Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 38

Hạ Thanh Hồi đi ra từ nhà vệ sinh nam, tình cờ gặp một chàng trai cao lớn đang chặn đường một chàng trai thấp bé đeo kính tròn cách đó không xa.

Khoảng cách có chút xa nên cậu không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì. Nhưng có thể nhìn ra cậu trai thấp người kia dáng vẻ giống như đang rất thẹn thùng, còn người người cao cao kia thì như đang cười cười trêu chọc cậu ta.

Trên tay người thấp cần một thứ màu hồng mềm mại, chỉ dám một mực cúi đầu. Này giống như bị người cao cao kia bắt nạt quá. Hạ Thanh Hồi đi tới gần chút nghe cho rõ.

Người cao vỗ nhẹ vào vật trong tay người thấp, "Này, bức thư tình này mày viết cho ai vậy? Để tao đoán xem nhé, là hoa khôi lớp à? Không phải, mày làm sao có gan mà tỏ tình với ai? Bộ dạng lôi thôi lết thết như này không thấy xấu hổ à mà đi tỏ tình người ta? Tao cho mày biết, tao cũng thích cô ấy! Mày từ bỏ cái tâm tư ghê tởm này đi."

Lần này Hạ Thanh Hồi nghe rất rõ ràng.

Thằng này có bệnh phải không? Người ta gửi thư tình thì liên quan cái rắm chó gì tới nó vậy?

Nam sinh thấp bé thiếu điều muốn khóc tới nơi, "Tôi... Không phải..."

Còn nam sinh cao hơn cười càng vui vẻ, "Ha ha ha ha, sao đấy, sao vẫn là một thằng nhóc nói lắp vậy ah ha ha ha..."

Hạ Thanh Hồi không suy nghĩ nhiều, lao tới giật lấy bức thư tình từ trong tay nam sinh cao hơn kia, đứng trước mặt hắn.

Người cao giật mình, "Này, Hạ Thanh Hồi? Muốn...muốn làm gì?"

"Ai nói thư tình này là do cậu ấy viết?"

"Hả?"

Trong đầu cậu lóe lên suy nghĩ, "Thật ra bức thư này là do tao viết! Chỉ là nhờ cậu ấy gửi giúp thôi. Đừng hiểu lầm, không liên quan gì đến cậu ấy."

Nam sinh đeo mắt kính tròn trong lòng chậm rãi đánh ra một dấu:?

Người cao nhìn về phía người thấp, "Thật vậy?"

Cậu ta lắp bắp đến mức không biết phải nói gì, "Tôi...tôi...ừm..."

Khá lắm, cậu ta đúng là bị cà lăm.

Nam sinh này thoạt nhìn rất tự ti, Hạ Thanh Hồi chỉ là không muốn thấy cậu ta bị người khác cười nhạo khó coi như  mà thôi, cũng không biết cậu ta có thể biết ý tứ của cậu không nữa.

Người cao vẻ mặt xem thường, "Hạ Thanh Hồi, mày cũng thích hoa khôi lớp tao à?"

Mẹ nó, hoa khôi lớp cái gì gì đó cậu có biết ai đâu, nói thích chắc thành trò cười mất.

Bây giờ nói sao cho hợp lý đây? Ai đến chỉ cậu đi?! Tin này mà lộ ra, một truyền mười, mười truyền trăm, lúc đấy chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn cho mà xem.

"Tao —— "

Người cao đánh giá Hạ Thanh Hồi, nếu Hạ Thanh Hồi thật sự trở thành tình địch của cậu ta thì thật đáng nguyền rủa mà. Cậu ta không hề có phần thắng nào cả.

Không được, nhất định phải bóp chết hạt giống này từ trong trứng nước, tuyệt đối không thể để thư tình này đưa được đến tay hoa khôi lớp!

Thừa dịp Hạ Thanh Hồi quay đầu lại trò chuyện với người thấp, cơ thể cậu ta khẽ động, giật lấy bức thư trong tay Hạ Thanh Hồi sau đó nhanh chân bỏ chạy.

"CMN —— "

Người nọ cầm bức thư nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu nữa, chẳng biết đi chỗ nào rồi. Cậu ta muốn làm cái gì chứ?

"Móa, kệ đi," Hạ Thanh Hồi siết chặt vai người thấp, "Không sao đâu bạn học, tôi là người tốt, đã giúp người thì phải giúp cho trót. Nếu cậu thấy tiếc thì viết lại một bức khác đi rồi nhét vào trong cặp sách, đừng để người khác thấy thì sẽ không bị cười nhạo. Nếu mà không được nữa thì tới nhờ tôi, tôi giúp cậu đưa, bảo đảm là không bị ai thấy đâu."

Người thấp bị cậu làm cảm động rơi nước mắt, nói không nên lời, chỉ có thể dùng cái cúi đầu 90 độ mà cảm ơn cậu, sau đó thẹn thùng chạy đi.

Làm xong chuyện tốt Hạ Thanh Hồi thở dài một hơi, nhưng mà lòng dạ cũng bồn chồn không yên.

Thằng kia cầm thư đi đâu làm gì rồi không biết?

Đưa cho hoa khôi gì đó của cậu ta?

Càng nghĩ càng ảo não, sau đó điên cuồng mắng mỏ bản thân, Hạ Thanh Hồi ơi là Hạ Thanh Hồi, sao mà ngu quá, lớn rồi mà còn làm việc bốc đồng như vậy? Nếu lỡ thiệt sự có chuyện gì thì phải làm sao đây?!

Thiệt là, sao hay chét kứt vào đầu mình ghê.

Chỉ có thể mong thằng kia không nổi máu điên mà làm ra chuyện gì thôi... * Phòng học.

Hạ Thanh Hồi đẩy 5 quyển Ngũ Tam đến trước mặt Đan Vân Triệt, "Nè, mấy cái cậu đưa tôi làm xong hết rồi."

Đan Vân Triệt nhận lấy, lật ra kiểm tra từng quyển một. Cậu vốn cho là anh xem xong sẽ ra sức khen ngợi cậu một phen, kết quả là mặt anh...hình như không hài lòng lắm?!

Hạ Thanh Hồi nghĩ thầm, không phải đâu! Ông đây làm rất nghiêm túc đó, sao lại có biểu cảm như vậy hả? 

"Không phải làm xong là được," Đan Vân Triệt vừa lật xem vừa nói, "Nên thay đổi thói quen trả lời câu hỏi, phải ghi nhớ câu hỏi trong bài và gạch chân những câu quan trọng khi đọc. Với những câu hỏi sai thì đánh dấu sai chỗ nào. Còn nữa, làm xong hết phải lọc lại các từ mới, tra từ điển xem cách dùng rồi học thuộc."

Hạ Thanh Hồi nghe xong cảm thấy choáng váng, không khỏi phàn nàn nói, "Sao mà nhiều chuyện vớ vẩn như vậy?"

Từ Nguyên, người chưa bao giờ nắm được kỹ năng đọc cơ bản, nghe vậy thì cảm thán, "Sư phụ, tui ngộ ra rồi!"

Hạ Thanh Hồi đứng lên vỗ vỗ đầu Từ Nguyên, "Thằng nhãi này, mày ngộ cái gì rồi hả?"

Từ Nguyên hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Hạ Thanh Hồi, "Đây là bí quyết để đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh đúng không?!! Đại thần! Cầu xin cậu hãy xuất bản sách đi!! Thêm môn Toán với Văn nữa!"

Hạ Thanh Hồi búng trán cậu ta một cái rồi hất cằm về hướng bục giảng, "Nhìn đi, Nguyên Nhi, nhìn xem ai vào kìa?"

"Ai? Ai quấy rầy tao thỉnh kinh của đại thần..."

Chủ... chủ nhiệm Trần. Trần Quyên ném một "cái nhìn chết chóc" về phía hắn. Từ Nguyên héo queo, ngoan ngoãn cúi đầu đọc sách. Ai có thể đến nói cho hắn biết vì sao lại là cô chủ nhiệm đến dạy thay không? Nữ quỷ này sao thích lớp 8 quá vậy?! Đáng sợ hơn chính là tâm trạng của nữ quỷ hình như không được tốt lắm. 

Học sinh lớp 8: đây là địa ngục trần gian gì thế này! Thầy Trương đáng yêu ơi, tụi em nhớ thầy rồi!! Thầy quay lại sớm sớm nha!!

Trần Quyên cả tiết học đều mang một vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói không hề thay đổi. Các học sinh bắt đầu lạnh sống lưng.

Lữ Văn Nghiệp, "Tôi chịu, chủ nhiệm Trần bị gì vậy trời, có vẻ là tức giận lắm?"

Kiều Trạch, "Không phải là tới thời kỳ mãn kinh đó chứ..."

Tần Mặc, "Cậu nói nhỏ chút được không, nữ quỷ mà nghe là cậu xong đời." 

Kiều Trạch, "Lớp mình gần đây đâu có làm gì sai đúng không? Tớ thấy dạo này lớp mình tốt lắm mà."

Tần Mặc, "Thôi tóm lại là cậu bớt bớt lại đi, khổ lắm cơ."

Tiết Văn đúng là dễ làm người mệt mỏi mà, mới được một nửa buổi học, Hạ Thanh Hồi đã bắt đầu ngủ gật, đầu cứ theo nhịp mà cúi thấp dần. 

Đan Vân Triệt chỉ lo thưởng thức vẻ ngốc nghếch của Hạ Thanh Hồi, Trần Quyên giảng cái gì một chữ anh cũng không nghe lọt. 

Mắt thấy đầu Hạ Thanh Hồi sắp đập xuống bàn, Đan Vân Triệt kịp thời vươn một tay ra đỡ trán cậu. Hạ Thanh Hồi lúc này còn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Chỉ cảm thấy trên trán có cái gì vừa mềm lại thoải mái, vì vậy không ngại mà kéo tay anh qua làm gối ngủ luôn. 

Có cần phải đáng yêu như vậy không? Thật là.

Khuôn mặt dán trên cánh tay, lành lạnh mát mát. Thật thoải mái.

Trần Quyên tăng tốc độ giảng bài, giảng hết nội dung trong một tiết, xong hết thì thời gian còn lại khoảng chừng là 10 phút.

"Gì vậy trời, giảng chi mà nhanh vậy?"

"Nhưng mà hình như cô Trần không có ý định nghỉ sớm đâu."

"Không biết nữa, tui bắt đầu thấy sợ rồi đó." 

Trần Quyên ném giáo án lên bàn rồi nói, "Xong rồi, các bạn học, bây giờ chúng ta không nói đến bài học hôm nay nữa."

Hạ Thanh Hồi thì có vẻ là ngủ rất ngon, ngồi thẳng dậy, duỗi eo lười một cái. Kết quả nhìn thấy trên mặt bàn có một cánh tay trắng phát sáng, mà hình như... Còn dính một chút... nước miếng?!

Cậu nhìn về phía Đan Vân Triệt, trong đôi mắt thật to tràn ngập nghi ngờ sâu sắc.

"Thoải mái không?"

Hạ Thanh Hồi: "..."

Trần Quyên, "Hạ Thanh Hồi, cậu đứng lên."

Hạ Thanh Hồi vừa tỉnh ngủ vẻ mặt ngơ ngác, "?"

Từ Nguyên, "Móa, Hồi ca lại làm cái gì nữa rồi hả?? Rõ ràng gần đây tao thấy cậu ấy cải tà quy chính, trở lại con đường đúng đắn rồi mà!" 

Hồ Minh, "Không phải là mày thấy, mà phải là cô Trần thấy thì mới được."

Trần Quyên rất bình tĩnh lấy ra một bức thư màu hồng. Hạ Thanh Hồi nhìn thế nào cũng thấy vật kia trông rất quen mắt.

"Hạ Thanh Hồi, thấy quen không?"

Hạ Thanh Hồi ngơ ngác gãi gãi đầu, "Hình, hình như là có hơi...."

"Vậy thì tốt, " cô Trần nở một nụ cười thâm sâu, "Còn nhớ rõ thư tình là mình viết ha."

Học sinh lớp 8:????

Hạ Thanh Hồi nhớ rồi, rốt cục cũng kịp phản ứng lại, là do thằng kia cướp... rồi chạy đi tìm nữ quỷ méc hả?! Má nó sao tàn ác dữ vậy, cái này so với đưa cho hoa khôi còn thâm độc hơn nhiều.

"Thư tình?" nụ cười trên mặt Đan Vân Triệt biến mất, "Thư tình nào?"

Chuyện này quá phức tạp, trên lớp học cậu không giải thích kịp.

"Được quá ha Hạ Thanh Hồi, đánh nhau trốn học còn chưa đủ, bây giờ còn muốn yêu sớm? Cậu thật đúng là biết phấn đấu."

Hạ Thanh Hồi: "..."

"Thế này đi, " Trần Quyên cầm phong thư mở ra, lấy tờ giấy bên trong, "Tới đây, cậu lên bục giảng đứng đi."

Hạ Thanh Hồi do dự một chút, đẩy ghế ra phía sau rồi đi lên, Trần Quyên đưa tờ giấy cho cậu, "Đây, phiền cậu đọc to nội dung trong bức thư tình này cho cả lớp cùng nghe, nhớ đọc cho thật cảm xúc đó. Để tất cả các bạn đều có thể nhớ được."

Đọc thì đọc.

Có gan gánh vác thì tất nhiên không thiếu gan tiếp tục gánh vác, nếu không thì không phải là người tốt thật.

Hạ Thanh Hồi dụi đôi mắt còn ngái ngủ của mình, bắt đầu đọc từ dòng đầu tiên mà không hề suy nghĩ gì.

"Cậu là người ưu tú nhất mà tôi từng gặp

Cậu là sự tồn tại xinh đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy

Cậu là mặt hồ trong vắt trong trái tim tôi

Cậu là tín ngưỡng chân thành nhất trong lòng tôi

Từ Nguyên, "Cái này thật sự là do Hồi ca viết hả? OMG luôn á, cả người tôi nổi da gà hết rồi nè!!"

"Vì theo sau, vì để đuổi kịp bước tiến của cậu, tôi đã cố gắng khắc phục những khuyết điểm của mình, cố gắng để bản thân trở nên ưu tú hơn, vì hi vọng có thể đứng ở nơi mà cậu có thể nhìn thấy tôi, rồi lại nhìn tôi thêm một lần nữa. Tôi biết, tôi không xứng. Nhưng mà, tôi vẫn không kiềm lòng được, muốn nói thật to cho cậu biết—— Tôi thích cậu, Đan Vân Triệt..."

Mấy chữ cuối cùng được nói ra, cả lớp đông băng tập thể. Kể cả chính bản thân Hạ Thanh Hồi. 

Tác giả nói:  Cậu bạn nhỏ nói lắp, không ngờ người ta cong =w=
Bình Luận (0)
Comment