Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 21

Beta: Dép

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng buổi trưa ngày thu vẫn còn hơi gay gắt.

Đánh đôi quần vợt.

Triệu Lỗi và một bạn nam cao ráo trong lớp cậu ta một đội, hai người nhìn nhau, đều có chút khó chịu.

Đối diện là Chu Gia Thuật và Từ Hành Tri.

Triệu Lỗi không quen ai trong số họ, nhưng có thể cảm nhận rõ rằng đối phương không có ý tốt, ánh mắt cả hai người đều rất bất thường.

Từ Hành Tri không biết toàn bộ, nhưng vừa nãy ngăn cậu ôm bóng rổ. Lúc Chu Gia Thuật kéo cậu về phía sân quần vợt, cậu hỏi Chu Gia Thuật có chuyện gì, Chu Gia Thuật gõ hai chữ lên màn hình: Bảo Ý.

Gần như là cậu hiểu ra ngay tức khắc, lập tức lộ vẻ ghê tởm: “Thằng ngu này bị bệnh à!”

Danh tiếng của Triệu Lỗi vốn không tốt, cậy chiều cao và mặt dày, không ít lần quấy rối con gái, cứ bám riết không buông, thật sự cũng có lần thành công. Điều này khiến cậu ta càng tự tin, lăng nhăng ra trò, bây giờ đã tự tin đến mức cảm thấy mình để ý tới ai là đang nể mặt người đó, cho rằng mọi sự từ chối đều là khoái lắm mà còn giả vờ, thậm chí còn truyền kinh nghiệm cho người khác, nói con gái chỉ là da mặt mỏng, thích kiểu đàn ông bám riết không buông, miệng nói không muốn, thật ra trong lòng còn vui hơn ai hết.

Con gái mặt mỏng, hơn nữa cậu ta lại chuyên chọn những người tốt tính, gặp phải kẻ lưu manh cũng chỉ biết trốn tránh, ngược lại lại cho cậu ta thể diện.

Từ Hành Tri không hiểu người khác, Bảo Ý thì cậu hiểu, với tính cách của cô, trông thấy Triệu Lỗi mà không chửi bậy thì cũng coi như là có giáo dục tốt rồi.

Ánh mắt Từ Hành Tri lúc này chẳng tốt đẹp gì hơn Chu Gia Thuật, ghê tởm và khinh bỉ đều sắp viết hết lên mặt, gần như dùng mặt để mắng người.

Dù sao Chu Gia Thuật vẫn là người giữ thể diện, còn Từ Hành Tri từ trước đến nay không biết hai chữ thể diện viết thế nào, từ nhỏ đã là một kẻ gan lì coi thường sống chết, không phục thì “bụp” luôn.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Ngay cả Ngô Trạch – người mà Từ Hành Tri cảm thấy nhân phẩm tốt, học giỏi, ngoại hình cũng tốt – nói muốn cố gắng thêm chút nữa nhưng mấy ngày trước cũng bị Từ Hành Tri khuyên can: “Tớ khuyên cậu đừng, cậu đừng thấy cậu ấy trông dễ nói chuyện, bạn bè cũng nhiều, nhưng thật ra rất tùy hứng và coi trọng ấn tượng đầu tiên, nói không thích là không thích, tuyệt đối sẽ không chơi cái trò lùi một bước tiến hai bước với cậu đâu. Cậu cứ thuận theo tự nhiên đi, rảnh thì cứ lượn lờ trước mặt cậu ấy nhiều vào, biết đâu có ngày cậu ấy sẽ thật sự chú ý đến cậu. Nhưng nếu cậu rảnh rỗi cứ đi quấy rầy cậu ấy, tớ dám chắc cậu ấy nhất định sẽ ghét cậu. Hơn nữa cậu đừng coi thường vệ sĩ Hoàng gia anh Thuật của chúng tớ, cậu chọc Bảo Ý không vui, cậu ấy thật sự sẽ đánh cậu đấy. Hồi nhỏ tớ bị cậu ấy đánh không ít, cậu ấy đánh thật í, không hề nương tay chút nào đâu.”

Lúc này Từ Hành Tri nhìn Triệu Lỗi ở đối diện, cũng có một cảm giác “xong đời mày, mày thảm rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc Lương Bảo Ý”.

Đôi khi Từ Hành Tri cảm thấy trên người Chu Gia Thuật có chút tinh thần hiệp sĩ.

Bảo Ý đã trao sự đồng hành và tình yêu chân thành nhất cho Chu Gia Thuật cô độc năm tám tuổi, sau khi Chu Gia Thuật thoát khỏi bóng tối và vũng lầy đó, cậu ấy đã coi Bảo Ý như một… tín ngưỡng?

Cậu cũng không thể nói rõ đó là gì, nhưng cậu biết, Bảo Ý có một trái tim rất sạch sẽ và thuần khiết, Chu Gia Thuật sẽ không để ý đến việc Bảo Ý có xích mích với bất kỳ ai, điều duy nhất cậu ấy ghét chính là có người có ý đồ vấy bẩn sự sạch sẽ đó.

Đây cũng là đạo lý mà Từ Hành Tri ngộ ra sau nhiều lần bị đánh.

Hồi nhỏ, cậu và Lương Bảo Ý có thể gọi là “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, chỉ cần một ánh mắt của cậu, cô đã biết cậu đang ấp ủ ý đồ xấu gì, còn thường xuyên hợp tác ăn ý với cậu.

Nhưng sau đó, cậu đều sẽ bị đánh rất thê thảm.

Cũng không phải lần nào cũng bị đánh, đôi khi những chuyện mà cậu cảm thấy rất quá đáng, thì Chu Gia Thuật lại không mấy để ý, nhưng đôi khi rõ ràng không có gì, Chu Gia Thuật lại rất tức giận.

Cậu cảm thấy có lẽ cậu ấy chỉ là phát điên, mãi về sau mới nhận ra, đùa thì đùa, nhưng một khi cậu có ác ý và ý đồ xấu, Chu Gia Thuật nhất định sẽ đánh cậu.

“Haizz——” Từ Hành Tri vác vợt trên vai, đột nhiên chống nạnh, nhón chân đá xuống đất vài cái, tư thế ngông nghênh, cậu nói một câu: “Triệu Lỗi, đánh cược đi, mày thua thì ra bãi tập hét to tôi là đồ ngốc, thế nào?”

Triệu Lỗi vốn dĩ chỉ có cảm giác, lúc này rõ ràng cảm thấy bị khiêu khích, cậu ta nắm chặt vợt, bước lên một bước: “Mẹ mày có ý gì?”

Từ Hành Tri nhếch miệng cười: “Ấy ấy, đừng tức giận mà, chỉ đùa thôi.” Nói xong cậu xách vợt đi xuống vị trí, chậm rãi ngồi xổm xuống buộc dây giày, ngẩng đầu lên lần nữa: “Không chơi nổi à? Gà thì đổi người đi, anh Thuật nhà bọn tao đánh bóng ác lắm, đừng để bị đánh đến khóc đấy, mất mặt lắm. Cái bạn bên cạnh mày là hoàng tử quần vợt lớp mày nhỉ, đừng có kéo chân người ta đấy.”

Từ Hành Tri căn bản không quen người bên cạnh Triệu Lỗi, hoàn toàn là nói linh tinh.

Triệu Lỗi liên tục chửi tục ba câu, suýt chút nữa xông lên.

Cậu bạn bên cạnh kéo cậu ta lại, ý là đừng mắc mưu, vì rõ ràng nhìn ra được Từ Hành Tri cố ý gây sự.

Triệu Lỗi là học sinh đặc cách thể thao, thành tích học tập vốn dĩ cũng bình thường, cả hai người đều kẻ tám lạng người nửa cân.

Đối diện là học sinh giỏi quanh năm vững chắc ngôi đầu bảng, thành tích của Từ Hành Tri không tính là quá xuất sắc, nhưng cũng thuộc hàng giữa trở lên, thỉnh thoảng còn lọt vào top 100 của khối.

Cậu bạn kia đã nhìn thấu ý đồ của Từ Hành Tri chính là muốn chọc tức bọn họ để bọn họ ra tay trước, một khi đánh nhau, chắc chắn bọn họ sẽ thiệt, Sát Thiên Đao không thể nào đứng về phía bọn họ được.

Triệu Lỗi cũng không phải là kẻ không có não, lập tức nuốt cơn giận đó xuống, còn nhổ một bãi nước bọt, ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống đối phương một cách khinh miệt, ánh mắt âm hiểm, cậu ta nói một câu: “Mẹ kiếp, tan học đợi đấy.”

Chu Gia Thuật cười khẩy một tiếng, tay cầm quả bóng tennis nhẹ nhàng tung lên hai cái.

Từ Hành Tri vẫn nở nụ cười đểu cáng: “Đợi mày dập đầu lạy bố à! Đúng là con ngoan.”

Nói xong, không đợi đối phương phản công, cậu lại thản nhiên nói một câu: “Nào nào nào, nhanh lên, phân thắng bại một ván xem thực lực mày thế nào, thua thì ra bãi tập hét to tôi là đồ ngốc! Mày sẽ không nuốt lời, đúng không?”

Triệu Lỗi hít sâu một hơi: “Mày có bị bệnh không?”

Sự căng thẳng giữa bốn người vẫn thu hút không ít ánh mắt, đám đồng bọn của Triệu Lỗi cũng xúm lại, đứng phía sau với ánh mắt cảnh giác, dáng vẻ sẵn sàng chi viện bất cứ lúc nào.

Từ Hành Tri lạnh lùng “xì” một tiếng, đám ngu ngốc này có cột lại cũng không đủ một lá gan, chỉ cậy người đông thế mạnh để hù dọa, nhưng người khác sợ chứ Từ Hành Tri và Chu Gia Thuật thì không để vào mắt.

Từ Hành Tri còn gật đầu một cái: “Sao mày biết tao bị hôi chân?”

Bệnh này đúng là không nhẹ…

Những người vây xem không nhịn được đều bật cười.

Bảo Ý cũng chen vào, nhưng phát hiện mình căn bản không nói chen vào được. Đám Triệu Lỗi vốn dĩ người đông thế mạnh rảnh rỗi là thích cậy thế h**p người, nếu lúc này Bảo Ý kéo Chu Gia Thuật và Từ Hành Tri xuống, e rằng sau này Triệu Lỗi càng ngang ngược hơn.

Liêu Đình Đình đuổi theo, bá vai Bảo Ý, cách hàng rào sắt “wow” một tiếng: “Đỉnh vậy, đây là trường học máu lửa à? Hôm nay học sinh giỏi đẹp trai quá mức rồi.”

Mấy bạn nữ bên cạnh đồng loạt gật đầu, âm thầm ra sức, rất muốn b*p ch*t Triệu Lỗi.

Cách đám người, Triệu Lỗi nhìn thấy Lương Bảo Ý từ xa, đột nhiên sáng suốt ý thức được điều gì đó, lập tức cười khẩy một tiếng: “Hét đồ ngốc chán chết, nếu chúng mày thua thì bảo Lương Bảo Ý đuổi theo tao gọi ba tiếng anh trai, thế nào?”

Đám con trai sau lưng cậu ta reo hò đầy hả hê, thậm chí còn có tiếng huýt sáo, khen ngợi: “Anh Lỗi, không hổ là anh.”

Học sinh lớp tám và lớp mười bảy đều la ó, không nhịn được mắng: “Cái gì vậy trời, đần thiệt!”

“Gọi cái rắm, mày quỳ xuống gọi Bảo Ý của bọn tao là bà cô còn tạm được.”

Mâu thuẫn tích tụ lâu dài trong nháy mắt bùng nổ, trong sân ngoài sân đều căng thẳng. Mà giữa sự hỗn loạn, ánh mắt Chu Gia Thuật đột nhiên lộ vẻ tàn bạo, khi nghe thấy cậu ta nói bảo Lương Bảo Ý đuổi theo gọi anh trai, cậu đột nhiên phát bóng một cú thật mạnh, lúc cậu ta còn chưa kịp phản ứng, bóng đã đập thẳng tới mặt.

Bộp——

Xung quanh lập tức hít một hơi lạnh, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh mười mấy giây.

Quả bóng tennis xoáy tròn lao về phía đầu cậu ta, cậu ta căn bản không kịp tránh. Cơn đau nhói tức thì khiến cả người choáng váng, cậu ta lảo đảo một chút, theo bản năng ôm đầu, hoa mắt chóng mặt, ngay sau đó là cảm giác nhục nhã và giận dữ. Cuối cùng cậu ta cũng không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, máu xông lên não, xách vợt chạy tới.

Đám người sau lưng cậu ta lập tức cũng không nuốt trôi cục tức này, cùng nhau vây lên.

“Mẹ mày kiếm chuyện à?”

“Đéo muốn sống nữa rồi đúng không!”

Trong mắt Từ Hành Tri lộ rõ vẻ háo hức, miệng còn không quên khiêu khích: “A a a đánh người rồi, vch, học sinh lớp 17 vô văn hóa vậy sao? Thua thì chơi xấu quay ra đánh người à? Khinh thường lớp 8 và lớp 13 bọn tao không có ai chắc?”

Mấy bạn nữ sợ con trai lớp mình bị Triệu Lỗi đè đánh, vừa mất mặt vừa xấu hổ, lập tức hét lên: “Uầy, nếu để Triệu Lỗi đánh học sinh giỏi của chúng ta bị thương, sau này lớp 8 và lớp 13 ra đường sẽ bị người ta cười rụng răng mất.”

Mấy bạn nam nào nghe lọt tai, lập tức cũng vây lên.

Nhưng ai ngờ, vợt của Triệu Lỗi còn chưa chạm vào Chu Gia Thuật, đã thấy Chu Gia Thuật tự đấm vào hốc mắt mình một cú, sau đó liếc mắt nhìn Từ Hành Tri, vớ lấy vợt đập tới. Từ Hành Tri cực kỳ ăn ý la lớn: “Má nó, mày đánh bạn tao, học sinh giỏi nhà tao bị mày đánh hỏng não mày đền nổi không? Tao đánh chết con mẹ mày.”

Đám người đứng xem phía trước lập tức ngơ ngác, nhìn Triệu Lỗi rồi lại nhìn học sinh giỏi, rồi nhìn Từ Hành Tri đang kêu gào rất chân thật, hồi lâu sau, nghiến răng một cái, kệ mẹ nó, đánh thì đánh, muốn đấm thằng này lâu rồi.

Bên ngoài còn rất nhiều người không rõ tình hình, tưởng rằng Triệu Lỗi đánh Chu Gia Thuật, lập tức giận dữ ngút trời: “Triệu Lỗi mẹ nó mày bị điên à, ngày thường mày ra vẻ quen rồi nên thật sự tưởng mình là nhân vật ghê gớm à?”

Triệu Lỗi bị đánh đến mức không đứng thẳng được, vẻ mặt tức tối, gào lên: “Có bị bệnh không? Đm… tao… mẹ kiếp, tao phục rồi. Chu Gia Thuật bố… giết… chết… a a… điên rồi, đều là lũ điên!! Giày tao, giày rơi rồi, đm đm đm!! Bọn mày… đợi đấy hết cho tao…”

Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, người thì tranh thủ đánh người, người thì hò hét, người thì xô đẩy, cho đến khi thầy thể dục đến thổi còi mấy tiếng thật to, cầm loa hét lớn mấy câu: “Làm gì đấy? Tất cả làm gì đấy? Điên hết rồi đúng không?”

Khung cảnh mới từ từ lắng xuống, cả đám nhao nhao bắt đầu đổ lỗi.

“Thưa thầy, là Triệu Lỗi, cậu ta chơi không đẹp.”

Đám Triệu Lỗi lập tức không chịu: “Mẹ kiếp mày dám ăn nói xằng bậy nữa thử xem?”

“Thầy xem thầy xem, chính là cái kiểu này, woa… đáng sợ quá, như lưu manh ấy.”

Từ Hành Tri càng nói càng hăng, tố chất diễn viên bùng nổ, Oscar nợ cậu ấy một tượng vàng, cậu ấy nói một cách đầy cảm xúc: “Học sinh giỏi nhà chúng em đáng thương quá đi! Ôi trời ơi trời ơi trời ơi, mắt sưng hết cả lên rồi. Triệu Lỗi cậu ra tay cũng nặng quá vậy, chẳng qua cậu ấy không nói được nên không thể nói xin lỗi cậu, tớ nói thay được chưa?”

“Xin lỗi cái cọng lông, có vài người ngày thường quen làm trời làm đất rồi, thật sự coi trường học là do nhà mình mở à! Tự mình xông lên đánh người còn có lý à?”

Vừa nói vậy, xung quanh suýt chút nữa lại cãi nhau.

Thầy thể dục thấy tình hình sắp mất kiểm soát, đành phải gọi Sát Thiên Đao đến.

Sát Thiên Đao kéo những người liên quan chính đến văn phòng, cả đám mấy chục người, lớp 8 và lớp 13 vây quanh hai học sinh giỏi, căn bản không sợ. Ngày thường Triệu Lỗi bắt nạt người khác không ít lần nên lúc này cả đám làm loạn không hề có gánh nặng tâm lý. Mở camera giám sát lên xem, cái camera cổ lỗ sĩ tám trăm năm trước của trường, độ phân giải quá kém, người lại đông nghịt, căn bản không nhìn rõ màn khiêu khích của Chu Gia Thuật và Từ Hành Tri, cũng không thấy cú đấm Chu Gia Thuật tự đấm vào mình, chỉ thấy đám người Triệu Lỗi hung hăng lao về phía Chu Gia Thuật.

Sát Thiên Đao liếc nhìn Chu Gia Thuật đang yên lặng đứng đó, vết tích trên khuôn mặt điển trai kia rất bắt mắt, rồi lại nhìn Triệu Lỗi đang nhảy nhót thề thốt kêu oan: “Bạn ấy đánh em, rồi bạn ấy thương tích mình đầy, em thì ở đây nhảy nhót tưng bừng? Sao em không nói là tôi đánh em đi.”

Triệu Lỗi hung hăng mắng một câu “cmn”, sau đó Sát Thiên Đao thật sự tát cho cậu ta một cái: “Nói năng cho cẩn thận.”

Triệu Lỗi tự biết bị gài bẫy, nhưng vẫn không nuốt trôi cục tức, vội nói: “Chính là nó, nó cố ý. Thầy ơi, vãi sao thầy không tin, nó vì Lương…” Nói đến đây, Chu Gia Thuật đột nhiên ngước mắt, nhướng mày một cái đầy lạnh lùng và tàn nhẫn, ý là: Nói đi, có gan thì nói đi!

Chỉ cần nói ra, Chu Gia Thuật thừa nhận tự biên tự diễn thì có làm sao.

Triệu Lỗi lập tức toát mồ hôi lạnh, nghẹn ứ lại, cậu ta cúi đầu, dáng vẻ cuối cùng cũng nhận lỗi.

Nếu cậu ta nói rõ là Chu Gia Thuật gây sự vì Lương Bảo Ý, vậy không khác nào định tội cậu ta quấy rối Lương Bảo Ý trước đó.

Sát Thiên Đao dạy dỗ đám Triệu Lỗi một lượt, ghi lỗi phạt và bắt viết kiểm điểm, những người khác chỉ phê bình bằng lời. Lúc cả đám hùng hổ đi ra, mấy cậu trai lớp 17 đều lộ vẻ ấm ức, còn lớp 8 và lớp 13 lại mang dáng vẻ đánh thắng trận bị dạy dỗ cũng vẻ vang.

Mọi người đều rất vui vẻ.

Chỉ có Bảo Ý đột nhiên xông tới, đẩy đám người ra túm lấy Chu Gia Thuật, hốc mắt đỏ hoe, đau lòng đưa tay chạm vào vết thương của Chu Gia Thuật: “Triệu Lỗi đâu? Cậu ta có bị bệnh không vậy.”

Trông cô như muốn xắn tay áo đánh người.

Chu Gia Thuật kéo cô lại, đột nhiên giơ tay ra hiệu: Không sao, cũng không đau lắm, chỉ là đầu hơi choáng, mắt hơi căng, còn hơi buồn nôn.

Bảo Ý giật mình, vội vàng đỡ lấy cậu: “Hả? Hay là chúng ta đi khám nhé?”

Cuối cùng Chu Gia Thuật cũng cười: Theo như phim truyền hình thì cậu nên hôn tớ một cái.

Đầu óc Bảo Ý lập tức cứng đờ, ngước mắt nhìn cậu với vẻ không thể tin nổi: “Cậu bị đánh ngu người rồi à?”

Cô đưa tay sờ trán cậu.

Yết hầu Chu Gia Thuật khẽ nhấp nhô, hơi nghiêng đầu đi.

Mặt Từ Hành Tri bị dính đầy bụi, lúc này đang cau có lau lau, ghé lại gần hỏi một câu: “Anh Thuật nhà chúng ta nói gì đấy, cái vẻ mặt x**n t*nh dạt dào này, đánh đã tay rồi à!”

Nói xong thì ôm vai Chu Gia Thuật, nhìn Bảo Ý: “Anh Thuật nhà cậu đúng là to gan xấu bụng mặt dày đấy!”

Bảo Ý lườm cậu ấy: “Cút, cậu mới mặt dày ấy.”

Từ Hành Tri ra vẻ xui xẻo “xí” một tiếng với cô, mắng một câu “cấu kết làm bậy” rồi đi.

Chu Gia Thuật không nhịn được mà cong môi, tay đặt lên vai cô, vỗ nhẹ một cái, ý là: Về lớp thôi.

Bảo Ý đi sóng vai với cậu, vừa đi vừa nói: “Cậu đúng là làm người ta tức chết mà, sớm biết thế tớ đã không nói với cậu rồi. Tớ không nói chính là sợ cậu như vậy, may mà cậu không sao, nếu cậu có chuyện gì…”

Triệu Lỗi từ phía sau đi qua, mấy người nhỏ giọng chửi một câu: “Đồ câm điếc.”

Tai Bảo Ý thính, cô lập tức quay người lại, giơ tay chỉ: “Cậu nói lại lần nữa thử xem?”

Vẻ mặt lạnh lùng của cô trông hơi đáng sợ.

Nhưng cái người vừa nheo mắt đã lập tức toát ra sát khí, đang bẻ ngón tay răng rắc phía sau cô càng đáng sợ hơn. Người này cậy học giỏi thể chất tốt, ra tay lại nặng, bụng dạ còn đen tối hơn, cả đám không muốn gây chuyện nên lập tức im lặng, không nói nữa.

Bảo Ý tức tối quay người lại, biểu cảm của Chu Gia Thuật lập tức chuyển sang vô tội chỉ trong một giây, cậu cúi đầu, im lặng ra hiệu: Tớ không sao, đừng giận nữa.

Anh Thuật trong mắt Bảo Ý: Anh bạn trúc mã đáng thương vô tội yếu đuối lại xinh đẹp của tôi~~

Bình Luận (0)
Comment