Sát Phá Lang - Priest

Chương 69

Thổ phỉ bạo dân hoành hành vùng Trung Nguyên làm Thái Phân phiền lòng vô cùng. Thái tướng quân dù sao cũng già rồi, đại quân Trung Nguyên dưới trướng nhìn như uy vũ hùng tráng, kỳ thực cũng bị người ta gọi là “quân dưỡng lão”, nơi đóng quân trước không thấy thôn sau không gặp điếm, tứ bình bát ổn tọa lạc ngay chính giữa, ngoại trừ thỉnh thoảng bình loạn, cơ bản là dùng để tăng viện cho biên cảnh.

Lúc này Tây Bắc hai nơi kéo đi phần lớn binh lực của Thái Phân, trên tay ông vốn không có ưng giáp, lại thêm trời sinh tính cẩn thận, không dám mảy may mạo hiểm, thành thử bị bạo dân quấy nhiễu phiền hết sức.

Cố Quân mất dăm ba ngày, tìm hiểu rõ nguồn gốc của bọn bạo dân này, tự mình mò một lần địa hình trên bản đồ, sau đó phái người liên lạc với Thái tướng quân, chuẩn bị hai mặt bao vây.

Thổ phỉ tạo phản không biết đội ngũ đến từ kinh thành do ai dẫn binh, chỉ là sau vài lần thăm dò, phát hiện đội quân này còn bảnh hơn Thái Phân, có trọng giáp và thương pháo hù dọa người, nhưng chưa bao giờ khai hỏa, chỉ xuất khinh kỵ, lần nào cũng đuổi theo một hai dặm là thu binh, nhận định nhánh quân đội này là dưa chuột trông ngon nhưng vô dụng, đang lên kế hoạch muốn vây đánh họ, thì Thái Phân lại đột nhiên như động kinh, thay đổi tác phong chỉ đánh không truy, dốc toàn bộ binh lực trú quân Trung Nguyên lưu thủ, bất ngờ bao vây bạo dân tạo phản.

Kỳ thực binh lực trú quân Trung Nguyên lưu thủ không nhiều, nếu nói đánh, song phương chưa chắc ai thua, chỉ là bọn phỉ quen cách nhàn nhã ngươi tiến ta lui, tự cho là con cá chạch trơn tuột, không nỡ dốc vốn liếng ra đánh bừa, bởi vậy giở lại trò cũ, vừa chiến vừa đi, quanh co trốn Thái Phân, trên đường lui lại đụng phải Cố Quân chờ đã lâu.

Cố Quân lệnh cho trọng giáp lên nòng thương pháo nhắm thẳng vào phỉ bang, đại phỉ thủ thấy đám lính thiếu gia lại đến hù dọa, lập tức quát lệnh thủ hạ lao vào trong trận trọng giáp, phòng tuyến trọng giáp vừa xông đã phá, khinh kỵ “chật vật” đối kháng, phỉ thủ thấy quả nhiên trong pháo khẩu đều không có đạn, thuần túy là giấy, dưới sự mừng rỡ càng không kiêng sợ gì, trực tiếp dẫn binh xông lên.

Chờ phỉ bang chui hết vào rọ, những trọng pháo “bằng giấy” đó đột nhiên nổ vang, phỉ bang không kịp đề phòng, người ngã ngựa đổ, còn chưa kịp rút, thì khinh kỵ mới trốn trốn tránh tránh cùng quân Thái gia chạy đến hai bên vây lại, thực sự úp sọt chúng.

Phỉ bang tan tác không thành quân, thủ lĩnh “Hỏa Long” trong lời đồn bị bắt sống, Cố Quân nhức cả mắt vì thân thể lồi lõm xấu xí của phỉ thủ, định trực tiếp ném tên này cho Thẩm Dịch chơi, phân phó: “Hỏi hắn đồng đảng ở đâu, bị kẻ nào sai sử, hang ổ ở chỗ nào, có cái gì để cho chúng ta hắc ăn hắc hay không…”

Thẩm Dịch bị sặc ho sù sụ: “Đại soái, ngươi nghèo đến điên rồi!”

Cố Quân khoát tay: “Không nói thì đánh hắn… Nghiêm hình bức cung, ta với Lão Thái đi ôn chuyện đây.”

Y nói xong đang định đi thì đột nhiên nhìn thấy một thân binh cầm trong tay một thanh đoản đao tạo hình kỳ lạ, dài hơn chủy thủ một chút, mũi đao hơi cong vào, tạo thành độ cong ưu mỹ, rất khác đoản đao Trung Nguyên, Cố Quân cảm thấy hơi quen mắt, liền đưa tay nhận lấy.

“Đại soái, đây là lục soát được trên người phỉ thủ kia.”

Cố Quân rút đoản đao, ngón tay lướt qua lưỡi đao một chút, nheo mắt thấp giọng nói: “Đồ của người man?”

“Là đoản loan đao của mười tám bộ lạc.” Lúc này, Trần Khinh Nhứ đi tới, “Hầu gia, tấm thép đã lỏng ra chưa?”

“Vẫn chưa, làm phiền Trần cô nương đêm hôm chạy ngược chạy xuôi với bọn ta.” Cố Quân lắc đầu, nắm thử chuôi đoản đao, “Ồ, chuôi đao ngắn thế này không vướng tay à?”

“Không ngắn đâu, đây là đao của nữ nhân,” Trần Khinh Nhứ nhận loan đao, cầm áng thử, “Bắc man mười tám bộ ăn gió nằm sương, tranh thức ăn với mãnh thú trên thảo nguyên, bởi vậy chỗ chuôi đao thường có một đường lõm, vạn nhất gặp dã thú khỏe, trong đánh nhau có thể phòng rời tay, thanh đao này chất lượng thép rất tốt, nguyên chủ nhất định có thân phận không thấp, chuôi đao quá nửa là lượng thân đặc chế, thế thì tay nàng ta nhất định rất nhỏ, xấp xỉ cỡ ta, nên là một nữ nhân – Hầu gia hãy xem chỗ này.”

Nàng xoay chuôi đao lại cho Cố Quân xem, chỉ thấy phía dưới chuôi đao có một vòng hoa văn phức tạp, như một đồ đằng do vô số hoa đằng quấn quanh, chính giữa là hình ngọn lửa.

Trần Khinh Nhứ nói: “Ta từng nhìn thấy hình hoa đằng này trong di tích bỏ đi của mười tám bộ lạc, nghe nô lệ người Hán bị bắt nói, đây hình như là dấu hiệu của thần nữ mười tám bộ.”

“Ta biết,” Sắc mặt Cố Quân thoáng cái nghiêm túc hẳn, “Ta còn biết dấu hiệu chính giữa kia đại diện cho ai.”

Thẩm Dịch không biết tiến lại từ khi nào, nhìn thấy hoa văn nọ thì hơi thở mạnh: “Tâm của đại địa?”

Trần Khinh Nhứ hoang mang hỏi: “Ai?”

Thẩm Dịch: “Hồ Cách Nhĩ… Tú Nương, nàng ta… nàng ta không phải chết rất nhiều năm rồi à? Sao lại…”

Cố Quân vẫy tay gọi y đi theo, cầm thanh đoản đao kia quay người đi vào nơi giam giữ phỉ thủ Hỏa Long, xua tay đuổi hết thủ vệ ra ngoài.

Y cầm thanh đoản đao nọ, trên mặt không rõ hỉ nộ, thanh đao hơi cong đã rất cũ mà vẫn sắc bén y nguyên, có sự tàn nhẫn đâm vào sẽ kéo ra một tảng máu thịt. Cố Quân đặt mũi đao trên cằm Hỏa Long: “Nghe nói ngươi không khai ra sào huyệt của quý khởi nghĩa quân, cũng không chịu nói là ai xúi giục ngươi thừa nước đục thả câu đi quấy rầy quân Thái gia?”

Hỏa Long: “Phi, tiểu bạch kiểm!”

Cố Quân nghe vậy nở nụ cười, cảm giác hơi hưởng thụ – với y thì mắng nam nhân là “tiểu bạch kiểm” và nữ nhân “hồ ly tinh” là một đạo lý, chỉ có thể chứng minh người bị mắng rất đẹp.

“Thích nói hay không thì tùy,” Cố Quân thong dong quay đầu lại phân phó Thẩm Dịch, “Quốc nạn ập xuống, kẻ này thông đồng ngoại quốc, qua lại với Bắc man, bọn mọi cha mọi con đó còn chưa nhập quan, mà bên này đã liếm chân người ta trước rồi… Thẩm ngươi cũng lãng phí thời gian của ta, ngày mai chiêu cáo tứ phương, lăng trì thị chúng!”

Hỏa Long nghe một nửa, thoạt đầu mù mờ, sau đó thần sắc càng lúc càng kinh hãi, thấy Cố Quân không phải nói đùa, thật sự thái độ khinh mạn đứng dậy, liền ra sức giãy giụa: “Vu oan! Cẩu quan! Các huynh đệ đều biết lão tử đây là hán tử đỉnh thiên lập địa, ngươi dám dùng lời xằng bậy như vậy để bôi nhọ thanh danh ta…”

“Bôi nhọ?” Cố Quân quơ quơ thanh đao nữ của mười tám bộ trước mặt Hỏa Long, “Người Trung Nguyên thèm vào quan tâm thứ này tên lang nha cương, mũi cong kiểu trăng khuyết là điển hình người man chế tác, cái này có phải của ngươi hay không?”

Hỏa Long sững ra.

“Vỏ đao và rãnh đều là đặc chế, vỏ da tốt nhất, đồ đằng trên chuôi sống động như thật, tất xuất từ tay danh gia, người man bình thường không dùng nổi thứ này, vậy nên nguyên chủ không phú thì quý-” Cố Quân hất cằm, liếc Hỏa Long nói: “Ta nói xú bát quái, các huynh đệ của ngươi đều biết ngươi cả ngày cất vật này trên người, chỉ là không ai biết lai lịch của nó nhỉ? Chậc, một đám chân đất mắt toét không biết nhìn hàng…”

“Từ từ! Chờ… chờ đã!” Hỏa Long hét lớn, “Đó là… Đó là thứ của cừu gia, không phải…”

Cố Quân cười to nói: “Đúng thế, nghe rất giống thật, ta từng gặp người tùy thân mang theo vật của tình nhân, nhưng lần đầu nghe nói còn có kẻ nhớ mãi không quên địch nhân như vậy, cừu gì sầu triền miên đến thế, nói nghe xem.”

“Nữ nhân đó dùng dược hạ gục trại ta trên dưới trăm huynh đệ, lần lượt chém từng người, cuối cùng còn phóng hỏa, đốt sạch sẽ đỉnh núi, một ngọn núi, mà ngay cả chim cũng cháy đen, chỉ thoát được mình ta, để lại sẹo chằng chịt khắp người. Con mẹ nó lão tử căn bản không biết ả ở đâu tới, cũng không biết ả là người man, mang theo thanh đao này để nhắc nhở bản thân sự sỉ nhục trong quá khứ thôi!” Hỏa Long cực kỳ giận dữ, quát, “Cẩu quan, ngươi bôi nhọ lão tử cái gì cũng được, nhưng nếu dám chụp cho ta chậu cứt này, ta thành quỷ cũng phải cắn chết ngươi!”

Thẩm Dịch ở bên cạnh ngoài cười trong không cười mà nói: “Răng ngài còn rất bén đấy, bịa tiếp đi, một nữ nhân man tộc khi không chui vào hang thổ phỉ, một mình đốt chết thổ phỉ trên cả ngọn núi? Thật mới mẻ – Đại soái, gánh hát quý phủ mời tới có vở nào hấp dẫn vậy không?”

Cố Quân than: “Thịt cũng chẳng có mà ăn, ở nhà ngày nào cũng phải húp cháo loãng, còn gánh hát gánh hủng…”

Hỏa Long mắt đăm đăm nói: “Đại soái… Đại soái nào?”

Cố Quân xoay đoản đao trong tay ra hoa, nhìn hắn cười không có hảo ý.

Hỏa Long phút chốc ngộ ra, rùng mình: “Ngươi, ngươi chẳng lẽ là Cố… Cố…”

“Đừng nhận thân thích linh tinh, ai là cô ngươi hả?” Thẩm Dịch cắt ngang, “Nói xem ngươi và người man cấu kết làm xằng làm bậy như thế nào.”

Mặt Hỏa Long thoắt cái đỏ gay lên: “Đã nói là cừu gia rồi! Có một chữ không thật bà mẹ nó cho thiên lôi đánh ta đi!”

“Ả đó lúc ấy đi theo một tiểu thương đội, hình như là lạc gia đình, dùng tiền nhờ người ta đưa đi một đoạn, không biết muốn đến đâu, trên đường chúng ta chặn thương đội, thấy ả có vài phần tư sắc, liền cùng bắt lên núi, lúc ấy ả bế một đứa trẻ còn quấn tã, có vẻ chưa đầy tháng, bản thân còn mang bầu một…”

Thẩm Dịch trong lòng giật mình, ngoài mặt lại cố gắng bình tĩnh hỏi: “Chuyện khi nào?”

Hỏa Long nói: “Mười chín… hai mươi năm trước.”

Nhờ ngọn đèn tù mù, Cố Quân cùng Thẩm Dịch trao đổi một ánh mắt khó hiểu – nghe giống như chuyện năm đó thần nữ man tộc bỏ trốn, vậy đứa trẻ lúc ấy nên là Trường Canh, nhưng đứa trong bụng Tú Nương lại là thế nào?

Thẩm Dịch: “Sau đó thì sao?”

Hỏa Long ngửa ra sau, khàn khàn nói: “Những kẻ bị bắt lên núi khác phần lớn tìm đến cái chết, ả thì không giống. Ả đó mặt mũi không tệ, nhưng đầu óc hình như không ổn lắm, người ta nói chuyện cũng không có phản ứng gì, đánh ả không biết kêu đau, bảo làm gì cũng không phản kháng, chưa đến mấy tháng, đã sinh non một thằng bé.”

Tay Cố Quân cầm đoản đao hơi nắm chặt, không biết vì sao, nghe đến đoạn này, y bỗng có cảm giác hãi hùng – trực giác từng ấy năm chưa bao giờ sai giống như lại gảy sợi tơ trong lòng.

“Đều nói nữ nhân mới đẻ không sạch sẽ, thời gian ấy chẳng ai động vào ả, cũng chẳng ai thèm quản, chỉ là sợ ả chạy, bèn xích chân ả trong phòng, mỗi ngày cho miếng cơm, ấy vậy mà ả không chết… Qua một thời gian, một tiểu huynh đệ não úng nước mê sắc đẹp của ả đàn bà đó, trộm chạy tới xem, trở về kinh hãi nói cho ta biết, rằng bên cạnh ả chỉ còn lại một đứa, không thấy đứa kia đâu.”

Thẩm Dịch cơ hồ quên luôn là mình đang moi tin, buột miệng hỏi: “Thiếu đứa nào?”

“Mẹ nó ai mà biết được, đều là nhãi con ngắc ngoải, da bọc xương chỉ to bằng con chuột.” Hỏa Long quả nhiên lập tức cảnh giác, “Ngươi hỏi việc này để làm gì?”

Thẩm Dịch khựng lại, lập tức quất mạnh roi ngựa trong tay xuống bên cạnh, lạnh lùng nói: “Cái gì cũng không biết thì ngươi nói làm đếch gì? Thêm bớt một thằng nhãi người man thì lạ lắm ấy, đang bảo ngươi khai, ngươi nói nhăng nói cuội tính chờ cái gì hả?”

Thế nhưng Hỏa Long không tức giận, sắc mặt căng thẳng: “… Không, đứa trẻ chết không ngạc nhiên, bọn nhãi này mạng đều thấp hèn, chết một đứa hay sống một đứa cũng không nhiều… Ngạc nhiên là, huynh đệ ta nói, hắn không nhìn thấy thi thể ở đó, nữ nhân ấy bị nhốt trong phòng, căn bản không ra được, không thể chôn dưới đất, nhưng ả vừa không vứt ra, cũng không để trong phòng, đứa trẻ đó… tự, tự dưng biến mất. Lúc ấy có huynh đệ canh gác nói thấy phòng ả nửa đêm có ánh lửa, mới đầu còn tưởng là lén nấu ăn, sau nghe nói dạo ấy có rất nhiều quạ đen cả ngày bay lượn trên xà nhà…”

Thẩm Dịch nổi da gà, vô thức nhìn Cố Quân một cái.

Khóe mắt bị đốt nát của Hỏa Long giật vài cái: “Việc này một dạo khiến mọi người hoảng sợ, có người nói nữ nhân này là yêu trong yêu, không bình thường, muốn giết ả, còn có mấy kẻ bị sắc tâm mê hoặc mà tiếc rẻ, cãi nhau rất lâu không ra kết quả, lúc ấy đại ca ta thấy ả nói gì cũng nghe, giỏi làm việc, trên giường cũng hăng hái, liền làm chủ giữ lại, kể cả thằng oắt ngắc ngoải kia, giữ cũng được vài năm…”

“Ả đó, đúng là yêu quái…” Hỏa Long thở dài, “Thật sự, ban đêm nếu không có nam nhân đi tìm ả, thì ả sẽ giày vò đứa trẻ bên cạnh đủ kiểu, gào thét đến mức cách đỉnh núi cũng nghe thấy, năm lần bảy lượt huynh đệ trong trại nhìn không nổi, bắt ả bớt đi, ả ngoài mặt bằng lòng, sau đó lại ra tay.”

Cố Quân đứng bật dậy.

Thẩm Dịch thót tim, thấy Cố Quân miễn cưỡng để tay cầm đoản đao ra sau người, gân xanh muốn lồi lên mu bàn tay.

May là Hỏa Long không chú ý tới, giống như đã đắm chìm trong ký ức, lẩm bẩm: “Cách ngôn nói hổ dữ không ăn thịt con, bọn ta tuy đều là tâm độc thủ ngoan không sợ báo ứng, cũng chưa gặp nữ nhân ác độc đến vậy… Nhưng đại ca ta không biết bị ả bỏ bùa mê thuốc lú gì, khăng khăng nói loại nữ nhân không phải con nhà lành này mới nên ở lại trên núi, nên là người của chúng ta, hắn nhất thời bị quỷ ám, tiễn luôn cả mạng!”

Giọng Cố Quân có chút khô khốc khó phát hiện: “Tiễn như thế nào?”

“Hạ độc, nữ nhân người man toàn thân đều là độc, ả ở trong sơn trại nhịn nhiều năm không lộ ra dấu vết, dần dần các huynh đệ đều không đề phòng, dễ dàng thả mặc, thế là ả giết sạch cả sơn trại, ngay cả những nữ nhân, nô lệ, con tin bị bắt lên núi như ả, không buông tha một ai, cuối cùng một mồi lửa đốt trụi ngọn núi.” Trên mặt Hỏa Long thoáng qua vẻ đau đớn, hắn chửi rủa um sùm, phun ra một đoạn dài ô ngôn uế ngữ.

Lúc này chẳng ai màng ngắt lời hắn nữa, sắc mặt Cố Quân khó coi vô cùng.

“Bữa đó ta vừa vặn tiêu chảy, rượu và nước đều không dám uống nhiều, mới miễn cưỡng có thể đủ sức bò khỏi biển lửa, nhặt lại mạng. Thanh đao đó… thanh đao đó là ta rút từ trên ngực đại ca. Nếu ta gặp lại nữ nhân đó, nhất định băm vằm ả ra!”

Cố Quân thấp giọng nói: “Nàng ta mang theo một đứa bé cùng nhau giết người đốt núi.”

“Ả bỏ thằng nhỏ trong gùi,” Hỏa Long nói, “Địu trên lưng, đứa trẻ đó trông luôn nửa chết nửa sống, nằm trong gùi như không xương. Nó cứ nhìn, nhìn người chết khắp nơi, ngay cả khóc cũng không biết khóc một tiếng, nhiều năm như vậy, nếu nó không chết trong tay nữ nhân đó, chắc hẳn cũng phải là một yêu nghiệt tinh phong huyết vũ.”

Cố Quân không nói một lời quay người đi ra ngoài.

Thẩm Dịch vội vàng đuổi theo: “Đại soái, Đại soái!”

“Không thể để kẻ này lại,” Cố Quân hạ giọng mau chóng nói, “Lão Thái còn ở đây, nhân lúc ông ta chưa phát hiện, cho tên đầu ghẻ này vĩnh viễn câm miệng, nhớ sạch sẽ một chút.”

Nói xong, Cố Quân đột nhiên lại nhớ tới điều gì, khựng lại, mặt mày phủ đầy khói mù: “Không đúng, ta quên còn có Gia Lai Huỳnh Hoặc, năm đó ở Nhạn Hồi, hắn với Tú Nương vẫn âm thầm qua lại, tên người man ấy chắc phải biết chuyện gì đó.”

Thẩm Dịch kinh hồn táng đảm nói: “Đại soái…”

“Y chưa từng nói với ta,” Hai vai Cố Quân đột nhiên sụp xuống, tấm thép trên người lại khiến y không cong nổi lưng, tư thế đứng cứng đờ khó tả, “Y chưa bao giờ nói với ta, ngay cả nhắc cũng chưa từng… Ta biết nữ nhân man tộc đó đầu óc toàn phục quốc báo thù, sẽ không tốt với y lắm, nhưng chung quy cũng là máu mủ ruột rà…”

Thẩm Dịch vội nói: “Ngươi đâu có biết ả điên Hồ Cách Nhĩ kia đã làm gì, hai mươi năm trước ngươi còn chảy nước mũi viết chữ đại mà, Tử Hi, việc này không liên quan tới ngươi!”

“Lần ấy hai ta nhặt được y giữa trời tuyết, căn bản không phải y tuổi nhỏ vô tri trộm đi ra ngoài chơi,” Cố Quân thấp giọng nói, “Rõ ràng là y không chịu nổi ngược đãi, cho nên…”

Mà họ lại còn “tốt bụng” đưa y về.

Thẩm Dịch không thể đáp gì.

Một lúc lâu, Thẩm Dịch mới thì thào: “Nếu… ta nói là một giả thiết, giả sử đứa trẻ lưu lại không hề là con hoàng quý phi…”

Thẩm Dịch khó lòng kiềm chế nhớ tới cảnh tượng nhiều năm trước, thiếu niên Trường Canh ở trước mặt y, trấn định nói mình không phải hoàng tử, tàn tật trên chân là bị Tú Nương bẻ.

Cố Quân phút chốc ngẩng lên: “Ngươi muốn nói gì?”

“Mẫu thân là ai không quan trọng, vu nữ mười tám bộ hay tỷ muội vu nữ khác biệt không lớn, vấn đề là… đứa trẻ Hồ Cách Nhĩ mang thai là của ai?” Thẩm Dịch khó khăn liếm khóe miệng một chút.

Năm đó muội muội hoàng quý phi ở trong cung, là muốn gả cho con cháu tôn thất, tiên đế Nguyên Hòa sẽ đi làm chuyện trộm đồ mình trông sao?

Nếu tiên đế thật sự không biết xấu hổ như vậy, thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng nếu… không phải thì sao?

Nếu không phải tiên đế, thế hiềm nghi nhất chắc chắn là người năm đó giúp các nàng đào tẩu – rắp tâm xấu xa, lại có thể ra vào cung cấm, thậm chí có khả năng thả vu nữ mười tám bộ lạc, nhiều năm sau tiếp quản nội tuyến hai người để lại trong cung…

Cộng những điều kiện này lại, thật sự rất dễ gợi liên tưởng đến Liễu Si đại sư cùng đám gian tế Đông Doanh của lão.

Thẩm Dịch toàn thân lạnh buốt: “Đại soái, việc này…”

Cố Quân ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt như đao, Thẩm Dịch tự dưng không dám mở miệng.

“Nát trong bụng.” Cố Quân cúi đầu, hai tay vuốt đoản đao, nói như đinh đóng cột, “Bên phía Bắc man, sớm muộn cũng có một ngày ta xử lý sạch sẽ, việc này không được nhắc lại.”

Thẩm Dịch: “… Vâng.”

Cố Quân mặt trầm như nước mà đi, sau lưng bị thép tấm nâng thẳng tắp có vẻ đặc biệt nặng nề tâm sự, cho đến khi tìm được Trần Khinh Nhứ.

“Trần cô nương xin mượn một bước nói chuyện.” Cố Quân nói.

Trần Khinh Nhứ không hiểu có chuyện gì, theo y ra một góc.

Cố Quân nói: “Trần cô nương tinh thông y lý lại ở chỗ man tộc hơn nửa năm, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo.”

Trần Khinh Nhứ vội vén vạt nói “Không dám”.

Cố Quân lơ đãng đỡ hờ: “Ở chỗ họ có vu thuật đặc thù gì… dùng đến trẻ con hay không?”

Trần Khinh Nhứ giật nảy mình.

Cố Quân lập tức bắt được sự kinh ngạc lộ ra ngoài trong nháy mắt này: “Sao?”

Trần Khinh Nhứ trầm mặc rất lâu, bất an bước vài bước tại chỗ, kế đó thở dài thườn thượt: “Đại soái… từng nghe về Ô Nhĩ Cốt chưa?”
Bình Luận (0)
Comment