Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 39

Hạ Thanh Hồi một câu CMN nhưng mà không biết có nên nói hay không.

Các bạn học bên dưới ai có cằm là rớt xuống đất hết, không thể tưởng tượng nổi che miệng mình lại.

Trần Quyên thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm. Lúc nam sinh kia đem thư tình giao cho cô, cô cũng không thèm mở ra xem, còn tưởng là Hạ Thanh Hồi viết thư cho nữ sinh nào.

Trần Quyên: Kết quả này là điều mà tui chưa bao giờ ngờ tới.

Du Thần Thần hít sâu một hơi, "Híz-hà-zzz...chuyện này, thiệt là thú vị quá đi."

Tay cầm thư của Hạ Thanh Hồi bắt đầu run rẩy, mẹ nó kứt đều trét hết lên đầu rồi đây này.

Mẹ nó ai mà biết nam sinh kia lại không thích nữ sinh chứ... Vậy mà còn thích ngay bạn cùng bàn của cậu nữa chứ ah ah ah ah ah ah!

Chuyện trùng hợp có xác suất nhỏ như vậy mà cậu cũng dính vào cho được.

Móa, chút nữa quên là bạn cùng bàn của cậu rất hấp dẫn, sức hút mạnh mẽ như vậy thì người thích cậu ấy có thể là nam sinh nữa mà ha.

Hiện tại thứ cậu cần nhất là một cái tên lửa, phóng mẹ nó qua hành tinh khác sống cho rồi đi chứ sống ở đây mệt quá.

Ngay bây giờ, lập tức, lập tức!!

Cứu mạng điiii!!

Hạ Thanh Hồi nắm chặt bức thư tình trong lòng bàn tay, trên trán, trên lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi ướt nhẹp.

Hạ Thanh Hồi vất vả lắm mới lấy được dũng khí ngẩng đầu lên đối mặt với khoảng năm mươi gương mặt có biểu cảm sợ hãi bên dưới.

"Tôi... chuyện này..." Hạ Thanh Hồi xấu hổ nắm lấy vạt áo, ánh mắt đảo lung tung, "Chuyện này thật ra là hiểu lầm, hiểu lầm thôi... Chuyện này nó nó nó không phải như mọi người nghĩ đâu..."

Trần Quyên, "Vậy thư này có phải do cậu viết không?"

"Không không không phải em viết thật đó!" Hạ Thanh Hồi vội vàng xua xua tay.

"Hả? Nhưng người đưa bức thư này cho tôi lại nói là của cậu mà," Trần Quyên giọng nói lại càng mạnh mẽ hơn, "Nếu không phải cậu viết, vậy bức thư này là ai viết?"

"Là —— "

...Cái cậu đeo mắt kính tròn còn bị nói lắp viết á.

Nhưng mà CMN cậu quên hỏi tên với lớp của cậu ta rồi.

Đậu má nó!!

Hủy diệt hết tất cả đi.

Trần Quyên, "Nói, cậu không viết thì ai viết?"

Trải qua mấy phút đấu tranh tư tưởng, Hạ Thanh Hồi yên lặng cúi thấp đầu xuống, "Vâng, là em viết."

Đan Vân Triệt ngồi phía dưới sững người. Hạ Thanh Hồi thật sự viết thư tình cho mình?

"Cậu biết mình phải làm gì rồi chứ?" Trần Quyên nhịn cười, "3000 từ kiểm điểm, một chữ cũng không được thiếu, thứ sáu đem đến văn phòng cho tôi."

Hạ Thanh Hồi, "..."

Trần Quyên, "Đừng đứng ngốc ở đó nữa, đi xuống đi."

Hạ Thanh Hồi không có cách nào hình dung được lúc đi về, tất cả mọi người sẽ quăng cho cậu ánh mắt gì. Càng là không dám nhìn mặt Đan Vân Triệt nữa.

Từ Nguyên vẻ mặt khiếp sợ quay xuống, "Hồi ca, mày dũng cảm thật đấy! Đứng trước mặt nữ quỷ cũng không hề sợ hãi! Có đủ can đảm đề theo đuổi tình yêu! Tao ủng hộ mày!"

Hồ Minh nhịn không được bình luận một câu, "Oa, Hồi ca, từ khi nào mà văn chương của mày lai láng vậy, hôm nào dạy tao một khóa đi."

Hạ Thanh Hồi nghĩ rồi nói, "Mẹ mày, tự nhiên nó tràn ra vậy đó, được không?"

Kể từ lúc đó trở đi cậu vẫn luôn gục đầu xuống bàn, hai tay ôm gáy.

Lần đầu tiên trong đời cậu không muốn va chạm gì với thế giới này nữa, chỉ muốn tìm một cái vỏ ốc rồi chui vào.

"Hạ Thanh Hồi."

Hạ Thanh Hồi nghe thấy giọng nói của Đan Vân Triệt.

CLGT? Vậy thì cậu càng không thể lên tiếng.

"Hạ Thanh Hồi, ngẩng đầu lên."

"Ah ah ah ah tôi không muốn!! Cậu phiền quá đi!! Đừng có nói nữa!!"

Từ Nguyên không thể không nói một lời công bằng, "Đừng vậy mà Hồi ca, nếu đã có can đảm tỏ tình trước cả lớp thì phải có can đảm đối mặt với cậy ấy đi chứ! Mọi người đều hết hiểu mà."

"Hiểu cái rắm!! Sao mày không chết luôn đi!!"

Hạ Thanh Hồi đúng là người nổi tiếng trong trường, không ngoài dự đoán là chuyện này cũng không lâu lắm sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, khiến giờ giải lao cả sân trường đột nhiên trở nên huyên náo xôn xao.

Lúc Hạ Thanh Hồi đi tới cantin, một đường đi nhận được vô số những ánh mắt kỳ lạ.

Trực giác nói cho cậu biết, cả trường biết chuyện hết rồi. Vì vậy bất kể là đi đâu cậu đều xu hướng cúi đầu xuống, còn thường xuyên cầm một quyển sách trên tay để lúc cần có thể lấy che mặt. Hơn nữa, cậu bây giờ hoàn toàn không dám mở miệng nói chuyện với Đan Vân Triệt.

Tệ thật! Sao mọi chuyện lại thành thế này kia chứ?! 

Phùng Duệ vừa nghe tin kinh thiên động địa như vậy thì ráng tranh thủ thời gian chạy đến tìm cậu, bất ngờ nhào đến ôm lấy cổ của cậu. 

Hạ Thanh Hồi lúc này đang ở  cantin ăn cơm, bị cậu ta vồ lấy xíu nữa là ói cơm ra, "Khụ khụ —— thằng điên này mày muốn gì? "

"Hồi ca ơi là Hồi ca! Được quá nha! Tao đúng là không nhìn lầm mày!"

Ha ha, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cậu ta đang ám chỉ chuyện gì. Hạ Thanh Hồi, "..."

"Tao biết ngay là mày cũng sẽ không thể chống lại được mị lực của đại thần mà ha ha ha ha...được nha, thì ra là giấu giếm tình cảm lâu như vậy? Thật sự là không phụ lòng thành của tao! Nhưng mà sao mày khờ quá vậy, thời buổi này còn viết thư tình?"

Hạ Thanh Hồi bóp chặt cái thìa trong tay, "Ơi là trời, làm sao để chứng minh sự trong sạch của tui đây ah ah ah!! Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan này."

"Hả? Trong sạch gì? Mày với đại thần ở chung lâu vậy rồi, còn trong sạch nổi hả?"

Hạ Thanh Hồi nắm tay Phùng Duệ, nghiêm túc nhìn cậu ta, hai mắt mở to tràn ngập chân thành, "Phùng tử, mày phải tin tao, mọi chuyện không phải như mày nghĩ đâu. Tất cả chỉ là hiểu lầm!! Thật ra là có một.."

"Suỵt —— "Phùng Duệ căn bản không nghe cậu giải thích, đột nhiên nở một nụ cười mất nhân tính, dựng thẳng lên ngón trỏ dán lên môi cậu, "Đừng nói nữa, tao hiểu mà~ "

Hạ Thanh Hồi, "??? Gì nữa dị ba, mày nghe tao nói hết được không!!"

"Giải thích chính là che giấu, điều bị che dấu chính là sự thật. Sự thật là khởi nguồn của tội ác..." Phùng Duệ rất vui vẻ gật đầu, "Tao~ đều ~ hiểu ~ "

Phùng Duệ nói xong nhanh như chớp bỏ chạy. Hạ Thanh Hồi, "..."

Cậu phiền muộn suốt cả đường đi, đang vắt óc nghĩ cách giải thích thì tình cờ nhìn thấy nam sinh đeo kính cậu cứu trong nhà vệ sinh. Cuối cùng thì "thủ phạm" thật sự cũng xuất hiện rồi! Hạ Thanh Hồi như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nhìn xem xung quanh có ai không mới vội vã kéo cậu ta vào nhà vệ sinh.

Mắt kính tròn bị cậu làm giật mình kêu lên một, toàn thân phát run, "Bạn học... Bạn học gì ơi, cậu có... chuyện gì..."

"Cậu còn nhớ chuyện lần trước không? Tôi từ người giúp cậu trở thành người bị hại rồi!"

Mắt kính tròn nghe vậy, không hiểu sao tự dưng nước mắt lưng tròng nhìn cậu. Móa, người không biết nhìn vào còn tưởng là Hạ Thanh Hồi đang bắt nạt cậu ta.

Quả thật là do cậu lo chuyện bao đồng, tự đi cản rắc rối cho cậu ta, vậy thì không thể đổ tội lên đầu người ta, phải không? 

Hạ Thanh Hồi cố gắng để mình có thể bình tĩnh lại, "Là như thế này, hiện tại tôi cần cậu làm một việc để chứng mình tôi vô tội."

"Cái... Cái gì?"

"Không phải cậu thích Đan Vân Triệt sao?"

Hay lắm, chỉ vừa mới nhắc tới cái tên này thôi mà mặt cậu ta đỏ như đít khỉ rồi.

Có cần đến mức này không dạ?

Mắt kính tròn nhăn nhăn nhó nhó, "Ừm... Nhưng, nhưng..."

"Không sao đâu, tôi chỉ nhờ cậu giúp tôi làm sáng tỏ mọi chuyện thôi, được không?"

"Làm, làm sáng tỏ cái gì?"

"Cậu theo tôi tới lớp tôi, nói với các bạn trong lớp là thư đó không phải do tôi viết. Xong việc tôi đãi cậu một bữa."

"Rõ, rõ ràng là cậu nói... muốn giúp tôi, bây, bây giờ lại đổi ý..." Mắt kính tròn ủy khuất chịu không được, từng bước lui về phía sau, vô tình đụng phải một nam sinh khác.

Nam sinh kia nhìn nhìn, giống như đang cùng Hạ Thanh Hồi nói chuyện, hỏi, "Ồ, cậu quen Hạ Thanh Hồi lớp 8 hả?"

"Không, không biết! Tôi không quen cậu ấy! Huhu... Không quen không quen..."

Mắt kính tròn cứ vậy mà chạy đi mất. Cậu giúp phải thứ người qua cầu rút ván gì vậy chứ!

Lúc chuông tan học vang lên, Hạ Thanh Hồi cầm lấy áo khoác chạy như bay từ cửa sau về ký túc xá. Chắc là bây giờ trên đường không có người đâu ha ha ha ha, không ai nhìn thấy sự xấu hổ của cậu nữa đúng không?

Vừa mở cửa ra, cậu lập tức chạy về ổ của mình, trùm chăn kín mít từ đầu tới mông. Thế giới rốt cục cũng yên tĩnh.

Lại nói tới chuyện xấu hổ này truyền đi nhanh như vậy, có lẽ là vì... Hạ Thanh Hồi giật mình một cái, bật dậy ngồi xếp bằng bắt đầu mở ra điện thoại, chăn, mền giờ như một túo lều vải che cả người cậu.

Trang trường! Nhất định là trên trang trường! Mở QQ ra, đúng thật là đều nói về một chuyện. 

[Diễn đàn trường Tứ Trung ]: "Triệt Hồi" CP  # Đầu gấu trường chủ động viết thư tình cho đại thần, # thâm tình đọc thư tình trước cả lớp 

Lướt xem bình luận càng sinh động hơn nữa.

[Phương thức tỏ tình hơi bị quê mùa đó, nhưng mà tui thích ha ha ha ]

[Tui sốc tận óc]

[Có thể xếp chỗ cho tui vào lớp 8 được không? Tui cũng muốn xem ]

[Lầu trên +1, đu CP hay không không quan trọng, tui là muốn xem đại thần học như nào thui ]

[Trời ơi! Hạ Thanh Hồi quá dũng cảm!! Vẫy vẫy cờ CP!!! ]

[Tới đi! Tới bên nhau đi! Tui ra lệnh cho hai người hãy tới bên nhau đi ah ah ah!!! ]

[Nhanh lên nhanh lên nhanh lên, tui ngồi xổm ở đây chờ hai người ]

[Tui rất kích động vì vậy sẽ biểu diễn một màn ảy chỉa xoay 360 độ thiệt là tinh tế cho mọi người xem!!! ]

Hạ Thanh Hồi mới đọc một chút mà thấy huyết áp mình đang tăng lên, thêm một chút nữa chắc cậu hộc máu tới. 

Ngay sau đó lướt thấy bình luận mới nhất, [Haizz, tin đồn lâu vậy rồi, sẽ không thật sự.... ]

Hạ Thanh Hồi:!!!!

No no no mọi người đang nghĩ cái gì vậy!

Hạ Thanh Hồi thật sự nhịn không được, trực tiếp dùng tài khoản chính của mình trả lời lại: Không phải!!!!

Nhưng trước khi nhấn gửi đi, cậu suy tư một chút, cảm thấy chỉ có chữ thôi thì không cách nào truyền đạt hết cảm xúc được, vì vậy bỏ thêm một cái icon /khóc/ bên cạnh rồi mới nhấn gửi. 

Hạ Thanh Hồi tưởng làm như vậy sẽ dẹp được loạn, kết quả là vừa nhấn gửi đi chưa được mấy phút, trên diễn đàn lại có bài viết mới: [Diễn đàn trường Tứ Trung]: Phần tiếp theo tới rồi! Tài khoản của đầu gấu trường đã phản hồi! Đây là bằng chứng! [/ hình ảnh ]

Hình ảnh ở đây là ảnh chụp màn hình một đoạn bình luận: [ Haizz, tin đồn lâu vậy rồi, sẽ không thật sự.... ]

Đại soái: [/khóc/] phải!!! ]

Hạ Thanh Hồi:???

Móa, không cần nói cậu cũng biết, chắc chắc là vừa nãy lúc thêm cái icon kia... không cẩn thận xóa mất chữ "không" rồi.

....Xóa rồi.

Tại sao cậu cứ gặp mấy chuyện này hoài vậy?

Rốt cuộc là tại sao???

Hạ Thanh Hồi tự kỉ trốn trong chăn mãi,  Đan Vân Triệt mở cửa ký túc xá đi vào, trông thấy Hạ Thanh Hồi đang trùm chăm ngồi như một cái Kim Tự Tháp. Tuy không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng Đan Vân Triệt trong lòng cũng biết, chuyện lần này nhất định là hiểu lầm. Dù vậy thì, giả ngu cũng tốt mà. 

Đan Vân Triệt yên tĩnh ngồi xuống mép giường Hạ Thanh Hồi, hai cánh tay anh chống hai bên người cậu, cách chăn, mền, nhắm mắt lại.

Hôn cậu.

Trống trong chăn hồi lâu, Hạ Thanh Hồi cảm thấy có hơi bí bách, "Soạt " một cái đem chăn, mền kéo xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn xinh đẹp. Vừa vặn chạm mắt Đan Vân Triệt.

Cậu ấy...ngồi đây từ khi nào? Sao một chút âm thanh cũng không có vậy? 

Hơn nữa... còn ngồi rất gần nữa.

Gần quá rồi đó.

Đan Vân Triệt nghiêng nghiêng mặt, thì thầm vào tai cậu, "Muốn tỏ tình với tôi, em không cần phải phiền phức như vậy."

__Hết chương__
Bình Luận (0)
Comment