Sát Thần Chí Tôn

Chương 3493

Giang Trần lâm vào trạng thái hôn mê cũng khiến cho Tứ đại chân linh vô cùng nôn nóng.

Bọn họ từ trong lời nói chuyện của hai vị lão tổ Dực ma nhất mạch cũng thu được tin tức quan trọng, đó chính là trong vòng bảy ngày, đại quân ma tộc sẽ tập kết ở trong Vạn Uyên đảo.

Hiện tại đã qua ba ngày, nói không chừng đại quân ma tộc đã bắt đầu chuẩn bị tiến quân vào Vạn Uyên đảo.

Nếu như Giang Trần luôn hôn mê bất tỉnh, đừng nói là đi tới Vĩnh Hằng thánh địa, có thể trở lại Đông Duyên đảo hay không cũng thực sự là một vấn đề lớn.

Vạn nhất Ma tộc triệt để phong tỏa Vạn Uyên đảo, không có Giang Trần, tứ đại chân linh bọn họ cũng không có người dẫn đầu.

Muốn bọn họ chủ trì đại cục, rõ ràng cho thấy không đủ.

Hiện tại tự nhiên bọn họ đều hy vọng Giang Trần sớm ngày tỉnh lại, chủ trì đại cục. Một loạt chiến trận với ma tộc cũng khiến cho Tứ đại chân linh có thu hoạch cực lớn.

Thu hoạch phương diện vật chất, thu hoạch phương diện tài nguyên, quan trọng nhất là thu hoạch trên phương diện tu luyện, bọn họ đều hy vọng lập tức trở về Đông Duyên đảo, trở lại Lưu Ly cung, bế quan tu luyện một hòi, nhận được đột phá.

...

Giang Trần trong lúc hôn mê, thần thức cũng không có bị dập tắt triệt để. Trái lại, Giang Trần giờ phút này trải qua ba ngày khôi phục, thần thức đã dần dần khôi phục lại sinh cơ.

Nhưng mà nếu như Giang Trần không có tỉnh lại. Giờ phút này trong thức hải hắn, các loại suy nghĩ kiếp trước, các loại trí nhớ lúc này đang tán loạn trong thần thức.


Có lúc, hắn giống như trở lại kiếp trước, trở lại trước mặt phụ thân Thiên đế, ở bên người phụ thân đọc sách, trải qua sinh hoạt bình lặng.

Có lúc hắn giống như nhớ lại kiếp này, ở Khổng Tước thánh sơn cùng Hoàng Nhi nhìn tinh không vô tận.

Các loại tạp niệm trong hai kiếp này quấy phá trong thức hải hắn, có đôi khi, suy nghĩ kiếp trước kiếp này, giống như hình thành hai cỗ lực lượng, hai cỗ lực lượng giằng co với nhau.

Hai cỗ lực lượng dường như cũng muốn kéo Giang Trần về phía trận doanh của mình.

Hai cỗ lực lượng tạo thành thế giằng co, ai cũng không nhượng bộ, ai cũng không muốn thỏa hiệp. Cứ như vậy giằng co làm cho Giang Trần thủy chung không tìm được đầu mối, không có cách nào tỉnh lại.

Trong thần thức Giang Trần kỳ thực cũng có một điểm không linh, hy vọng mình có thể mở mắt ra, có thể tỉnh lại.

Thế nhưng mà đạo thần thức này thủy chung không có cách nào đạt được quyền chủ động.

Giang Trần trong lúc hôn mê kỳ thực cũng không biết, đây chính là một lần thần đạo tai kiếp mà võ giả phải trải qua. Trụ cột thân thể hắn, đường võ đạo hắn luôn rất hoàn mỹ, chuyện này khiến cho thần đạo tai kiếp trong thân thể hắn cũng không quá nổi bật.

Chỉ là hắn cũng có nhược điểm.

Nhược điểm của hắn chính là vận mệnh kiếp trước kiếp này, đến nay còn chưa nhận rõ ràng vận mệnh của mình.

Vận mệnh sinh ra vết rạn, làm cho trong thần thức hắn cũng xuất hiện chuyện chưa thể nào dung hợp được, tạo thành thần đạo tai kiếp đặc biệt của hắn.


Nếu như hắn có thể tỉnh lại, trận tai kiếp này chẳng khác nào an toàn vượt qua.

Thần đạo tai kiếp này quá mạnh mẽ, hắn không thể tỉnh lại mà nói, đây cũng là chuyện không phải là không có khả năng.

Lúc trước Giang Trần cưỡng ép phát động một lần công kích cuối cùng, siêu việt cực hạn, vận dụng thần thức quá độ, chẳng khác nào là tự đánh mình một kích trí mạng.

Một kích kia cũng khiến cho thần thức hắn suy yếu tới tận cùng, không có cách nào nhẹ nhàng điều khiển hai loại suy nghĩ đối lập của kiếp trước kiếp này như trước.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước giờ Giang Trần chưa thể tỉnh lại.

Giai đoạn hiện tại ngay cả tứ đại thần thú cũng không có cách nào trợ giúp hắn, bởi vì bọn họ cũng không biết bệnh trạng của Giang Trần hiện tại như thế nào.

Trên thực tế, tình huống thân thể của Giang Trần hiện tại cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Thậm chí thân thể hắn sau khi trải qua trận chiến này lại được rèn luyện, mơ hồ còn tăng lên rất nhiều.

Có thể hắn không thể nào tỉnh lại được.

Cũng may Giang Trần còn có một đạo thần thức không minh kia, thi thoảng sẽ nhắc nhở hắn, hắn không thể ngủ say không tỉnh, hắn không thể tùy hứng vứt bỏ tất cả như vậy.

Quỹ tích vận mệnh kiếp trước kiếp này, đều không cho phép hắn lười biếng.


- Giang Trần... Giang Trần. Cái dao ma tộc sắp kề tới cổ. Ngươi còn ngủ mê không tỉnh hay sao?

Trong hôn mê có một đạo thanh âm dường như đang lo lắng nói với hắn.

- Trần nhi, Chư thiên sụp đổ, vi phụ bị nhốt trong bí cảnh Chư thiên, mấy trăm vạn năm, vi phụ đều chịu giày vò tàn nhẫn kia, lúc nào ta mới có thể đợi con tới đây?

Lại có một thanh âm quen thuộc khẽ than trong đầu Giang Trần.

- Trần ca, trần ca. Chàng đã nói cuộc đời này không rời khỏi thiếp, chàng cứ như vậy vứt bỏ thiếp, để thiếp già nua một mình hay sao?

Đây dường như lại là thanh âm của Hoàng Nhi.

- Ha ha, ngươi là thiên tài Giang Trần của nhân tộc trong truyền thuyết hay sao? Đại tu sĩ thượng cổ bản lão tổ cũng đã giao thủ qua, tu sĩ có thể khiến cho ma tộc ta ăn thiệt thòi lớn, chỉ có một mình ngươi a. Rất tốt, rất tốt, tiểu tử, từ nay về sau tính mệnh của ngươi đã nằm trong sự khống chế của bản lão tổ.

Thanh âm này Giang Trần không biết là của ai, nhưng mà Giang Trần lại cảm thấy cực kỳ câu thúc, bất an.

Từng đạo thanh âm giống như không ngừng xuất hiện trong thức hải Giang Trần, giống như từng cái roi, không ngừng quất vào người Giang Trần.

- Không, ta không thể hôn mê như vậy. Ta không thể bị chính mình đánh bại. Ta phải tỉnh lại, phải tỉnh lại, còn có rất nhiều thứ chờ ta đi hoàn thành.

Đạo thần thức tự chủ kia của Giang Trần không ngừng ám chỉ cho hắn, không ngừng cổ vũ hắn. Mơ hồ, các loại suy nghĩ của hắn chậm rãi tìm được đường, chậm rãi trở về vị trí cũ, vị trí xứng đáng của nó. Mà suy nghĩ của hắn cũng từ trạng thái hỗn độn chậm rãi rõ ràng lại.

Thức hải hắn giống như một vũng nước đục ngầu, chậm rãi lắng đọng dơ bẩn, các loại bùn cũng chậm rãi lắng đọng xuống dưới, chậm rãi bắt đầu trở nên thanh tịnh.


- Ta là Giang Trần, kiếp trước kiếp này ta đều là Giang Trần. Bất kể là vì phụ thân Thiên đế hay là thân nhân bằng hữu của ta kiếp này, ta đều là Giang Trần, ta không phải là sống vì một mình ta. Vận mệnh kiếp trước kiếp này, đều là vận mệnh của ta, vận mệnh của ta vốn nhất mạch tương thừa. Có kiếp trước, có kiếp này, có nguyên nhân, có kết quả. Tỉnh lại, tỉnh lại, ta phải tỉnh lại.

Đạo thần thức tự chủ kia giống như nhận được một lực lượng thần bí nào đó ám chỉ, bắt đầu không ngừng trở nên mạnh mẽ. Mà những tạp niệm, những suy nghĩ kia thì giống như những tạp chất dơ bẩn lắng đọng, không ngừng lắng đọng xuống dưới.

Trong lúc đó toàn thân Giang Trần run lên, như có một dòng điện truyền khắp toàn thân hắn, mà thức hải hắn hắn giờ phút này, cơ hồ tất cả tạp niệm dơ bẩn đều bị dòng điện này thanh lý sạch sẽ.

Hai mắt Giang Trần đột nhiên mở ra, ánh mắt trong suốt vô cùng.

Mà trong thần thức hắn, lại một quang điểm ở dây chuyền phong ấn bị phá vỡ, nhoáng cái xuất hiện trước mắt hắn.

- Cái gì? Không ngờ ta trong hôn mê đột phá thần đạo tứ trọng hay sao?

Chuyện thứ nhất sau khi Giang Trần tỉnh lại không ngờ lại phát hiện mình đột phá.

Thần đạo tứ trọng, lại phá vỡ một quang điểm của dây chuyền phong ấn.

Ngàn vạn đầu mối của Giang Trần giờ phút này cũng đã lắng đọng xuống dưới, trong thần thức hắn, tất cả lại khôi phục bình htuowfng.

Mà rất nhiều chi tiết kiếp trước kiếp này đều trở nên càng thêm rõ ràng. Thần thức hắn giống như một tấm gương, rành mạch rõ ràng, có thể đem tất cả chi tiết chiếu sáng vô cùng rõ nét.

- Đúng rồi, ta chiến đấu với lão tổ Dực ma nhất mạch, thúc dục thần thức quá độ cho nên hôn mê. Chỉ là không thể tưởng tượng được trong hôn mê lại đột phá thần đạo trung giai.

Giang Trần lập tức tìm được đầu mối.

Bình Luận (0)
Comment