Beta: Dép
Bạn học vừa gọi tên là Thư Niệm, ngồi cùng bàn với Liêu Đình Đình, là một người có mạch não kỳ lạ.
Cậu ấy chỉ thích hai thứ, một là đọc tiểu thuyết ngôn tình, hai là viết kịch ngắn đồng nhân, là cao thủ ship cp, cái gì cũng có thể ship được, thường xuyên có những câu nói gây sốc.
Khứu giác nhiều chuyện của Thư Niệm cũng nhạy bén đến đáng sợ, khoảng ba mươi lớp, đủ loại ân oán tình thù lớn nhỏ, chuyện gì cậu ấy cũng nghe ngóng được ít nhiều. Bậc thầy hóng hớt, chuyên gia biết tuốt. Cậu ấy có một tài khoản tám trăm nghìn fan trên một trang mạng xã hội tên là Didadida, dựa vào việc kể chuyện thú vị ở trường học bằng giọng kể mà thu hút được sự chú ý của nhiều người, những chuyện rõ ràng rất chua xót rất nhàm chán, qua lời kể của cậu ấy lại trở nên vô cùng thú vị.
Thư Niệm đẩy cặp kính cận hơn ba trăm độ của mình, lại hô một câu: “Bảo Ý, nhanh lên, Sát Thiên Đao đến rồi.”
Bảo Ý cũng không biết mình đang chột dạ cái gì, rõ ràng cô cũng không cố ý, hơn nữa cho dù mối quan hệ của cô và Chu Gia Thuật bị bắt được thì chắc cũng… không sao đâu nhỉ.
Nhưng bị Thư Niệm giục, cô vẫn chạy ra ngoài.
Ngày hôm nay trôi qua rất thăng trầm.
Chỉ trong một lát Sát Thiên Đao đã bắt được một đôi nam nữ đang nắm tay nhau.
Lúc này thầy đang giữ hai người lại mắng tại chỗ: “Thứ hai tuần sau hai em cũng gọi phụ huynh đến đây.”
Bạn nam cười toe toét: “Thưa thầy, thầy hiểu lầm rồi, bọn em thật sự không có gì, tay em ngứa, bạn ấy gãi giúp em thôi.”
Sát Thiên Đao giơ tay lên: “Tay tôi cũng ngứa này, tôi có thể cho em hai bạt tai không?”
“Em xin thầy đấy thầy Dương, nếu thầy muốn mời phụ huynh thì để em, đừng mời phụ huynh bạn ấy, bố mẹ bạn ấy đều ở xa, ở nhà chỉ có một mình bà nội, đã hơn bảy mươi tuổi rồi, thầy nhẫn tâm sao? Nếu không thì em gọi cả bố mẹ em đến.”
Sát Thiên Đao hừ lạnh một tiếng: “Em có tình có nghĩa nhỉ?”
Nói xong, ông ấy không nhịn được mà cho cậu ấy một bạt tai: “Bớt mặc cả với tôi, không có quy tắc thì không thành khuôn phép, nội quy trường đặt ra là để tuân thủ, em thật sự thương bạn ấy thì em không nên vi phạm nội quy trường. Cả hai đều phải mời phụ huynh, dám làm còn không dám nhận à? Trước đó sao không lo.”
Bạn nữ mắt đỏ hoe, cúi gằm mặt, dáng vẻ làm chuyện sai.
Bạn nam lại biện bạch hai câu, cuối cùng vẫn không cãi lại được, đợi Sát Thiên Đao đi rồi, cậu ấy mới luống cuống đi theo sau bạn nữ, gãi đầu: “Anh sai rồi bé, anh không cố ý, anh giúp em nhờ người đóng giả làm bố mẹ đến trường được không? Em đừng bơ anh mà! Ấy ấy ấy xin em đấy, nói với anh một câu đi…”
Bạn nữ càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh…
Thư Niệm lắc đầu thở dài: “Ôi, Sát Thiên Đao đúng là Pháp Hải chia rẽ uyên ương.” Nói xong, cậu ấy chọc chọc Bảo Ý: “Cậu với học sinh giỏi cẩn thận chút đi, trắng trợn quá rồi đấy!”
Bảo Ý mờ mịt “hả?” một tiếng, nhớ lại nội dung vừa nãy cậu ấy kêu, lập tức ngơ ngác: “Sao cậu biết chuyện đính hôn từ bé…”
Bảo Ý theo bản năng cảm thấy mình đã lỡ lời lúc nào đó.
Thư Niệm liếc nhìn cô một cái đầy ẩn ý: “Mọi người đều nói vậy, tớ không biết lan truyền từ đâu, dù sao vừa nãy trong mấy cái nhóm lớn của trường không biết ai đã nhắc một câu, sau đó hình như mọi người đều biết. Vừa nãy có người lớp khác còn hỏi tớ có thật không, tớ vốn còn chưa chắc chắn, nhưng hai cậu… hai cậu quá đáng rồi đấy.”
“Tớ… không… vừa nãy chỉ là không cẩn thận, tớ ra ngoài thì cậu ấy chặn tớ, tớ đến kỳ nên động tác không linh hoạt lắm, mà chân cậu ấy lại dài quá, nên… nên mới không cẩn thận thôi! Sau đó cậu ấy gõ chữ cho tớ xem, tớ liền quên mất phải đứng dậy trước.”
Thư Niệm ra vẻ tớ hiểu mà, gật đầu như gà mổ thóc: “Hiểu hiểu hiểu, tớ hiểu.” Cậu ấy làm động tác kéo khóa miệng mình lại, nhưng nghĩ lại: “Người khác nói thì không liên quan đến tớ, vừa nãy hai cậu ở phía sau, có mấy người thò đầu ra nhìn đấy.”
Bảo Ý: “…” Thế này thì xong đời rồi.
Cô và Thư Niệm cùng nhau đi xe buýt số 12, Bảo Ý xuống ở đường Minh Quế, Thư Niệm còn phải đi thêm hai trạm nữa.
Trong nhà không có ai, cô đi thay quần áo, ngâm bộ đồng phục bị bẩn, rồi xuống lầu ăn một bát mì xào.
Trong nhóm lớp đang rôm rả chia sẻ ảnh, gửi những bức ảnh dìm hàng của nhau. Sau đó cuối cùng Chung Dã Tình cũng về đến nhà, tải ảnh từ máy ảnh ra, thấy mọi người cứ giục, cậu ấy không chỉnh sửa gì mà trực tiếp gửi ảnh gốc vào nhóm, một đám người r*n r* vì tốn dung lượng, nhưng vẫn hăng hái lưu lại.
Đột nhiên Liêu Đình Đình khoanh một tấm ảnh: [Má ơi, cái gì đây, cái gì đây, cái gì đây!!]
Bức ảnh chụp ở cổng Hội chợ Khoa học Công nghệ, mấy bạn nam cao lớn đang đuổi nhau nô đùa, lúc đó Bảo Ý đang ngẩn người, không để ý, suýt chút nữa đã bị đụng phải, Chu Gia Thuật bước lên một bước, giơ tay nhẹ nhàng che chắn cho cô. Từ góc độ của ống kính, vừa hay có thể thấy Chu Gia Thuật nghiêng đầu nhìn những người kia, ánh mắt lạnh lùng và phòng bị, nhưng cũng đầy chiếm hữu và bảo vệ. Còn Bảo Ý thì hồn ở trên mây, thấy cậu tiến lại gần, tưởng cậu muốn nói chuyện với mình, vô thức bám vào vai cậu, ngước mắt nhìn cậu. Nhìn từ xa, trông hai người như đang diễn phim thần tượng.
Bảo Ý đang ăn cơm, suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi.
Đột nhiên có người bước vào quán, là bà Thân Hủy, vừa nãy Bảo Ý nói với mẹ là mình xuống lầu ăn cơm. Bà tan làm về ngang qua nên tiện thể ghé qua tìm cô, vừa vào cửa đã thấy cô bị sặc, mắt còn nhìn chằm chằm vào màn hình, bà đi tới lấy điện thoại của cô: “Thật sự không nên cho con dùng điện thoại, nếu không phải Tiểu Thuật dùng chữ để giao tiếp nhiều, mẹ đã tịch thu điện thoại của con từ lâu rồi, không được xem điện thoại khi ăn cơm nữa.”
Bảo Ý “dạ” một tiếng, đưa bát mì xào ăn dở cho bà: “Mẹ ăn không?”
Thân Hủy đẩy lại với vẻ ghét bỏ: “Con ăn đi, mẹ về nhà nấu canh cá, lát nữa mang qua cho mẹ của dì Tĩnh, Tiểu Thuật cũng chưa ăn cơm đâu. Bệnh viện vừa xảy ra chút chuyện, ầm ĩ cả lên, cậu của Tiểu Thuật đúng là vô lý…” Nói xong, bà thở dài, đột nhiên nhận ra nói những chuyện này với trẻ con làm gì, bà vẫy tay: “Mẹ về nhà đây.”
Bảo Ý vội nói: “Mẹ, con ăn xong sẽ về nhà ngay, mẹ đợi con nhé, con đi cùng mẹ.”
Cô không yên tâm về Chu Gia Thuật.
–
Chu Gia Thuật ngồi trên chiếc ghế nhựa bên ngoài phòng bệnh, trên tay cầm cuốn sách vật lý đang mở, lặng lẽ ngồi đó. Một người mẹ dẫn cậu con trai nhỏ đến thăm bệnh đi ngang qua, nhỏ giọng dạy con: “Con xem anh kìa, đến bệnh viện còn mang theo sách, môi trường ồn ào như vậy mà cũng học được, con phải học tập anh.”
Nhưng thật ra cậu cũng không đọc vào, chỉ là không biết mình nên làm gì.
Người ra vào tấp nập, phòng bệnh đơn cũng chật ních người.
Cậu, mợ, cậu út, dì cả… đều đến.
Bà ngoại đang nổi giận ở bên trong, cậu cũng nổi giận, mợ và dì cả cãi nhau, cậu út ở bên trong thêm dầu vào lửa, chẳng khác nào một cuộc “đại hội phê bình” mẹ.
“Cả thiên hạ chỉ có mình nó bận, chỉ có mình nó khổ sở, vất vả, còn mọi người thì an nhàn. Mẹ, mẹ đừng nói chúng con không thương nó, chuyện nào ra chuyện đó, ngay cả nói Tiểu Thuật cũng nói không xong, nó lại để thằng bé một mình ở đây trông mẹ, hôm nay may mà không sao, nhưng lỡ xảy ra chuyện thì sao?”
Buổi chiều cậu đến đúng lúc y tá ca đêm bàn giao ca, bên cấp cứu lại khẩn cấp điều người qua, trạm y tá bên này bỗng vắng tanh. Bà ngoại đột nhiên chóng mặt khó thở, Chu Gia Thuật đến trạm y tá thì không thấy ai, nhưng trên bảng trực có số điện thoại liên lạc của y tá và bác sĩ trực. Tuy nhiên, sau khi kết nối, Chu Gia Thuật hoàn toàn không thể giao tiếp, đợi cậu soạn tin nhắn xong kéo đại một người lại thì đã qua năm phút rồi.
Cũng may không lâu sau đã có người đến, bà ngoại cũng không sao, chỉ là huyết áp đột nhiên tăng cao, bác sĩ kê thuốc hạ huyết áp uống. Chu Gia Thuật lại sợ đến tái mặt, cuối cùng vẫn nhắn tin kể chuyện này cho mẹ, Đồ Tĩnh nghe xong cũng hoảng hốt, cuối cùng liên lạc với dì cả của Chu Gia Thuật, nhưng dì cả cũng có việc…
Cuối cùng không biết chuyện thế nào lại đến tai mợ, cơn giận tích tụ từ lâu cuối cùng bùng nổ, mợ gọi hết mọi người đến.
Thật ra năm đó lúc Chu Gia Thuật xảy ra chuyện, đúng vào lúc ông ngoại qua đời, ông bị ung thư phổi, vẫn luôn nằm viện. Lúc đó Đồ Tĩnh vẫn còn làm ở một văn phòng luật sư lớn, nhiều vụ án trong tay, bận đến sứt đầu mẻ trán, vì con trai, bà không chịu nổi nữa nên đã từ chức. Bà ứng tuyển vào một công ty làm pháp chế, công ty nhỏ, ít việc, nhưng không may, bố bị ung thư phổi, mấy anh chị em bàn nhau thay phiên chăm sóc, chị gái thương bà vất vả nên chủ động gánh vác phần của bà.
Lúc đó mọi người cũng thật sự thương bà, nhưng không chịu nổi thời gian lâu, số lần nhiều, nên sinh ra oán giận.
Đồ Tĩnh làm việc luôn rất cố gắng, kiếm được tiền đều để dành, tiết kiệm đến mức hà khắc. Việc con trai bị câm luôn là nỗi đau đáu trong lòng bà, thậm chí bà còn đang nghĩ đến việc đưa con ra nước ngoài khám, biết đâu ở nước ngoài có phương pháp điều trị nào đó.
Người nhà luôn khuyên bà, đừng sống quá căng thẳng như vậy, nhưng bà cứ không nghe.
Lúc Lương Bảo Ý theo mẹ đến bệnh viện, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng bệnh. Cô đứng ở trạm y tá, cách đó hơn mười mét, Chu Gia Thuật hơi khom lưng lặng lẽ ngồi trên ghế, trông thật cô đơn, thật khổ sở.
Thân Hủy vỗ vai Bảo Ý, ý là: Con đến bên cạnh Tiểu Thuật đi.
Bảo Ý hiểu ý, nói một câu: “Con biết rồi mẹ, mẹ vào khuyên mọi người đi ạ.”
Thân Hủy là người rất khéo léo, vừa vào cửa đã niềm nở, giả vờ như không biết gì: “Ôi chao, tôi đến muộn rồi. Mọi người đều ở đây cả à? Tiểu Tĩnh cũng không nói với tôi, tôi chỉ mang cơm cho dì và Tiểu Thuật thôi, để dì ăn trước, nào nào, tôi mời mọi người ra ngoài ăn nhé. Cũng lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, Tiểu Tĩnh sắp tan làm rồi, lát nữa bảo cô ấy đến thẳng nhà hàng.”
Một đám người cãi nhau mệt rồi, cũng không muốn ầm ĩ trước mặt người ngoài nên không ai lên tiếng, nhưng bị Thân Hủy vừa dỗ vừa kéo nên đành rời đi.
Trước khi đi, Thân Hủy quay đầu dặn dò Bảo Ý: “Con vào trong ăn cơm với bà đi, tiện thể xới cho Tiểu Thuật một ít nữa, hai đứa ở đây với bà nhé. Mọi người ăn xong sẽ quay lại, tối nay không cần hai đứa ở đây đâu, ngoan nhé.”
Bảo Ý gật đầu, nhìn họ rời đi, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ tay Chu Gia Thuật, đợi cậu ngước mắt nhìn mình, cô nở một nụ cười thật tươi: “Không được buồn.”
Cô giơ hai ngón tay ra, kéo khóe miệng cậu lên, giống như hồi còn bé.
Người lớn không hiểu, nhưng từ nhỏ Bảo Ý đã biết, Chu Gia Thuật chưa bao giờ suy sụp vì chuyện mình bị câm. Điều khiến cậu cảm thấy nghẹt thở, từ đó tới nay luôn là sự quan tâm quá mức của bố mẹ và người lớn, đặc biệt là mẹ cậu. Vụ tai nạn đó là do bố mẹ cãi nhau bỏ cậu một mình bên đường, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đó đã xảy ra chuyện.
Dì Tĩnh luôn không thể tha thứ cho bản thân, thế là liều mạng kiếm tiền, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tìm thầy hỏi thuốc.
Không phải là Chu Gia Thuật chưa từng bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng cậu càng thành khẩn muốn biểu đạt rằng mình không sao, thì sự áy náy của bố mẹ càng sâu, hơn nữa mâu thuẫn luôn tồn tại giữa bố mẹ cậu cũng không hoàn toàn là vì cậu.
Bảo Ý biết hết, nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi cậu.
Thế giới của người lớn thật phức tạp, trẻ con luôn bị ép buộc chấp nhận sự sắp xếp.
Mau chóng trưởng thành thì tốt. Bảo Ý lặng lẽ nói trong lòng, nhưng cũng không có cách nào mở miệng nói cho cậu nghe.
Rất nhiều chuyện đều hiểu rõ trong lòng, chỉ là bất lực.
Chu Gia Thuật mệt mỏi khẽ cúi người xuống, như thể không chịu nổi gánh nặng mà cụp mắt xuống, khẽ thở ra một hơi, mỉm cười tự giễu.
Đôi khi thậm chí cậu còn cảm thấy, nếu không có mình thì tốt rồi, có lẽ mọi người đều có thể giải thoát.
Điều khiến Bảo Ý không chịu nổi nhất là nhìn thấy cậu như vậy, trong ấn tượng của cô, Chu Gia Thuật mãi mãi là người thẳng lưng, là sự tồn tại mạnh mẽ và đáng tin cậy nhất.
Cô đưa tay ra, nghiêng người tới, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Ôm là một hành động rất có sức mạnh, không biết cô đã đọc được ở cuốn sách nào, nên hồi bé thấy cậu không vui, cô sẽ ôm cậu như vậy.
Tiếc là họ đều đã lớn rồi, Bảo Ý ôm một lát thì cảm thấy gượng gạo, lúc muốn đứng dậy, Chu Gia Thuật lại như dồn hết trọng lượng cơ thể lên người cô, đặt cằm lên vai cô, bất động một lúc lâu.
Thế là Bảo Ý cũng không đứng dậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bảo Ý cảm thấy hai người như thể ôm nhau suốt một thế kỷ. Nhưng có lẽ cũng chỉ mười mấy giây, cô càng lúc càng khó thở, cuối cùng thậm chí có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của mình, từng nhịp từng nhịp dồn dập bên tai.
Bảo Ý đột ngột đẩy cậu ra, thở hổn hển, đứng phắt dậy: “Được… được rồi chứ, cậu xem cậu kìa, cao to thế này… suýt chút nữa đè bẹp tớ rồi.”
—
Thuật: Ồ?
(Đè thế nào cũng không vỡ được đâu, Bảo Bảo~)