Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 42

Beta: Lam Lam

Bảo Ý chọc ghẹo đến chi là vui vẻ, đến khi yên tĩnh lại thì mặt cô lại không khỏi đỏ bừng. 

Rốt cuộc cô đang nói những lời ngông cuồng gì vậy! 

Nhưng nhớ lại cảnh Chu Gia Thuật bị cô đè trên sofa hỏi có thể sờ một cái không, dáng vẻ anh nghiêng đầu thầm chịu đựng lắc đầu, khiến khóe môi cô lại không kìm được cong lên.

Bảo Ý úp mặt vào sofa, cười một lúc lâu.

Anh suy nghĩ mọi vấn đề rất thấu đáo, có lẽ là do không thể nói chuyện, nên anh trưởng thành sớm hơn bạn bè cùng lứa rất nhiều, suy nghĩ này kia cũng toàn diện hơn, luôn là kiểu người đi một bước, nhìn ba bước. 

Vì vậy, cái lắc đầu đó cũng không phải vì ngại ngùng, mà chắc chắn là đã suy tính kỹ lưỡng trước mọi khả năng và hậu quả, cẩn trọng đưa ra câu trả lời, nên anh mới nghiêng đầu, dừng lại một chút rồi mới lắc đầu.

Nghĩ đến đây, nụ cười của Bảo Ý càng tươi hơn, rất muốn được voi đòi tiên một chút, nhưng cô… không biết làm sao cả. 

Lần thể hiện vừa rồi hoàn toàn là ngẫu nhiên. 

Có lẽ cả hai đều đã mất mặt, ngượng ngùng như nhau, nên cũng tự triệt tiêu lẫn nhau. Ngày hôm sau, họ vẫn cùng nhau ăn uống, tra cứu thông tin du lịch như thường lệ.

—— Sắp sửa ra nước ngoài rồi.

Bảo Ý gần đây rất ngoan ngoãn, vì thường xuyên gặp gỡ họ hàng bạn bè, nên cô cứ có cảm tưởng như thể mình đang làm chuyện xấu.

Vài ngày sau, hai gia đình cùng tổ chức một bữa tiệc lớn. Ông bà hai bên đứng ra thu xếp, đã đặt một phòng tiệc trong khách sạn để chúc mừng cháu trai và cháu gái đỗ vào trường đại học mơ ước. Vì ảnh hôn nhau của hai đứa lan truyền khắp nơi, vừa bước vào, cả phòng liền trêu chọc: “Ôi chao, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ!”

“Sao trước đây ta không phát hiện nhỉ, chúng nó đứng với nhau xứng đôi vừa lứa biết bao, nhìn mà coi, hai nhà đã thân thiết, mọi mặt đều xứng, đúng là trời sinh một cặp.”

“Thế này sau này là thân càng thêm thân rồi!”

Bảo Ý mặt đầy vẻ ngơ ngác tôi là ai, đây là ở đâu, trong lòng không ngừng gào thét: Được rồi không cần phải nói ra đâu, đây là tiệc mừng đỗ đại học, không phải tiệc đính hôn!

Lẩm bẩm trong bụng xong, Bảo Ý quay sang nói với Chu Gia Thuật: “Có giống đính hôn không?”

Chu Gia Thuật: “…”

Anh lặng lẽ liếc cô một cái, ra hiệu một cách kín đáo: Im miệng.

Bảo Ý bĩu môi, rất không ngoan ngoãn duỗi chân chạm vào chân anh, tay lén lút giấu dưới bàn móc ngón tay anh. Bị anh vỗ một cái, cô lại tiếp tục gãi chân anh. Kết quả là đứa trẻ bên cạnh đá một cái vào ghế của cô, Bảo Ý ngã nhào về phía Chu Gia Thuật, một móng vuốt ma quái găm luôn vào đùi trong của anh. Chu Gia Thuật khép chặt chân lại, tay siết chặt tay cô. Bảo Ý vừa tức giận vì đứa trẻ kia quậy phá, vừa đau khổ nhịn cười.

Chu Gia Thuật im lặng nhéo cô hai cái, ra hiệu: Ngồi yên!

Bảo Ý quay đầu nắm cổ áo đứa trẻ: “Lương Hạo Vũ, con có muốn nếm thử nắm đấm to bằng bao cát của dì út không?”

Đứa trẻ không hề sợ cô, nghe vậy liền cười khúc khích, nhoài người chụt lên mặt cô. Ngay giây sau, nó bị anh đẹp trai bị câm mặt lạnh luồn tay vào nách nhấc bổng đi. Anh nhíu mày nhìn nó, rồi làm đứa bé sợ đến bật khóc.

Bà nội đứa trẻ bế nó đi, Bảo Ý cũng bị một chú gọi đi chỗ khác. Chu Gia Thuật ngồi đó, thả lỏng đầu óc một lúc. Mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, những âm thanh ồn ào bên tai dường như cũng trở thành những âm thanh nền xa xăm. Trong khoảnh khắc đó, anh thực sự cảm thấy đây không phải là tiệc mừng đỗ đại học, mà đúng là tiệc đính hôn của anh và Bảo Ý.

Bởi vì xung quanh mọi người đều đang bàn tán về chuyện của hai người, suy tính trước đến mức hoang đường, xa xôi và lạ lẫm như thể đang thảo luận chuyện của người khác.

Chẳng hạn như sau này mua nhà gì, tìm việc gì, có nên sinh con không, sinh mấy đứa…

Cuối cùng vẫn là Thân Hủy dở khóc dở cười ngăn lại: “Sớm quá rồi đó!”

Một dì bên cạnh nói: “Không sớm đâu, trẻ con ấy mà, chớp mắt cái là lớn, chớp mắt cái là kết hôn sinh con rồi. Bây giờ người trẻ áp lực lớn lắm, tốt nghiệp rồi còn bao nhiêu chuyện phải lo. Tuổi này đúng là thời điểm tốt để yêu đương, rảnh rỗi thì đi hẹn hò, cặp đôi trẻ đi xem phim ăn uống, tốt biết bao!”

Không lâu sau, Bảo Ý quay lại, ghé vào sau lưng ghế của anh, ghé sát tai anh nói: “Bên cạnh đang tổ chức đám cưới kìa, cô dâu xinh đẹp quá luôn! Y như tiên giáng trần vậy.”

Chu Gia Thuật lơ đễnh gật đầu, thầm nghĩ dù là tiên nữ thế nào cũng không thể sánh bằng cô.

Người lớn tụ tập lại nói chuyện chủ yếu là để cho vui, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, có lẽ bản thân họ cũng không để tâm lắm, nhưng Chu Gia Thuật lại không kìm được mà có chút mong ngóng về cuộc sống đại học.

Thoát ly khỏi môi trường quen thuộc, có lẽ họ có thể yêu đương một cách thuần tuý hơn.

Bảo Ý ngồi xuống, khoảng cách giữa các chỗ ngồi ít nhất là 30cm, nhưng Bảo Ý lại không chịu. Giống như mọi lần trước đây, cô đều sẽ dịch sang bên cạnh anh, tốt nhất là ghế sát ghế, tay sát tay, đôi khi ngay cả khi ăn cơm cũng sẽ chạm vào nhau, nhưng cả hai đều không muốn giữ khoảng cách.

Khi còn nhỏ, họ đã bị mắng không ít lần. Bố mẹ Lương mắng Bảo Ý, bố mẹ Chu mắng Chu Gia Thuật, sao đến giờ ăn cơm mà lại không chịu ngồi ăn đàng hoàng, cứ dính lấy nhau.

Thời gian lâu rồi, đến cả các bậc phụ huynh cũng quen rồi, khuyết điểm cũng biến thành đặc điểm, cũng không ai nói gì nữa. 

Có lẽ vì hai người quá đỗi thân mật, những người xung quanh dần dần đều phớt lờ đi ranh giới giới tính giữa hai người.

Mãi cho đến khi mối quan hệ đó được công khai, cảm giác mọi người hình như cũng bất ngờ nhưng cũng thấy hợp tình hợp lý, mức độ chấp nhận ở mức tốt.

Không có bậc cha mẹ nào lại không thích những đứa trẻ học giỏi. Thế nên việc hai người yêu đương tuổi học trò đã bị niềm vui của việc thi đại học lấp mất chỗ. Khung cảnh vui vẻ hòa thuận này, bầu không khí mọi người cùng nhau bàn tán về tương lai của hai đứa trẻ, cũng chính là báo hiệu mối quan hệ của họ đã hoàn toàn sáng tỏ.

Đồ ăn nhanh chóng được đem lên, Bảo Ý đã đói bụng từ lâu, giờ đây cô chăm chú nhìn thức ăn, hoàn toàn quên mất Chu Gia Thuật ngồi bên cạnh.

Anh lặng lẽ thở dài. Trông có vẻ cô là người chủ động hơn, nhưng người bận lòng, suy nghĩ ngổn ngang lại chính là anh. 

Đôi khi anh ước hai người có thể hòa vào làm một, xương cốt, máu thịt gắn liền với nhau, không bao giờ chia lìa. 

Nhưng chính vì là hai con người hoàn toàn khác biệt, tình yêu mới trở nên hấp dẫn đến vậy.

Trong lúc dùng bữa, bầu không khí tạm thời lắng xuống vài phút, rồi mọi sự chú ý lại đổ dồn vào hai người. 

Có lẽ vì Chu Gia Thuật suy nghĩ quá nhiều nên vẻ mặt của anh bỗng trở nên trầm tư và lạnh lùng.

Họ hàng bên anh nói: “A Thuật à, phải đối xử tốt với vợ nhé. Từ lúc vào đây tới giờ con toàn lạnh nhạt với Bảo Ý thôi, người ta nói chuyện với con mà con cũng chẳng thèm để ý, con làm thế là không đúng đâu.”

Từ nhỏ đến lớn, Chu Gia Thuật luôn có chút lập dị. Vì không thể nói chuyện, anh cũng bớt đi rất nhiều lời xã giao, cũng không cần phải cố gắng khách sáo trong đám đông, luôn có vẻ cô độc và lạnh lùng. 

Ngoài Lương Bảo Ý hiểu tính nết anh ra, ngay cả những người thân có quan hệ rất gần gũi cũng luôn nghĩ anh là người tính cách lập dị, u ám, còn có chút cố chấp. 

Bọn trẻ cùng tuổi thậm chí còn hơi sợ anh, mỗi lần gặp anh đều không dám thở mạnh.

Đây là buổi tiệc bên phía ông bà nội, nhưng ông bà ngoại hai bên cũng thường xuyên qua lại, lại vì là tiệc mừng đỗ đại học nên đều đến cả, sáu bàn trong phòng tiệc đều đã kín chỗ. 

Bàn của Bảo Ý và Chu Gia Thuật gần như toàn là người thân ruột thịt.

Cậu út đi cùng bà ngoại, lúc này liền chen vào một câu: “Tiểu Thuật trước giờ vẫn chiều nó mà, làm gì có chuyện cố ý lạnh nhạt với nó. Nhìn cái vẻ nịnh bợ của nó là biết lại làm chuyện gì xấu chọc Tiểu Thuật giận rồi.” 

Nói xong, anh ấy vươn tay qua hai người rồi kéo kéo Lương Bảo Ý: “Đừng có dính người như thế, con ngồi sát vậy thì người ta ăn uống làm sao, còn chẳng duỗi nổi tay chân ý chứ.”

Chu Gia Thuật bất giác lắc đầu, ý là không sao. 

Bảo Ý cũng dính sát vào anh hơn, bất mãn nhìn Thân Tuấn: “Thảo nào chị Miêu Miêu không thèm để ý cậu, chả có tí tinh mắt nào cả. Bọn con thích ngồi thế này đấy, ai cần cậu lo!”

Thực ra, Bảo Ý không phải là người tùy hứng và dạn dĩ. Trong các buổi giao tiếp xã hội, cô thường rất lễ phép, hiểu chuyện và rất có chừng mực. 

Duy chỉ riêng với Chu Gia Thuật, cô hoàn toàn tin rằng mình được yêu thương, được chăm sóc, được nuông chiều và thiên vị. Vì vậy, cô có thể đường hoàng ngồi sát bên anh, cũng có thể hùng hồn tuyên bố rằng bọn con thích ngồi thế này đấy.

Chu Gia Thuật nghĩ vậy thì không kìm được mà mỉm cười, cảm giác tự hào như thể là tôi nuôi chiều em ấy thành ra thế đấy,

Mấy anh chị em cùng tuổi trêu đùa, muốn mời họ uống rượu. Phụ huynh vừa nói một câu trẻ con uống rượu cái gì thì liền bị phản bác: “Người lớn hết rồi mà, uống được rồi.”

Mắt Bảo Ý sáng long lanh, cô hoàn toàn không có hứng thú với rượu, nhưng lại có niềm kiêu ngạo của một người trưởng thành. Thế là cô khí phách nâng ly, uống cạn một hơi.

Anh họ có chút bất ngờ bật cười một tiếng: “Xem ra tửu lượng của Bảo Ý không tệ nha! Nào, anh họ mời em thêm một ly nữa. Chúc em học hành thành tài, tương lai xán lạn, sau đó cùng Tiểu Thuật trăm năm hạnh phúc.”

Bảo Ý nghe đến câu cuối cùng thì không kìm được mà cười ngây ngô. Cảm giác được chúc phúc và công nhận một cách quang minh chính đại thật sự rất người lớn. 

Thế là cô lại uống cạn một hơi nữa.

“Ôi chao, giỏi quá!”

Bảo Ý được khen ngợi đến mức lâng lâng, ai mời cũng uống.

Sau ba ly, Chu Gia Thuật bắt đầu đỡ rượu cho cô, nhưng anh không nói được, cũng không thể nói những lời xã giao để từ chối, chỉ có thể im lặng uống hết ly này đến ly khác.

Người lớn nhìn mà hú hồn hú vía, nhưng nghĩ bụng bọn nhỏ đã lớn, hôm nay lại là nhân vật chính, cũng đều là người trong nhà, nên cứ để chúng tự nhiên. 

Cuối cùng, thật sự cảm thấy uống nữa sẽ xảy ra chuyện, họ mới ra mặt ngăn cản.

Lúc này, Bảo Ý đã thấy dạ dày cồn cào, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh.

Cô gần như bay vào nhà vệ sinh, ngồi xổm xuống suýt chút nữa không đứng dậy nổi. 

Không dễ gì mới đứng thẳng người dậy được, dạ dày lại cồn cào một trận nữa, cô nôn mửa tới nỗi đầu óc quay cuồng.

Chu Gia Thuật biết cô có chuyện gì rồi, thấy cô mãi không ra, liền gõ chữ, tìm nhân viên phục vụ vào xem, hỏi bên trong có ai không. Sau khi xác nhận ngoài Lương Bảo Ý ra thì không còn ai khác, anh đi thẳng vào bế cô ra ngoài.

Ý thức của Bảo Ý đã không còn tỉnh táo, nhưng nhìn thấy anh cô vẫn nở nụ cười, tay cô bất giác vòng qua cổ anh. Người cô rất nóng, theo bản năng cọ vào ngực anh: “Tiểu Thuật, đồ của em… rơi mất rồi.”

Chu Gia Thuật dừng bước, cúi đầu nhìn cô, khẽ nhướng mày, ý là: Rơi cái gì rồi?

Bảo Ý nghiêm túc nhìn anh: “Của em, vương miện của em rơi rồi.”

Cô nghiêm túc sờ sờ đầu mình, cong ngón tay út lên, đột nhiên lại “à” một tiếng: “Đây này, ở đây này!”

Chu Gia Thuật: “…”

Say quá say rồi.

Bảo Ý rất khó chịu, càng khó chịu càng muốn trêu chọc anh, cô liên tục giật cổ áo anh, nói: “Tại sao không cho em sờ.”

Khi cô nói câu này, hai người đã ở ngoài phòng tiệc. Anh lập tức dừng chân, trán lấm tấm mồ hôi, sợ cô nói ra điều gì đó làm cả hai mất mặt. Anh đặt cô xuống, nhét cho cô một cây kẹo m*t, ra hiệu: Đứng đây đợi anh, anh ra ngay, không được nhúc nhích.

Bảo Ý ngoan ngoãn đứng yên, nhưng khi anh vừa buông tay, cô liền mềm nhũn ngã xuống như người không xương. Chu Gia Thuật đành phải đỡ cô dậy, lặng lẽ thở dài.

Một phục vụ đi tới, hỏi có cần giúp gì không?

Chu Gia Thuật im lặng một lát, một tay ôm cô, một tay lấy điện thoại ra gõ chữ: [Mở thêm cho tôi một phòng nữa với.]

Phục vụ gật đầu, chìa một tay ra: “Mời đi lối này.”

Chu Gia Thuật cõng Bảo Ý lên. Lúc này cô vẫn khá ngoan ngoãn, cô nằm sấp trên vai anh, nhưng vẫn không yên phận vừa m*t kẹo m*t vừa véo tai, nghịch tóc anh.

Tầng trên là phòng khách sạn. Phục vụ giúp anh mở một phòng đôi. Anh đưa cô vào phòng xong bèn lấy điện thoại ra nhắn tin nói cho bố mẹ trước, anh còn chưa gõ hết chữ thì Bảo Ý đã bắt đầu cầm quần áo. Cô chỉ mặc một chiếc váy, bên trong chỉ có đồ lót. Anh đi tới ngăn cô lại, nhưng Bảo Ý lại cười ngọt ngào, giọng nói ma quỷ thì thầm: “Cho em sờ một cái.”

Lời nói mê sảng của một con ma men, nhưng Chu Gia Thuật lại vô cùng hoảng loạn, thầm nghĩ đã bao nhiêu ngày rồi mà cô vẫn còn nhớ mãi không quên. 

Anh lắc đầu, như thể dỗ trẻ con ra hiệu: Ngoan, đi ngủ đi, ngủ một lát là ổn thôi.

Bảo Ý lao tới ôm chầm lấy anh, gào khóc với giọng điệu như trời sập: “Anh đừng đi, anh đừng rời xa em.”

Chu Gia Thuật: “…”

Chẳng biết con sâu rượu mê diễn này đang diễn vở nào. Anh chẳng thèm chấp nhặt với con ma men, thế là anh vỗ vỗ lưng cô, ý là: Anh không đi đâu cả.

Bảo Ý lại kéo anh lên giường, tiện thể tắt đèn, rón rén đi tới, quỳ trên mép giường, thần bí vẫy tay: “Em có vết bớt hình trái tim nhỏ, anh có muốn xem không?”

Chu Gia Thuật nuốt nước bọt một cái. Lúc này anh đang hoảng loạn, nhưng lại không thể bỏ cô lại mà đi, hơn nữa sự chú ý của cô cứ bay lung tung, anh thậm chí không thể dùng thủ ngữ để giao tiếp với cô, đành kiên nhẫn phối hợp diễn kịch cùng cô.

Anh im lặng đi tới, giây tiếp theo Bảo Ý lại ranh mãnh cười một tiếng, một tay cô đẩy anh ngã xuống giường, loay hoay bò trên người anh vài centimet, cuối cùng cô dán sát vào mặt anh, cười đến híp mắt: “Mắc bẫy rồi nhé! Hôm nay anh không chạy thoát được đâu.”

Chu Gia Thuật: “…”

Đến khi tỉnh lại tốt nhất em đừng có mà khóc.

Chu Gia Thuật nhìn cô, Bảo Ý cũng cúi đầu nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau vài giây, rất khó mà nhịn được không hôn.

Bảo Ý vừa mới nhai nát kẹo m*t rồi nuốt xuống, miệng cô đầy mùi dâu tây ngọt ngào. Chu Gia Thuật cố gắng làm cô bình tĩnh lại, nhưng giây tiếp theo cả người anh cứng đờ tại chỗ.

Tay của Bảo Ý…

Cô mở to mắt: “Nó nó nó phồng to rồi. Còn cắn tay em nữa.”

Chu Gia Thuật ngẩng đầu, cắn mạnh vào cổ cô: Lương Bảo Ý, kiếp trước anh đúng là thiếu nợ em mà!

Cô có hơi sợ, hơi bối rối, trong tình trạng toàn thân căng cứng, tay cô cũng siết chặt hơn. Chu Gia Thuật nhắm mắt, mặt đầy đau khổ nắm lấy tay cô, nhưng anh càng nắm chặt, cô càng nắm chặt hơn. Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mình có thể sẽ chết yểu mất, thế là đành phải buông tay ra hôn cô, nhân lúc cô mất cảnh giác mà lật người đè cô xuống.

Phù— Nguy hiểm quá!

Anh cúi đầu tủi hờn nhìn cô.

Bảo Ý cũng ngơ ngác nhìn anh, rồi ngẩng đầu l**m yết hầu của anh.

Chu Gia Thuật suýt nữa thì đầu hàng ngay lập tức.

Thuật: Anh là đồ chơi của em đúng không?

Bình Luận (0)
Comment