Sát Thần Chí Tôn

Chương 20

- Mang theo mang theo, không mang tiền theo, ta dám đến sao? Người nào không biết Dược Sư Điện các ngươi không cho nợ a.

Bạch Chiến Vân một bộ rất gấp gáp.

Giang Trần đứng tại nguyên chỗ, nghe bọn hắn cười cười nói nói, đã nhịn không được rồi.

Lông mi có chút nhảy dựng, gõ quầy hàng:

- Ta nói, nơi đây đầu có phải hỏng hay không?

- Việc buôn bán không giảng thứ tự trước sau sao?

Bất kể là Lam trưởng lão, hay là Bạch Chiến Vân, tựa hồ như vừa mới phát hiện Giang Trần, đều là vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn một cái.

Nhất là Bạch Chiến Vân, cái biểu lộ kia thập phần muốn ăn đòn, tựa hồ đang hỏi, đây là rễ hành ở đâu ra a?

- Tiểu nhị, ta hỏi ngươi, Long Cốt Chí Dương Thảo này có phải ta muốn mua trước hay không?

Giang Trần nhàn nhạt hỏi.

Advertisement

Tiểu nhị kia cũng không nghĩ tới, mới vừa vào cửa, vậy mà lại thêm một người mua. Bất quá Dược Sư Điện biển chữ vàng ở đó, hắn cũng không dám nói dối.

Trong lúc nhất thời, cứng họng nói không ra lời.


Bạch Chiến Vân tựa hồ hiểu được cái gì, lạnh lùng cười cười:

- Tiểu tử, hẳn là ngươi cũng muốn mua Long Cốt Chí Dương Thảo?

Bạch Chiến Vân gấp gáp chạy tới mua Long Cốt Chí Dương Thảo, không phải là vì hắn, mà là hắn thăm dò được, ái nữ của Đông Phương Vương Quốc đệ nhất chư hầu Long Đằng hầu Long Cư Tuyết ra ngoài thí luyện, không biết làm sao, nhiễm phải Thượng Thiên Hàn Sát, cần vật chí dương giải độc. Cho nên, hắn trước tiên chạy tới, chính là muốn nhanh chân đến trước, mua được Long Cốt Chí Dương Thảo, chạy tới xum xoe Long Cư Tuyết.

Nghe Giang Trần nói cũng muốn mua Long Cốt Chí Dương Thảo, Bạch Chiến Vân ý niệm đầu tiên là cảm thấy tiểu tử trước mắt này là tình địch!

Advertisement

Giang Trần nhàn nhạt liếc nhìn Bạch Chiến Vân, lại không có hứng thú cùng loại ngu ngốc này nói chuyện, chỉ là đối với Lam trưởng lão kia nói:

- Vị trưởng lão này, ta chỉ hỏi một câu, Dược Sư Điện các ngươi buôn bán, giảng thứ tự trước sau hay không.

Lam trưởng lão là người quen nhìn đại tràng diện, vũ mị cười cười:

- Cái này sao! Thứ tự đến trước và sau nhất định phải giảng. Nhưng mà, sự tình cũng chia nặng nhẹ. Bạch tiểu ca này, mua Long Cốt Chí Dương Thảo là vì cứu người. Bởi vì cái gọi là cứu một mạng người, hơn tạo thất cấp Phù Đồ. Hơn nữa hắn là Bạch Hổ lĩnh Tiểu Hầu gia. Tiểu huynh đệ ngươi cho hắn một cái mặt mũi, cũng chẳng khác gì là...

Bạch Chiến Vân vỗ ngực một cái, ngạo nghễ nói:

- Đúng, tiểu tử, ngươi thoạt nhìn có chút quen mặt, tên gọi là gì? Chỉ cần ngươi đem Long Cốt Chí Dương Thảo này tặng cho ta, về sau tại vương đô, Bạch Chiến Vân ta bảo kê ngươi!

Giang Trần có chút dở khóc dở cười rồi, hắn như thế nào nhìn không ra, Lam trưởng lão này là hướng về Bạch Chiến Vân.

- Nếu nói, ta không cho thì sao?

Giang Trần mây trôi nước chảy, cười nhạt một tiếng.

- Cái gì?

Bạch Chiến Vân cảm thấy ngoài ý muốn.

- Ngươi có lầm hay không? Ta là Bạch Hổ Hầu truyền nhân, Bạch Hổ Hầu tương lai, ngươi ngay cả mặt mũi của Tứ đại chư hầu cũng không cho? Tiểu tử, ngươi rất ngạo a, hãy xưng tên ra, để cho bản hầu gia nhìn xem, người ngay cả Bạch Hổ Hầu ta cũng không để vào mắt, có bao nhiêu địa vị.

Lúc này, có người xem náo nhiệt cả gan nói:

- Hắn là Giang Trần.

- Hình như là Giang Hãn Hầu truyền nhân.

- Đúng, chính là hắn, bất quá trong truyền thuyết hắn không phải đã bị đánh chết sao?


Bạch Chiến Vân cùng Lam trưởng lão nghe xong lời này, đều ngây ngẩn cả người. Giang Hãn Hầu truyền nhân?

Ánh mắt Bạch Chiến Vân nhìn chằm chằm Giang Trần vài lần, tựa hồ cũng nhận ra rồi, chỉ vào Giang Trần cười ha hả:

- Tiểu tử, vậy mà thật là ngươi. Ngươi không phải đã chết rồi sao? Tốt ngươi cái Giang Trần, ngươi vậy mà giả chết, đây là tội lớn khi quân!

Giang Trần thông qua một loạt tu luyện, khí chất cả người đã xảy ra biến hóa không nhỏ. Hơn nữa trước kia Bạch Chiến Vân cùng Giang Trần giao lưu không nhiều lắm, cho nên nhất thời không có nhận ra.

Chờ sau khi hắn nhận thức ra, trong nội tâm càng nắm chắc, tức giận nói:

- Giang Trần, tiểu tử ngươi lá gan thật lớn a. Giả chết thì cũng thôi, ngươi lại dám nghênh ngang xuất hiện. Cái này rõ ràng là khiêu khích quyền uy của bệ hạ, công nhiên đánh mặt vương thất. Ta khuyên ngươi nhanh về chuẩn bị hậu sự a. Long Cốt Chí Dương Thảo? Coi như ngươi mua được, cũngcó mệnh dùng sao?

Vẻ mặt Giang Trần bất đắc dĩ, quay đầu đối với Lam trưởng lão kia khổ cười hỏi:

- Dược Sư Điện các ngươi, tình nguyện cùng một người ngu ngốc buôn bán, cũng không đem Linh Dược bán cho người bình thường sao?

Bạch Chiến Vân nghe xong phát hỏa nói:

- Giang Trần, ngươi mắng ai ngu ngốc?

Giang Trần nhún nhún vai:

- Quả nhiên là ngu ngốc! Vấn đề đơn giản như vậy cũng nhìn không ra sao? Tại đây trừ tên ngu ngốc ngươi ra, còn có ai?

Hai bên người xem náo nhiệt, đều hưng phấn. Hôm nay hai vị này, là ăn hết hỏa dược a, một cái so một cái ngạo, một cái so một cái hoành.

Đây là tiết tấu diễn hoàn khố nội đấu sao?

Bạch Hổ Hầu truyền nhân Bạch Chiến Vân, đó là trước sau như một hoành hành ngang ngược.

Thế nhưng mà vị Giang Hãn Hầu truyền nhân này, ở Tế Thiên Đại Điển đánh rắm cũng làm được, không phải củi mục hoàn khố trong truyền thuyết sao? Lúc nào cũng ngưu bức như vậy?


Lúc này, lại hoàn toàn không đem Bạch Hổ Hầu truyền nhân để vào mắt, đây là tiết tấu nghịch thiên a.

Phải biết rằng, Giang Hãn Hầu ở trong một trăm lẻ tám lộ chư hầu, chỉ khoảng TOP 15. Mà Bạch Hổ Hầu, là tồn tại bài danh trước bốn, là một trong Tứ đại chư hầu uy danh hiển hách Đông Phương Vương Quốc.

Chư hầu tầm đó, từng cái bài danh đều ý nghĩa thực lực chênh lệch. Không thể không nói, Giang Hãn Hầu cùng Bạch Hổ Hầu, căn bản không phải một cấp bậc!

Hơn nữa, sự tích của Giang Trần, bởi vì cái rắm kinh thiên động địa kia, hai ngày này cũng bị đào móc ra. Người nào không biết, Giang Trần là một hoàn khố?

Chính bởi vì như vậy, thái độ của mọi người đối với Giang Trần, mới cảm thấy rất giật mình.

- Ha ha ha, Giang Trần, ngươi không bị đánh chết, lại bị đánh ngu a? Hảo hảo hảo, lần trước ngươi vận khí tốt, không có bị đánh chết. Hôm nay ta thay bệ hạ phân ưu, đem ngươi đánh chết, sau đó đi lĩnh thưởng.

Đúng lúc này, cửa ra vào của Dược Sư Điện lại là một hồi tiếng động lớn xôn xao, một đám người trẻ tuổi vây lấy một thiếu nữ áo trắng đi đến.

Đám người trẻ tuổi kia vừa vào cửa, nguyên một đám kêu lên:

- Chúng ta muốn một cây Long Cốt Chí Dương Thảo, nhanh mang tới. Nhạn Môn Hầu phủ ta tính tiền.

- Hừ, nào đến phiên Nhạn Môn Hầu phủ ngươi tính tiền, Long Cốt Chí Dương Thảo này, Chu Tước Hầu phủ ta định rồi!

Bọn thiếu niên tuổi trẻ này, nguyên một đám phía sau tiếp trước muốn tính tiền, làm cho đại sảnh của Dược Sư Điện phi thường náo nhiệt.

Giang Trần sờ lên cái mũi, tâm nghĩ những người này nhiều tiền không có chỗ bỏ ra sao? Hôm nay là hát cái gì a? Những thứ này đã hẹn đến cùng ta tranh sao?

Bình Luận (0)
Comment