Beta: Dép
Bảo Ý quậy phá mệt rồi, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Chu Gia Thuật im lặng ngồi một lúc, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tự mình giải quyết.
Khi ra ngoài, anh vừa lau tóc vừa xem điện thoại. Bố mẹ không gửi tin nhắn nữa, chắc là đã quên mất họ rồi. Người lớn nói chuyện, trẻ con luôn chỉ làm nền.
Mặc dù hôm nay hai người họ mới là nhân vật chính.
Bố mẹ luôn tin tưởng họ, anh xử lý chuyện của cô, không ai cảm thấy có gì bất thường, cũng không ai sợ anh sẽ làm hỏng việc.
Đã chín giờ tối rồi, chắc bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi.
Chu Gia Thuật nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường. Anh biết cô có tính khí thất thường khi ngủ dậy, nên không định để cô về nhà. Nhưng anh vẫn cẩn thận sắp xếp lại mọi thứ, trong trạng thái sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Có lẽ vì chột dạ, nếu bố mẹ nhất quyết muốn cô về nhà, lần này có thể anh sẽ không có cách nào đưa ra ý kiến.
Anh gọi canh giải rượu cho cô, lay cô dậy uống một chút, để tránh sáng mai bị đau đầu.
Quần áo của cô bị cô tự kéo tới mức nhăn nhúm, anh nhờ khách sạn mang đi giặt khô và là ủi, rồi đặt mua đồ lót và tất mới ở cửa hàng tự chọn, tiện thể mua cho cô một chai sữa, gọi người giao hàng mang đến.
Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, anh mới nhắn tin cho bố mẹ, nói rằng Bảo Ý uống nhiều quá, mãi mới ngủ được, khó mà đánh thức, phòng đã đặt là phòng qua đêm, hay là cứ để cô ngủ đến sáng mai rồi tính.
Anh không nói được, dù bên kia có sốt ruột cũng chỉ có thể nhắn tin hỏi từng chút một. Thân Hủy hỏi rất nhiều, vẫn không yên tâm, cuối cùng nói muốn qua xem Bảo Ý. Anh báo số phòng, mặc quần áo chỉnh tề, mở rộng cửa sổ để đảm bảo phòng không có mùi lạ, sau đó mới ra cửa chờ.
Thân Hủy và Đồ Tĩnh cùng đến. Trông Đồ Tĩnh rất căng thẳng, liếc anh một cái đầy ẩn ý.
Chu Gia Thuật cụp mắt, vẻ mặt lại rất tự nhiên, anh dẫn hai người vào trong. Bảo Ý cuộn mình trong chăn, ngủ rất say. Thân Hủy thử gọi cô hai tiếng: “Bảo Bảo, Bảo Bảo?”
Bảo Ý vô thức “hừ” một tiếng, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Cuối cùng Thân Hủy nói: “Vậy thì cứ để nó ngủ đi! Mẹ ở đây…”
Đồ Tĩnh nhìn con trai một cái, đột nhiên cười nói: “Ngày mai chị còn phải đi làm, Tiểu Thuật lại không có việc gì, cứ để nó ở đây trông con bé đi! Chúng ta về thôi.” Nói xong, bà ấy đặc biệt dặn dò: “Đừng đặt phòng khác nữa, tối nay con cứ ở đây canh chừng, ngủ tạm trên thảm tatami một đêm đi, đừng để Bảo Ý tỉnh dậy không thấy con.”
Chu Gia Thuật gật đầu.
Thân Hủy thì không nghĩ nhiều, có lẽ vẫn coi hai đứa là trẻ con, chỉ vào giường: “Giường to thế này mà, ngủ trên giường đi.”
Chu Gia Thuật không dám đáp lời, khẽ cúi đầu, trông vô cùng ngoan ngoãn.
“Vậy… vất vả cho con rồi, Tiểu Thuật.” Thân Hủy có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Chu Gia Thuật khẽ gật đầu, ra hiệu: Con sẽ chăm sóc Bảo Ý thật tốt.
Hai bà mẹ muốn về, anh xuống lầu tiễn bố mẹ đi rồi mới lên lại. Bảo Ý ngủ say không hề hay biết gì. Chu Gia Thuật đưa tay nhéo má cô, vén chăn lên nằm vào, ôm cô vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ anh còn suy nghĩ, không biết ngày mai người nào đó còn nhớ được bao nhiêu, nếu nhớ hết, cũng không biết lần này cô sẽ muốn nghỉ chơi với anh mấy ngày đây.
…
Nóng, nóng quá.
Lúc Khi Bảo Ý giãy giụa tỉnh dậy, cổ họng khô khốc như muốn nứt ra. Chu Gia Thuật đang đút nước cho cô, cô tựa vào lòng anh, nhỏ giọng nói: “Nóng quá.”
Anh lấy điều khiển điều hòa, giảm độ sáng xuống, ra hiệu: Ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm lắm.
Mấy giờ rồi? Cô đã ngủ bao lâu rồi?
Câu hỏi này lướt qua trong đầu, rồi nhanh chóng bị sự hỗn loạn nuốt trọn, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Bảo Ý mơ một giấc mơ rất dài, rất dài. Trong mơ đầy thăng trầm, cảm xúc hỗn loạn, nên khi tỉnh dậy tâm trạng cô rất ủ rũ uể oải. Thậm chí có một khoảnh khắc, cô có cảm giác như sắp gặp phải tai họa.
Thấy Chu Gia Thuật ở bên cạnh, cô theo bản năng nhích lại gần anh, vòng tay ôm anh, thân mật cọ cọ má anh.
“Tiểu Thuật…” Cô gọi tên anh.
Anh ngủ rất cảnh giác, bị làm phiền là tỉnh ngay. Anh nhìn cô chăm chú, dùng thủ ngữ hỏi: Đầu có đau không?
Bảo Ý gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Hơi khó chịu, nhưng vẫn ổn.
Não bộ cô trống rỗng một lúc lâu, thậm chí không nhớ mình đang ở đâu, tại sao lại nằm cùng anh.
Rồi những hình ảnh dần dần hiện lên, những cảnh tượng rời rạc dần ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Cuối cùng, cô ngồi bật dậy, vò tóc, khẽ hé miệng: “A…”
Cô khẽ khép hai chân lại, dường như cảm giác kỳ lạ vẫn còn đọng lại ở g*** h** ch*n.
A—
A??
Là mơ phải không? Nhất định là mơ phải không! Chắc chắn là mơ…
Làm ơn, nhất định phải là mơ.
Ánh mắt Chu Gia Thuật nhạy bén nhận ra sự bất thường của cô, ra hiệu: Chỗ đó không thoải mái à? Chắc không bị thương đúng không.
Tay và miệng anh đều đã chạm vào.
Anh theo bản năng nhìn ngón tay mình, móng tay đã được cắt rất ngắn.
Bảo Ý như bật một công tắc nào đó, lập tức nhảy xuống giường, đứng thẳng tắp bên mép giường, căng thẳng đứng nghiêm đó như tư thế quân đội, cô nhăn nhó vặn vẹo nhìn chằm chằm anh: “Đêm qua…”
Chu Gia Thuật khẽ nhướng mày, rồi cười. Nhìn dáng vẻ này thì chắc là cô nhớ hết, không quên một chút nào.
Thế là anh ung dung ngồi khoanh chân ở đó, khẽ nâng cằm nhìn cô, một lúc lâu sau mới ra hiệu: Vẫn nhớ à? Tốt lắm. Thoải mái không?
Bảo Ý: “…”
Không phải mơ, vậy mà lại không phải mơ.
Cô muốn vào nhà vệ sinh để bình tĩnh lại, nhưng đi được hai bước thì chân trái vấp chân phải. Chu Gia Thuật đi tới đỡ cô dậy, tiện thể bế vào nhà vệ sinh, đặt lên bồn rửa mặt. Tối qua đã bóc dụng cụ đánh răng ra rồi, nhưng giờ không phân biệt được cái nào của ai nữa. Thế là anh lấy đại một cái, rồi bóc cái mới cuối cùng đưa cho cô, bóp kem đánh răng rồi cho vào miệng cô.
Bảo Ý ngơ ngác đánh răng, khóe mắt liếc nhìn anh một cách dè dặt.
Vẻ mặt anh quá bình thường, như thể không có chuyện gì xảy ra. Câu hỏi “thoải mái không” gần như là trêu chọc, dường như là do cô mơ thấy.
“Em xin lỗi…” Bảo Ý nhỏ giọng thì thầm nói.
Ngoài chuyện đó ra, còn có cảnh cô tự mình chạm vào… cái đó, cô thực sự không dám nghĩ lại, quá hoang đường rồi Lương Bảo Ý! Mày đã làm cái quái gì vậy? Mày không gây rắc rối gì cho người ta đấy chứ!
Thấy anh bình tĩnh đứng đó như vậy, chắc là không sao, nhưng cô vẫn vô cùng chột dạ.
Thật muốn cầm viên gạch tự đập chết mình cho rồi.
Chu Gia Thuật chậm rãi đánh răng xong, mới rảnh tay trả lời cô: Chẳng phải tối qua em rất hùng hồn sao.
Bảo Ý bĩu môi, chút ngượng ngùng và căng thẳng khó tả đã tan biến bớt, cô nói: “Ừm, cũng đâu phải yêu đương lén lút. Rõ ràng chúng ta là bạn trai bạn gái đàng hoàng, có sao đâu?”
Lời nói này nghe như đang tự an ủi.
Chu Gia Thuật hơi nhếch khóe môi, ra hiệu: Vậy em đang ngượng cái gì?
Bảo Ý: “…”
Anh hỏi em ngượng cái gì á?
Cô hắng giọng: “Em không… làm anh bị thương chứ.”
Thủ ngữ của Chu Gia Thuật chậm rãi: Hay là em tự mình xem đi.
“Anh…” Bảo Ý nổi đóa, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu: “Vậy anh c** q**n ra đi.”
Chu Gia Thuật: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai. Cuối cùng anh không nhịn được cười, đã đánh giá thấp cô rồi.
Dựng lều buổi sáng, khi Bảo Ý cúi đầu thì nhìn thấy, quần của anh mỏng nên trông rất rõ ràng.
Với tâm lý có qua có lại, Bảo Ý lại gần ôm lấy anh, mặt vùi vào hõm vai anh, tay thì trượt xuống dưới.
Cô rầu rĩ nói: “Em giúp anh.”
Em giúp anh, nó sẽ không chịu nổi đâu. Chu Gia Thuật chưa kịp nói, cũng không kịp ngăn cản, cô đã nắm chặt lấy, vụng về di chuyển lung tung, không theo quy tắc nào, khiến anh càng cảm thấy đau khổ hơn.
Bất chợt, Chu Gia Thuật đưa tay nắm lấy tay cô, dạy cô cách di chuyển.
Mặt Bảo Ý vùi chặt vào ngực anh, nhưng không lâu sau đã thấy mỏi tay, cô rầu rĩ hỏi: “Xong chưa anh?”
Xong con khỉ! Chu Gia Thuật muốn chửi thề.
Lại một lúc sau: “Vẫn chưa xong à?”
Chu Gia Thuật: “…”
Không trông cậy vào cô được chút nào.
Bảo Ý thực sự không còn để ý đến thể diện nữa. Cô khẽ ngẩng đầu nhìn anh, muốn xác nhận anh còn bao lâu nữa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh, cô sững sờ.
Chu Gia Thuật thế này trông rất xa lạ, trong đôi mắt anh tràn ngập d*c v*ng, nóng bỏng đến thiêu đốt… d*c v*ng hóa thành những chấm đỏ như máu điểm xuyết ở khóe mắt anh. Hơi thở của anh rất yếu, cô hoàn toàn không để ý, nhưng giờ đây cô mới nhận ra đó là vì anh luôn kìm nén, lồng ngực anh đã hơi phập phồng, tiếng th* d*c bị nén trong lồng ngực, ánh mắt anh khóa chặt vào cô. Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, anh cúi xuống hôn mạnh bạo, cắn nuốt đầu lưỡi cô đầy hoang dại, vô cùng có tính xâm lược. Động tác trên tay anh càng nhanh và mạnh hơn. Đứng trước một con người hoàn toàn xa lạ này, Bảo Ý đột nhiên rất muốn bỏ chạy, nhưng lại không kìm được chìm đắm vào trong ánh mắt anh.
Cô không kìm được mà nghĩ, tối qua anh bị cô quậy phá như vậy, chắc chắn không dễ chịu gì, cuối cùng thì sao rồi?
Chu Gia Thuật mãi vẫn chưa chịu ra, anh bực bội nhíu mày, đột nhiên xoay người cô lại, để cô đối mặt với gương.
Đứng vững. Anh vội vàng ra hiệu. Sau đó anh lại chạm vào chân cô: Khép lại.
Bảo Ý sợ hãi, muốn bỏ chạy. Khoảnh khắc cô giãy giụa, Chu Gia Thuật ôm lấy cô từ phía sau, cắn vào tai cô, hai tay ôm vòng trước ngực cô, ra hiệu trước gương: Bảo Bảo, đến lúc trả phần thưởng em nợ anh rồi. Tối qua anh đã phục vụ em cả đêm, thu chút lãi cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Bảo Ý bị thuyết phục, không giãy giụa nữa. Tay cô chống lên đó, nhưng lại có cảm giác không đứng vững. Cô mở to mắt nhìn hai người trong gương, ánh mắt anh tối tăm mờ mịt, thậm chí khiến cô cảm thấy đó không phải là Tiểu Thuật của cô.
Giữa đôi chân đang khép lại có một thứ gì đó nóng bỏng chen vào, cảm giác lạ lẫm ấy như xuyên thủng phòng tuyến của cô. Cô vừa kinh ngạc, vừa ngơ ngác, đưa một tay lên môi cắn mạnh. Cùng lúc đó, nụ hôn của Chu Gia Thuật rơi xuống cổ cô, cơn đau cùng cảm giác lạ lẫm ấy đang dần lan tỏa khắp người cô.
Rõ ràng là cô đang giúp anh, nhưng khi kết thúc, người mệt lả lại là Bảo Ý. Cô tựa vào người anh, thở hổn hển.
Sâu thẳm trong lòng như có một lỗ đen đang nuốt chửng một cảm xúc không tên nào đó, tạo thành một xoáy nước.
Chu Gia Thuật xoay cô lại, trao cho cô một nụ hôn dài, một tay mở vòi nước rửa sạch tay, rồi dùng những ngón tay ướt át của mình giúp cô xử lý phần còn lại.
Ba lần. Bảo Ý cắn vào vai anh, nức nở rơi hai giọt nước mắt, lại bị anh ôm mặt hôn đi.
Khi anh rửa tay, Bảo Ý ngồi trên bồn rửa, nghiêng đầu nhìn anh. Khuôn mặt anh vì cơn sóng tình mà trở nên vô cùng gợi cảm, cơ bắp căng phồng, toát lên sự quyến rũ dưới ánh đèn vàng nhạt.
Bảo Ý dang tay: “Anh bế em.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẩy tay, vớ lấy chiếc khăn bên cạnh lau qua loa, rồi mặt đối mặt bế cô lên như bế em bé.
Bảo Ý vòng chân qua eo anh, một tay ôm cổ anh, tay còn lại thì luồn lách s* s**ng trên người anh, giống hệt một tên lưu manh.
Chu Gia Thuật vỗ vào mông cô, nhắc nhở cô đừng sờ lung tung, sau đó ôm cô đi ra ngoài.
Bảo Ý khẽ căng người, nhưng đã hơi quen dần rồi, cô khẽ nói: “Thuật, chúng ta làm đi. Được không?”
Chu Gia Thuật nhíu mày nhìn cô, không hiểu rốt cuộc là anh quá bảo thủ, hay cô quá táo bạo, thậm chí còn nghi ngờ rằng mình nghe nhầm.
Bảo Ý cọ mũi vào mũi anh, đôi mắt sáng long lanh: “Bất kể xét về mặt nào, điều kiện đều đã rất chín muồi rồi. Em không hề cảm thấy chúng ta chưa đủ hiểu nhau, cũng không cảm thấy một ngày nào đó sẽ chia tay, càng không nghĩ ai không thể chịu trách nhiệm nổi với ai. Cho nên…”
Cô nghiêm túc nhìn anh: “Em muốn!”
—
Thuật: Lúc nào tôi cũng nghĩ mình là cầm thú, nhưng rồi phát hiện Lương Bảo Ý còn hơn thế!