Sát Thần Chí Tôn

Chương 18

Giang Trần bước ra một bước này, kiếp trước kiếp nầy các loại ý niệm đan xen, ùn ùn kéo đến, trong lúc nhất thời tâm tình khó có thể bình tĩnh.

Quá không dễ dàng, kiếp trước thân là Thiên Đế chi tử, lại bởi vì Thái Âm Chi Thể không cách nào tu luyện. Đợi trăm vạn năm, chờ đến hạo kiếp, nghênh đón chuyển sinh, đã lấy được tư cách tu luyện.

Ở trong đó ngọt bùi cay đắng, để cho Giang Trần làm sao có thể không trăm mối cảm xúc ngổn ngang?

Giang Trần giờ phút này, tựa như Thượng Cổ Thao Thiết, đối với tu luyện tràn đầy khát khao, tham lam.

Sau khi vững chắc bốn mạch chân khí, hắn lựa chọn một môn pháp môn tên là《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》, rất nhẹ nhàng liền định vị đến yếu huyệt thứ năm.

Đương nhiên, Giang Trần cũng biết, định vị yếu huyệt thứ năm không khó, nhưng mà xung phá yếu huyệt này, đạt được năm mạch chân khí, lại không có đơn giản như vậy.

Căn cơ bất ổn, chân khí không tinh khiết, kinh mạch thứ tư vừa mở không có trải qua rèn luyện, tuyệt đối không chịu nổi trùng kích cường độ cao. Nếu như một mặt cầu nhanh, tổn thương kinh mạch, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.

Cho nên, bước tiếp theo là đánh bóng bốn đường kinh mạch, vận dụng tốt bốn mạch chân khí đã có.

Về phần thủ đoạn đánh bóng kinh mạch, bất kể là pháp môn tu luyện, hay là Linh Dược rèn luyện, hắn đều có rất nhiều loại biện pháp, có thể so với người khác nhanh gấp mười gấp trăm lần.

Đây chính là ưu thế của Giang Trần hắn, đây là ưu thế mà bất luận thiên tài gì đều kém!

Advertisement

Thiên tài?

Cái thế giới này, có thiên tài gì, có thể so sánh Thiên Đế chi tử càng thiên tài?


- Không nghĩ tới, pháp môn《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》này, quả nhiên có thể định vị yếu huyệt. Ta còn lo lắng tình huống từng vị diện bất đồng, phương pháp này không có hiệu quả. Xem ra, tu luyện chi đạo, quả nhiên là trăm sông đổ về một biển.

Giang Trần thoáng có chút tự đắc, hắn biết rõ, chỉ là pháp môn《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》này, thì có thể cho hắn vượt lên đầu một đống thiên tài.

Dù sao, thiên tài Võ Giả của thế giới này, mỗi mở một yếu huyệt, quán thông một đường kinh mạch, đều cần minh tưởng, cần thăm dò, cần cảm ngộ.

Mà hắn, lại có thể thông qua pháp môn không thuộc về vị diện này, trực tiếp định vị yếu huyệt.

Advertisement

Này bằng với nói, hắn so với người khác có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

- Quả nhiên, thiếu thốn pháp môn tu luyện, trực tiếp hạn chế Võ Giả phát triển.

Giang Trần hơi có chút cảm khái.

Thiên tài, là không phân biệt được vị diện.

Nhưng mà, điều kiện tu luyện, lại có phân chia cao thấp.

Tài nguyên, điển tịch tốt, có thể tiết kiệm bao nhiêu thời gian cho những thiên tài kia? Thiếu đi bao nhiêu đường quanh co?

Như vậy tưởng tượng, Giang Trần đối với võ đạo tương lai, lại nhiều ra vô số tin tưởng.

...

Đi ra mật thất tu luyện, đã gần hoàng hôn rồi.

Giang Trần tu luyện, là qua suốt năm canh giờ, cái này nếu truyền đi, tuyệt đối là đại tin tức của Hầu phủ.

Phải biết rằng, Giang Trần trước kia, thời gian tu luyện dài nhất, một lần cũng sẽ không vượt qua hai canh giờ.

- Ồ, Giang Chính, ngươi ở nơi này làm gì?

Đẩy cửa ra, Giang Trần chứng kiến Giang Chính đang ngồi ở cửa ra vào, hơi có chút ngoài ý muốn.

- Tiểu Hầu gia, việc vui lớn a.

Giang Chính không phải người thiếu kiên nhẫn, thế nhưng mà hắn từ buổi sáng ngồi đến hoàng hôn, một bụng vui sướng không người chia xẻ, lúc này rốt cục đợi đến Giang Trần xuất quan, tự nhiên là mừng rỡ.

- Đừng kích động. Giang Chính, chút chuyện như vậy, ngươi liền thiếu kiên nhẫn?


Giang Trần cười ha ha, hắn biết rõ, Giang Chính đi Dược Sư Điện, xem ra là đã hoàn thành sự tình.

- Tiểu Hầu gia quả nhiên là thần cơ diệu toán, người Dược Sư Điện kia trước ngạo mạn sau cung kính. Cuối cùng còn không phải ngược lại cầu ta? Hơn nữa...

Giang Chính mặt mày hớn hở, vô cùng hưng phấn.

- Giang Chính, những chuyện nhỏ nhặt này nói sau, những dược liệu ta muốn đâu?

- Ở đây, đều ở đây!

Trong nội tâm Giang Chính càng bội phục rồi, không hổ là Tiểu Hầu gia, sinh ý lớn như vậy, ở trong miệng hắn lại là "những chuyện nhỏ nhặt này".

- Ngươi an bài thoáng một phát, để cho hạ nhân chuẩn bị một cái thùng gỗ lớn, cộng thêm mấy vạc nước trong đến mật thất.

Giang Trần phân phó xuống dưới.

- Thuộc hạ đi làm ngay.

Không thể không nói, Giang Chính làm Quản gia, xác thực là một hảo thủ. Sự tình Giang Trần phân phó xuống dưới, không đến nửa canh giờ, hắn liền làm thỏa đáng.

- Được rồi, Giang Chính, ngươi về trước đi. Sáng sớm ngày mai tới đây nghe ta phân công. Sự tình đan phương, đến lúc đó lại hướng ta báo cáo.

Nói thật, ở trong mắt Giang Trần, Thần Tú Tạo Hóa Đan chẳng qua là thuận tay mà thôi, đơn giản chính là vì giải quyết khủng hoảng kinh tế thoáng một phát.

Trên thực tế, Thần Tú Tạo Hóa Đan cũng tốt, mang đến hiệu quả và lợi ích kinh tế cũng tốt, hắn căn bản không có để vào mắt, Giang Trần chí không ở chỗ này.

Lấy được những dược liệu này, sự tình liền dễ làm.

Thông qua một đêm rèn luyện, đòn trượng mang tới thương thế, trên cơ bản có thể tốt thất thất bát bát.

Những Linh Dược này đều là nguyên vật liệu chế tác Thần Tú Tạo Hóa Đan, tuy căn cơ trước mắt của Giang Trần còn không cách nào luyện chế ra Thần Tú Tạo Hóa Đan. Nhưng mà thông qua một ít thủ đoạn, để cho những nguyên vật liệu này tổ hợp, đạt tới ba bốn phần hiệu quả của Thần Tú Tạo Hóa Đan, lại đầy đủ.


Đêm đó, Giang Trần dùng dược vật rèn luyện, đồng thời dẫn đạo bốn mạch chân khí không ngừng chữa trị thương thế trong cơ thể.

Một đêm thời gian, lặng yên mà qua...

Sáng sớm hôm sau, Giang Trần mở mắt, đôi mắt sáng chớp động tầm đó, nhưng lại nhiều thêm vài phần tinh thần phấn chấn mà trước kia không có.

Đứng dậy, giãn ra gân cốt, toàn thân tràn đầy một loại lực lượng bạo tạc.

Dược lực ba bốn thành của Thần Tú Tạo Hóa Đan, cũng đầy đủ thần kỳ rồi, để cho thương thế của Giang Trần tốt tám chín thành, hơn nữa mở ra kinh mạch thứ tư, bốn mạch chân khí đánh bóng thân thể, khiến cho thân thể của hắn trong vòng một đêm tăng lên nhiều bậc thang.

Giang Chính sáng sớm đã tới, cả người tinh thần vô cùng phấn chấn. Vừa nghĩ tới ngày hôm qua sau khi về nhà trọng chấn phu cương, giáo huấn lão bà cúi đầu nhận lầm, sau đó ở trên giường càng là đại triển hùng phong, trong nội tâm cực kỳ vui sướng.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Giang Trần từ trong phòng đi ra, lại sợ ngây người.

- Tiểu Hầu gia ngươi... Ngươi...

Giang Chính kinh ngạc, lại tìm không thấy từ phù hợp để hình dung. Bởi vì ở trên người Giang Trần, phát sinh biến hóa quá rõ ràng rồi.

Giang Trần trước kia, cà lơ phất phơ, có đôi khi ngang ngược, có đôi khi uể oải không phấn chấn, nói ngắn lại, là không có chính hình.

Nhưng mà hôm nay, diện mạo của Tiểu Hầu gia lại rực rỡ hẳn lên.

Khí chất cả người, tựa như một thanh lợi kiếm từ trong lò luyện ra, tràn đầy mũi nhọn.

Bình Luận (0)
Comment