Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 43

Beta: Dép

Không thể giao tiếp với một con ma men, đặc biệt là kiểu ý thức tự chủ mạnh vô cùng như Bảo Ý, sau khi mất đi lý trí thì tràn đầy tính xâm lược, chỉ còn lại những câu “Em muốn…”, “Em cần…”. 

Huống hồ Chu Gia Thuật vốn dĩ cũng không thể nói chuyện, muốn đè cô lại càng trở nên khó khăn hơn.

Ngoan nào, em nên đi tắm đi.

Đừng quậy nữa, siết nữa là gãy mất đấy.

Lương Bảo Ý!! Em mà còn làm loạn nữa là anh đánh em thật đấy.

Đáng tiếc, anh không thể nói một lời nào, chỉ có thể im lặng chống cự, đè cô xuống giường, siết chặt hai tay cô. Chỗ nào đó trướng đau liên tục nhắc nhở anh hãy tránh xa cô, nhưng anh lại không thể bỏ mặc cô. Phải một lúc lâu sau anh mới đỡ đau hơn một chút, trán lấm tấm mồ hôi, hận không thể đánh cô một trận.

Anh luôn biết cô tràn đầy tinh lực, dường như ngày nào cũng không dùng hết sức lực, hôm nay mới thực sự thấm thía. 

Một mình anh giữ cô lại thật sự tốn không ít sức lực. 

Lúc mới đưa cô vào đây, anh còn sợ mình sẽ say rượu mất kiểm soát, giờ thì thấy hoàn toàn thừa thãi, ai mạnh hơn ai còn chưa biết.

Cô vật lộn một lúc rồi cuối cùng cũng chịu yên tĩnh hơn chút. Chu Gia Thuật mới tìm được cơ hội rảnh một tay để nhắn tin cho mẹ. Một dòng chữ ngắn gọn, vì cô cứ giật điện thoại và đòi c** q**n áo của anh, nên phải mất năm phút anh mới soạn xong.

Khoảnh khắc gửi đi, anh đưa tay vỗ liên tiếp vào mông cô mấy cái. Bảo Ý ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nói: “Em đau.”

Chu Gia Thuật liếc cô một cái, nhíu mày không nói gì.

Cô lại cẩn thận tiến tới hôn lên khóe môi anh, nhỏ nhẹ lại dịu dàng hỏi: “Anh giận hả? Anh đừng giận mà.”

Nói xong, cô lại hôn anh một cái, như thể nếu anh không hết giận thì cô sẽ cứ hôn mãi.

Anh thở dài, giơ tay ra hiệu: Không giận, em ngoan một lát đi.

Còn chưa nói xong, cô đã ôm lấy cổ anh, dụi dụi vào lòng anh, khó chịu nói: “Ngột ngạt quá, ở đây nóng quá, em muốn ra ngoài, chúng ta ra ngoài được không anh?”

Được con khỉ!

Anh nhắn tin cho mẹ: [Bảo Ý say rồi, con đưa em ấy vào một phòng. Em ấy hơi bị mất trí nhớ tạm thời, quậy lắm. Con không yên tâm, ở đây cùng em ấy một lát.]

Đồ Tĩnh trả lời “Được”, dặn anh chăm sóc Bảo Ý thật tốt, cũng chú ý đến sức khỏe của mình. 

Vừa nãy cả hai đều uống không ít, nhưng có lẽ vì cô quá quậy nên lúc này anh lại rất tỉnh táo.

Anh còn chưa kịp trả lời thì điện thoại lại bị giật mất.

Cô cũng không phải là muốn làm gì, mà chỉ không hài lòng việc anh cứ nhìn điện thoại không để ý đến mình. Sau khi say, mức độ dính người của cô tăng lên một bậc. 

Thế là anh đành phải nhìn cô, trầm mặc chịu đựng hội chứng hôn bùng phát mọi lúc mọi nơi của cô.

Cái ranh giới vốn đã mong manh của anh hoàn toàn tan biến. Đôi khi thậm chí anh còn nghĩ, liệu có phải họ đã sớm tiến đến giai đoạn không còn khoảng cách nữa, chỉ là anh đã quên mất không?

Nếu không thì tại sao cô lại thuần thục như vậy, mà anh lại tự nhiên chiều theo như thế.

Một lát sau, Thân Hủy cũng gửi tin nhắn hỏi Bảo Ý thế nào rồi.

Lúc đó hai người đang hôn nhau đến mức khó tách rời, anh mới hơi tránh cô, cô đã bất mãn kéo tay anh lại. 

Anh nói dối, trả lời: [Không sao ạ, chỉ hơi quậy một chút.]

Đâu chỉ hơi quậy một chút, cho cô một điểm tựa, cô còn có thể bay lên trời được ấy chứ.

Thân Hủy nói: [Vậy con trông chừng nó một lát đi, đừng để nó ở một mình. Đây là lần đầu tiên nó uống nhiều như vậy.]

Rồi lại hỏi anh có thể trông được không, nếu không thì bà ấy sẽ qua. Chu Gia Thuật không dám, anh luôn cảm thấy nếu để Lương Bảo Ý ở một mình với bất kỳ ai cũng sẽ có chuyện.

Dường như không ai cảm thấy việc họ ở cùng nhau là không ổn.

Chu Gia Thuật nói không cần, khi tắt điện thoại, Bảo Ý đang nằm sấp trên vai anh, chăm chú véo lông mi của anh. Anh đã chẳng buồn giãy giụa nữa, một tay ôm cô, mặc cho cô quậy phá, một tay tìm kiếm xem liệu say rượu rồi hưng phấn quá mức có gây ra chuyện gì không.

Cũng đã lâu như vậy rồi, dường như cô không hề buồn ngủ chút nào. Nếu không phải anh cũng uống rượu thì anh đã nghi ngờ có ai đó bỏ thuốc vào rượu rồi.

“Tại sao anh không để ý đến em?” Bảo Ý u oán nhìn anh: “Anh không thích em nữa à? Anh ơi~”

Chu Gia Thuật: “…”

Kẻ “diễn sâu” lại nhập vai, không biết lúc này cô lại tự thêm cảnh gì cho mình nữa.

Anh dùng một tay đẩy cô ra, để cô cách xa mình một chút, bứt rứt đến muốn đánh người. 

Cả người anh đều bị trêu chọc đến bốc hỏa, cứ thế này nữa thì thể nào cũng xảy ra chuyện.

Nhưng hiện tại có lẽ cô cũng không nhận ra mình là ai, anh cũng không muốn lần đầu tiên lại xảy ra một cách vội vàng như vậy.

“Em không thể gọi anh là anh trai sao?” Cô nắm lấy cổ tay anh: “Anh làm em buồn quá, đau lòng quá.”

Chu Gia Thuật: “…”

Anh thật sự không đỡ nổi cảnh này.

“Anh mặc quần áo vào rồi.” Bảo Ý đột nhiên đau lòng gục đầu lên đầu gối anh, rồi rướn người lên đưa tay sờ mặt anh: “Anh lại mặc quần áo vào rồi…”

Chứ sao nữa? Em say rượu lột đồ người ta, thế là lịch sự lắm hả? Không cho người ta mặc quần áo, em chơi b**n th** như vậy có phù hợp không?

Bảo Ý giả vờ gào khóc: “Anh mặc quần áo vào rồi!”

Chu Gia Thuật thở dài, thấy cô giận đến mức sắp khóc thật, đành phải cởi áo ra. Hôm nay anh mặc một chiếc quần dài thường ngày, dây rút bị cô tháo ra thì thôi đi, không biết cô rút ra xong vứt đi đâu mất rồi. Anh cũng không dám đến gần cô, sợ cô không cẩn thận lại c** q**n mình mất.

Anh càng né tránh, Bảo Ý lại càng cố gắng dính sát vào người anh. Chu Gia Thuật dùng thủ ngữ: Em đi tắm đi, rồi ngủ một lát.

Tuy nhiên, cô hoàn toàn không nhìn anh, hai người hoàn toàn mất đi sự giao tiếp, cứ như râu ông nọ cắm cằm bà kia mà hành hạ lẫn nhau. 

Chu Gia Thuật hết cách, cuối cùng đành bế cô vào phòng tắm. Sau khi khóa trái cửa phòng tắm, anh xả nước lạnh tắm, cũng không để ý đến việc cô đang nhìn mình, vì anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này anh sẽ bệnh mất. 

Anh không để cô ở ngoài chỉ vì sợ cô quá thừa tinh lực lại mở cửa đi ra.

Bảo Ý nhìn anh tắm, mình cũng hăm hở xích lại gần, đứng sát bên anh dưới vòi hoa sen. Cô giật mình vì nước lạnh, nhưng lại không nhịn được cười, như thể thấy rất thú vị.

Chu Gia Thuật sợ cô bị bệnh, nhíu mày tắt vòi nước cho cô, ra hiệu bảo cô c** q**n áo, nhưng cô cứ nhất quyết muốn bật lại vòi nước, như một NPC đã được lập trình, không bật lên thì không chịu yên. 

Cuối cùng, Chu Gia Thuật chỉ muốn bóp huyệt nhân trung, dứt khoát từ bỏ việc giao tiếp, trực tiếp c** q**n áo cho cô, giữ chặt cô rồi điều chỉnh nhiệt độ nước, kéo cô cùng tắm.

Cứ như thể đang giải quyết một kẻ ngốc không hiểu lời, anh nắm tay cô, ấn cô vào góc, tự mình tắm cho cô.

Lúc này cô lại rất yên tĩnh, ngoan ngoãn phối hợp, nhưng nhất quyết phải đứng đối mặt, tay cứ sờ qua sờ lại. 

Người Chu Gia Thuật ướt sũng, nhìn cô vừa bị anh động chạm, vừa động chạm lại anh, anh bỗng có một loại ảo giác rằng thực ra cô hoàn toàn không say mà cố tình trêu chọc anh.

Lúc Bảo Ý cắn vào ngực anh, Chu Gia Thuật tức đến mức suýt nói ra lời, anh mấp máy môi không thành tiếng: Đệt!

“Em khó chịu quá, muốn đi vệ sinh…” Bảo Ý vặn vẹo người, cả người bồn chồn không yên.

Khi say, những khao khát của cơ thể được phóng đại vô hạn, cảm giác xấu hổ biến mất, con người trở nên thẳng thắn và táo bạo. 

Chu Gia Thuật lặng lẽ thở dài, cảm thấy có lẽ hôm nay không thể tránh được. Phản kháng là vô ích, vì anh hoàn toàn không thể bỏ mặc cô, thế là anh đành phải chủ động an ủi cô.

Ôm, hôn, những việc đã thành thục hàng ngàn lần này đều vô dụng.

Cô r*n r* than khó chịu, áp mặt vào mặt anh, không ngừng đòi hôn, bởi vì ngoài điều đó ra, cô cũng không biết mình muốn gì.

Chu Gia Thuật biết, đối với một người không tính là quá tỉnh táo nhưng lại tỉnh táo mà nói, đây là một sự dày vò không khác gì tra tấn.

Lúc này dường như não bộ của Bảo Ý đang ở một thế giới khác, những cảnh tượng như gương cầu lồi lúc thì phóng đại, lúc thì thu nhỏ. Cô chưa từng có trải nghiệm như vậy, trong lòng trở nên rất vui vẻ, nhưng cũng rất hoang mang. Mọi thứ đều xa lạ, chỉ có Chu Gia Thuật là quen thuộc. Cô như thể đã mất đi đôi mắt của mình, chỉ dựa vào tay và cơ thể để cảm nhận anh. Những cái ôm và nụ hôn sẽ khiến cô cảm thấy an toàn, nên chỉ muốn dính lấy anh, chỉ muốn ở bên anh.

Nhưng anh luôn né tránh, tại sao anh lại không để ý đến cô? Tại sao lại giận dỗi? Tại sao lại đẩy cô ra? Tại sao lại không nhìn cô? Tại sao lại không hôn cô? Tại sao…?

Cô như thể quay trở về thời thơ ấu, não bộ chỉ còn suy nghĩ theo một cách đơn giản, vì thích, nên dính lấy anh mọi lúc mọi nơi. 

Cô cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng như có một lỗ hổng lớn không thể lấp đầy. Tại sao Chu Gia Thuật không thể hôn cô 24 tiếng chứ? Cô nghĩ một cách hoang đường như vậy, vì anh tạm thời tránh ra mà cảm thấy bồn chồn và tức giận, cô lại túm lấy anh, anh lại tức giận.

Bảo Ý cũng tức giận, đôi mắt ướt át nhìn anh chằm chằm, cảm thấy anh đã thay đổi, anh không còn thích cô nữa rồi. 

Họ mới hẹn hò được bao lâu, anh đã không thích cô nữa rồi.

Bảo Ý tức giận cắn anh, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, thế là vừa cắn vừa nhẹ nhàng l**m anh một cái.

Anh cứng đờ người, lại một lần nữa đẩy cô ra.

Họ cứ liên tục giằng co như thế, thời gian trở nên dài đằng đẵng mà cũng ngắn ngủi. Sau khi say, con người không còn cảm giác về thời gian, không có lý trí và mất kiểm soát, chỉ còn lại bản năng điều khiển. Mà bản năng của cô cũng chỉ là thích anh, muốn dính lấy anh, lại dính lấy anh… 

Nhưng cô luôn cảm thấy không đủ, thế là ngày càng bồn chồn.

Cuối cùng anh cũng không đẩy cô ra nữa, nhưng Bảo Ý vẫn có chút ngỡ ngàng và mất mát.

Cô nhìn thấy mình trong ánh mắt của anh, cô cúi đầu lại nhìn thấy ch* k*n đáo đang phồng lên mạnh mẽ của anh. Cô nắm lấy nó, chiếm hữu nó, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. 

Trong đầu cô mơ hồ nhớ lại nên làm thế nào, nhưng vì không phải của mình, cô không thể biết anh sẽ cảm thấy thế nào, cũng không thể xoa dịu sự trống rỗng và mất mát của mình lúc này. Thế là cô bực bội nắm chặt một cái, để trả thù sự lạnh nhạt và không hợp tác của anh.

Anh lại tức giận. Lúc giận anh hay nhíu mày, nhưng anh chưa bao giờ mắng cô.

Ồ, anh không nói được.

Hình như anh không nói được.

Dường như Bảo Ý muộn màng nhận ra điều gì đó, đột nhiên mở to mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Tiểu Thuật, anh có đau không?”

Chu Gia Thuật nheo mắt, ánh mắt vừa hung dữ vừa lạnh lùng.

Ừm, hình như anh đau…

Bảo Ý đột nhiên bị anh trùm khăn tắm rồi lau qua loa, sau đó bế ra ngoài đặt lên giường.

Bảo Ý có chút hưng phấn lại có chút mất mát nằm ngửa ra, dang tay ra muốn anh ôm.

Lần này anh không từ chối cô, nhưng ánh mắt lại trở nên phức tạp. Anh cũng chủ động hôn cô, Bảo Ý ngơ ngác nhìn anh, rất dính người mà cọ vào lòng anh.

Anh hôn môi cô, rồi hôn cổ và xương quai xanh của cô, kiên nhẫn và chuyên chú hơn bao giờ hết. Bảo Ý hơi vặn vẹo người, thoải mái nắm tóc anh. Anh lại hôn bụng cô, hơi nhột, Bảo Ý không nhịn được cười, muốn né tránh, nhưng anh nhanh chóng dời đi.

Anh lại đi rồi, Bảo Ý buồn quá, mặt cô lập tức xụ xuống.

“Anh lại đi…” Cô bất mãn nói: “Anh là đồ nhẫn tâm.”

Nhưng anh chỉ đi súc miệng. Khi trở lại, anh nắm chặt hai chân cô, đầu ngón tay hơi lún vào da thịt. Bảo Ý không nhìn rõ anh định làm gì, nhưng giây tiếp theo không nhịn được kẹp chặt hai chân lại. Nhưng anh đã chuẩn bị trước, tay đặt sẵn trên đùi cô, kịp thời chặn cú siết chân của cô. Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm và kìm nén.

Cảm giác lạ lẫm chiếm lấy tất cả giác quan của Bảo Ý. Cô hoảng loạn muốn nắm lấy anh, nhưng chỉ có thể bất lực rướn người lên, như thể đang trôi nổi trên biển lớn, rồi dần dần chết đuối giữa những con sóng, thủy triều cuồn cuộn, cuốn lấy cô đến kiệt sức.

Không biết qua bao lâu sau, Chu Gia Thuật tiến đến hôn cô. Bảo Ý nhíu mày, có chút ghét bỏ quay đầu đi.

Chu Gia Thuật lập tức tức đến mức bật cười.

Thuật: ?

Bình Luận (0)
Comment