Hứa Tiễu Tiễu nhìn viện trưởng áy náy đứng ở đằng kia, như là cả cuộc đời đều bị phá vỡ.
Viện trưởng xoắn xuýt thật lâu, vọt tới trước mặt cô bắt được tay cô: "Tiễu Tiễu, ta hiểu lầm con, ta..."
Hứa Tiễu Tiễu lại buông con ngươi xuống, lấy tay mình gỡ từng ngón tay viện trưởng ra.
Nếu là trước hôm nay như vậy cô sẽ mềm lòng.
Nhưng vì viện trưởng không rõ trắng đen liền tát cô một cái, cô biết tình cảm của cô và viện trưởng đã hết rồi.
Có chút tổn thương, không phải một câu xin lỗi có thể bù đắp được.
Cô không nói chuyện, chỉ cúi thấp đầu xuống.
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của một người đàn ông đứng giữa cô và viện trưởng.
Anh trầm thấp truyền mệnh lệnh: " Cô lên xe chờ tôi."
Hứa Tiễu Tiễu liền gật gật đầu, xoay người đi lên xe.
"Tiễu Tiễu!"
Thanh âm của viện trưởng truyền tới, cô cước bộ dừng một chút nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu, đi vào trong xe.
Hứa Mộc Thâm nói với quản lý Trương một chút, sau đó nhanh trở lại trong xe, khởi động xe rời khỏi trại trẻ mồ côi.
Hứa Tiễu Tiễu nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy quản lý Trương mời viện trưởng rời đi.
Viện trưởng bị đuổi đi, ván đã đóng thuyền.
Ánh mắt của cô rơi trên người viện trưởng thật lâu, cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt của mình.
Giống như là thu lại tất cả tình cảm đối với viện trưởng.
"Có phải cô cảm thấy hối hận không? Tôi nên cho bà ta một cơ hội nữa?"
Trong xe bỗng vang lên thanh âm trầm thấp của Hứa Mộc Thâm.
Hứa Tiễu Tiễu quay đầu nhìn sang.
Hứa Mộc Thâm vừa lái xe, vừa mở miệng: "Cái nết đánh chết không chừa. Để bà ta ở lại trại trẻ mồ côi vẫn sẽ bị người ta lừa gạt."
Hứa Tiễu Tiễu sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến, Hứa Mộc Thâm là đang giải thích với cô.
Đây là sợ cô mềm lòng với viện trưởng sao?
Viện trưởng có ơn nuôi dưỡng cô, cô nhất định sẽ không quên.
Nhưng đối mặt với vấn đề nhận chức ở trại trẻ mồ côi…
Hứa Tiễu Tiễu thu hồi tầm mắt, gật đầu.
Một lúc sau, cô mở miệng: "Cảm ơn anh."
Hứa Mộc Thâm nhíu mày "Không cần."
Hứa Tiễu Tiễu sửng sốt.
"Tôi là anh cả của cô."
Giọng nói của anh trầm thấp vờn quanh bên tai.
Cho Hứa Tiễu Tiễu cảm giác được bảo vệ.
Đúng vậy, anh là anh cả không có quan hệ huyết thống với cô, là người thân của cô.
Loại cảm giác được người thân bảo vệ, được người thân che chở thật tốt.
Hứa Tiễu Tiễu không tiếp tục suy nghĩ chuyện của viện trưởng, tâm trạng rộng mở trong sáng.
Không cần vì người không cần cô mà ảnh hưởng tâm trạng của mình.
Cuộc sống vẫn cần tiếp tục!
Cô giống như có máu gà, tinh thần nhanh chóng tốt lên.
Trong đầu bắt đầu không nhịn được suy nghĩ miên man.
Hôm nay, chuyện này anh cả…. Làm có phần ngoài suy nghĩ của mọi người.
Đôi vợ chồng kia còn có những chứng cớ đó đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
Anh chuẩn bị từ khi nào?
Anh đã biết từ khi nào hả?
Là vì lần trước hiểu lầm cô, nên áy náy với cô sao?
Hay là vì….
Cô mở gương trên ghế lái phụ nhìn cô gái trong gương.
Môi hồng răng trắng, xinh đẹp như hoa.
Không phải cô tự luyến, mà nhan sắc này gốc rạ cũng đỏ.
Sau đó, đột nhiên cô có cảm giác khóe mắt người đàn ông sau tay lái liếc bên này một cái.
Hứa Tiễu Tiễu lập tức ngồi ngay ngắn, quan sát anh.
Oa?
Anh lại nhìn mình một cái.
Mặt Hứa Tiễu Tiễu có phần nóng lên.
Sau đó cũng cảm giác anh thường trộm liếc nhìn cô.
Hứa Tiễu Tiễu nhịn không được rồi.
Cô chớp mắt một cái, đột nhiên quay đầu, hai tay bám vào cằm trực tiếp mở miệng nói: "Anh cả, vì sao anh... Luôn luôn nhìn lén tôi vậy?"