũng trách mình có lẽ tự mình đa tình.
Cậu tưởng rằng… dù cô không thích cậu, thì ít nhất khi biết cậu có người mình thích, cũng sẽ có chút thất vọng hoặc tức giận, tưởng rằng cô sẽ chất vấn cậu sao lại lén lút sau lưng cô… thậm chí ra lệnh cho cậu không được yêu sớm.
Nhưng không có gì cả, cô biểu hiện rất bình thường, dường như có hay không có người bạn như cậu cũng không sao cả. Hoặc có lẽ cô đã sớm mệt mỏi với việc phải kè kè bên cạnh một người câm như cậu, ngay cả giao tiếp cũng khó khăn, còn phải thường xuyên giúp cậu xử lý các vấn đề giao tiếp.
Cậu nhíu mày, không nói gì nữa.
Buổi chiều Bảo Ý không đi tham quan trường, cô ngồi một mình trên xe buýt, tìm một góc dựa vào đó ngủ.
Liêu Đình Đình đến ngồi nói chuyện với cô một lát.
“Bảo Bảo, tuy tớ thật sự rất muốn ở bên cậu, nhưng tớ vẫn rất muốn đi dạo quanh trường đại học. Cậu ngủ trước một lát nhé, tớ nhất định sẽ quay lại thật sớm, lát nữa tớ sẽ mang trà sữa cho cậu.”
Bảo Ý vẫy tay: “Đi đi, tớ cũng có phải bị bệnh đâu, chỉ là đến kỳ thôi, tớ nghỉ một lát là khỏe ngay.”
Liêu Đình Đình xót xa ôm cô vào lòng: “Con gái ngoan, mẹ có lỗi với con.”
Bảo Ý: “…”
Lại thêm một người nữa.
Ghế sau là hàng ghế liền, không có ai, Bảo Ý nằm thẳng xuống.
Vốn chỉ định chợp mắt một chút, nhưng không ngờ một lát sau lại ngủ thiếp đi thật.
Cô mơ thấy khung cảnh hôn lễ, Chu Gia Thuật mặc vest, bên cạnh là cô dâu mặc váy trắng. Tiếng nhạc đám cưới vang lên, cô dâu chú rể tay trong tay bước vào lễ đường, dì Tĩnh và chú Chu đều rưng rưng nước mắt, ngay cả bà Thân Huỷ và đồng chí Lương Văn Sơn cũng mắt ngấn lệ, khách khứa vui vẻ, chúc phúc cho đôi cô dâu chú rể.
Bảo Ý ngồi dưới khán đài, đột nhiên cảm thấy rất buồn.
Họ không thể là bạn thân nữa rồi.
Nhưng là bạn thân chẳng phải nên cảm thấy vui mừng cho cậu sao?
Tiếng ồn ào đánh thức Bảo Ý, lúc cô ngồi dậy, phát hiện trên người có thêm một chiếc áo khoác, ngước mắt lên thì thấy Chu Gia Thuật đã ngồi bên cạnh cô tự lúc nào, mày nhíu lại, cúi đầu xem điện thoại. Thấy cô tỉnh dậy, cậu hơi ngước mắt lên, đưa tay lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra cho cô, định bảo cô uống chút nước ấm.
Bảo Ý có lẽ vẫn chưa hoàn hồn từ trong giấc mơ, đến ánh mắt nhìn cậu cũng lộ vẻ mơ màng, một lúc lâu sau mới dần dần tỉnh táo lại. Cô hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Áo khoác của cậu vốn dĩ ở trên người tớ rồi, cái này là của ai?”
Chu Gia Thuật múa tay: Của Từ Hành Tri.
Bảo Ý gật đầu, lại hỏi cậu: “Cậu quay lại từ lúc nào vậy?”
Từ lúc cậu bắt đầu khóc trong mơ. Chu Gia Thuật thầm trả lời trong lòng, nhưng cậu không để ý đến câu hỏi của cô, chỉ đưa điện thoại cho cô xem tin nhắn.
Trong nhóm lớp thông báo xe buýt sẽ đưa tất cả học sinh về trường, mọi người tập trung điểm danh ở cổng trường rồi giải tán.
Mẹ cậu hôm nay tăng ca, bố trực đêm, nên cậu vẫn phải đến bệnh viện trông bà.
Bảo Ý gật đầu: “Vậy… vậy tớ tự về nhà vậy.”
Bình thường cô luôn lải nhải mấy câu, bảo cậu chăm sóc bản thân cho tốt, nhưng hôm nay cô không nói, cô đang cố gắng kiềm chế sự quan tâm không cần thiết của mình.
Không có cô, cậu vẫn có thể xử lý mọi việc đâu vào đấy.
Sự lạnh nhạt đột ngột của cô khiến Chu Gia Thuật cảm thấy khó chịu lạ kỳ.
Cậu im lặng hồi lâu, nhưng cuối cùng không nói gì.
Suốt dọc đường, Bảo Ý đều nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe giả vờ ngủ, không hiểu tại sao, cô lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ và không thoải mái.
Từ đầu đến cuối Chu Gia Thuật cũng chẳng để ý đến cô nữa.
Xe dừng lại, lớp trưởng đứng chắn luôn ở cửa trước bảo mọi người ngồi yên điểm danh, rồi cho mọi người giải tán tại chỗ.
Một đám người hớn hở lao xuống xe, trên xe rất nhanh chỉ còn lại hai người.
Cậu vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, mãi không có ý định nhúc nhích. Bảo Ý bị cậu chặn bên trong, im lặng không nói một lời, định đợi cậu đứng dậy rồi mới rời khỏi đó. Nhưng đợi đến khi những người xung quanh đều đi hết rồi, cô đợi tận ba phút, cậu vẫn không động đậy. Bảo Ý cuối cùng cũng không nhịn được, tự mình đứng dậy, định bước qua người cậu.
Nhưng Chu Gia Thuật lại như vô tình gạt chân một cái, như muốn nhường đường cho cô, nhưng lại vừa hay vấp phải cô. Bảo Ý vốn đã yếu, lúc này chân mềm nhũn ngồi luôn lên đùi cậu.
“Tớ…” Bảo Ý giật mình, vội nói một câu: “Xin lỗi, tớ không cố ý…”
Chu Gia Thuật lại tiện tay ôm lấy cô, hai cánh tay cậu vòng qua trước ngực cô, gõ chữ cho cô xem: [Cậu không sao chứ? Trông rất yếu, Liêu Đình Đình nói cậu đau bụng kinh dữ lắm.]
Bảo Ý chăm chú nhìn màn hình, sợ cậu có chuyện, liền quên cả xấu hổ, chưa đợi cậu gõ xong đã nói: “Không sao, chỉ là tớ không đứng vững, cậu đột nhiên động đậy nên tớ không chú ý tới thôi.”
Cậu tiếp tục gõ chữ: [Hôm nay cậu không vui, ngoài chuyện đến kỳ, còn có nguyên nhân nào khác không?]
Bảo Ý: “Không có… có lẽ có một chút đi, chỉ là cảm thấy hơi xui xẻo… thế thôi.”
Chu Gia Thuật gõ chữ: [Còn gì nữa?]
Là “nữa”, không phải “còn gì không”, cậu chắc chắn cô còn có nguyên nhân khác.
Bảo Ý lắc đầu: “Không có thật. Thật đấy… được rồi, có thể là vì tớ cảm thấy cậu nói có lý, là tớ không đúng, tớ muốn làm bạn thân nhất của cậu, thậm chí muốn làm bạn duy nhất của cậu, muốn cậu chỉ có tớ, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, không cho phép cậu có bí mật với tớ…”
Nghe đến đây, Chu Gia Thuật đã rất tức giận rồi, cậu gõ chữ luôn: [Biết rồi.]
Hai chữ kia quá lạnh lùng, chút tâm tư rối rắm của Bảo Ý còn chưa kịp nảy sinh thành sự buồn bã, thì đã bùng cháy lên thành cơn giận dữ trước, cô lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn cậu: “Vậy thì sao, cậu từ chối người theo đuổi tớ tớ nói gì chưa, tớ cũng đã đảm bảo với cậu là tớ không yêu sớm, cậu dựa vào cái gì chứ? Cậu yêu sớm tớ sẽ mách cô giáo, mách bố mẹ cậu và bố mẹ tớ, tớ cầm loa phóng thanh nói cho cả thế giới biết, để xem tình yêu của hai người bền vững đến đâu.”
Trái tim u ám cả buổi của cô cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, đôi mắt to tròn đen láy sáng ngời kiên định: “Đúng vậy, tớ xấu xa như thế đấy.”
Cô còn chưa đợi được Chu Gia Thuật mắng mình, đã nghe thấy có người ở bên ngoài hét lên: “Á á á á hai cậu đừng có tình cảm này kia nữa, Sát Thiên Đao ở ngay phía trước hai trăm mét bên phải kìa. Đứng dậy mau Bảo Ý, cậu điên rồi à? Hai cậu mất thuần phong mỹ tục thật đấy! Đính hôn từ bé thì ghê gớm lắm chắc!”
Bảo Ý suýt chút nữa đã bay lên tại chỗ, vèo một cái đứng dậy cách xa cậu hai mét.
Khí thế vừa nãy đã tan thành mây khói, cô xấu hổ đến mức muốn tìm sợi dây thừng thắt cổ ngay tại chỗ, sao lại thành ra thế này…
–
Thuật: (Sao nào, có giỏi thì mời phụ huynh đi.)
Bảo Ý: Tớ cảm thấy cậu ấy cố ý, nhưng tớ không có bằng chứng.
Các bạn học: Đúng vậy, tin đồn lan nhanh như vậy đấy, bọn tớ đều biết chuyện đính hôn từ bé của hai cậu rồi.