Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 20

Beta: Dép

Đến tận sáng thứ hai tỉnh dậy, Bảo Ý vẫn cảm thấy cuối tuần này trôi qua như một giấc mơ.

Bởi vì cô lại mơ thấy Chu Gia Thuật.

Mặc dù giấc mơ lần này trông rất bình thường, cô không kết hôn với cậu, cũng không hôn cậu.

Nhưng sáng sớm tỉnh dậy nhớ đến giấc mơ đó, phản ứng đầu tiên của cô là: May mà không hôn nhau.

Nhưng tại sao lại nghĩ đến chuyện này chứ!

Cô không khỏi đau khổ đấm lên giường.

Hết cứu, không quay lại được nữa.

Hôm qua cô mời cậu đi ăn, hai người nghĩ mãi, cuối cùng cũng đi ăn bít tết đôi.

Nhà hàng đó đang có chương trình khuyến mãi, các cặp đôi được giảm ba mươi phần trăm. Bảo Ý thành thạo khoác tay cậu, còn chưa kịp giả vờ là cặp đôi đã đụng ngay cậu út, tay cô vừa khoác lên liền nhanh chóng buông xuống, một giây tám trăm động tác giả, may mà Thân Tuấn hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ trêu hai người một câu cũng biết ăn ghê, rồi cùng bạn bè đi mất.

Sau khi đi rồi, Bảo Ý mới thở phào nhẹ nhõm, Chu Gia Thuật nghi ngờ nhìn cô, hỏi cô sao vậy.

Cô liên tục nói ba tiếng “không”, nhưng thật ra là vô cùng chột dạ, không khỏi cảm thấy như thể bị bắt gặp yêu sớm vậy.

Mặc dù cô đã lập tức điều chỉnh lại, cơm nước xong hai người đi dạo hiệu sách một lát, mua hai quyển bài tập, về nhà còn cùng nhau làm hai trang đề toán. Lúc ai về nhà nấy, Bảo Ý vẫn rất hài lòng về ngày hôm đó.

Sáng sớm tỉnh dậy đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Rồi lại mắng Chu Gia Thuật hai mươi câu.

Lúc cậu đến nhà cô ăn cơm sáng, Bảo Ý ở trước mặt cậu thêm hai muỗng đường vào bát cậu, vì cậu không thích ăn ngọt.

Hành vi này chẳng khác gì học sinh tiểu học, cho nên ăn được một nửa cô lại đổi bát của cậu với bát của mình.

Bố cô quen mở tivi làm tiếng nền, lúc này đang chiếu cảnh nam chính nói với nữ chính: “Đàn ông chỉ được ăn cơm thừa của vợ.”

Bảo Ý suýt bị nghẹn, thấy mọi người đều không có phản ứng gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường đến trường, hai người cùng nhau đi xe buýt, đoạn đường bốn trạm ngắn ngủi, Bảo Ý lén giẫm chân cậu ba lần. Cô tự đắm chìm trong trò chơi trả thù của mình, Chu Gia Thuật còn tưởng cô bị chen lấn, đột nhiên kéo cô lên phía trước, một tay nắm tay cầm, tay kia giữ lấy cô, che chắn cho cô.

Bảo Ý lại cảm thấy áy náy, lặng lẽ tết cho con búp bê nhỏ trên móc khóa cặp sách của cậu một kiểu tóc đẹp.

Đến trường, một mình Bảo Ý diễn xong vở kịch độc thoại đầy thăng trầm, vinh quang hạ màn. Lần đầu tiên cô cảm thấy trường học đẹp đẽ như vậy, nhiều bạn học như vậy, đâu đâu cũng là “hương thơm” của sách vở, cái cảm giác khó chịu kia cuối cùng cũng biến mất.

Ngược lại Chu Gia Thuật nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, khua tay nói: Sao vậy?

Bảo Ý ngắm nghía cậu một hồi, nói: “Thấy cậu rất đẹp.”

Lấy gậy ông đập lưng ông.

Nhưng Chu Gia Thuật chỉ gật đầu một cái, vẻ mặt như viết: Tớ biết.

Nhưng tại sao cậu nói với cô như vậy thì cô lại khó chịu đến thế?

Bảo Ý nghi ngờ bản thân mình sâu sắc.

Liêu Đình Đình đột nhiên quay đầu nhìn hai người một cái, vẻ mặt khó tả, nói: “Hai cậu có cần phải buồn nôn thế không, tớ nổi hết da gà rồi này.”

Bảo Ý nhe răng, bày tỏ sự bất mãn của mình.

Tiết đầu tiên của thứ hai là Văn, Bảo Ý là ban cán sự bộ môn nên phải đến văn phòng giúp thầy cô mang tập nhật ký tuần, cô tiện thể vẫy tay gọi Liêu Đình Đình đi cùng.

Liêu Đình Đình mang đôi mắt thâm quầng đen láy, đoạn đường chỉ vỏn vẹn hai phút mà cậu ấy ngáp đến bốn lần.

“Tối qua cậu đi ăn trộm à?” Bảo Ý không nhịn được hỏi.

Liêu Đình Đình dụi dụi mắt, vỗ vỗ mặt: “Cũng gần như vậy, một người bạn kiêm cấp trên của mẹ tớ hôn nhân đổ vỡ, cả hai đều ngoại tình, cùng bị bắt, đánh nhau tại trận, nửa đêm vào đồn cảnh sát, không dám nói với bố mẹ hai bên mà bảo mẹ tớ đến “giải cứu” lúc nửa đêm, tớ đi hóng hớt, quá trời kịch tính, còn khiến người ta ngỡ ngàng bật ngửa hơn cả drama giải trí, tiếc là không thể dẫn cậu đi cùng. Cậu không biết quan hệ bốn người đó rối rắm thế nào, cãi nhau thì ly kỳ ra sao đâu, so với chuyện này thì mưa bão cũng chỉ là muỗi thôi. Mẹ tớ về nhà còn không dám nói với bố tớ, sợ danh tiếng bị liên lụy.”

Nói xong, cậu ấy “chậc” một tiếng, lại cảm thán: “Hỏng hết cả tam quan. Mẹ tớ suýt chút nữa đã suy sụp.”

Bảo Ý bày ra vẻ mặt hóng hớt: “Kể chi tiết xem nào.”

Hai người bước chậm, ghé đầu lại nói nhỏ suốt năm phút nhưng cũng chỉ kể được sơ lược.

Kết quả vừa vào văn phòng lại thấy có chuyện hot.

Chủ nhiệm khối của trường số 13 cũng phải dạy thay, mặc dù có phòng làm việc riêng, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở trong văn phòng của tổ bộ môn, Sát Thiên Đao là giáo viên tiếng Anh.

Tiếng Anh và Ngữ văn cùng một tổ, dùng chung một văn phòng lớn.

Lúc này thầy ấy đang mắng người khác trong đó.

Thật sự đã mời phụ huynh của mấy cặp yêu sớm đến rồi, lúc này khung cảnh hỗn loạn tưng bừng.

“Thầy đừng có nói lung tung, con tôi thế nào tôi rõ nhất, nó bảo không có thì là không có, các thầy là giáo viên sao có thể vu oan cho người khác chứ? Bằng chứng đâu? Không có bằng chứng sao có thể nói bậy bạ, chuyện này ảnh hưởng đến con trẻ lớn thế nào chứ! Con trai và con gái đi cùng nhau là yêu sớm sao? Các thầy làm vậy là không đúng.”

Một dì xinh đẹp ăn mặc sang trọng chỉ vào mũi Sát Thiên Đao mà mắng, rõ ràng là rất nóng nảy, đang ở giai đoạn không thể tin nên ra sức phủ nhận.

Chuyện này thường xảy ra giữa phụ huynh khá kiểm soát và con cái vô cùng ngoan ngoãn.

Dưới áp lực cao ắt có phản kháng, không bùng nổ trong im lặng thì diệt vong trong im lặng.

Sát Thiên Đao suýt không kiểm soát được tình hình, lập tức đập bàn một cái: “Đừng có la hét! Mời các anh chị đến đây là để giải quyết vấn đề, nhà trường và phụ huynh đều có chung một tấm lòng, đều là vì tốt cho các con. Chị phụ huynh này, tôi đã tận mắt nhìn thấy con trai chị và người ta nắm tay nhau, làm gì có bạn thân nào lại nắm tay nhau? Chị cũng từng ở cái tuổi này rồi.”

Nói xong, thấy Lương Bảo Ý, thầy ấy đột nhiên chỉ tay: “Đây là top 3 của lớp 13 chúng tôi, trong top 10 của toàn trường, bạn cùng bàn của em ấy là người lớn lên cùng từ nhỏ, hai đứa cũng là bạn thân, như hình với bóng, nhưng nhìn là biết là bạn thân, quan hệ hai nhà tốt như vậy cũng không thấy nắm tay nhau, bình thường ở cạnh nhau thầy cô cũng không nói gì. Hai em ấy vẫn luôn là bạn cùng bàn, cư xử đúng mực, giúp đỡ lẫn nhau. Các thầy cô cũng không phải cổ hủ lạc hậu, chị xem chị nói cứ như thể chúng tôi cố tình gây khó dễ cho các em vậy.”

Bảo Ý không hiểu sao bị chỉ mặt gọi tên, cô đứng thẳng tắp, không khỏi còn có chút chột dạ là đang xảy ra chuyện gì. Cô quay đầu nhỏ giọng thì thầm với Liêu Đình Đình: “Đáng sợ quá.”

Liêu Đình Đình trốn sau lưng cô vô cùng hả hê, nhỏ giọng nói: “Wow, cậu và học sinh giỏi đúng là mầm non tốt cho việc yêu sớm, lên lớp thì giải đề, tan học thì lén mớm môi, ai mà ngờ được.”

Bảo Ý cảm thấy lông tóc toàn thân đều dựng ngược, nghiến răng nghiến lợi véo Liêu Đình Đình một cái, cô cúi người chào Sát Thiên Đao, ôm chặt tập nhật ký vào lòng rồi chạy ra ngoài với Liêu Đình Đình.

Các phụ huynh vẫn còn đang ầm ĩ bên trong, mấy học sinh đứng ngoài hành lang chịu phạt chờ xử lý. Bảo Ý thấy cậu bạn bên cạnh xe buýt hôm thứ sáu tuần trước lúc này vẫn còn lén nắm tay bạn nữ, bị bạn nữ đánh cho mấy cái.

Mấy cặp còn lại, cặp thì nhìn nhau đầy bi thương, cặp thì ai nấy cúi đầu im lặng, không khí vô cùng nặng nề.

Bảo Ý và Liêu Đình Đình xuyên qua đám người, chạy về lớp.

Lúc này Liêu Đình Đình mới nhớ ra, nói: “Cười chết mất, Sát Thiên Đao tin tưởng cậu và học sinh giỏi như vậy, nếu biết hai cậu từ nhỏ đã đính hôn, chắc là sẽ suy sụp lắm.”

Bảo Ý suýt chút nữa đã quên béng chuyện này, lúc này mặt mày khổ sở: “Sao vẫn còn đồn, rốt cuộc ai đồn vậy. Không phải, không có, nói bậy.”

Liêu Đình Đình “a” một tiếng: “Thật sự không có? Không thể nào, cả trường đều biết rồi. Chủ yếu là hai cậu dính nhau như sam, giải thích này quá hợp lý rồi.”

Bảo Ý: “…”

Mặc dù thật ra chính cô cũng từng tung tin đồn về mình, nhưng chỉ người nhà biết thôi, không đến mức bị truyền ra từ chỗ Chu Hàn Nguyệt chứ? Cậu ấy học ở trường trung học số 9, cách đây mười mấy cây số cơ mà.

Nhưng cũng khó nói, Nghi Ninh bé tí thế này, biết đâu có bạn bè của học sinh trường phổ thông số 13 bên này, cứ thế rồi đồn ra.

Bảo Ý ôm trán, thầm nghĩ đây là chuyện gì vậy.

Chuyện lớn thật rồi, chắc Chu Gia Thuật lại làm mình làm mẩy nữa cho xem.

Bây giờ cậu đang cực kỳ khó chịu.

Kết quả không ngờ buổi trưa tới căn tin ăn cơm, thậm chí có người đuổi theo hỏi: “Bảo Ý, cậu và học bá đính hôn từ bé à, sốc ghê, vậy có phải hai cậu sẽ thi vào cùng một trường đại học không, rồi chọn ngành gần giống nhau?”

“Vậy nói không chừng chưa tốt nghiệp là đã kết hôn rồi. Nghe nói ở đại học mà có giấy đăng ký kết hôn còn được cộng điểm, wow.”

“Tớ biết tớ biết, nghe chị tớ nói, trường họ nhiều người một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy kết hôn lắm.”

“Thế đã là gì, còn có người bế con đi dự lễ tốt nghiệp nữa cơ.”

Mấy người cùng nhau kinh ngạc: “Trời ơi!”

Ba hồn bảy vía của Bảo Ý sắp bay cả rồi, cô vội nói một câu: “Gì nữa vậy trời! Không có, không phải, đừng có nói bậy. Tình bạn cách mạng thuần khiết của tớ và cậu ấy không thể bị báng bổ!”

Mấy người vốn nói lớn tiếng, khiến người đi ngang qua liên tục nhìn về phía này, nhớ tới Sát Thiên Đao vừa xử lý một nhóm, giờ thể dục giữa giờ còn thông báo phê bình trước toàn trường, nói là sẽ nhấn mạnh lại lần nữa trong buổi sinh hoạt lớp vào thứ ba, bảo các lớp tăng cường giáo dục.

Lúc này nghe Bảo Ý nói vậy, họ lập tức làm động tác im lặng: “Hiểu, chúng tớ hiểu.”

Nói xong, mấy người đó rời đi một cách đầy bí ẩn.

Để lại một mình Bảo Ý ngơ ngác trong gió.

Chu Gia Thuật ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt đó quá phức tạp, Bảo Ý không hiểu, nhưng vẫn mỉm cười đầy chột dạ, nhớ tới mình từng huênh hoang cầm loa phóng thanh đi khắp nơi la hét, lúc này thật sự lan truyền khiến cô sợ đến mức xua tay: “Không phải tớ đồn đâu, tớ thật sự không biết.”

Tớ đồn đấy. Chu Gia Thuật lặng lẽ nghĩ.

Rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Vì đột nhiên cảm thấy rất vô vị, tay cô xua xua như thể chỉ mong lập tức phủi sạch quan hệ.

Chu Gia Thuật bị tổn thương sâu sắc quyết định học hành chăm chỉ, nhưng vừa đến lớp đã nhận được một tin dữ, tiết thể dục hàng tuần bị cắt giảm, từ hai buổi xuống còn một buổi.

Buổi chiều thứ hai của lớp 13 chính là tiết thể dục, mỗi tiết thể dục chiếm hai tiết học, thông thường tiết đầu tiên giáo viên thể dục cho lớp chạy khởi động cộng với tập thể dục/ chơi trò chơi/ đánh bóng, tiết thứ hai tự do hoạt động.

Thời gian vui vẻ chỉ có hai lần một tuần mà cũng bị cắt giảm một nửa, cả lớp đều k** r*n.

“Tuyệt quá, tớ không phải cùng nhóm với Triệu Lỗi nữa rồi.” Chỉ có Bảo Ý trông vẫn khá vui vẻ.

Triệu Lỗi là lớp phó thể dục của lớp 17, một lớp về nguyên tắc không được quá 45 người, mà lớp lại nhiều, sân bãi có hạn, buổi sáng thường không xếp tiết thể dục, cho nên sợ không đủ chỗ, cơ bản mỗi tiết thể dục đều có 4-6 lớp cùng học, cứ hai lớp một nhóm, chung một giáo viên thể dục.

Lớp 13 có tiết thể dục vào thứ hai và thứ năm, mỗi ngày một tiết, thứ hai học chung với lớp 8, thứ năm học chung với lớp Triệu Lỗi.

Mỗi tiết học đều cần sắp xếp học sinh đi chuyển đồ dùng, nhưng Triệu Lỗi – lớp phó thể dục lớp 17 lại rất thích thể hiện, cậy mình cao mét tám, chê bai con gái yếu ớt đủ kiểu, để thể hiện khí phách đàn ông của mình, lần nào cậu ta cũng phải trêu chọc người khác vài câu: Trông cậu chẳng có tí sức nào/ Ối dào chút đồ này cũng không vác nổi, đừng có lo giảm cân nữa, ăn nhiều cơm vào.

Con gái hai lớp đều rất ghét cậu ta.

Lần nào cậu ta cũng muốn đích thân đi vác đồ dùng, còn không muốn hợp tác với con trai, nói gì mà nam nữ kết hợp làm việc không mệt, lần nào cũng phải tìm một bạn nữ đi cùng, ai cũng không muốn đi, cậu ta bèn tự chỉ điểm. Cậu ta như bị bệnh ấy, Bảo Ý thường xuyên mắng cậu ta, càng mắng cậu ta càng hăng, lần nào cũng chỉ điểm cô. Miệng cậu ta ngọt xớt, rất biết lấy lòng giáo viên, thầy thể dục vô cùng tin tưởng cậu ta, mặc cho Bảo Ý phản đối mấy lần cũng không thoát được, vì không muốn làm chậm trễ tiến độ của người khác nên lần nào cô cũng vừa lầm bầm vừa đi cùng cậu ta.

Nhưng đây vẫn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là…

Chu Gia Thuật nghiêng đầu nhìn cô một cái, ý là: Sao?

Cậu biết tính Bảo Ý, nếu đối phương không quá đáng quá thì cô sẽ không nói như vậy.

Giờ chơi trò chơi, nam và nữ tách ra, vốn dĩ khai giảng cũng chưa học được mấy tiết thể dục, cho nên mỗi lần Bảo Ý bị Triệu Lỗi quấy rầy cậu đều không biết.

Bảo Ý vốn không muốn nhắc đến nữa, lúc này đột nhiên lại nhớ ra, cô vẫn cảm thấy mắc ghét, bèn ghé lại gần nhỏ giọng nói một câu: “Thật ra… tiết thể dục lần trước đi vác đồ dùng, tớ lên giá lấy đồ, cậu ta cố ý áp sát tớ rất gần. Tớ mắng cậu ta rồi, cậu ta nói… rất khó nghe, còn nói sau này lần nào cũng sẽ chỉ điểm tớ. Tớ vốn còn chưa nghĩ ra lần này giải quyết thế nào, bây giờ không cần nghĩ nữa rồi.”

Lông mày Chu Gia Thuật cũng sắp nhíu chặt lại thành bánh quẩy xoắn, cậu dùng thủ ngữ rất mạnh: Sao không nói với tớ?

Bảo Ý nắm lấy tay cậu, cầu xin nhìn cậu: “Chẳng phải là tớ sợ cậu đánh cậu ta sao? Tớ lại không có bằng chứng gì. Cậu ta còn nói là không cố ý, là tớ quá nhạy cảm, cậu đánh cậu ta một trận chẳng phải chờ bị ghi lỗi à. Đừng kích động, lần sau bắt được nhược điểm của cậu ta tớ chắc chắn lập tức báo cảnh sát, cũng không thèm tìm thầy cô để hòa giải luôn, trực tiếp tống cậu ta vào đó ngồi hai ngày. Có điều tớ nghĩ cậu ta chỉ dọa vậy thôi, không to gan đến thế đâu. Thôi, dây dưa với kẻ ngốc mình cũng hóa ngốc mất.”

Cô giả vờ thoải mái nói một câu: “Không sao, cậu ta không làm gì đâu, bằng không tớ đã đánh cậu ta từ lâu rồi, chỉ là cảm thấy khó chịu thôi.”

Cô nhìn phản ứng của cậu, đột nhiên lại hối hận vì đã nói với cậu.

Lúc đó không nói với cậu là vì sợ cái loại miệng lưỡi đểu cáng như Triệu Lỗi lại lôi chuyện cậu không nói được ra để đâm chọc.

Thật ra giữ trong lòng cũng khó chịu lắm, thậm chí cô còn không nói với Liêu Đình Đình và mấy bạn khác, cảm thấy rất mất mặt. Tên Triệu Lỗi đó vừa cực kỳ đáng ghét vừa sến súa lố lăng, còn tự cho rằng mình rất có sức quyến rũ, bị cậu ta quấy rối chẳng khác gì có tiền án tiền sự.

Chu Gia Thuật không lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt lại hơi nheo lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Ai ngờ tiết thể dục buổi chiều có chút thay đổi, lớp 17 vẫn giữ lại tiết ngày thứ ba, nhưng thầy thể dục tiết ngày thứ ba xin nghỉ, chia lớp mình cho các thầy cô khác, các thầy cô khác cũng không thể thu xếp được, đành phải tạm thời ghép lớp.

Cho nên buổi chiều lớp 8, lớp 13 và lớp 17 tụ tập cùng nhau học thể dục. Khung cảnh cực kỳ hỗn loạn, vì không thể quản lý được nên dứt khoát bỏ luôn tiết hoạt động tự do, nhưng cũng không giao nhiệm vụ gì mà đổi thành hoạt động bán tự do, đồ dùng được mang ra, học sinh chọn một trong bốn môn: bóng rổ, cầu lông, nhảy dây, quần vợt.

Lương Bảo Ý và Liêu Đình Đình lấy một đôi vợt cầu lông, định đi đánh một lát.

Quay đầu lại đã thấy trên sân quần vợt bên cạnh, người luôn chọn bóng rổ là Chu Gia Thuật lại tiện tay lấy một cây vợt tennis, nhìn Triệu Lỗi phía đối diện bằng ánh mắt “muốn kiếm chuyện” mà cô rất quen thuộc.

“Rồi xong.” Bảo Ý cắn tay.

Thuật: Khéo thế chứ lị.

Bình Luận (0)
Comment