Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 25

Beta: Lam Lam

Bảo Ý và Chu Gia Thuật đều khá tự giác trong việc học tập, mặc dù cũng không đến mức khắc khổ kiểu cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi, nhưng từ nhỏ đến lớn đều là những đứa trẻ tan học cái là tranh nhau ai làm xong bài tập trước rồi đi chơi, khiến bố mẹ rất yên tâm.

Mỗi lần thi xong, thi không tốt sẽ tự phê bình trước một lượt, rồi lại động viên và đốc thúc nhau, là một đôi bạn học vô cùng hợp ý, khiến cho bố mẹ đều không có nhiều cơ hội phát huy.

Bố mẹ hai bên cũng chẳng có cái tâm lý tha thiết mong con trai thành rồng, con gái hóa phượng, nên cũng hài lòng 120% với con mình.

Đương nhiên cũng đặc biệt tin tưởng chúng.

Ví dụ như bố mẹ chưa bao giờ lén lút qua kiểm tra xem có phải họ đang lười biếng không học hành gì không, ví dụ như thầy cô chưa bao giờ cảm thấy họ ngồi cùng bàn sẽ ảnh hưởng đến nhau.

Ngay cả Bảo Ý cũng cảm thấy, một học sinh toàn diện trừ việc không nói được như Chu Gia Thuật, cả đời này chắc sẽ không làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn.

Cho nên lúc này Bảo Ý không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

Hoá ra Chu Gia Thuật lại là người như vậy sao?

Cô đột nhiên cảm thấy có lẽ mình cũng không hiểu cậu đến thế.

Cậu không còn là học sinh giỏi cao lớn vĩ đại sinh ra để học hành trong mắt cô nữa rồi.

Bảo Ý nhìn ảnh đại diện và tin nhắn của đối phương, cô thậm chí còn nghi ngờ người ở đầu kia đã bị người khác chiếm xác.

Nhưng cuối cùng cô cũng không thể cho cậu một câu trả lời chắc chắn.

Cũng không phải là không thích cậu, chỉ là cảm thấy… mình dường như không hề biết thích là gì, yêu là gì.

Như vậy dù có cho cậu câu trả lời khẳng định, có lẽ cũng chẳng phải đáp án mà cậu mong muốn.

Trực giác mách bảo cô chuyện này rất quan trọng, cho nên không thể dễ dàng nói có hoặc không.

Thế là Bảo Ý thành thật nói một câu: [Thôi, cậu đừng hỏi nữa, để tớ nghĩ kỹ rồi sẽ tự nói với cậu.]

[Ý không ngờ]: [Về chờ thông báo đi!]

Rồi cô gửi cho cậu một biểu tượng cảm xúc “dừng lại”.

Cố gắng làm cho không khí không quá căng thẳng.

Chu Gia Thuật rất hiểu cô, cho nên càng hiểu phản ứng này của cô đã là kết quả tốt nhất trong dự đoán của cậu rồi. Đương nhiên cậu sẽ không ép cung cô tiếp nữa, nhưng lại cứ thấy thiếu thiếu, cậu bèn hỏi cô: [Vậy trước khi cậu nghĩ kỹ thì mình có thể nắm tay không?]

Bảo Ý chỉ muốn đánh cho cậu một trận, trong mấy giây cô im lặng cạn lời, cậu lại hỏi dồn: [Thế… còn được hôn không?]

Nói xong cậu liền thu hồi tin nhắn: [Thôi, tớ sao cũng được.]

Bảo Ý: …

Sao cậu vừa trút bỏ mặt mũi xuống cái là không có giới hạn gì thế.

Tức chết đi được. Bảo Ý đảo mắt mấy vòng, cố gắng tìm một cách trả thù.

Trong phòng Chu Gia Thuật có một chiếc loa bluetooth, tín hiệu rất mạnh, cách mấy tầng lầu vẫn tìm thấy. Trước đây Bảo Ý đã từng dùng điện thoại của mình để ghép đôi, lúc này đột nhiên nhớ ra, cô mở bluetooth lên kết nối thủ công rồi gửi cho cậu một bài Bát Nhã Mật Đa Tâm Kinh.

[Thuật mà không làm]: […]

Bảo Ý nằm sấp trên giường cười cả buổi, cuối cùng tốt bụng đổi cho cậu một bài hát ru.

[Ý không ngờ]: [Ngủ đi, đình chiến, không ai được nói gì nữa.]

Kết quả của việc hai người làm tổn thương nhau là, sáng hôm sau tiết đầu tiên, Chu Gia Thuật nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.

Cậu hiếm khi mất ngủ, cậu đã làm bài tập toán cả đêm, đến sáng mới ngủ được.

Đó quả thực là một hiện tượng lạ, dù sao thì rất nhiều người đều cảm thấy Chu Gia Thuật giống như một con robot, chưa bao giờ thấy cậu nói chuyện riêng trong lớp… đương nhiên cậu cũng không nói được. Tóm lại những cảm xúc vụn vặt, những tính khí nhỏ nhặt, sự uể oải lắt nhắt mà người bình thường có dường như chưa từng xuất hiện ở cậu.

Cảm xúc của cậu luôn rất ổn định, trạng thái của cậu luôn rất bình tĩnh, không nóng vội.

Nhân vật số một trong series “quả không phải người”.

Đây là lần đầu tiên cậu ngủ bù trước giờ học.

Học sinh giỏi cũng thức khuya à? Tối qua thức trắng cày đề đến quên cả trời đất rồi ư?

Tóm lại chắc chắn không phải thức trắng đêm chơi game.

Xung quanh có cả một đám người vây lại, lặng lẽ chiêm ngưỡng tư thế ngủ của học sinh giỏi.

Còn có người lặng lẽ trêu chọc: “Ai đã tháo pin của học sinh giỏi nhà ta ra vậy?”

Bảo Ý đi lấy nước nóng, về thấy đám người kia thì giật mình.

“Mọi người làm gì vậy?” Cô tỏ vẻ ngạc nhiên.

Liêu Đình Đình và Thư Niệm dựa lưng vào bàn mình, hơi khom người nhìn học sinh giỏi hàng sau gập tay gối đầu, ngón tay thon dài với những khớp xương đều đặn vòng qua sau gáy hơi co lại đặt trên đỉnh đầu, cảnh tượng này có chút giống phim thần tượng à nha.

Chỉ trong một giây trong đầu Thư Niệm liền loé lên tám cuốn tiểu thuyết học đường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Học sinh giỏi là phải đi với… đi với em gái ngọt ngào… Quào, tốt nhất vẫn là em gái thanh mai trúc mã ngọt ngào.”

Cậu ấy đang thuận miệng nói bừa được một nửa thì vừa hay nhìn thấy Bảo Ý, trong đầu lập tức hiện lên hai chữ: Tuyệt phối.

Thư Niệm nhướng mày với Bảo Ý: “Mau, giả vờ vô tình đụng vào người cậu ấy rồi nhân lúc cậu ấy đang mơ màng ngẩng đầu lên, bất cẩn ngã vào lòng cậu ấy đi, cho tớ no mắt một chút.”

Bảo Ý đã quen với mạch não của cậu ấy, cũng tùy tiện đáp: “… Vậy phải bất cẩn đến mức nào chứ.”

Thư Niệm “Chậc” một tiếng: “Tớ thấy cậu cứ mạnh mẽ yêu cầu một chút, học sinh giỏi chắc cũng sẽ phối hợp thôi. Thanh mai trúc mã đúng là đáng ship, thân thiết đến mức có thể không có ranh giới, nhưng thật sự không có ranh giới nữa thì lại dễ xảy ra chuyện lắm~~~”

Trước đây cũng thường có người trêu chọc họ, lúc đó Bảo Ý chỉ hiểu được một ý trong đó: Bởi vì họ là bạn tốt nhất, đối tác thân thiết nhất.

Đến bây giờ Bảo Ý mới chậm rãi nhận ra một chút… thông tin khác.

Bảo Ý: “…”

Cô cạn lời nhìn Thư Niệm một cái, trước đây cũng thường nghe cậu ấy lải nhải, nói những lời người khác không hiểu, nhưng có một điều cô rõ ràng, những thứ Thư Niệm xem, chẳng có mấy thứ trong sạch.

Cô cười trừ một cái: “Xin kiếu nhé.”

Thư Niệm bị phản ứng của cô chọc cười, nhoài lên người Liêu Đình Đình cười không ngừng: “Bảo Ý nhà chúng ta đúng là một em bé đáng yêu, thật muốn hôn cho cậu ấy khóc quá.”

Liêu Đình Đình bắt chước tiếng cười của vịt Donald, hai người thần kinh ôm nhau cười, để lại Bảo Ý một mình rối rắm.

Bây giờ cô không thể nghe được một chữ “hôn”.

Cô đặt bình giữ nhiệt đựng nước nóng của mình lên bàn, cũng đặt bình giữ nhiệt của Chu Gia Thuật về phía mình, hai chiếc bình một hồng phấn, một xanh dương nhạt.

Vì mua một tặng một.

“Từ xưa hồng lam đã là cp.” Thư Niệm như một NPC kích hoạt từ khóa, lẩm bẩm một câu.

Bảo Ý: “…”

Trước đây cũng như vậy, tại sao cô như thể giống như là đột nhiên mới chú ý đến nhỉ, là do dây thần kinh phản xạ của cô quá dài sao?

Nếu nói cô không nghĩ nhiều nên không để ý, nhưng Chu Gia Thuật ngày nào cũng nghe vậy, cậu đều suy nghĩ gì nhỉ?

Rồi vừa suy nghĩ vẩn vơ những thứ có có không không, vừa lại cùng cô ăn cơm, đi dạo, làm bài tập như chưa bình thường sao…

Tâm trạng cô phức tạp quá, ai cứu cô với.

Cuối cùng Chu Gia Thuật cũng đã tỉnh dậy, thật ra vốn cậu cũng không ngủ, xung quanh ồn ào, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ngủ trong lớp, đương nhiên không phải vì cậu thật sự rất tự giác, chưa bao giờ thức khuya ngủ gật, chỉ là yêu cầu của cậu với môi trường khi ngủ khá cao.

Trong phòng ngủ của cậu, bố mẹ thậm chí còn đặc biệt lắp thêm một lớp bông cách âm, rèm cửa cũng là ba lớp chống ánh sáng, ban ngày kéo rèm, trong phòng tối như đêm.

Bảo Ý không thích ở lâu trong phòng cậu, cảm thấy ngột ngạt, bất kể làm bài tập hay làm gì, phần lớn thời gian đều ở nhà cô.

Cậu ngồi thẳng dậy, day day thái dương, tiện thể xoa nhẹ hai cái, liếc mắt nhìn Bảo Ý, cô cũng đang nhìn cậu. Hai người không hiểu ra sao nhìn nhau bốn năm giây, Bảo Ý như không chịu nổi, quay đầu đi, im lặng mở nắp bình giữ nhiệt. Nắp bình là một chiếc cốc nhỏ, cô móc từ hộc bàn ra một gói cà phê Nestle hòa tan, pha cho cậu, rồi đẩy sang cho cậu.

Im lặng, không một lời.

Bảo Ý rất hiếm khi yên lặng như vậy.

Chu Gia Thuật đang đau đầu vì buồn ngủ vẫn không nhịn được cười một tiếng, ra hiệu: Cảm ơn.

Chỉ là lời cảm ơn đi kèm với nụ cười đó khiến cho Bảo Ý đỏ cả mặt.

Tức giận.

Lúc hai người bỏ điện thoại xuống, Bảo Ý nhớ ra mới có mười một giờ, có khi cày đề muộn, có thể làm đến mười hai giờ, thế này đã là gì chứ.

Cậu buồn ngủ đến vậy, rõ ràng là vì bỏ điện thoại xuống rồi nhưng vẫn chưa ngủ ngay.

Thậm chí có lẽ căn bản chưa ngủ được mấy phút ấy chứ.

Điều này với Chu Gia Thuật mà nói là rất bất thường, bởi vì giờ giấc sinh hoạt của cậu luôn rất đều đặn, giờ giấc hàng ngày của cậu đều như một khiến Bảo Ý vô cùng ngưỡng mộ. Vì Bảo Ý là kiểu người học thì học hết mình, chơi cũng chơi hết mình, thỉnh thoảng lên cơn làm bài tập rồi còn có thể làm đề liên tục không thấy mệt, chơi mà thấy vui là còn thường xuyên thức trắng cả đêm.

Cô biết cảm giác đó, sau niềm vui tột độ là sự trống rỗng, đây cũng là lý do thành tích của cô nhiều lần giảm sút.

Thế là Bảo Ý lập tức cảnh giác, cô đột nhiên nhíu mày, nhỏ giọng ghé lại gần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu tỉnh táo lại cho tớ, đừng có sa đọa, dì Tĩnh mà biết, nhất định sẽ đánh tớ chết.”

Dì Tĩnh là người hiếu thắng như vậy, bà có thể chấp nhận con trai mình bình thường, nhưng tuyệt đối không chấp nhận một đứa con trai ưu tú trở nên bình thường vì chuyện tình yêu.

Vẻ mặt của Bảo Ý trong khoảnh khắc đó quá ngay thẳng quá hiên ngang lẫm liệt, đến nỗi Chu Gia Thuật cảm thấy nếu thành tích của mình tụt dốc, có lẽ cô sẽ là người suy sụp trước.

Nụ cười của Chu Gia Thuật càng tươi hơn, cậu không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc cô: Không đâu, vậy nếu thành tích của tớ giữ vững, có thưởng không?

Bảo Ý khó hiểu: “Thành tích của cậu liên quan gì đến tớ?”

Chu Gia Thuật: Vậy sao cậu lại cảm thấy tớ sa đọa cậu sẽ bị đánh?

Bảo Ý: “Cậu… Chu Gia Thuật!” Cô giơ tay chỉ cậu, ý là cậu khỏi phải nhắc suốt ngày suốt đêm như thế, tớ biết rồi, tớ không quên.

Chu Gia Thuật không tiếp tục nữa, cậu lại cười: Lần sau tớ mà thi được hạng nhất thì cậu hôn tớ một cái nhé, cậu thấy thế nào?

Ngôn ngữ ký hiệu của từ “hôn” vẫn rất rõ ràng, không hiểu ý cũng có thể đoán được chút ít, mặc dù dáng vẻ cậu nghiêm túc như vậy, chắc cũng không ai để ý, có để ý chắc cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Bảo Ý vẫn chột dạ đánh tay cậu.

“Không thế nào cả, lần sau hạng nhất là của tớ.”

Chu Gia Thuật gật đầu: Vậy tớ hôn cậu cũng được.

“Chu Gia Thuật!!” Bảo Ý véo má cậu: “Cậu không được nói nữa.”

Người này cậy người khác không hiểu nên cố ý đây mà.

Chu Gia Thuật mỉm cười gật đầu, giơ tay làm động tác đầu hàng.

Ý là: Tớ sai rồi, tớ không nói nữa.

Liêu Đình Đình đã quen với việc Bảo Ý rảnh rỗi là quấy rầy Chu Gia Thuật, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy Chu Gia Thuật dùng ngôn ngữ ký hiệu làm cho Bảo Ý tức giận tới vậy, thế là lúc này cậu ấy liền quay đầu hỏi một câu: “Học sinh giỏi nói gì với cậu vậy mà trông cậu tức tối thế.”

Bảo Ý lắc đầu, thở ra một hơi uất ức: “Không có gì, cậu ấy nói cậu ấy sẽ học hành chăm chỉ tiến bộ mỗi ngày, cố gắng trở thành người có ích cho xã hội. Từ nay thanh tâm quả dục, một lòng hướng tới việc học.”

Liêu Đình Đình: “… Không hổ là học sinh giỏi, tầm tư tưởng cao thật.”

Thư Niệm lại như nhận ra điều gì đó, cậu ấy quay đầu lại, nheo mắt nhìn Bảo Ý một lúc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai cậu nói chuyện đen tối gì mà phải dùng ngôn ngữ mã hoá thế! Cậu nói câu này có khác gì tớ vì để che giấu chuyện xấu mà nói với mẹ tớ là sau này tớ sẽ ngủ sớm dậy sớm không ăn đồ ăn vặt đâu.”

Bảo Ý bị Chu Gia Thuật chọc tức, lại bị Thư Niệm chọc cười.

Nhưng Thư Niệm và Liêu Đình Đình cũng không truy hỏi đến cùng, vì thầy giáo đến rồi.

Một lát sau, Bảo Ý vừa mới bình tĩnh lại, Chu Gia Thuật lại đút cho cô một tờ giấy: [Không thanh tâm quả dục, đừng có mà bịa đặt!]

Bảo Ý: “…”

Cô bất giác nhớ tới chuyện sáng hôm đó mình bị cậu đuổi ra khỏi phòng.

Người này…… bị bật công tắc gì rồi hay sao ý, hoàn toàn không định giữ liêm sỉ nữa đúng không?

Cô trả lời cậu hai chữ: [Nhịn đi.]

Cậu vậy mà còn nghiêm túc trả lời cô: [Ừ.]

Nhưng may mà, chủ đề này cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Một chốc sau, Chu Gia Thuật lại viết một câu, đẩy qua: [Nếu cậu vẫn chưa nghĩ kỹ thì tớ theo đuổi cậu trước nhé.]

Bảo Ý sợ hãi đến mức vo tròn tờ giấy lại.

Thuật: Đừng có từ từ mà vẽ đường nữa, để tớ đánh cho cậu ngất trước đã~

Bảo Ý: Tức lắm, nhưng lại hơi tò mò, theo đuổi kiểu gì? Cậu ấy còn biết theo đuổi người khác cơ à?

Thuật: (Tớ biết ngay mà)

Bình Luận (0)
Comment