Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 14

Beta: Dép

Hôm nay bà ngoại vô cùng im lặng, thấy mọi người đều đi rồi, cháu ngoại và Bảo Ý cùng nhau đi vào, bà miễn cưỡng muốn nở một nụ cười, cuối cùng lại chỉ khẽ thở dài.

Bà mấp máy môi, thật ra muốn an ủi cháu ngoại, nhưng cuối cùng cũng không biết nói gì.

Chu Gia Thuật chỉ im lặng giúp bà ngoại kê chiếc bàn ăn nhỏ.

Ánh mắt Bảo Ý đảo qua đảo lại đầy do dự, cô biết chuyện này quá phức tạp, không phải chuyện cô có thể xen vào, thế là cố ý chọc bà ngoại vui.

Qua một lúc lâu, bầu không khí mới dịu xuống.

Lúc đi vệ sinh, Bảo Ý lén hỏi thăm mẹ tình hình bên kia thế nào.

Thân Hủy gửi lại một tin nhắn: [Yên tâm đi con, không sao đâu, dì Tĩnh và chú Chu con đều qua rồi, người một nhà, nói rõ ra là được. Con ở bên cạnh Tiểu Thuật nhiều hơn nhé.]

Bảo Ý thân thiết với người thân bên nhà nội Chu Gia Thuật hơn, nhưng cô nhớ mang máng rằng người lớn nhà bà ngoại đều rất tốt, dù có khúc mắc thì chắc cũng không đến mức thành thù, chỉ cần cố gắng giải quyết thì chắc không có vấn đề lớn.

Nhưng…

Nhưng Chu Gia Thuật thì sao, từ đầu đến cuối cậu cũng không làm gì sai cả, nhưng mọi chuyện lại bắt nguồn từ cậu, tính cậu chín chắn nhưng không có nghĩa là cậu không buồn bã đau lòng.

Đôi khi thậm chí Bảo Ý còn rất ghét người lớn.

Thời gian dài đằng đẵng mà cũng ngắn ngủi, khoảng hơn một tiếng sau, họ trở về, ai nấy đều khôi phục vẻ mặt lịch sự và ôn hòa, hỏi thăm bà, nói chuyện với bà, rồi bàn nhau mời một người chăm sóc bệnh nhân đến trông bà, ai có thời gian rảnh thì đến thăm.

Tối nay Đồ Tĩnh ở lại qua đêm, đuổi những người còn lại về hết.

Chú Chu còn phải đi trực đêm, lúc ra ngoài ông phải nhờ người trực thay mình một lát, sau đó lại vội vã đến bệnh viện.

Trước khi lên xe, dường như ông mới nhớ ra con trai, mở cửa sổ xe gọi một câu: “Tiểu Thuật…”

Chu Gia Thuật ngước mắt nhìn, trong bóng đêm, khuôn mặt bố cậu trông rất mệt mỏi, chiếc kính trên sống mũi hơi trượt xuống, ông cũng không đẩy lên.

Cậu không nói gì, chỉ vẫy tay, ý là: Bố bận, không cần lo cho con.

Cậu quen với việc ở một mình, một mình ăn cơm, ngủ, một mình yên tĩnh đợi ở trong phòng, trong nhà không có tiếng động gì, bếp sạch bóng không một hạt bụi, cả tuần cũng không nấu ăn được mấy lần.

Họ đều rất bận, bận rộn vì cậu, nhưng lại không ai hỏi cậu, rốt cuộc cậu có cần không.

Còn cậu cần gì, thật ra chính cậu cũng không hiểu.

Có lẽ chỉ hy vọng… lúc về nhà có người ở đó, trong bếp có tiếng lách cách, trong phòng khách luôn có tiếng tivi, bố than phiền hôm nay bệnh nhân lại không nghe lời, mẹ nói hôm nay khách hàng kỳ quặc đến mức nào.

Giống như… giống như nhà Bảo Ý vậy.

Cậu chỉ hy vọng, họ sống tốt cuộc sống của mình, đừng vì cậu mà phải gồng mình như vậy nữa.

Làm người câm cả đời cũng không sao, so với rất nhiều người, cậu đã rất may mắn rồi.

“Thuật!” Bảo Ý gọi cậu ba tiếng rồi, không nhịn được giơ tay huơ huơ trước mặt cậu: “Nghĩ gì thế! Đi, tớ dẫn cậu đi chơi một lát.”

Cô bỗng nắm lấy cổ tay cậu. Mẹ cô lái xe tới đây, nhưng bà muốn ở lại đây với dì Tĩnh một lát, thế là Bảo Ý kéo cậu đi tàu điện ngầm, tức giận nói: “Mấy cậu của cậu cũng thật là, cãi nhau cũng chọn lúc cậu không có mặt để cãi.”

Chu Gia Thuật không đáp lại, thật ra cậu cũng sợ hãi, không dám nghĩ, nếu hôm nay bà ngoại thật sự có chuyện gì, cậu sẽ tự trách đến mức nào.

“Không phải lỗi của cậu, cuộc đời vốn dĩ đầy rẫy bất ngờ, không ai muốn chuyện trùng hợp như vậy xảy ra.” Bảo Ý thấy cậu cứ im lặng là biết không ổn, cậu là kiểu người overthinking, chuyện gì cũng suy nghĩ gấp ba bốn lần người khác.

Nhưng dù sao cậu vẫn chỉ là học sinh cấp ba, Bảo Ý đau lòng thay cậu.

Lúc chờ đèn đỏ qua đường, Bảo Ý lại kiễng chân ôm hờ cậu một cái, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Đừng buồn nữa, cậu buồn tớ lại muốn khóc.”

Từ nhỏ điều khiến Bảo Ý sợ nhất là cậu im lặng, mỗi lần cậu mang đầy tâm sự, cụp mắt ngồi một chỗ, Bảo Ý đều cảm thấy tim như có một vạn con kiến đang gặm nhấm.

Còn khó chịu hơn cả bản thân cô buồn.

Cuối cùng Chu Gia Thuật cũng giơ tay ra hiệu một câu: Không buồn, chỉ là hơi mệt thôi.

Học theo cách nói của cô ban ngày.

Bảo Ý nửa tin nửa ngờ nhìn cậu một cái: “Cậu chẳng biết nói dối chút nào.”

Chu Gia Thuật cười, lại dùng thủ ngữ: Ừ, để lừa cậu ôm tớ thêm hai cái.

“Sao phải lừa chứ, tớ có thể ôm cậu mười cái hai mươi cái luôn.” Bảo Ý hào phóng cho cậu một cái ôm chặt.

Đèn xanh, một đám người đột nhiên vội vã băng qua đường, tiện thể liếc nhìn họ một cái.

Hai cô gái che miệng cười: “Wow, mấy cặp đôi trẻ bây giờ trắng trợn vậy sao?”

Bảo Ý lập tức xấu hổ, hậm hực sờ tai, nhớ lại những lời bàn tán trong nhóm lớp, cô không khỏi há hốc miệng: “Được rồi, sau này không được thế nữa, bây giờ cậu cao lớn quá, như vậy trông tớ như thể chẳng biết giữ chừng mực gì cả.”

Chu Gia Thuật múa tay: Tớ không thấy vậy.

Tiếc là cô cụp mắt xuống, căn bản không nhìn cậu.

Chu Gia Thuật cũng không cố gắng truyền đạt thông tin nữa, chỉ im lặng kéo cô qua đường.

Thành phố Nghi Ninh bốn mùa rõ rệt, mùa thu tiêu điều lạnh lẽo, lá rụng lả tả, gió lạnh thổi qua mang lại cảm giác rất hiu quạnh, hai người đi bộ như vậy trông lại càng thê lương hơn.

Thế là Bảo Ý kéo tay cậu chạy: “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!”

Chu Gia Thuật không muốn chạy, thế là kéo cô lại, không phối hợp.

Bảo Ý dùng hết sức bình sinh, kéo tay cậu như kéo co: “Đi mà!!! Chu Gia Thuật, cậu đừng có làm trái ý tớ, tớ giận đấy.”

Chu Gia Thuật khẽ nhếch môi, đột nhiên thả lỏng, cả người cô đổ về phía trước, lại bị cậu kéo mạnh trở lại. Một người kéo một người thả, cả người Bảo Ý đâm sầm vào người cậu.

Trên người thiếu nữ có mùi cam chanh nhè nhẹ, là mùi hỗn hợp của nước giặt và dầu gội. Hai tay cô bám vào vai cậu, biết cậu cố ý trêu mình, cô tức giận đấm cậu mấy cái.

Trên khuôn mặt thiếu niên là vẻ dịu dàng hiếm thấy, cậu hơi cúi người nhìn cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Lớn đến chừng này, những lúc cô đơn, uất ức, không thể xua tan nỗi buồn nặng trĩu, dường như luôn có một bóng hình nhẹ nhàng vây quanh cậu.

Cậu khẽ giơ tay, đột nhiên rất muốn ôm lấy cô, nhưng sợ rằng cô sẽ hiểu lầm cậu chỉ là buồn bã đến mức không chịu nổi nữa.

Vậy thì cô nhất định sẽ ôm chặt cậu, cho dù cô sẽ cảm thấy hơi gượng gạo và không thoải mái.

Cậu không muốn lừa dối cô như vậy nữa.

Cậu đột nhiên đỡ vai cô để cô đứng cách mình nửa mét, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi cô: Bây giờ chúng ta đã không còn thích hợp để ôm nhau nữa rồi.

Bảo Ý đột nhiên nhớ đến những lời cậu nói ban ngày, lập tức nhíu mày, nhưng ngay sau đó cô lại khôi phục vẻ bình thường, cố gắng nở một nụ cười, nói: “À, vậy lần sau không vậy nữa. Tớ chỉ… muốn an ủi cậu một chút.” Cô vỗ vai cậu một cái, thậm chí ngay cả cơ thể cũng không dựa vào cậu gần như vậy nữa, tỏ ra cởi mở: “Đừng không vui nữa, tớ dẫn cậu đi chơi một lát.”

Cô nói dẫn cậu đi chơi nhưng cũng chỉ dẫn cậu đến công viên gần nhà, ở đó có xây một sân bóng rổ, rào bằng lưới sắt, miễn phí, nhưng vào trong cần quét mã đăng ký. Bên trong đủ kiểu người, có sinh viên đại học gần đó, cũng có người đi làm, Bảo Ý đi vào, nhảy nhót vẫy tay: “Anh Minh.”

Ở đằng xa có mấy người đang nghỉ ngơi trò chuyện, một chàng trai cao lớn đột nhiên quay đầu lại, sau khi nhìn rõ đối phương thì cười: “Ồ, em gái nhỏ, sao em lại đến đây?”

Cả đám ồ lên, mắng anh ta không biết xấu hổ, dụ dỗ con gái nhà người ta.

Chàng trai nghiêm túc nói một câu: “Đừng nói linh tinh, em gái thật mà, còn là học sinh cấp ba đấy.”

Anh ta đi tới, hơi cúi người, chống tay lên đầu gối, đứng trên bậc thềm nhìn xuống cô: “Em tên là… Bảo Ý, đúng không nhỉ?”

Bảo Ý gật đầu, nheo mắt cười: “Anh vẫn nhớ em.”

“Người lần trước đi cùng em là anh trai em à?” Cũng là một chàng trai, dáng vẻ có vài phần giống cô, khá trẻ, mấy ngày đó họ đều đánh bóng, cũng coi như quen biết.

“Là cậu út của em.”

Hôm nay cũng là một chàng trai, Bùi Gia Minh không nhịn được mà liếc nhìn chàng trai bên cạnh cô. Dáng người rất cao, trông có vẻ không lớn tuổi, nhưng không nhìn ra tuổi cụ thể, khí chất lạnh lùng, ánh mắt còn không có thiện cảm, trong dò xét mang theo vài phần phòng bị và… khó chịu.

Anh ta mỉm cười, chỉ vào Chu Gia Thuật, nhìn Bảo Ý: “Vậy còn hôm nay thì sao? Bạn trai à?”

Bầu không khí giống.

Nụ cười trên mặt Bảo Ý lập tức cứng đờ, ngơ ngác “a” một tiếng, vội vàng xua tay: “Là… bạn thân hàng xóm cùng lớn lên với em, tên là Chu Gia Thuật, em tên là Lương Bảo Ý. Hôm nay cậu ấy hơi không vui, muốn đến chơi một lát, có được không ạ?”

Bùi Gia Minh cười một tiếng, đã hiểu ra, nói: “Ồ, thanh mai trúc mã à. Được thôi, sao lại không được, chơi một ván không?”

Bảo Ý đột nhiên tới gần, kéo Bùi Gia Minh ra xa ba mét, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy… không nói được, có thể nhờ anh chiếu cố một chút không ạ? Nếu cần giao tiếp, thì cố gắng để cậu gật đầu hoặc lắc đầu, đừng hỏi những câu hỏi quá phức tạp.”

Bùi Gia Minh cúi người nhìn cô, không nhịn được cười mấy tiếng: “Uầy, cậu ấy đâu phải trẻ con, em căng thẳng làm gì, em thích cậu ấy à?”

Bảo Ý ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Thích chứ, đương nhiên em thích, cậu ấy là người bạn thân nhất thân nhất thân nhất của em. Hôm nay cậu ấy không vui, em không muốn cậu ấy càng không vui hơn.”

Bùi Gia Minh nhìn vẻ mặt cô, bị chọc cho càng thấy buồn cười hơn, trẻ con bây giờ đều thú vị như vậy sao? Anh ta gật đầu: “Được.”

Nói xong anh ta gọi Chu Gia Thuật: “Em trai, đến đây đấu một trận đi. Cô thanh mai của em còn nợ anh hai bữa cơm đấy, em thắng thì anh không bắt em ấy mời cơm nữa.”

Bảo Ý đứng bên sân, chống nạnh hét: “Có phải em không mời đâu, em gọi anh ba lần, cả ba lần anh đều bận.”

“Ấy em gái nhỏ này sao lại không có chút ý thức phòng bị nào thế, lần nào em cũng mời riêng anh, anh đây vốn chỉ có một mình, bên cạnh cũng chẳng có mấy người có thể đi cùng. Hai anh em mình đi riêng, ngày nào đó cậu út em biết được chắc sẽ đánh anh một trận nhừ xương quá.”

Bảo Ý “ồ” một tiếng, dáng vẻ như thể nói “hóa ra là thế”: “Xin lỗi anh, em không nhận ra, lần sau em rủ cậu út em cùng mời anh ăn cơm nhé.”

Vẫn rất thú vị.

Bùi Gia Minh cười, gật đầu: “Được.”

Tiện thể nhìn Chu Gia Thuật: “Em trai, ánh mắt em nhìn anh dữ quá đấy!”

Không chỉ ánh mắt dữ, lối chơi bóng của Chu Gia Thuật còn dữ hơn, thể lực tốt, kỹ thuật chắc, cậu đánh cho mấy anh em của Bùi Gia Minh không ngừng kêu than, trêu chọc: “Bé Minh, mày cướp bạn gái người ta hả?”

Bùi Gia Minh ngồi bệt xuống đất, với lấy chai nước khoáng, vặn nắp uống một ngụm. Anh ta nhìn Chu Gia Thuật đang đi về phía cô gái ngồi trên bậc thềm nghịch điện thoại, nghiêng đầu cười một tiếng: “Cặp đôi trẻ thú vị thật. Một người không nhịn được, một người còn ngốc nghếch.”

Mấy người đàn ông thẳng đuột ngơ ngác một hồi, rồi chợt hiểu ra.

“Hầy, có gì to tát. Thích thì nhích.”

Một chàng trai trong số đó đột nhiên dùng tay làm loa hét lên: “Êy, em gái nhỏ, nào rảnh thì đến trường bọn anh chơi nhé, anh trai dẫn em đi tham quan sân trường.”

Bảo Ý cười đáp: “Vâng ạ, tối nay cảm ơn mọi người, chơi vui vẻ nhé, hôm khác em mời mọi người ăn, hôm nay muộn quá rồi, tụi em về đây ạ.”

Chu Gia Thuật vốn đã đầy bụng tức, giờ lại càng thêm sôi máu.

Cái sự bực bội vô cớ đó khiến cậu không nhịn được mà sa sầm mặt, nắm lấy cánh tay cô, đứng dậy sải bước rời đi.

Dường như cô có thể thân thiết với bất kỳ ai, già trẻ trai gái đều hợp.

Nếu không phải do cậu đặc biệt, có lẽ cô cũng sẽ không quanh quẩn bên cậu.

Bảo Ý nhạy bén nhận ra cậu không vui, thầm nghĩ vận động cũng không giải tỏa được buồn bực sao? Cô nghiêng đầu nhìn cậu mấy lần, không nhịn được hỏi: “Chẳng phải cậu rất thích chơi bóng rổ sao, sao lại không vui, tớ thấy họ chơi cũng rất tốt mà, rất thân thiện, không hề chơi xấu, cậu sao vậy?”

Cô càng khen, Chu Gia Thuật càng khó chịu, bước đi càng nhanh.

Mãi đến tận nhà cậu cũng không nói thêm câu nào, chỉ về nhà rồi gửi cho cô một tin nhắn: [Không sao, mệt rồi, tớ ngủ đây.]

Thậm chí cậu còn chúc cô ngủ ngon.

Bảo Ý không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đứng trong phòng khách đi tới đi lui, làm phiền mẹ xong lại làm phiền bố.

Lương Văn Sơn tháo kính, đặt cuốn tạp chí trên tay xuống: “Con rảnh thì qua chơi với Tiểu Thuật đi, hôm nay nó chịu ấm ức, nhà lại không có ai, bình thường con cũng nhanh nhẹn lắm mà, không biết gọi người ta qua chơi một lát à.”

Bảo Ý đứng nghiêm: “Rõ.”

Cô còn đang lo không có cớ đây, lúc này cô chạy nhanh như chớp sang nhà bên cạnh, gõ cửa hai tiếng, sợ cậu không mở cửa cho mình nên tự bấm mật mã vào nhà luôn.

Chu Gia Thuật đang ở phòng khách, bên cạnh đặt mấy chai bia.

Bảo Ý đi tới, lập tức nhảy lên ghế sofa lấy chai bia trong tay cậu: “Không phải chứ, đến mức mượn rượu giải sầu rồi à?”

Cậu im lặng, cũng không muốn để ý đến cô.

Rất bực bội.

Mọi cảm xúc chồng chất lên nhau, không chỉ có cô, mà còn những thứ khác nữa.

Nhưng lúc càng không muốn gặp cô, cô cứ lại xuất hiện. Cậu quay đầu, thậm chí muốn nói mấy lời nặng nề, nhưng đối diện với khuôn mặt này, cậu lại không nói nên lời.

Bảo Ý dùng khuỷu tay huých cậu một cái: “Cậu đừng như vậy mà Tiểu Thuật, nếu không vui cậu có thể nói với tớ.”

Cô ghé lại gần, ngước lên nhìn vào mắt cậu, mỗi lần cô muốn biết cậu nghĩ gì, đều sẽ nhìn chằm chằm vào mắt cậu trước.

Nhưng bây giờ cậu không chịu nổi ánh mắt như vậy của cô.

Bảo Ý dùng tay vỗ mặt cậu: “Cậu say rồi à? Không thể nào, tửu lượng kém thế.”

Cô chống cằm, cứ thế ngắm nghía cậu. Chu Gia Thuật nghiêng đầu đi, giơ tay dùng thủ ngữ: Trai đơn gái chiếc, về nhà đi, cậu lớn rồi, ra dáng con gái một chút đi.

Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày cậu nhấn mạnh sự khác biệt giữa nam và nữ.

Bảo Ý cảm thấy vừa tức giận lại buồn bực, thậm chí còn có chút tổn thương lòng tự trọng, cô im lặng lùi lại nửa mét, giận dỗi nói: “Biết rồi. Sau này tớ cũng không đến nữa đâu.”

Cô đứng dậy bỏ đi.

Chu Gia Thuật nhắm mắt lại, yết hầu khẽ động.

Tiếng bước chân lại đột nhiên dừng lại, cô giận dữ quay trở lại, im lặng nhìn cậu một lúc lâu: “Vậy cậu có muốn đến nhà tớ không?”

Thuật: Vợ yêu xinh đẹp, tốt bụng lại hay mềm lòng của anh ơi~

Bình Luận (0)
Comment