Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 13

Đúng lúc mọi người đang phiền não bất an thì lớp trưởng Tôn Y Na thông báo một tin tốt. "Yên lặng! Để tớ thông báo một chuyện. Vì cân nhắc việc mọi người hôm nay đã thi cử rất mệt mỏi, nên tiết tự học tối nay được nghỉ, cũng không có bài tập về nhà. Mọi người có thể về ngay bây giờ!"

"Tuyệt vời, nữ nhân đó cuối cùng đã có tình người một chút-- " Lớp học vang lên tiếng reo hò rộn ràng.

Bây giờ mới sáu giờ rưỡi thôi.

Nghe thấy tối nay được nghỉ, Hạ Thanh Hồi lấy lại tinh thần, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Phùng Duệ.

[Anh lớn siêu đẹp trai]: Phong Tử, Phong Tử, đến ký túc xá của tao chơi game đi! Hôm nay có cơ hội tốt!

[Phùng Tử]: Chỉ có em thôi à? Trong ký túc xá của anh còn có một đại thần nữa, có được không đó?

[Anh lớn siêu đẹp trai]: Không sao, học sinh top đầu như cậu ấy nhất định sẽ ở lại lớp học thêm, đừng lo. Kêu thêm mấy anh em, tụi mình cùng nhau tạo đội!

[Phùng Tử]: Được thôi! Dù sao thì một ngày kiểm tra làm em muốn nôn luôn, phải giải tỏa thôi! 

Vào giờ cơm chiều, vì lớp 11 được tan sớm nên khắp nơi đều có học sinh đang vội vã rời trường, căntin không đông đúc như thường lệ, vài người bọn họ vừa ăn xong đã nhanh chóng tụ tập, ngồi đầy trong ký túc xá của Hạ Thanh Hồi.

Phùng Duệ ngồi sát bên cạnh Hạ Thanh Hồi, cầm điện thoại di động, đeo tai nghe, tư thế cũng giống như những người khác, tất cả đề tập trung vào trận đấu đội."

"Các đồng chí đừng biến mình thành heo như lần trước nữa nhé. Chú ý cẩn thận vào."

"Em biết rồi, anh Hồi, lần này em sẽ bảo vệ anh thật tốt!"

"Này, này, nhanh nhan nhanh! Sao tụi mày dở quá vậyy! Tay chân ở không hết à?"

"Giữ chặt! Chết tiệt!"Không khí trong ký túc xá vì cậu mà trở nên vô cùng căng thẳng, vài nam sinh gãi gãi đầu, trên trán toát mồ hôi.Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Phùng Duệ cảm giác được một trận gió tạt thẳng vào mặt, hắn ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng cúi xuống, trong chốc lát, hắn lại không kiềm được mà ngẩng đầu lên lần nữa, lúc này không thể cúi xuống nữa. 

Nhan sắc này...thật sự có trên đời hả?

Sống tới nay đã được 17 năm, vẫn luôn làm một thẳng nam sắt thép mà bây giờ hắn đang cảm thấy mình sắp cong như khoanh nhang muỗi luôn rồi. 

Hạ Thanh Hồi lại hoàn toàn không cảm nhận được động tĩnh ở cửa mà chỉ vỗ nhẹ đầu Phùng Duệ, "Mày ngơ ngác cái gì vậy? Sao không chịu di chuyển đi trời? Còn dám nói bảo vệ tao? Ván này tao mà chết tao cũng đánh chết mày đấy tin không?!"

Hạ Thanh Hồi đánh hắn mấy cái hắn mới tỉnh táo lại: "À, à, em đến ngay đây đến ngay đây, anh Hồi, anh đừng giận nhé!"

Sắc đẹp mê hoặc lòng người, sắc đẹp câu dẫn lòng người.

Tội lỗi, tội lỗi.

Khi Phùng Duệ tiếp tục trò chơi, hắn thầm nghĩ trong lòng: A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai. Mình mẹ nói tuyệt đối không thể cong được, Không. Thể. Bị. Bẻ. Cong. Được!!!

Đan Vân Triệt hơi sửng sốt một lúc mới mở cửa, nhưng sau đó cũng không nói gì. Anh tay trái cầm một túi táo lớn, tay phải cầm một quả táo đã rửa sạch, lặng lẽ đi vào ngồi trên ghế, đối mặt với Hạ Thanh Hồi.

Tình cờ trên bàn có một con dao gọt hoa quả và một cái bát thủy tinh, Đan Vân Triệt cầm lấy rồi lặng lẽ ngồi gọt vỏ táo.

Phùng Duệ lại không tự chủ liếc nhìn anh lần nữa.Làm sao đôi bàn tay đó lại có thể thon thả, trắng trẻo, toát lên vẻ cấm dục như vậy được chứ!

Nhưng mà, đôi bàn tay xinh đẹp như vậy lại chỉ được dùng để làm bài tập về nhà! Rất là lãng phí tài nguyên thiên nhiên có biết không! 

Nói tóm lại, trò chơi này hắn hoàn toàn không thể chơi được nữa.

Vốn dĩ Phùng Duệ cảm thấy tùy tiện đến chơi game ở ký túc xá của người khác là không tốt, huống chi người trong phòng người ta cũng về rồi. Thế là Phùng Duệ quyết định tháo tai nghe xuống, dùng vai đẩy Hạ Thanh Hồi: "Anh Hồi, có chuyện này..."

Hạ Thanh Hồi thấy Phùng Duệ kêu xong rồi chẳng nói gì, cậu tức giận tháo tai nghe ra, đứng dậy ném điện thoại sang một bên, "Cái thằng này! Mày có chuyện...."

Lúc này cậu mới nhìn thấy Đan Vân Triệt ngồi ở đối diện. Anh đang cẩn thận gọt vỏ một quả táo. Hàng mi đen dày, run rẩy như những chiếc quạt nhỏ.

Cậu sững sờ một lúc, không nói nên lời.

Năm người trong phòng lần lượt thoát khỏi trò chơi, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng gọt táo. Bầu không khí rơi vào một khoảng lặng ngượng ngùng kéo dài.

Phùng Duệ thấy táo trông rất ngon, trùng hợp là bản thân cũng thấy miệng hơi khô nên hỏi thử một câu: "Trời ạ, tớ thấy trong túi cậu còn không ít táo này, miệng tớ bây giờ khô quá, tớ có thể mặt dày xin một quả được không?"

Con dao gọt trái cây trong tay Đan Vân Triệt dừng lại một lúc, rồi anh nói tiếp: "Được."

Sau đó anh lấy trong túi ra một quả táo lớn đưa cho Phùng Duệ. "Cảm ơn đại thần!"

Tất nhiên, ai có mặt thì có phần, vậy là anh lấy ra thêm ba quả nữa đưa cho ba người còn lại.

Mấy nam sinh không nói nhiều, họ cũng dứt khoát nhận lấy rồi để lên miệng cắn, cũng ngon, giòn ngọt.

Sau khi chia xong, Đan Vân Triệt tiếp tục gọt quả táo trong tay một cách chậm rãi. Táo sau khi gọt vỏ, cắt thành từng miếng rồi cho vào bát thủy tinh.

Hạ Thanh Hồi nhìn hai bên một vòng.

Anh bạn tốt, này là ý gì vậy, sao đưa cho bạn cậu mà không đưa cho cậu trái nào vậy???

Không cần phải phân biệt đối xử vậy chứ, ít nhiều gì tôi cũng từng cho cậu bánh ngọt mà, sao lại cố tình bỏ qua tôi như vậy?!

Phùng Duệ nhanh gọn nhai hết quả táo, ăn xong còn thở dài nói với cậu: "Anh Hồi, táo này ngon tuyệt vời, ngọt lắm luôn!"

Hà Thanh Hồi: "...."

Không phải chỉ là một quả táo thôi à, lát nữa cậu tự đi mua, hừ!

Đan Vân Triệt gọt xong, lấy cây nĩa cắm vào một miếng táo, cuối cùng đẩy chiếc bát thủy tinh đến trước mặt Hạ Thanh Hồi nói: "Của cậu."

Phùng Duệ liếc nhìn chiếc bát thủy tinh rồi nhìn những quả táo đã ăn hết trong tay 4 người bọn họ, có lẽ nó còn chưa được rửa sạch. Hình như thấy cũng bớt ngon rồi đó.

Đây là thế giới bất công gì đây. Đây là một sự phân biệt đối xử trắng trợn đấy nhé.

Hạ Thanh Hồi nhìn chằm chằm bát táo hồi lâu. Hóa ra cậu ấy gọt táo sạch sẽ như vậy là dành cho mình sao?

Phùng Duệ thực sự cảm thấy có chút xấu hổ, "Ờm, đại thần, xin lỗi, tụi tớ đến đây chơi game mà không nói cho cậu biết, nếu không thì... chúng tớ đi trước..."

Đan Vân Triệt: "Không sao, các cậu cứ chơi đi."

Một vài câu chữ nói nhẹ nhàng thế mà khiến Phùng Duệ rùng mình không thể giải thích được.

"Vậy hay là... cậu chơi với tụi tớ không?"

Hạ Thanh Hồi vừa ăn táo vừa cười nhạo: "Cậu ấy? Học bá làm gì biết chơi game chứ? Người ta sẽ không giống như chúng ta đâu. Chậc."

Đúng là thế thật, Phùng Duệ quên mất anh và những người như bọn họ vốn không cùng một thế giới. Nhưng mà cũng không hẳn là đúng, xung quanh hắn có rất nhiều học sinh giỏi vẫn thích chơi game đó thôi, nên Phùng Duệ lấy hết can đảm hỏi: "Đại thần, cậu có chơi game được không?"

Câu trả lời rất dứt khoát: "Không."

Được rồi. Phùng Duệ xin cúi đầu.

"Nhưng mà, nếu bạn cùng bàn của tôi muốn, tôi có thể học."

Năm người đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Phùng Duệ càng ngày càng cảm thấy mình đã sáng tỏ một chuyện. 

Hắn cũng không phải người mù, Đan Vân Triệt đã bày tỏ thái độ rõ ràng như vậy, nếu không rời đi hắn nghĩ mình sẽ gặp phiền toái mất. Vì vậy hắn không để ý tới Hạ Thanh Hôi nữa, ra hiệu cho ba anh em còn lại đứng lên.

Hạ Thanh Hồi thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy bất an, "Tụi... tụi bây đứng lên làm gì?"

"Ờ thì anh Hồi, lần sau gặp lại. Hôm nay tâm trạng bọn họ không tốt, làm anh mất mặt rồi, anh....anh nghỉ ngơi thật tốt haaa!" 

Phùng Duệ đi tới mở cửa trước, sau đó quay lại vẫy tay với những người còn lại: "Còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi! Đừng ở đây làm phiền đôi bạn trẻ này nữa!"

Hạ Thanh Hồi dồn sức đứng dậy, tư thế như chuẩn bị đánh Phùng Duệ, "Mẹ kiếp! Phùng Duệ, đứng lại! Nói rõ cho tao biết, đôi trẻ nào ở đây?"

Tiếc là bọn họ đã nhanh chóng chạy thoát được, biến mất trước khi cậu đuổi kịp. Hạ Thanh Hồi cầm cây tăm đứng khoanh tay, quay mặt ra cửa thở dài.

Có tiếng cười nhẹ từ phía sau. Hạ Thanh Hồi quay người lại, nâng cằm: "Cười gì?"

Người phía sau bắt đầu nhìn chằm chằm vào mặt cậu với vẻ mặt thiếu đánh, "Cười vì cậu đáng yêu."

Là một mãnh nam, có thể nghe người ta nói mình uy nghiêm, dũng mãnh, oai phong, nhưng chắc chắn không thể chấp nhận khi bị kêu là đáng yêu!

Bị cùng một người con trai!!

Còn bị nói hai lần!!!

Mờ ám!!!!

Hạ Thanh Hồi tức giận xắn tay áo đi về phía trước, hung hăng đập tay xuống bàn, "Nè, Đan Vân Triệt, cậu nói rõ cho tôi biết, tôi đáng yêu chỗ nào?!"

"Nhiều lắm." Đan Vân Triệt chậm rãi đứng lên, tùy ý xắn tay áo lên hai nấc, "Cậu muốn nghe cái nào trước?"

"Hở?!"

"Lúc đọc truyện tranh đáng yêu," Anh quay người lại, hơi cúi đầu xuống, mái tóc ngắn trên trán chạm nhẹ vào trán Hạ Thanh Hồi, "Lúc ăn đáng yêu."

Anh từng chút từng chút áp sát Hạ Thanh Hồi, buộc cậu phải lùi lại theo.

"Cậu khi ngủ đáng yêu, khi thì thầm cũng đáng yêu, kể cả khi lớn tiếng mắng tôi cũng rất đáng yêu."

"Cậu..."Hạ Thanh Hồi bị ép tới không còn lối thoát, lưng va vào cửa, cảm thấy vô cùng đau đớn. "Mẹ kiếp! Đan Vân Triệt! Cậu..."

Hạ Thanh Hồi giơ nắm đấm lên muốn đánh người, nhưng đã bị anh nắm lấy cổ tay ngăn lại.

Đan Vân Triệt hơi nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phả vào tai cậu: "Chỗ nào cũng đáng yêu."

__Hết chương 13__
Bình Luận (0)
Comment