Beta: Dép
Cứ đường hoàng nói ra vậy sao?
Bảo Ý ngơ ngác nhìn cậu, trong mắt toàn là vẻ khó tin, như thể mới quen cậu ngày đầu tiên.
Chút quyền chủ động vừa giành lại được lập tức bị cướp mất.
Trong đầu Bảo Ý chỉ có một ý nghĩ: Thật sự là… quá không biết xấu hổ!
Cô đột nhiên giơ tay đập cậu hai cái, cảm thấy chưa hả giận, tiện tay cầm lấy dây cáp bên cạnh quấn quanh tay cậu: “Im miệng, không cho cậu nói.”
Nhỏ giọng mắng: “Thật muốn báo cảnh sát bắt cậu lại.”
Chu Gia Thuật chưa từng cảm thấy bị mắng cũng là một chuyện khiến người ta vui vẻ đến vậy.
Điều đó có nghĩa là… cô không muốn tránh mặt cậu.
Bảo Ý à.
Cậu thầm gọi tên cô, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn một chút.
Bảo Ý vừa ngước mắt nhìn cậu, lập tức bị ánh mắt cậu dọa sợ, cô lại giơ tay che mắt cậu: “Không được nhìn.”
Nói xong cô mới phát hiện mình phản ứng thái quá, nhưng… ánh mắt đó thật sự rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến cô hoảng sợ.
Cậu khẽ nhếch môi, nhưng không giãy giụa.
Sau đó Bảo Ý lại không biết tiếp theo nên làm gì, nên cứ im lặng nhìn cậu một lúc.
Suy nghĩ rối bời, cảm xúc lên xuống, chẳng thể nào nghĩ thông được điều gì.
Lối đi này quá xa lạ đối với cô.
Cậu cũng không phản kháng, yên lặng đứng đó, bị cô che mắt, tay cũng bị trói, người hơi khom xuống, phối hợp với động tác của cô. Cậu không dám manh động, như thể sợ quấy nhiễu cô, giấc mơ này sẽ tỉnh giấc.
Bảo Ý nhìn cậu một lúc, thấy môi cậu bị cắn đến nỗi hơi ửng đỏ, cô không nhịn được lại mím môi, đột nhiên có chút hiểu tại sao cậu lại hôn cô.
Lúc nhắm mắt lại như vậy, cô có thể không chút kiêng dè đánh giá cậu, dường như thật sự dễ khiến người ta nảy sinh ý đồ xấu.
Nhưng… nhưng sao có thể hôn thật chứ.
Một lát sau, Bảo Ý buông cậu ra, hơi cúi đầu với vẻ mất tự nhiên: “Cậu không được… không được nói, cũng không được nhìn tớ.”
Phải mất khá lâu cô mới sắp xếp được một câu như vậy.
Chu Gia Thuật yên lặng đứng đó, thật sự không nhúc nhích, nhưng Bảo Ý không nhìn cậu cũng có thể cảm nhận được sự cô đơn của cậu, cô lại lập tức mềm lòng. Cô tức giận đến phát điên còn có thể cãi nhau vài câu, cậu không nghe cũng phải nghe, cũng không cho cậu dùng thủ ngữ, cậu thật sự không biết phải làm sao.
Thế là Bảo Ý lại ngẩng đầu, giọng cũng dịu lại: “Không được nói… nói cái đó.”
Ý là có thể nói những điều khác.
Chu Gia Thuật thì lại rất biết điều, cậu hiểu chuyện gì cũng không nên làm quá, chỉ cần cô không ghét cậu, thì cậu lùi một bước cho cô chút không gian trái lại sẽ tốt hơn.
Cậu mỉm cười, lật tay tháo dây cáp vứt sang một bên, giơ tay ra hiệu: Tớ mua lại đồ ngọt và bánh kem cho cậu rồi.
Bảo Ý đã thấy túi đồ trên bàn, cô gật đầu.
Vừa định đi tới thì Chu Gia Thuật giữ cô lại: Ăn cơm xong rồi ăn.
Bảo Ý “Ừ” một tiếng.
Chu Gia Thuật: Tối nay phải làm xong bài kiểm tra thử toán và bài tập vật lý, cậu làm thêm một bộ đề ngữ pháp tiếng Anh nữa đi.
Lúc này cậu vẫn khá bình thường, cuối cùng Bảo Ý cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thầy nói ngày mai sẽ giảng, nhưng đề hơi dễ với hai người, nên thời gian còn lại có thể ôn tập thêm tiếng Anh.
Bảo Ý gật đầu.
Chu Gia Thuật: Đến… phòng cậu?
Động tác tay của cậu hơi dừng lại, như thể do dự.
Bảo Ý có thể đoán được cậu đang nghĩ vớ vẩn gì.
Thế là cô đưa chân đá cậu một cái: “Không được nghĩ. Cậu… bình thường một chút, bằng không sau này… sau này cậu tự ngồi phòng khách làm bài đi.”
Có dọa nạt cũng không nỡ nói cậu tự về nhà làm đi!
Chút thấp thỏm của Chu Gia Thuật hoàn toàn tan thành mây khói, mặc dù mọi thứ còn hỗn loạn, cậu vẫn có cảm giác yên ổn như bụi đã lắng xuống.
Cậu gật đầu, cố gắng khiến bản thân nghiêm túc một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Bảo Ý: “…”
Tức chết đi được, nhưng lại không biết làm sao để trả thù.
Cuối cùng cô quyết định làm một đề để bình tĩnh lại, cô đi vào phòng, kéo ghế ra ngồi phịch xuống, lấy sách vở và đề kiểm tra ra, tập trung làm bài. Tiện thể để bày tỏ sự bất mãn của mình, cô vẽ một đường ranh giới —— cô đặt một chồng sách giữa hai người, cố ý ngăn cách.
Chu Gia Thuật đi vào theo cô, ngược lại cũng không nói gì, yên lặng ngồi xuống.
Trong phòng cô có chỗ ngồi riêng của cậu, hai người cách nhau gần nửa mét.
Lúc này chồng sách cao đến hai ba chục centimet.
Chẳng mấy chốc Thân Hủy đã về, Bảo Ý im lặng một lúc, vẫn ra ngoài nói một câu: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ nấu đồ ăn thanh đạm một chút được không ạ?”
Thân Hủy cười: “Biết rồi.” Rồi đưa cho cô một thỏi son dưỡng môi: “Đừng cắn nữa nhé.”
Thì ra lúc đi siêu thị bà vẫn nhớ.
Bảo Ý cảm động đến nỗi hai mắt sáng rực: “Cảm ơn mẹ ạ~”
Lúc về phòng tiếp tục làm bài tập, Bảo Ý thấy ánh mắt cậu liếc sang, cô thấy hơi ngại, vô thức lại muốn cắn môi nhưng cố nhịn, im lặng bôi son dưỡng môi. Tự mình bôi mà ngại ngùng, tai cũng đỏ bừng, cô thẹn quá hóa giận ném thỏi son vào hộc bàn, tiếp tục vùi đầu khổ sở làm bài.
Khóe miệng Chu Gia Thuật chưa từng hạ xuống, cảm thấy dáng vẻ cô miệng hùm gan sứa trói tay cậu rất đáng yêu, tức muốn trợn mắt rồi hậm hực làm bài cũng đáng yêu, lúng túng ngại ngùng liên tục mím môi, ánh mắt bối rối cũng đáng yêu, ngay cả lúc cúi đầu chăm chú làm bài tập cũng đáng yêu…
Bảo Ý thích làm toán, chìm đắm trong việc giải đề, làm đến quên cả trời đất, cũng không còn ngại ngùng nữa, cũng không cần phải nghĩ xem mình nên làm gì nữa.
Không biết.
Cái gì cũng không biết.
Bây giờ cô chỉ biết cách giải phương trình.
Mười mấy phút sau, Chu Gia Thuật đột nhiên đưa giấy cho cô. Vượt qua chồng sách giữa hai người, đẩy tới trước mặt cô.
Viết gì vậy?
Tò mò.
Nhưng Bảo Ý liếc một cái, kiên quyết đẩy trở lại.
Nhìn ánh mắt và biểu cảm của cậu cũng biết không phải thứ gì đứng đắn.
Đừng hòng phá hỏng đạo tâm của tôi, Bảo Ý nghiêm nghị nghĩ.
Chu Gia Thuật cũng không cố chấp, cậu mỉm cười lấy lại.
Lấy lại luôn rồi? Chả có tí kiên nhẫn nào cả. Bảo Ý lẩm bẩm tiếp tục làm bài tập. Thời gian lặng lẽ trôi, tiếng mẹ xào rau bị tường ngăn cách trong không gian mơ hồ, dưới lầu có tiếng trẻ con nô đùa, dường như có thể nghe thấy tiếng chuông trường tiểu học địa phương cách đó rất xa.
Nhưng hai người gần trong gang tấc, lại bị sự yên tĩnh bao quanh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, và tiếng đầu bút ma sát trên giấy.
Lúc Bảo Ý làm xong một đề, cậu vẫn còn hai câu.
“Hôm nay cậu làm chậm quá.” Cuối cùng Bảo Ý cũng chịu mở miệng.
Sau đó cậu mới đưa giấy cho cô.
Lần này Bảo Ý không từ chối nữa, cúi đầu nhìn một cái.
Cậu viết: Có thể cho tớ một danh phận không?
Quả nhiên không phải thứ đứng đắn gì.
Bảo Ý lại như bị bỏng, lập tức ném trả lại cho cậu.
Cô há miệng, vừa định nói gì đó, Thân Hủy gọi một tiếng: “Ăn cơm thôi.”
Bảo Ý thở phào như trút được gánh nặng, cô vốn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, đứng dậy đi ra ngoài cũng như chạy trốn.
“Đi rửa tay trước!” Thân Hủy thấy cô làm bài tập đến ngơ ngác, lại muốn ngồi thẳng vào bàn ăn nên vội vàng gọi một tiếng.
Bảo Ý đi đến bồn rửa tay trong bếp để rửa tay, Chu Gia Thuật cũng chậm rãi đi tới, ngoan ngoãn rửa tay cùng, lúc đưa tay hứng nước, cậu tiện thể gõ ngón tay vào mu bàn tay cô.
Bảo Ý đang chột dạ, bàn đập cậu “Bốp” một cái.
Chu Gia Thuật cười khẽ, lại gõ cô một cái.
Bảo Ý theo bản năng nắm chặt bàn tay đang quậy phá của cậu, Chu Gia Thuật lại thuận thế đan mười ngón tay vào nhau, khẽ nắm một cái.
Chạm vào rồi buông ra ngay, nhưng trong khoảnh khắc đó, Bảo Ý vẫn cảm thấy tim mình như rơi từ trên lầu xuống vậy.
“Ôi, hai đứa…” Thân Hủy thở dài một tiếng: “Như học sinh tiểu học ấy, đừng nghịch nữa, mau qua ăn cơm đi.”
Trái tim đang rơi của Bảo Ý khó khăn lắm mới bay lên, cô không nhịn được thở hắt ra một hơi, nuốt một ngụm nước bọt, để che giấu nhịp tim loạn xạ của mình.
Trong lòng nghĩ, mẹ không biết đâu, con sắp hư rồi.
Về phần hư như thế nào, Bảo Ý không biết, cô chỉ cảm thấy chuyện này không đúng, thậm chí đến tối nằm trên giường ngủ, cô vẫn cảm thấy không hiểu sao tim mình cứ đập loạn xạ.
Ăn cơm xong, Chu Gia Thuật cùng cô làm đề vật lý, cô làm hai trang đề ngữ pháp, Chu Gia Thuật làm hai bài đọc hiểu Ngữ văn, sau đó hai người chia nhau ăn một hộp bánh kem, lại ăn nửa quả dưa lưới, sau đó dì Tĩnh tan làm nên cậu về nhà. Trước khi đi còn nhìn cô một cái, vẫy tay tạm biệt, cậu nhìn đến mức Bảo Ý muốn đóng gói cậu rồi ném về nhà.
Người này đúng là mặt dày.
Sau khi cậu đi, Bảo Ý xem tivi một lúc, kênh thiếu nhi đang chiếu phim hoạt hình xưa —— Tom và Jerry.
Thân Hủy và bạn thân đang tám chuyện qua điện thoại: “Yêu sớm à? Vậy thì đúng là phải hướng dẫn cẩn thận, trẻ con bây giờ ấy mà…”
Tim gan Bảo Ý run lên bần bật, mặc dù không phải nói về mình, nhưng cảm giác nhập vai cực mạnh.
Dù cô còn chưa định làm gì…
Thân Hủy đột nhiên liếc nhìn con gái mình, mỉm cười trêu một câu: “Con tớ vẫn còn xem Tom và Jerry đây này.”
Ý là: Con bé này quá trẻ trâu, không có nguy cơ yêu sớm.
Bảo Ý khẽ nhướng mày, trong lòng rầu rĩ phản bác, Tom và Jerry thì sao chứ? Già trẻ đều thích. Mẹ à, đánh giá người qua phim hoạt hình là không đúng, trông mặt mà bắt hình dong cũng không đúng đâu.
Tên họ Chu trưởng thành chững chạc ngoan ngoãn hiểu chuyện nào đó trong mắt mẹ, thật ra là một… người vô cùng vô sỉ, cậu ấy còn hôn trộm người khác, đáng sợ vô cùng luôn.
Bảo Ý mím môi, bôi son dưỡng môi lần thứ năm.
Mùi dâu tây, dính dính, bôi lên rất khó chịu, còn khó chịu hơn cả bị hôn.
Sao lại nhớ tới nữa.
Lương Bảo Ý!! Mày đang nghĩ cái gì vậy, dừng lại ngay.
Bảo Ý đột nhiên bật dậy, để xua đuổi những suy nghĩ lung tung trong đầu, cô nhiệt tình giúp mẹ lau nhà, lau kính, phân loại hết quần áo bẩn của cả nhà rồi bỏ vào máy giặt, sau đó lại bê hết cây xanh trong nhà ra xới đất tưới nước. Thân Hủy trợn mắt há hốc nhìn con gái siêu lười nhà mình đột nhiên siêng năng, hỏi cô bị điều gì k*ch th*ch. Vẻ mặt Bảo Ý nặng nề: “Mẹ ơi, con lớn rồi.”
Con thật sự lớn rồi. Đừng coi thường người xem Tom và Jerry.
Thân Hủy: “…”
Bà Thân đánh cho cô một cái, thế là Bảo Ý ngoan ngoãn yên tĩnh về phòng rửa mặt đi ngủ.
Cô vốn định ngủ rồi, đầu óc đã mơ màng, nhưng càng nằm càng tỉnh, trằn trọc, trở mình… lại nhớ tới Chu Gia Thuật.
—— Có thể cho tớ một danh phận không?
Danh phận gì chứ?
Bạn… bạn trai…?
Bảo Ý đột nhiên ngồi bật dậy, đau khổ nhíu mày.
Từ này gán lên người cậu, chẳng phải là quá quá quá kỳ lạ sao?
Lúc tin nhắn của Chu Gia Thuật đột nhiên gửi tới, Bảo Ý suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ, luống cuống mở khóa màn hình, nhìn thấy ảnh tự chụp của cậu, cô lại im lặng.
[Ý không ngờ]: [Xin người có chút liêm sỉ được không?]
[Thuật mà không làm]: []
Cậu chỉnh sửa ảnh tự chụp của mình, trên đó viết: Hàng xóm quyến rũ, online trò chuyện!
Hơn nữa trước giờ nickname của cậu luôn là [Chu], Bảo Ý dùng chữ cuối cùng trong tên mình để ghép thành nickname, thế là cậu cũng đổi nickname mới cho mình.
Còn ảnh đại diện của cô vừa được đổi thành ảnh Jerry chống cằm, thế là cậu cũng đổi thành ảnh Tom chống cằm.
Trông giống như ảnh đôi tên đôi.
Á! Chu Gia Thuật cậu muốn làm gì!
WeChat của hai người toàn là bạn bè chung và người thân đồng thời kết bạn với cả hai.
Bảo Ý gửi cho cậu một biểu tượng cảm xúc hành hung, cậu gửi lại một biểu tượng cảm xúc bị đánh.
Đúng là cảm giác bất lực như đấm vào bông.
[Ý không ngờ]: [Cậu mau đổi lại cho tớ.]
[Thuật mà không làm]: [Tại sao, chúng ta không phải bạn thân sao? Bạn thân là như vậy đó.]
[Ý không ngờ]: […]
[Thuật mà không làm]: [Cho nên có thể cho tớ một danh phận không?]
Bảo Ý hít sâu vài lần, không nhịn được hỏi: [Có phải cậu bị ma ám không? Có phải đầu óc nóng lên, nhất thời choáng váng, lỡ làm chuyện gì đó rồi không biết phải xử lý thế nào hay không?]
Cô cố gắng tìm lý do cho cậu, cố gắng xoay chuyển mối quan hệ của hai người trở lại.
[Thuật mà không làm]: [Không có, tớ rất tỉnh táo, là kết quả của sự suy nghĩ kỹ lưỡng. Dù đầu óc tớ có choáng váng đến mấy cũng không đến mức hồ đồ như vậy. Lương Bảo Ý, đừng trốn tránh.]
Bảo Ý vùi mình trong chăn, sắp nghẹt thở đến nơi, cũng không nghĩ ra rốt cuộc tại sao Chu Gia Thuật lại đột nhiên trở nên như thế này.
Một lát sau, Chu Gia Thuật lại gửi một tin nhắn: [Nếu thật sự không trả lời được, vậy thì cứ từ từ nghĩ. Chúng ta vẫn là bạn thân, đúng không?]
[Ý không ngờ]: [Ừ.]
Câu hỏi này thì dễ trả lời hơn nhiều.
Điều duy nhất Bảo Ý có thể khẳng định là, cô vĩnh viễn không muốn mất đi người bạn này.
[Thuật mà không làm]: [Tớ biết rồi, mặc dù chúng ta đã hôn nhau, nhưng chúng ta vẫn là bạn thân, ừm, tớ không sao.]
Bảo Ý phát điên: [Cậu mau thu hồi lại cho tớ!!! Thu hồi lại!!! Mau thu hồi lại!!!]
—
Thuật: Không sao đâu không sao đâu không——sao——đâu——(?)
Cậy được nuông chiều mà kiêu ngạo rồi Thuật ơi~~