Sát Thần Ký

Chương 102 - 102 : Chiến Khương Chí Kỳ

Tại một nơi khác, đấu khí hùng mạnh trên ngừoi Nhiếp Phong Minh bùng nổ mà đến, hai mắt ngưng trọng nhìn Dương Thu, trường đao trong tay khẽ loé lên, hướng thẳng thứ hai đánh tới. - Nhiếp Phong Minh ! Ngưoi đã muốn chết, ta liền thanh toàn ngưoi !

Dương Thu khuôn mặt anh tuấn có âm lệ cừoi lớn nói, đấu khí quanh thân cũng sôi trào, so với Nhiếp Phong Minh chỉ có hơn chứ không kém, giống như một đầu độc xà bất cứ lúc nào cũng có thể vùng đến cắn ngừoi, không hề ngần ngại cùng Nhiếp Phong Minh ngạnh kháng. - Ầm ầm !

Hai ngừoi đều là võ giả thiên về công kích cuồng bạo, mỗi chiêu va chạm liền có lượng lớn dư ba điên cuồng trùng kích không gian xung quanh, thậm chí ngay cả mặt đất cũng theo đó mà chấn động dữ dội. - Nhiếp Phong Minh ! Ngưoi tu vi so với ta kém hơn một cái tiểu cảnh giới, lại còn dám khiêu chiến ta ! Quả thật là muốn chết !

Dương Thu cười gằn một tiếng, hai tay giống như thiết quyền dũng mãnh đánh ra, ép cho Nhiếp Phong Minh liên tục bại lui, rơi vào tuyệt đối hạ phong không chịu nổi.

Dựa vào tình hình của Nhiếp Phong Minh, nếu không được ngừoi khác yểm trợ, cùng lắm sau 100 chiêu liền bại không thể nghi ngờ, hơn nữa đây còn là kết quả khả quan nhất !

Du Tuyết Sang cùng Lâm Lan Kiếm cũng biết Nhiếp Phong Minh rất khó cầm cự được lâu, vì thế đem hết toàn lực ra quyết đấu, mong muốn nhanh chóng giải quyết đối thủ của mình.

Trước khi Nhiếp Phong Minh bại trận, nhất định phải đánh bại đối thủ của mình ! Như vậy bọn hắn mới có hi vọng thủ thắng !

Nhưng đối thủ của hai người nào phải là hời hợt thế hệ, sao có thể nói giải quyết liền giải quyết được ngay ? Cho dù bọn hắn đánh không lại Du Tuyết Sang và Lâm Lan Kiếm, nhưng vẫn dùng chiêu số hiểm độc gắt gao cuốn lấy hai ngừoi, liều mạng không để cho hai ngừoi có cơ hội sớm kết thúc tràng chiến.

Ở một bên tràng đấu khác, Độc Cô Thương không ngờ lại ẩn tàng thực lực rất sâu, tu vi mặc dù kém xa Triệu Thế Vinh, nhưng lực lượng tại đối phương bên trên, Thương Đạo tạo nghệ nếu so với Lâm Lan Kiếm chỉ sợ còn cao hơn cả một cái cảnh giới, tương ứng với Kiếm Tâm đỉnh phong cảnh giới.

Hắn tay cầm Liệt Sơn Thương, hơi thở tràn đầy bá khí giống như một vị thiếu niên chiến thần, mỗi một kích đâm ra đều mang theo khủng bố kình lực, đem Triệu Thế Vinh đánh cho không có sức hoàn thủ, chỉ có thể đau khổ chèo chống.

Vương Tử Thiên lúc này ánh mắt đặt tại Khương Chí Kỳ trên ngừoi, cũng chẳng nói thêm bất cứ lời thừa nào, chỉ thấy trong tay hắn đã hiện ra Tru Thiên Kiếm thân hình trầm trọng dị thường, kiếm khí sắc bén vô cùng trên ngừoi không ngừng bốn phương tám hướng tràn ra.

Khương Chí Kỳ cười cười vẻ vô hại, trong tay cũng xuất hiện một thanh trường đao màu đen nhạt, khí thế không chút nào thua kém thứ hai.

Vương Tử Thiên thân hình lao lên phía trước, đấu khí tập trung vào Tru Thiên Kiếm trong tay, quang hoa rực rỡ loé lên trong hư không, hướng về phía Khương Chí Kỳ phách trảm một kiếm.

Khương Chí Kỳ phản ứng cực nhanh, hoá thành một tàn ảnh tránh đi một kiếm của Tử Thiên, trường đao lập tức giống như cuồng phong bão vũ bổ xuống thứ hai phần cổ.

Chỉ là một đao tuỳ ý, nhưng kình lực trên đó lại đủ để tại chỗ chém chết một Tam Tinh thậm chí Tứ Tinh Võ Quân.

Vương Tử Thiên mí mắt cụp xuống, quanh ngừoi đột nhiên loé lên từng đạo lôi quang, trên ngực cùng lúc đó liền hiện ra hai đạo lôi văn đỏ rực như lửa, cả người khí thế cũng thế đó trở nên cực kỳ cuồng bạo, Tru Thiên Kiếm dũng mãnh không gì sánh kịp chẳng hề ngần ngại cũng Khương Chí Kỳ trường đao va chạm mãnh liệt, trong không gian không ngừng có tia lửa bắn ra. - Oanh ! Oanh !

Hai ngừoi điên cuồng giao thủ mấy chục chiêu, để lại vô số đạo tàn ảnh, những kẻ tu vi yếu một chút thậm chí còn nhìn không đến cước bộ của hai ngừoi.

- Oanh !

Lại thêm một lần va chạm, thân hình hai ngừoi khẽ run lên, cùng lúc bắn ngược về sau mấy chục bước.

Khương Chí Kỳ chỉ thấy cánh tay của mình tê dại, trường đao suýt nữa rơi xuống đất, trong lòng không khỏi cả kinh.

Vương Tử Thiên ngược lại vẫn không cảm thấy áp lực, thân hình còn chưa đứng vững liền lần nữa lao về phía thứ hai.

Không có cách, mặc dù tu vi của Khương Chí Kỳ so với Vương Tử Thiên phải cao hơn không ít, bình thường giao thủ có lẽ sẽ không ăn thiệt thòi sớm như vậy, nhưng hắn lại chọn cùng Tử Thiên trực tiếp ngạnh kháng cứng đối cứng, dĩ nhiên liền chiếm không được tiện nghi.

Nhục thân của Vương Tử Thiên kỳ thực có thể so sánh với một ít yếu kém Hoàng Cấp cường giả, coi như không mở ra Tôi Tuỷ đại viên chân nguyên lực lượng cũng không thể so với Quân cấp cao giai võ giả kém, Khương Chí Kỳ lại muốn cùng hắn so lực lượng thân thể, quả thật là đang tự tìm đau khổ. - Thật cho là ta sợ ngươi !

Khương Chí Kỳ ánh mắt phát lạnh, đấu khí trên người như cuồng phong bão vũ bùng nổ mà ra, dồn lực chém ra một đao kinh ngừoi, lực lượng khủng bố như muốn đánh tan vạn vật. - Đại Thiên Đao Trảm, thức thứ nhất !

Một đao này tốc độ nhanh tới đáng sợ, hung hăng đập vào thân thể của Vương Tử Thiên, nhưng hắn một chút cũng không sợ, đem chân nguyên lực lượng bộc phát đi ra, đem nhục thân cấp bậc tăng lên tới Hoàng Cấp đê giai cảnh giới, công kích rơi vào ngừoi hắn không khác gì chuồn chuồn lay cột nhà, trường đao của Khương Chí Kỳ căn bản không tổn thương được hắn mảy may, ngược lại còn bị phản chấn đánh bật ra ngoài, toàn thân khí huyết xộn xạo không thôi. - Hắn lại còn là một cái tu luyện nhục thân võ giả ?

Khương Chí Kỳ kinh hãi, cảm thấy cánh tay truyền đến từng cỗ đau nhức dữ dội, sắc mặt càng thêm khó coi.

Bây giờ hắn cũng đã hiểu tại sao Vương Tử Thiên tu vi chỉ có Nhất Tinh Võ Quân liền có thể vượt cấp chiến đấu dành được danh hiệu đệ nhất thiên tài của Ngũ Đại Chính Giáo, là bởi vì hắn mạnh nhất không phải là đấu khí mà là nhục thân lực lượng !

Thằng này nhục thân cường đại tới biến thái, dường như cũng không thể so với cao giao Võ Quân yếu bao nhiêu, một quyền bình thường cơ hồ có thể đập chết cả Tam Tinh Võ Quân.

Thế này còn đánh cái gì ?

Khương Chí Kỳ hối hận đến thối cả ruột, nếu biết Vương Tử Thiên khó chơi như vậy, hắn còn lâu mới đáp ứng khiêu chiến của đối phương, tốt nhất liền cứ để hắn cho Dương Thu hay Triệu Thế Vinh đối phó, liền có thua cũng không liên quan tới hắn, bây giờ liền tựu mất mặt xấu hổ.

Bất quá hắn cũng không có cho rằng mình hoàn toàn không có khả năng cùng Vương Tử Thiên đánh một trận, nếu đem hết át chủ bài ra liều mạng một trận chiến, hắn vẫn có tự tin đem thứ hai chém giết ! - Xú tiểu tử ! Ta xé ngưoi !

Khương Chí Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay bắt quyết, hoá thành vô số đạo tàn ảnh, bước chân ra một bước liền có vô tận đấu khí từ trong ngừoi hắn dung nhập vào đại địa, quát lớn một tiếng. - Tam Hợp Địa Long Ấn !

Uỳnh ! Uỳnh !

Mặt đất xung quanh đột nhiên nổ tung, ba con địa long gào thét cùng thanh âm đại địa chấn nổ lao ra mà đến.

Khương Chí Kỳ sắc mặt có chút nhợt nhạt, hiển nhiên một chiêu này cũng tiêu hao của hắn lượng lớn đấu khí, bất quá khoé miệng hắn lại hiện lên một vòng tươi cừoi bộ dáng, nói : - Vương Tử Thiên ! Một chiêu này, ta xem ngưoi làm sao tiếp !

Lời nói của hắn vừa dứt, 3 đầu địa long mang theo sức mạnh cuồng bạo lập tức hướng Vương Tử Thiên lao tới, đại địa khí tức nhất thời tràn ngập cả mảnh không gian.

Ba đạo công kích này nếu rơi xuống một cái Lục Tinh Võ Quân thông thường, liền đủ để cho hắn chết tới không thể chết hơn !

Nhưng khi ba đầu địa long sắp xung kích đến Tử Thiên thì kim quang trên ngừoi hắn đột nhiên bùng phát, đem cả cơ thể của hắn bao phủ lại, giống như một pho tượng phật bất hủ bất diệt !

Vương Tử Thiên cũng không nghĩ tới sử dụng đấu kỹ gì, chỉ là đem Đại Phạm Kim Cương Công trong cơ thể thôi động tới cực hạn, một quyền được kim quang bao phủ giống dũng mãnh oanh kích đi ra, kình lực khủng bố trực tiếp rơi tại một đầu địa long thân thể.

Ầm !

Đầu địa long kia trực tiếp bị một quyền của hắn đánh cho thân thể phá toái, hoá thành một bãi cát bụi trong hư không.

- Đáng chết !

Sắc mặt Khương Chí Kỳ tối sầm lại, địa long bị đánh nát, hắn cũng gánh chịu cắn trả không nhỏ, khiến cho thương thế càng thêm trầm trọng.

Nhục thể của tên kia thực sự quá lợi hại, hắn căn bản không có cách nào đem phòng hộ của thứ hai đánh vỡ !

Quỳ gối xin phiếu tháng !

Bình Luận (0)
Comment