Sát Thần Chí Tôn

Chương 331

Sau khi làm xong, thân thể Đan Phi lăn một vòng, trốn qua bên cạnh, để tránh một kích toàn lực của Linh thú.

Phanh!

Địa phương Đan Phi vừa dừng chân, bị con Linh thú kia đánh ra một cái hố to.

Con Linh thú kia gầm gừ, muốn bổ nhào xuống, nhưng mà giờ phút này, dược lực của Mê Thần hương cũng đúng lúc phát tác, thân thể nó đung đưa, đứng không vững, té xuống.

Hô!

Đan Phi ở bên cạnh thở phào nhẹ nhỏm. Lần này, thật sự là vô cùng hiểm. Còn kém một chút, Linh thú kia liền có thể nhảy đến công kích nàng lần nữa.

Ở địa phương hẹp hòi như vậy, nàng không thấy mình có thể ngăn trở một kích phẫn nộ của Linh thú.

- Khá tốt, Mê Thần Hương của lão gia tử, quả nhiên lợi hại. Bất quá lần này cũng có vận khí, nếu như không phải nó vừa vặn đánh tới ta, còn có ta dùng số lượng gấp đôi, nói không chừng dược lực thiếu một chút, nó sẽ không ngã nhanh như vậy. Chỉ cần chậm một chút, không may đúng là ta rồi.

Đan Phi lòng còn sợ hãi, muốn thuận tay giết Linh thú kia. Thế nhưng mà nàng cũng biết, Linh thú này da dày thịt béo, muốn giết nó, chỉ sợ còn phải phí một phen trắc trở.

- Được rồi, trước bắt thú con, lại tính tiếp.

Đan Phi bước liên tục, lướt đến trong động quật, nhìn thấy bốn con thú con đang ngẩng đầu lên, kêu ọt ọt ọt ọt.

Đám nhóc này, hiển nhiên vừa sinh ra không bao lâu.

Đan Phi cũng không kịp nhìn đây là Linh thú gì, bắt bốn con thú con để vào giỏ trúc sau lưng, đóng nắp, một chút cũng không ngừng lại, chạy như bay ra phía ngoài.


Ngay cả Linh Dược, Linh thảo cùng với linh quả xen lẫn trong động quật, nàng cũng không thèm nhìn.

- Hừ, nếu như Giang Trần ở đây, chắc chắn sẽ không buông tha những vật này. Bởi vậy có thể chứng minh, định lực của bổn cô nương, so với hắn mạnh hơn nhiều.

Lúc xẹt qua con Linh thú kia, Đan Phi cũng động ý niệm thu thập nó, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Bất quá, nàng đối với tu vi của mình, vẫn có nhận thức thanh tỉnh. Tu vi của nàng, chỉ là Tiên cảnh nhất trọng thiên, con Linh thú kia nằm ở chỗ đó cho nàng giết, chỉ sợ cũng phải phí một chút thời gian.

Vạn nhất nó còn có đồng bạn, lúc này kịp thời trở về, đây chẳng phải là xong đời?

Đan Phi quyết định bỏ qua, đi trước thì tốt hơn.

Sau khi lướt ra động quật, hô hấp lấy không khí ngoại giới, Đan Phi cảm thấy tâm tình thoải mái. Thành công lấy được thú con Linh thú, khiến nàng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Chỉ muốn bước nhanh trở lại chỗ Giang Trần, hảo hảo khoe khoang một phen, để cho gia hỏa tự đại kia, thừa nhận ánh mắt của hắn kém!

Ngay khi ý niệm này vừa hiện lên, sắc mặt Đan Phi đột nhiên biến đổi. Bởi vì, trong động quật truyền đến một tiếng gào to bi thương!

Thanh âm kia rung trời, cơ hồ muốn oanh sụp động quật.

- Không tốt, sao Mê Thần Hương mất đi hiệu lực nhanh như vậy, thực lực Linh thú kia, so với trong tưởng tượng còn mạnh hơn nữa.

Cái trán của Đan Phi đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng mới từ trong động quật đi ra không bao xa, nếu như tốc độ con Linh thú kia nhanh, mấy hơi thở tầm đó, liền có thể vượt qua nàng.

Đan Phi chưa bao giờ biết sợ hãi là vật gì, giờ phút này tâm hồn thiếu nữ loạn chiến, phương dung thất sắc. Hai chân phi tốc lướt đi, ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng dùng hết.

Đông! Đông! Đông!

Phương hướng động quật, thanh âm chấn động như Thiên Băng Địa Liệt, dùng tốc độ cực nhanh đuổi về phía nàng. Khí thế kia, phảng phất muốn chấn sập cả sơn cốc.

- Không tốt, đến rồi!

Đan Phi choáng váng.

Nàng không nghĩ tới, tốc độ Linh thú kia thức tỉnh lại nhanh như vậy, tốc độ đuổi theo, cũng nhanh như vậy.

Tốc độ của nàng không chậm, nhưng mà tốc độ của con Linh thú kia, hiển nhiên nhanh hơn.

Mấy hơi thở, đã đuổi tới cách 1000m.

- Chẳng lẽ, hôm nay Đan Phi ta phải bỏ mạng ở đây? Giang Trần... Giang Trần, ngươi nhanh tỉnh lại, nhanh trốn đi!

Trong nháy mắt này, Đan Phi có chút hối hận.

Vì sao không nghe Giang Trần khuyên can? Tại sao phải khư khư cố chấp?


Thế nhưng mà giờ phút này, hối hận tựa hồ đã muộn. Đan Phi cảm thụ áp lực phía sau, như bạo ngược truyền đến, cổ uy áp kia, để cho hai chân của nàng cơ hồ đứng bất động.

- Nữ nhân ngu xuẩn, nhanh nằm xuống!

Ngay thời khắc nghìn cân treo sợi tóc kia, trong đêm tối đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ.

Đón lấy, hưu hưu hưu, liên tục ba tiếng xé gió, ba mũi tên giống như sao băng vạch phá bầu trời, bắn tới Linh thú ở phía sau.

Dáng người Linh thú kia cực lớn, là một con Cự Viên, toàn thân Ngân sắc, ở dưới ánh trăng, lộ ra càng thêm sáng bóng.

Cự Viên kia nhìn thấy mũi tên đột kích, liền thét dài một tiếng.

Song chưởng vung lên một quyền, một quyền, lại một quyền, vậy mà dùng nắm đấm, sinh sinh nện bay mũi tên!

- NGAO...OOO!

Cự Viên nện bay mũi tên, lớn tiếng gào thét, muốn xông về phía trước lần nữa.

Hưu, hưu, hưu!

Lại ba mũi tên, không chút khách khí bắn qua.

Cự Viên kia làm theo cách cũ, quyền cương uy mãnh, một quyền một quyền nện bay mũi tên.

Mà hai đợt công kích liên tục kia, mặc dù không khiến Cự Viên bị thương, nhưng rõ ràng kéo cước bộ của nó, thế tiến lên bị ngăn cản.

- Nữ nhân ngu xuẩn, còn không đi!

Thanh âm này, tự nhiên là của Giang Trần. Giang Trần hít phải Mê Thần Hương, chỉ trong chốc lát thời gian, liền khôi phục thần trí, dùng thần thông Thất Khiếu Thông Linh, khu trừ Mê Thần Hương, lập tức suy đoán ra Đan Phi muốn bí quá hoá liều.

Mê Thần Hương ngay cả Tiên cảnh nhất trọng thiên như hắn cũng mê không được bao lâu, đi đối phó Linh thú trưởng thành kia, chỉ sợ càng không chịu nổi.


Nhất niệm đến đây, Giang Trần cũng khẩn trương, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, vừa vặn gặp cảnh Cự Viên truy đến cách Đan Phi 500m.

Nếu chậm thêm một chút, nữ nhân điên này, nhất định sẽ bị Cự Viên đập thành bánh thịt.

Lúc này, Đan Phi không dám cùng Giang Trần đấu khí, biết rõ mình ở chỗ này là dư thừa, chỉ có thể chạy vội mà đi.

- Giang Trần, không nên ham chiến, đi!

Nữ nhân này cũng coi như giảng nghĩa khí, không nói mấy lời không có lương tâm, đại khái như: Giang Trần, cố kéo dài một chút...

Chỉ là, nếu như lúc này Giang Trần bứt ra chạy đi, dùng tốc độ của Cự Viên, chỉ sợ hai người bọn họ đều đi không được.

Ở địa bàn của người ta, liều tốc độ, liều sức chịu đựng, liều hoàn cảnh, không có một dạng nào không ở hạ phong.

Nhìn Cự Viên dùng nắm đấm nện mũi tên, hẳn là đại biểu phái chiến đấu dã man.

Nếu không phải tu vi của Cự Viên tương đương với Tiên cảnh tứ trọng thiên, Giang Trần cũng có chút ngứa nghề, muốn dùng Khô Vinh Thần Quyền cùng nó đấu.

Loại vật lộn từng quyền đến thịt kia, kỳ thật Giang Trần rất muốn thể nghiệm thoáng một phát.

Nhưng mà, trước mắt hiển nhiên không phải cơ hội tốt. Thực lực của Cự Viên, thật sự cao hơn hắn quá nhiều. Cùng Cự Viên kia so quyền, mặc dù có Khô Vinh Thần Quyền, chỉ sợ Giang Trần cũng qua không nổi mười chiêu.

Cũng may, Đại Vũ cung không hổ là Linh khí bốn luyện, sau khi Giang Trần tiến vào Tiên cảnh, vận dụng Linh khí đã lấy được bay vọt về chất.

Cùng năm đó ở Chân Khí cảnh, là không thể so sánh nổi.

Bình Luận (0)
Comment