Những lời này hỏi tới, tim Hứa Tiễu Tiễu liền trở nên đập nhanh, ngay sau đó khiến cô cảm giác giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong nháy mắt, không khí trong xe trở lên đầy gượng gạo.
Cô nhìn anh chằm chằm, lúc này đầu óc trở nên trống rỗng.
Hỏi những câu này chỉ là muốn chọc vào điểm người đàn ông kia nhìn lén cô.
Nhưng hỏi xong là muốn anh trả lời cái gì?
Cảm giác lo lắng dần dần tràn ngập toàn thân.
Như là không khí trong phổi đều bị rút hết.
Cô nuốt nước miếng nhìn anh.
Anh nghe nói như thế, hơi có chút tạm dừng.
Sau đó từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, chống lại con ngươi sáng ngời của cô, trong đôi mắt đen lay láy sâu thẳm một chút.
Hứa Tiễu Tiễu liền nghe đến anh mở miệng gằn từng tiếng: "Tôi đang nhìn... Kính chiếu hậu."
Hứa Tiễu Tiễu:...
Thân thể của cô giống như hóa đá, cứng đờ ở đó.
Trên mặt cười cũng trở nên xấu hổ.
A a a a!!
Cuối cùng cô suy nghĩ cái gì lại cho rằng anh nhìn lén cô?
Làm sao bây giờ?
Cô rất muốn đào một cái lỗ chui xuống!
Lúc đang tự hỏi chính mình, anh vươn bàn tay đặt trên đầu cô, khiến cô nhìn anh chằm chằm, nhìn về phía cỏ xa trước kính chiếu hậu.
Lúc lái xe cần quan sát phía sau xe.
Hữa Tiễu Tiễu chưa từng học lái xe nên cũng không hiểu lắm.
Nhưng người thông minh lập tức hiểu cái gì.
Nụ cười trên mặt anh càng thêm xoắn xuýt vài phần.
Sau đó, cảm giác được bàn tay đặt trên đầu cô vỗ nhẹ đầu cô hai cái rồi rút ra.
Hứa Tiễu Tiễu:...
Người đàn ông này!
Biết rõ cô đã cực kỳ xấu hộ, lại vẫn làm dáng vẻ này….
Hứa Tiễu Tiễu lập tức cúi đầu, cầm lấy điện thoại di động, làm bộ như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Nhưng một chữ trong điện thoại cô đều không xem một chút.
Thân hình to lớn của anh là thứ tồn tại không thể bỏ qua.
Khiến khóe mắt của cô luôn vụng trộm ngắm nhìn anh một cái.
Anh yên lặng lái xe, vẻ đẹp trai quyến rũ trong xe lờ mờ dưới ánh sáng, đặc biệt mê người.
Hứa Tiễu Tiễu cảm thấy nhất định mình bị trúng tà rồi.
Làm sao có thể thấy người đàn ông này mê người?
Cô đưa điện thoại di động thu lại, quay đầu nói sang chuyện khác: "Anh cả, làm sao anh biết viện trưởng đánh tôi?"
Mặt Hứa Mộc Thâm vẫn như cũ không chút thay đổi, nghe nói như thế nhàn nhạt trả lời: "Tính cách của cô sẽ chịu thiệt thòi sao?"
Nghĩ một chút, lần trước giả làm nhân tình, Giai Giai muốn đánh cô, cô trực tiếp trở tay đánh lại.
Ngẫm lại ở nhà họ Hứa, Hứa Gia Nam muốn cướp gì đó của cô, cô nhanh trí làm cho Hứa Gia Nam biết khó mà lui.
Cô gái này giống như hồ ly tinh, trừ khi là người cô tin tưởng nếu không người khác không đánh được cô.
Hứa Tiễu Tiễu:...
Đây là khen ngợi cô sao?
Mặc kệ, dù sao cũng là khen cô rồi.
Lúc này, xe chạy vào nhà họ Hứa.
Hứa Tiễu Tiễu đi theo sau Hứa Mộc Thâm tiến vào phòng khách, cô đang định lên lầu liền nghe thấy thanh âm của Hứa Mộc Thâm: "Cô liền đi lên lầu như vậy sao?"
Hứa Tiễu Tiễu quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Sao còn muốn như thế nào?
Hứa Mộc Thâm hướng nhà ăn "Ăn cơm."
Lúc này Hứa Tiễu Tiễu mới nhớ đến còn chưa ăn cơm chiều, vì thế vội vàng đi theo.
Mới vừa đi qua, điện thoại di động vang lên, cô cúi đầu phát hiện là Giai Giai.
Cô nhăn đầu lông mày, tiếp nghe liền nghe đến thanh âm kì quái của Giai Giai truyền tới: "A, Hứa tiểu thư, tôi vừa mới biết hóa ra cô là Tiểu Tam khuyến thoái sư!"
* Tiểu tam khuyến thoái sư: Chuyên gia khuyên tình nhân rút lui- một nghề hái ra tiền ở Trung Quốc.