Sát Thần Chí Tôn

Chương 332

Mặc dù Cự Viên kia da dày thịt béo, nhưng cũng biết mũi tên này lợi hại. Chỉ dám dùng nắm đấm đi nện, mà không phải trực tiếp dùng da thịt ngăn cản.

Chỉ là, nó dùng nắm đấm nện, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tốc độ đi tới.

Mặc nó gào thét đe dọa như thế nào, Giang Trần cũng không bị nó hù ngã. Đại Vũ cung trong tay, dùng tính toán cực kỳ chuẩn xác, gắt gao ngăn cản Cự Viên.

Cự Viên kia vô cùng nôn nóng, nhưng lại không thể làm gì. Nếu như nó muốn tiến lên, nhất định phải bỏ qua mũi tên công kích, nhưng Cự Viên lại rất rõ ràng, nhục thể của nó cường thịnh hơn nữa, cũng không thể bỏ qua mũi tên công kích, dùng da thịt đi thừa nhận mũi tên tập sát.

Dưới nôn nóng, nó liên tục gào thét, ra quyền càng nhanh, quyền cương cũng càng thêm hung mãnh.

Từng quyền vung ra, núi đá bốn phía bị nó nện nát.

Kỳ thật Giang Trần cũng âm thầm kêu khổ, tuy Đại Vũ cung của hắn có thể chế trụ Cự Viên, nhưng mà bộ mũi tên của Đại Vũ cung có hạn a.

Hắn dùng như vậy, bắn không được bao lâu, mũi tên sẽ khô kiệt.

Lúc này hắn dùng, đều là mũi tên nguyên bộ của Đại Vũ cung, không phải loại mũi tên bình thường khác.

Loại mũi tên kia, nếu như dùng ở loại trường hợp này, đối với Cự Viên căn bản không phát huy được tác dụng.

- Còn có mười hai mũi tên, tối đa chỉ có thể kéo một phút đồng hồ. Hi vọng nữ nhân ngu xuẩn kia không quá ngốc, không nên ở phía trước không xa chờ ta. Bằng không thì lần kéo dài này, sẽ lãng phí một cách vô ích.

Hiện tại, Giang Trần chỉ có thể cầu nguyện Đan Phi đi thật xa.

Chỉ cần Đan Phi đi xa, Giang Trần tuyệt đối không ngại cùng Cự Viên thi chạy một chút.


Tốc độ của Cự Viên rất nhanh, bất quá thân thể lớn, so trường lực, Giang Trần phục dụng Ngũ Long Khai Thiên Đan mở Linh Hải, không thiếu nhất đúng là Linh lực liên tục không ngừng.

Cái này là chỗ tốt của Linh Hải ưu việt, chứa đựng Linh lực, so với tu sĩ bình thường cao hơn rất nhiều.

Hưu, hưu, hưu!

Lại một vòng công kích, giống như Cự Viên kia đã sờ thấu con đường của Giang Trần. Dùng nắm đấm nện bay mũi tên, đồng thời đã có thể chậm rãi tiến về phía trước.

- Con mẹ nó, ai nói Linh thú đần chứ? Sáo lộ công kích của ta, Cự Viên kia hiển nhiên đã quen thuộc. Không được, tiếp tục như vậy, trừ khi tăng lớn mật độ công kích, nếu không, nó sẽ tiếp cận ta rất nhanh. Cận thân vật lộn, ta không hề có phần thắng!

Giang Trần đối với cục diện chiến đấu, cũng cực kỳ nhạy cảm.

Tăng lớn mật độ công kích? Nhìn trong bầu chỉ còn lại có chín mũi tên, Giang Trần không khỏi cười khổ. Chỉ còn lại chín mũi tên, mật độ công kích lại lớn, cũng có hạn a.

Một khi bắn hết chín mũi tên này, chẳng khác nào phế đi Đại Vũ cung. Giang Trần hắn như bị phế đi một cánh tay vậy.

Tính toán thời gian, có lẽ Đan Phi đã đi hơn một phút đồng hồ rồi. Nếu như nàng toàn lực chạy trốn, có lẽ đã đi rất xa.

Giang Trần nhất niệm đến đây, cũng không ham chiến, quay lưng bỏ chạy.

- Ai, nếu như thí luyện này có thể mang theo Kim Dực Kiếm Điểu thì tốt rồi. Cần gì chật vật như thế?

Lúc này, Giang Trần cũng hoài niệm Kim Dực Kiếm Điểu.

Tuy Cự Viên kia cường đại, nhưng cuối cùng không phải loài Linh thú chim bay, chỉ cần Giang Trần bay lên không trung, coi như là Linh thú Linh phẩm trung giai, cũng chỉ khóc không biết làm gì.

Thế nhưng mà, hiện tại nghĩ tới Kim Dực Kiếm Điểu, chỉ có thể nằm mơ, căn bản không cách nào giải quyết nan đề.

Hắn bài trừ tạp niệm, thúc dục tốc độ nhanh nhất bắt đầu lui lại. Cự Viên kia thấy Giang Trần chạy trốn, đông đông đông đuổi theo, theo đuôi không bỏ.

Giang Trần nghe nhịp điệu, biết rõ tốc độ của Cự Viên, so với hắn nhanh hơn một chút.

Thi triển Thiên Mục Thần Đồng, nhìn lại phía trước, ý định tìm một con đường chạy trốn tốt nhất.

Vừa xem xét, thiếu chút nữa Giang Trần phun máu.

Cách đó không xa, nữ nhân ngu xuẩn Đan Phi kia, vậy mà ở đó chờ hắn!

Lúc này, Giang Trần cũng không biết nên mắng nàng, hay nên cảm động, dù sao nữ nhân này không phải nữ nhân rắn rết, không có vứt bỏ hắn bỏ trốn mất dạng.

Giờ phút này, Đan Phi như một đóa U Lan trong đêm tối, thân hình thon dài đứng trên một cây đại thụ, lo lắng nhìn tới Giang Trần, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, lộ ra ý lo lắng nồng đậm, nhưng vẻ quật cường giấu ở khóe mắt, lúc này lại hiện rõ trên mặt.


- Nữ nhân điên này...

Lúc này Giang Trần cũng biết, mắng nàng cũng không làm được chuyện gì, chuẩn bị dừng lại, lần nữa nghênh địch.

- Giang Trần, cách 100m, lách qua trái ba bước; lại cách 60m, lách qua phải ba bước, cách 30m nữa, lăng không huyền độ, không nên tiếp xúc mặt đất!

Ngữ khí của Đan Phi vô cùng lo lắng, trong đêm tối, như chim sơn ca kinh gọi.

Ân?

Giang Trần vốn định thả chậm bước chân, nghe xong lời này, liền giật mình. Chẳng lẽ nữ nhân này không có trốn xa, vì ở chỗ này bố trí?

Hắn là người kiên quyết, dưới tình hình như thế, cũng không do dự, án lấy lộ tuyến mà Đan Phi chỉ thị, quấn trái một phát, lách phải một phát, đến khu vực 30m, đột nhiên hai chân đạp một cái, thân thể bay lên, như một con chim lướt đi, lăng không hư độ.

Sau khi tiến vào Tiên cảnh, tuy còn chưa đủ để phi hành, nhưng mà lăng không hư độ, lại không phải vấn đề gì. Hơn nữa hai bên đều có đại thụ để mượn lực, Giang Trần lên xuống mấy cái, liền bay tới bên cạnh Đan Phi.

- Bảo ngươi trốn, sao còn không đi?

Đan Phi mấp máy môi, trên mặt lộ ra quật cường:

- Trong mắt ngươi, ta không giảng nghĩa khí như vậy sao? Vứt bỏ đồng bạn chạy trốn?. Truyện Phương Tây

Giang Trần vốn định nói nàng phá hủy kế hoạch sớm định ra, ngẫm lại bây giờ nói những chuyện này có tác dụng gì. Lập tức liếc mắt, nắm tay Đan Phi, lăng không hư độ.

- Giang Trần, khu vực này, toàn bộ đều có Mê Thần Hương. Ta không tin quái vật to con kia không trúng chiêu!

Bàn tay nhỏ bé của Đan Phi bị Giang Trần nắm, toàn thân khẽ chấn động, cảm giác như bị điện giật, nhưng ngoài miệng lại nói.

- Có tác dụng cái rắm, Linh thú này ăn quả đắng một lần, nhất định sẽ đề phòng.


Đang nói, Cự Viên kia đã đuổi tới khu vực 100m, vậy mà dùng trảo che mũi, cất bước đánh về phía bọn người Giang Trần.

- Có trông thấy chưa?

Giang Trần vung nàng lên một cây đại thụ, quát.

- Lần này đừng kéo dài, đi mau! Ta sẽ đuổi theo ngươi!

Đan Phi thấy mình tỉ mỉ bố trí bẫy rập, lại bị Cự Viên phá, trong nội tâm quả thực rất phiền muộn. Nàng cũng không nghĩ tới, Cự Viên kia thoạt nhìn tứ chi phát triển, nhưng đầu óc lại rất thông minh!

Giang Trần nắm Đại Vũ cung, bất chấp mũi tên còn thừa không nhiều lắm, hắn muốn đánh cuộc một lần. Đánh bạc thắng, lần này có thể thành công thoát khốn.

Đánh bạc thua, phiền toái liền lớn hơn!

Vèo, vèo, vèo!

Một loạt ba mũi tên, lần nữa bắn tới Cự Viên. Tốc độ của Cự Viên cực nhanh, nhưng mà mũi tên bay tới, vẫn khiến nó giảm tốc độ.

Mà nó dùng một tay che mũi, chỉ còn một tay có thể hoạt động.

Phanh, phanh!

Hai quyền nện bay hai mũi tên, còn có một mũi tên, đã bắn tới trước mắt. Cự Viên kia bất đắc dĩ, dùng tay che mũi chém ra một quyền.

Bình Luận (0)
Comment