Beta: Dép
Bảo Ý đau lòng chết đi được, mặc dù cô thật sự rất ghét Triệu Lỗi, hận không thể tự mình đánh cậu ta, nhưng nếu Chu Gia Thuật bị thương, cô thà nhịn cục tức đó.
Sau khi về lớp, cô chỉ lo lắng cho vết thương của cậu, tiện thể mắng Triệu Lỗi, đến trước tiết cuối mới đột nhiên nhớ ra lời Từ Hành Tri.
Thế là nhân lúc giờ ra chơi, cô không nhịn được lén lấy điện thoại ra hỏi Từ Hành Tri: [Hai cậu lén lút làm gì thế, Triệu Lỗi tức đến vậy.]
Từ Hành Tri cũng không giấu giếm, hớn hở kể lại.
Cuối cùng đánh giá một câu: [Tớ đoán Triệu Lỗi tức chết mất, nó biết bị gài bẫy rồi, nhưng hoặc là nó ngậm bồ hòn làm ngọt, hoặc là thừa nhận chính nó quấy rối cậu trước. Đằng nào chúng ta cũng lời. Thật ra tớ nghĩ anh Thuật nhà cậu hy vọng nó thừa nhận hoặc kích động tự nói ra hơn. Thầy cô mà điều tra, chắc nhiều bạn nữ sẵn lòng làm chứng lắm, nước bọt chắc cũng đủ dìm chết nó.]
Đáng tiếc là Triệu Lỗi không có gan đó.
Chu Gia Thuật và Từ Hành Tri chủ động nói thì rất khó đạt được hiệu quả này, bằng không cậu ta chối bay chối biến, bọn họ lại tự thừa nhận là cố ý gây sự, chuyện này sẽ thành bị động.
Nhưng may là cũng coi như hả giận.
Bảo Ý lo lắng thì lo lắng, tức giận thì tức giận, vẫn không nhịn được lén nói với Chu Gia Thuật: “Thuật, cậu thật sự siêu đẹp trai luôn.”
Mặc dù không nói gì, chỉ đứng đó thôi nhưng khí thế cũng đè bẹp thằng ngốc Triệu Lỗi gấp đôi.
Hơn nữa với cái kiểu sĩ diện chết người của Triệu Lỗi, chắc phải tức mấy ngày liền.
Còn chưa tan học, Liêu Đình Đình đã lén lút nói với Bảo Ý rằng cái hốc cây – kun của trường đăng mấy dòng tỏ tình rồi, không phải kiểu tỏ tình, chỉ đơn thuần khen học sinh giỏi đẹp trai vãi ò.
Có lẽ là tích lũy thù oán với Triệu Lỗi đã lâu, nên giờ nhìn kiểu đẹp trai chính thống và học giỏi như Chu Gia Thuật càng thuận mắt hơn.
Đánh bóng đẹp trai, dáng vẻ phản kích Triệu Lỗi càng đẹp trai hơn, ngay cả vết bầm tím trên mắt cũng trông đẹp trai chết người.
Đến nỗi lúc về nhà, Bảo Ý cứ nhìn chằm chằm cậu trên xe buýt.
“Đúng là… đẹp trai.” Biểu cảm Bảo Ý vô cùng chân thành.
Nhưng người bình thường nào lại nhìn chằm chằm người khác rồi khen đẹp trai như vậy.
Giờ cao điểm buổi tối, trên xe buýt toàn người, hai người đối diện nhau chen chúc trong góc, cô như vậy, khiến những người xung quanh không nhịn được cũng liếc mắt nhìn cô. Đứa bé này trông ngoan ngoãn đáng yêu, nói chuyện thì lại mạnh dạn.
Chu Gia Thuật hơi nghiêng đầu làm vẻ kháng cự, nhưng người này vẫn không hề kiêng dè, thế là cậu đành đưa tay nhẹ nhàng che mắt cô, ý là: Đừng nhìn nữa.
Thấy cậu hiếm khi ngại ngùng như vậy, Bảo Ý lại không nhịn được cười: “Nhìn một chút cũng không được à, keo kiệt vậy.”
Giọng điệu mang ý trêu chọc càng thêm rõ ràng, dáng vẻ được voi đòi tiên quá đáng.
Chu Gia Thuật liếc cô một cái, thu tay lại, hào phóng cho cô nhìn.
Nhìn đi, nhìn kỹ vào, nhìn sát vào, tớ muốn xem xem, cái mặt dày của cậu chịu được bao lâu.
Cậu hơi cúi đầu, ghé sát mặt cô.
Hai người đối diện nhau, mắt chạm mắt, ban đầu Bảo Ý còn thích thú nhìn, nhìn một lúc rồi bắt đầu ngơ ngác, người quá đỗi quen thuộc, nhìn lâu rồi lại bỗng sinh ra cảm giác xa lạ.
Sự chú ý cũng bắt đầu không tập trung, đầu óc cô không ngừng lan man, nhớ tới giấc mơ không đầu không đuôi kia. Trong mơ lúc cậu ghé lại gần, hình như cũng gần như thế này. Cô lại nhớ tới một câu thoại quái lạ kia: Hai người nhìn nhau quá năm giây, không phải muốn đánh nhau, thì là muốn hôn nhau.
Hô hấp của Bảo Ý đột nhiên trở nên khó khăn, lần này đến lượt cô mất tự nhiên, hơi nghiêng đầu, dùng trò đùa che giấu sự bối rối: “Không biết còn tưởng hai đứa mình chuẩn bị đánh nhau. Cậu biết không, hai con chó nhỏ của hai bà hàng xóm nhà tớ cứ hay trừng mắt nhau như vậy.”
Chu Gia Thuật không trả lời, ánh mắt vẫn rơi trên người cô, sự bối rối thoáng qua của cô bị cậu bắt được, thế là thích thú nhìn cô một giây làm tám cử động nhỏ.
Hai con chó nhỏ nhà hàng xóm còn l**m nhau nữa kìa, cậu im lặng nghĩ.
Đến trạm, Bảo Ý vui vẻ xuống xe, Chu Gia Thuật đi theo sau, một tay nắm dây đeo cặp sách, khẽ cười một tiếng.
Vừa xuống xe, không khí trong lành ùa tới, hoa quế ven đường tỏa hương thơm dịu, những người bán hàng rong cách đó không xa đang rao hàng. Dòng người tấp nập, con phố quen thuộc, mọi thứ quen thuộc, cô chạy hai bước, quay đầu lại đi lùi, cười híp mắt nói: “Tiểu Thuật, chúng ta quen biết nhau mười bảy năm rồi, siêu lắm đúng không.”
Mười bảy năm, là hơn 6.200 ngày, là hơn 148.000 giờ. Trong quãng thời gian dài đằng đẵng này, thời gian họ ở bên nhau, thậm chí còn nhiều hơn bố mẹ rất nhiều lần.
Chu Gia Thuật cười, khẽ gật đầu.
“Ước gì có thể cứ như vậy mãi.” Cô khẽ nói: “Mãi mãi mười bảy tuổi thì tốt biết bao.”
Không đứa trẻ nào không mong lớn lên, cô cũng không ngoại lệ, Chu Gia Thuật biết, chỉ là gần đây không hiểu sao cô có chút lo lắng về mối quan hệ của hai người.
Cô hy vọng mọi thứ đừng thay đổi, họ có thể làm bạn thân mãi mãi, có thể cứ tiếp tục như vậy mãi mãi, như hình với bóng, thân mật vô cùng, không phân biệt thứ gì.
Nhưng họ đều sẽ lớn lên, hơn một năm nữa sẽ bước vào kỳ thi đại học, hướng về một nơi xa xôi chưa biết trước. Nếu may mắn, họ có thể thi đậu cùng một trường đại học, nhưng cuối cùng sẽ ngày càng đi xa nhau.
Huống chi, cậu đã thay đổi từ lâu rồi.
Ánh mắt cậu nhìn cô không còn trong sáng vô tư, không còn cam tâm chỉ giữ mối quan hệ bạn bè.
Muốn nhiều hơn…
Lòng tham sẽ nuốt chửng mọi cảm xúc, ví như bây giờ, cô nhắm mắt đón gió, ngửa đầu cảm nhận thiên nhiên, tận hưởng cảm giác an toàn mà tất cả những điều quen thuộc này mang lại, không hề phòng bị mà phơi bày mọi thứ của mình trước mắt cậu. Mà cậu như một tên trộm đáng xấu hổ, muốn chiếm hữu cô làm của riêng, muốn hôn lên đôi má và đôi môi vô tư lự của cô.
Càng đi về phía trước, đám đông càng trở nên dày đặc, Bảo Ý mở mắt, chậm rãi tụt lại mấy bước, đi sóng vai với cậu, thương lượng: “Chúng ta đi ăn lẩu đi! Tớ mời cậu.”
Tiền tiêu vặt cuối tuần của cô vẫn chưa dùng hết, còn tích góp được một ít tiền tiêu vặt, bây giờ cô là một người giàu có.
Chu Gia Thuật liếc nhìn cô, lắc đầu, ra hiệu: Không muốn, tớ muốn về nhà, buồn ngủ.
Cậu không muốn đi ăn cơm cùng cô, thậm chí không muốn ở cùng cô.
Yêu sẽ nảy sinh một loạt cảm xúc, ví như bất mãn và phiền muộn.
Cái thứ khát khao thân mật nhưng lại sợ thân mật, muốn bày tỏ lại không thể giãi bày tâm tư, giống như quả bóng bay ngày càng căng phồng, cảm giác như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Bảo Ý “a” một tiếng, nhạy cảm nhận ra cảm xúc của cậu đột nhiên thay đổi, thế là cúi đầu nhìn cậu: “Cậu sao vậy, không vui à?”
Trước đây Bảo Ý là người hiểu cậu nhất, cậu im lặng, bướng bỉnh, cảm xúc thu vào trong, không thích biểu lộ ra ngoài, nhưng Bảo Ý vẫn hiểu.
Nhưng bây giờ thì cô cũng không nói rõ được.
Cậu thay đổi rồi.
Cậu chính là thay đổi rồi.
Chu Gia Thuật nghiêng đầu nhìn cô một cái, ngược lại biết rõ tại sao cô không vui.
Im lặng mấy giây, cậu vẫn không nỡ cứ để mặc cô như vậy, thế là đưa tay làm thủ ngữ: Không có gì, chỉ là buồn ngủ thôi. Hay là cậu trông tớ đi ngủ đi, tớ không ngại cậu ngồi đầu giường tớ ăn cơm đâu.
Bảo Ý nhìn cậu một cái với vẻ mặt khó nói: “Dạo này cậu nói năng linh tinh quá.”
Cậu cười một tiếng, không trả lời.
Không thể làm, còn không thể nói, nghẹn chết mất.
Thật ra cũng không phải là không thể nói thích, chỉ là… không có cơ hội thích hợp.
Cậu lại nhìn cô một cái, cái nhìn đó tình sâu ý đậm. Cậu hy vọng cô có thể xuyên qua đôi mắt cậu nhìn thấu sự mong đợi và vọng tưởng trong lòng cậu, cho cậu một chút ám hiệu hoặc đáp lại.
Thật ra cậu cũng muốn giống Ngô Trạch, trực tiếp đưa thư tình cho cô, rồi hỏi một câu, có muốn ở bên tớ không.
Nhưng Ngô Trạch bị từ chối, cậu ta sẽ không mất gì cả.
Nếu bản thân bị từ chối, cậu sẽ mất đi một người bạn.
Thật ra cậu đã mất người bạn này từ lâu rồi, từ khi cậu nảy sinh ý đồ xấu, họ đã định trước không thể làm bạn được nữa.
Không có người bạn nào sẽ vừa nhìn nhau vừa âm thầm nghĩ đến chuyện hôn đối phương. Không có người bạn nào sẽ có phản ứng khi nắm tay, ôm và vô tình chạm vào cơ thể. Càng không có người bạn nào “làm bậy” trong mơ.
Yết hầu Chu Gia Thuật khẽ di chuyển lên xuống, đau khổ nhắm mắt lại.
Bởi vì liếc mắt đưa tình với kẻ mù, người kia ngơ ngác nhìn lại cậu, hỏi một câu: “Mắt cậu sao vậy, có phải vẫn còn đau không?”
Đau cái đầu nhà cậu. Chu Gia Thuật đưa tay lên, vò mạnh một cái trên đầu cô, rồi múa tay: Về nhà, cậu tự đi ăn đi.
Giờ tan làm của bố mẹ hai nhà đều không cố định, hai người rất ít khi có cơ hội ăn tối ở nhà.
Nói xong, Chu Gia Thuật sải bước trên đôi chân dài, rất nhanh đã biến mất.
Bảo Ý ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu mấy giây, rồi mới chậm rãi có chút thất vọng đi tìm chỗ ăn cơm.
Cả dãy phố trước cổng, Bảo Ý đã ăn hết rồi, cô đi từ đầu phố đến cuối phố cũng không nghĩ ra muốn ăn gì.
Lúc ở cùng Chu Gia Thuật thì luôn luôn thèm ăn, lúc ăn một mình lại đột nhiên chẳng còn chút khẩu vị nào.
Bảo Ý âm thầm mắng, chẳng lẽ Chu Gia Thuật rất đưa cơm à?
Được thôi, quả đúng là “sắc đẹp cũng có thể làm no bụng”.
Nhưng chắc chắn còn có nguyên nhân khác, mặc dù cô nhất thời cũng không nghĩ ra.
Cô lấy điện thoại ra, buồn chán lướt hai cái.
Trong nhóm lớp vẫn còn đang bàn tán về Triệu Lỗi, nói hôm nay cậu ta về lớp rất gắt gỏng, còn bị mấy bạn nữ trong lớp cười nhạo. Cậu ta tức giận cầm sách đánh người ta, kết quả bạn nữ kia cũng không phải là người nhẫn nhịn, trực tiếp đánh trả lại. Cậu ta ra oai bị dập tắt khí thế, thấy không xong, trực tiếp xách ghế đi tới.
Chiến trường sắp bùng nổ, nhưng đoán chừng Triệu Lỗi chỉ là muốn dọa người ta, vớt vát chút thể diện đang lung lay của mình. Ai ngờ giờ ra chơi thầy chủ nhiệm đến tìm người, vừa hay bắt gặp, lôi cậu ta ra mắng một trận, rồi mời phụ huynh ngay tại chỗ. Không lâu sau mẹ cậu ta đã đến trường, kết quả mẹ Triệu là một thùng thuốc nổ, vừa đến đã cho con trai hai cái bạt tai, thầy giáo kéo cũng không kịp…
Liêu Đình Đình còn lén lút gửi cho cô ảnh chụp trộm Triệu Lỗi bị tát.
[Ác nhân tự có ác nhân trị mà!]
Bảo Ý trợn mắt há mồm một lúc, căm giận với Triệu Lỗi cũng tan biến.
Nhưng vẫn đau lòng Chu Gia Thuật bị đấm một cú.
Liêu Đình Đình đi làm bóng đèn cho buổi tiệc xem mắt của chị họ, lúc này chị họ và đối tượng đang trò chuyện, cậu ấy ăn no rồi, trốn chơi điện thoại, tiện thể mắng với Bảo Ý một câu: [Trước khi đến chị họ tớ còn không biết người xem mắt là ai, nên mới lôi tớ theo, định nếu không ổn thì lấy cớ chuồn. Ai ngờ đâu xem mắt đúng nam thần thời thiếu nữ của mình. Nam thần không phát tướng cũng không hói đầu, vẫn khí chất nho nhã nói chuyện cuốn hút, hai người nói chuyện chưa đến mười phút đã hoàn toàn quên mất tớ. Ánh mắt chị ấy nhìn người ta, như hổ đói vồ mồi ấy, tớ còn sợ chị ấy trực tiếp hôn luôn.]
Bảo Ý đọc mà buồn cười: [Sao ngày nào nhà cậu cũng có tiểu phẩm thế. Nhưng hổ đói vồ mồi là ánh mắt gì?]
Liêu Đình Đình: [Thì cứ nhìn chằm chằm đầy nóng bỏng ấy, ánh mắt phát sáng nhìn đến ngây người.]
Sắc mặt Bảo Ý bỗng cứng đờ, không khỏi nhớ tới dáng vẻ mình nhìn Chu Gia Thuật trên xe buýt vừa nãy, hình như cậu có chút khó xử, hơi nghiêng đầu đi.
Cô vốn cảm thấy là do da mặt cậu mỏng, lúc này không khỏi lại cảm thấy có phải ánh mắt mình quá nóng bỏng hay không.
Nhưng rõ ràng cậu cũng thường xuyên nhìn chằm chằm cô mà…
Bảo Ý nghĩ miên man, đã đi quá hai con phố, ngẩng đầu lên, thấy một tiệm đồ ngọt mới hoàn hồn.
Bảo Ý rất thích bánh ở ăn tiệm này, nhưng lại xa nhà, mỗi lần đều lười đến.
Cho nên Chu Gia Thuật thường xuyên đến mua giúp cô. Dường như cậu làm gì cũng rất kiên nhẫn, chưa bao giờ cảm thấy chuyện gì phiền phức.
Bảo Ý nhớ nhân viên trong tiệm đều quen biết hai người họ. Có khi cô và Chu Gia Thuật cùng đến, nhân viên sẽ cười trêu một câu: “Hôm nay em gái cũng đến à?”
Họ tưởng hai người là anh em ruột.
Có lẽ cảm thấy chỉ có anh trai ruột mới có thể chu đáo và chịu khó như vậy.
Bảo Ý đi vào, gói mấy hộp đồ ngọt, không đi ăn cơm mà về thẳng nhà, đi đến trước cửa nhà cậu, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn bấm chuông.
Trong mười mấy giây chờ đợi, cảm xúc của Bảo Ý rất phức tạp, dường như cảm thấy cô đơn, vắng lặng, rầu rĩ, và một loạt cảm xúc không nên xuất hiện.
Có lẽ là không ngờ có một ngày Chu Gia Thuật cũng có lúc không muốn làm gì chỉ muốn về nhà ngủ. Một mình cô, giống như người què mất đi cây gậy của mình vậy, mất mát, đau khổ, còn có chút luống cuống.
Cửa mở, Bảo Ý ngẩng đầu nhìn cậu, rất lâu sau mới nói một câu: “Chẳng phải cậu không ngại tớ ăn cơm ở đầu giường cậu sao?”
Chu Gia Thuật: “…”
Được được được, đúng là tổ tông.
Cậu bất lực múa tay: Đùa cậu thôi, cậu còn tin thật.
Cô không tin, cô chỉ là… buồn.
Bảo Ý đột nhiên nhắm mắt lại, kìm nén xúc động muốn khóc.
Giả vờ bình tĩnh tự nói: “Tớ ghét cậu.”
—
Thuật: (Nói gì vậy? Không hiểu, hôn một cái.)