Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 12

Suốt buổi tự học, cả lớp ai cũng trong trạng thái điên cuồng ôn tập, đọc hết sách giáo khoa thì chuyển sang vở ghi chép. 

Hạ Thanh Hồi chắc chắn là người thong thả nhất ở đây. Lúc này đây cậu tay trái cầm một cuốn truyện tranh, tay phải nắm tay đại thần, quyết tâm làm một kẻ ngốc ngồi hưởng phúc.

Tiết tự học buổi tối dài đằng đẵng cuối cùng cũng đến lúc kết thúc. Hạ Thanh Hồi nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Đan Vân Triệt, cầm lấy cặp sách lao thẳng ra ngoài.

Sau khi chạy ra khỏi tòa dạy học một đoạn, Hạ Thanh Hồi mới dừng lại, điều hòa nhịp thở rồi chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Vừa đi cậu vừa đưa tay phải lên, mở nó ra nhìn một cách ngây ngẩn. "Vẫn lạnh sao?" Ba chữ giản đơn ngâm trong làn gió chiều mát lạnh hiện ra trong đầu cậu.

Đây có được coi là... quan tâm đến cậu không?

...Tại sao mình lại nghĩ đến chuyện này chứ? Càng nghĩ tới càng cảm thấy mình giống như có bệnh ấy.

Cậu ta quan tâm cái rắm á, ngày nào cũng giống như quấy rối tình dục cậu, người này chắc chắn là một kẻ biến thái! Đồ Biến Thái! Hừ!

Hạ Thanh Hồi lắc lắc đầu, bước chân dần nhanh hơn, tiếp tục đi về phía trước.

Cậu mở cửa ký túc xá, đặt cặp sách xuống, chậm rãi đi vào phòng tắm tắm nước nóng, sau khi ra ngoài vẫn chưa thấy Đan Vân Triệt quay lại. Cậu mặc kệ, dù cậu ta đi hẹn hò hay gì đi chăng nữa thì điều đó cũng không liên quan đến cậu. Đi ngủ mới là quan trọng nhất.

Đèn vừa tắt, một cơn gió lạnh từ khe cửa sổ ùa vào, xuyên thẳng vào lồng ngực khiến Hạ Thanh rùng mình. Mấy phút sau, Đan Vân Triệt mở cửa nhìn thấy Hạ Thanh Hồi đã tắt đèn nằm xuống giường ngủ, trông bộ dạng vô cùng buông thả.

Anh đi tới đóng chặt cửa sổ lại, lặng lẽ đi đến bên giường Hạ Thanh Hồi ngồi xổm xuống.

Thật đáng yêu.

Vẫn như vậy, không có gì thay đổi.

Nhìn chằm chằm cậu một hồi, anh mới hơi nhếch khóe miệng, hạ giọng hỏi như đang kiểm tra: "Đã ngủ chưa?"

Hạ Thanh Hồi hơi mím môi, để giả vờ ngủ cho thật nhất có thể nên cậu không trả lời. Lúc này mà mở mắt ra thì sẽ ngại ngùng lắm, cậu đâu có ngốc như vậy.

"Xem ra là ngủ thật."

Hạ Thanh Hồi khi đi ngủ mặc áo sơ mi ngắn tay, để lộ cánh tay ra ngoài. Ánh mắt Đan Vân Triệt rời khỏi khuôn mặt cậu di chuyển đến phần cánh tay lộ ra đó.

Sau đó, anh mở lòng bàn tay của Hạ Thanh Hồi ra, đặt vào đó một chiếc túi chườm nóng, cuối cùng đặt tay còn lại lên trên. Hơi ấm trong lòng bàn tay nhanh chóng lan tỏa, xua tan mọi cảm giác lạnh lẽo đang bủa vây.

Lúc tan học Đan Vân Triệt vốn định đến căntin mua túi chườm nóng, nhưng căntin lại đóng cửa sớm nên anh phải tranh thủ thời gian học sinh tan trường đi ra siêu thị đối diện cổng Bắc để mua. Cổng phía bắc cách xa ký túc xá nam gần bằng một sân thể dục, lúc quay lại vừa đến giờ khóa cửa, suýt nữa là bị dì quản lý ký túc xá nhốt bên ngoài.

Anh đặt tay Hạ Thanh Hồi lại ngay ngắn rồi mới kéo chăn bông lên đắp kín, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu.

Trước khi xác nhận Đan Vân Triệt đã rời khỏi phạm vi giường ngủ của mình hay chưa, Hạ Thanh Hồi không dám cử động chút nào, vì sợ bị phát hiện đang giả vờ ngủ.

Đan Vân Triệt cúi đầu, đưa đôi môi mỏng đến sát bên tai Hạ Thanh Hồi, hơi thở rất nhẹ.

"Ngủ ngon."

Cho đến khi nghe thấy âm thanh từ chiếc giường bên trên vang lên, Hạ Thanh Hồi mới dám hé mắt ra nhìn.

Túi chườm gần như đã sưởi ấm toàn bộ cơ thể cậu, lúc này cậu cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. Cái tên này...lại định diễn phim gì nữa đây?

Đừng nói với cậu là... chỉ vì lúc nãy nắm tay cậu thấy lạnh mà tan học đi mua túi chườm này cho cậu đấy nhé??

Hạ Thanh Hồi từ trước tới giờ vẫn luôn là "động vật máu lạnh", bốn mùa xuân hạ thu đông tay chân lúc nào cũng lạnh lẽo như vậy đã quen rồi, tự dưng hôm nay được người khác chăm sóc như thế này có chút....

Cảm động?

*

Sáng sớm hôm sau, mọi người đều đi thẳng đến phòng thi của mình để tìm chỗ ngồi với tâm trạng vô cùng bất an.

Vì trật tự của mỗi phòng thi đã bị xáo trộn nên phòng nào đều là một "mớ hỗn độn" như nhau, và việc Hạ Thanh Hồi vào phòng thi này lại càng là điều "được mong đợi".

Không chỉ vì sự chênh lệch cấp bậc giữa hai người nổi tiếng mà còn vì "scandal" lan truyền trên tường tâm sự tối qua.

"Hôm nay là lần đầu tiên tớ nhìn thấy đại thần trong truyền thuyết đó, chết tiệt, sao có thể đẹp trai như vậy!"

"Có lẽ đây là lần duy nhất tớ có được may mắn thi cùng phòng với đại thần. Cái đứa từ năm lớp 10 đã không thể theo đuôi một ai trong lớp như tớ thì chịu đấy."

"Nếu không phải thứ tự bị xáo trộn, liệu Hạ Thanh Hồi với đại thần có thể thi cùng một phòng không nhỉ? Chắc là tớ đang nằm mơ."

"Cậu mà cũng xứng à? Rồi mắc gì cậu lại nói tới Hạ Thanh Hồi thế? Tớ nghĩ do cậu ghen tị tại người ta đẹp trai hơn mình chứ gì?"

"Ù ôi, sao cậu lại nói giúp nó làm gì? Cậu có tình cảm với nó à?"

"Cậu--"

Ngoài trừ mấy người thích xem náo nhiệt thì cũng có một số người đang tranh thủ xem sách ôn bài vài phút trước khi thi.

Hạ Thanh Hồi đỡ má, xoay bút, ngáp một cái.

Trên bàn Đan Vân Triệt cũng không có bất kỳ tài liệu nào, cặp sách của anh đã để bên ngoài, bây giờ chỉ đang ngồi chờ giám thị vào.

Giám thị là tổ trưởng tổ Ngữ Văn, đầu trọc, bụng bia, đang nặng nề đặt mấy đề thi lên bục giảng. Những học sinh đang lẩm bẩm thì thầm với nhau lập tức im lặng.

"Các em không cần phải căng thẳng quá, đề thi này đơn giản thôi, thư thả mà làm, điểm sẽ không dùng để đánh giá tổng hợp." Nghe vậy các học sinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tám giờ, bài kiểm tra đầu tiên chính thức bắt đầu - Ngữ Văn.

Lớp học lúc này chỉ còn những âm thanh chuyền giấy thi loạt xoạt. Một vài bạn học xung quanh Đan Vân Triệt lúc nào cũng chú ý đến tờ đáp án của anh, trong khi một vài người khác lại sợ bị phân tâm nên buộc mình không nhìn anh nữa.

Một lúc lâu sau Hạ Thanh Hồi mới chịu nhấc bút lên, tao nhã viết tên mình vào bài làm trước.

Đối với văn học hiện đại thì cậu còn có thể đọc rành rọt từ trên xuống dưới một lần nhưng đối với mấy bài văn cổ này thì cậu xin nói thẳng, tại hạ không làm được, chịu.

Thế nên cậu quyết định chọn những câu hỏi có thể làm theo cảm nhận của mình, còn những câu như dịch tiếng Hán cổ thì....cậu còn không đủ kiên nhẫn để đọc chứ đừng nói đến làm, cứ điền bừa vào thôi!

Viết! Chỉ cần cầm bút lên và viết thôi!

Từng hàng chữ dài được cậu mạnh mẽ viết xuống chỉ trong chớp mắt. Cậu thậm chí còn có ảo tưởng rằng bản dịch của mình vô cùng hoàn hảo.

Vì vậy, cuối cùng trong toàn phòng thi chỉ có hai thiếu niên cùng một lúc đã làm xong phần viết luận. Nhịp điệu lật hai tờ đề là như nhau.

Bọn họ đồng thời liếc nhìn nhau.

Đan Vân Triệt: "..."

Hạ Thanh Hồi: "..."

Bạn học A ngồi gần đó thầm nghĩ: "Trời ơi! Đại thần đã viết xong bài luận rồi!! Khoảng cách giữa mình và boss lớn quá!"

Bạn học B ngồi gần đó thầm nghĩ: "Mẹ kiếp! Hạ Thanh Hồi đã viết xong bài luận rồi!! Bài này thực sự quá dễ hay trình độ của mình đã tụt quá thấp trời?"

Giừo kiểm tra môn Ngữ Văn cuối cùng cũng kết thúc, các học sinh trong phòng thi này ai cũng trông như vừa trải qua một cuộc chiến không khói lửa.

Ngữ Văn vừa kết thúc, môn toán khủng khiếp đã nối tiếp nhau ập đến. Điều kinh khủng nhất là hai người này lại một lần nữa cùng lúc lật đề thi.

Khi chuông thi kết thúc vang lên, các bạn học A B C ở gần đó đều đã ướt đẫm mồ hôi và bắt đầu thì thầm với nhau ngay sau khi nộp bài.

A: "Tớ cảm thấy mình không thể làm thêm một bài kiểm tra nào nữa. Nếu tiếp tục như thế này, tớ sẽ bị đau tim mất. Không hề nói quá chút nào đâu."

B: "Bây giờ tớ rất nghi ngờ liệu có phải hai người họ cùng hợp tác để gây áp lực tâm lý cho chúng ta hay không."

C: "Lúc tớ liếc mắt qua nhìn một cái, trời ơi đại thần đã làm xong hết những câu hỏi lớn cuối đề rồi, cậu ấy viết mà không cần suy nghĩ luôn. Chẳng lẽ cậu ấy là boss của thế giới này hả?"

A: "Còn tôi lúc liếc nhìn bài của Hạ Thanh Hồi, hình như cậu ấy đã viết xong ba dòng cho câu hỏi cơ bản đầu tiên..."

ABC nhìn nhau: "..."

Thi xong môn toán, thời gian nghỉ giữa các môn tiếp theo cũng không được bao nhiêu, nhiều người chỉ chọn ăn cơm ở căntin, buổi trưa cũng không về nhà.

So với môn toán thì tiếng Anh mới là môn khiến Hạ Thanh Hồi đau đớn nhất. Ít nhất thì trong đề toán vẫn có những câu hỏi cậu đọc hiểu được, còn đề tiếng Anh thì đọc câu nào cũng không hiểu, những dòng chữ chen chúc nhau khắp tờ giấy lần nào cũng khiến cậu choáng hết cả đầu.

Nhưng dù sao... cũng có nhiều câu hỏi trắc nghiệm lắm.

Trong vòng một ngày, từ lúc bình minh đến hoàng hôn sắp khuất dạng, khi bài kiểm tra cuối cùng được nộp lên tất cả mọi người đều trong trạng thái sức cùng lực kiệt. Còn Hạ Thanh Hồi chán đến mức ngáp dài ngáp ngắn. 

Các học sinh lục tục quay trở lại lớp học của mình, đem bàn ghế sắp xếp lại vị trí ban đầu.

Sau khi thu dọn xong, Từ Nguyên cũng mệt mỏi ngã ra ghế, bắt đầu phàn nàn, cậu ta điên cuồng lắc mạnh người bạn cùng bàn tội nghiệp của mình: "Nữ nhân kia đúng là không có tình người! Cô ấy sao có thể bắt chúng ta làm hết bài kiểm tra trong một ngày chứ! Tế bào não của tớ chết rồi. Tất cả đều hy sinh hết!!"

Một vài người khác cũng lên tiếng, những những âm thanh oán hận cứ nối tiếp nhau: "Đúng vậy, tớ cũng thấy cô Trần là đang muốn ép chết chúng ta! Nghe nói cô ấy rất kinh khủng, lần này còn định xếp hạng!!"

"Hoảng cái gì? Thầy đã nói là không tính điểm đánh giá tổng hợp mà."

"Nhưng mà thứ hạng rất...!!! Tại sao phải xếp hạng vậy!! Ahhh..."

"Nội dung đề thi này chỉ giới hạn một vài kiến ​​thức thôi mà? Sao cậu cứ gào mãi thế?"

"??Học bá nói tiếng người được không? Mọe! Tớ không thể tệ hơn cuối học kỳ trước được! Tớ thậm chí còn không lọt vào top 200 của học kỳ trước!!!"

Từ Nguyên càng nói càng sợ, nhanh chóng quay lại hỏi Hạ Thanh Hồi, "Anh Hồi, còn mày, mày thấy đề thi lần này thế nào? Có khó không?"

Hạ Thanh Hồi đặt truyện tranh xuống, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Muốn tìm chút cảm giác đồng cảm từ tao thì cứ nói thẳng, khỏi vòng vo chi mày."

Suy nghĩ thầm kín của cậu ta bị nhìn thấu trong nháy mắt. Từ Nguyên có chút xấu hổ cười ngượng, quay đầu nhìn về phía Đan Vân Triệt, "Vậy, đại thần, cậu thấy sao? Đề thi lần này khó đến mức nào?"

Cậu ta cho rằng nếu không thể tìm được sự đồng cảm từ Hạ Thanh Hồi thì sẽ tự tìm khổ ở chỗ Đan Vân Triệt bù đắp, có lẽ sẽ được an ủi một chút.

Câu hỏi này vừa thốt ra, mấy cái tai xung quanh đều lặng lẽ vểnh lên hóng chuyện.

Đan Vân Triệt cũng không ngần ngại trả lời: "Độ khó chấm 1 sao. Tỷ lệ câu hỏi cơ bản chiếm 80%, vì đề ngữ văn đều là tác phẩm văn học cổ điển. Môn toán có 4 câu hỏi lớn. Tiếng Anh chỉ cần chịu đọc là làm được. 20% còn lại, một nửa phụ thuộc vào việc có học trước trong kỳ nghỉ hè hay không, một nửa phụ thuộc vào sự hiểu biết của chính mình. Sự hiểu biết này không ám chỉ thiên phú mà là sự tích lũy kiến thức trong lúc làm bài thường ngày. Tóm lại, đề thi cả khối thì sẽ không làm khó ai, nếu từ đầu năm học đến giờ chịu làm bài tập nghiêm túc, rớt khỏi top 100 chỉ có thể là do bất cẩn mà thôi."

Đừng thấy bình thường đại thần ít nói, một khi anh mở miệng nhất định sẽ khiến người nghe phải giật mình, mỗi lời nói đều vô cùng quý giá. Một vài bạn học thông minh vểnh tai nghe lén liền ghi chép vào vở.

Từ Nguyên nghe vậy sửng sốt, chân thành chắp tay tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Một lời của cậu đáng giá bằng mười năm đi học! Đại thần, tớ đã thấm!"

Hạ Thanh Hồi đang ngồi cắn hạt dưa, nãy giờ vẫn luôn im lặng nghe anh giả vờ, lúc này mới nhỏ giọng cằn nhằn: "Thôi đi pa ơi, nói nghe như thật ấy. Nhưng mà cậu cũng trâu bò thật."

Nếu nghĩ kỹ lại thì, cậu ấy cũng rất tuyệt vời nhỉ.

Lúc nãy làm bài, đúng là hai người bọn họ đều lật đề thi một lượt thật, nhưng mà người ta làm xong 100%, còn cậu là bỏ giấy trắng. 

__Hết chương 12__
Bình Luận (0)
Comment