Sát Thần Ký

Chương 107 - 107 : Bởi Vì Chúng Ta Là Bằng Hữu

Quang Minh Thánh Long thân thể khổng lồ phủ đầy kim sắc long lân, nổi giận gầm lên một tiếng, một cặp long dực dài kim sắc đem thân ảnh bốn ngừoi che phủ bên trong.

Một đạo kim sắc long thủ xé không mà tới, liều mạng cùng với Dương Thiết Tâm đối chưởng một kích.

- Bành !

Sau một khắc, một tiếng nổ nặng nề phát ra, chỉ thấy Dương Thiết Tâm cuồng bạo một chưởng đem Vương Tử Thiên bốn đánh bay ra ngoài, mặc dù có long dực cản bớt phần lớn lực lượng, nhưng mỗi người vẫn chịu không ít thương thể, khoé miệng tràn ra máu tươi.

Quang Minh Thánh Long mặc dù chỉ là một đạo khí linh, nhưng đã có được thân thể gần hoàn thiện và linh trí, vừa rồi cùng Dương Thiết Tâm liều mạng một kích, nó bị thương tự nhiên là nặng nhất, mảng lớn long lân tróc ra, đại lượng long huyết tuôn ra như suối, long dực cũng bị đánh đến tan nát.

Thực lực hai bên chênh lệch quá xa, nếu không phải Quang Minh Thánh Long linh hồn cực kỳ cường đại, một kích vừa rồi đủ để đem nó giết chết.

- Cái gì ?

Dương Thiết Tâm bị phát sinh một màn trước mắt hù sợ, có chút hoài nghi mình có phải hay không vừa nhìn nhầm.

Chỉ là một cái Nhất Tinh Võ Quân chíp hôi, vậy mà có thể chính diện ngăn lại một chưởng toàn lực của hắn ?

Nếu là có kẻ tại trước mặt hắn nói ra chuyện này, Dương Thiết Tâm nhất định sẽ cho là thứ hai bị điên rồi, nhưng sự thật trước mắt làm hắn không thể không tin.

Vương Tử Thiên hứng chịu lấy to lớn phản phệ, cả ba loại bí pháp gia tăng thực lực qua một chiêu vừa rồi đều đến cực hạn, khiến cho khí tức của hắn nhanh chóng yếu đi, sắc mặt tái nhợt nhưng không hề có ý khiếp nhược đứng đó, bễ nghễ như một thanh trường kiếm thà gãy không cong ! - Người này không thể lưu !

Dương Thiết Tâm trong nội tâm gầm thét một tiếng, ánh mắt thị sát lăng liệt, toàn thân khí thế như cuồng phong bão vũ nổi lên.

Vương Tử Thiên tiềm lực quá mức đáng sợ, lúc này chỉ là Võ Quân đã ghê gớm như vậy, nếu còn để cho hắn lớn lên, nhất định sẽ trở thành Thiên Sinh Môn một đời mới Võ Tông, khi đó chính là lúc Dương Gia gặp phải tai hoạ ngập đầu !

Độc Cô Thương, Lâm Lan Kiếm riêng phần mình bóp nát một đạo truyền âm ngọc phù, ý muốn nhanh chóng gọi tông môn cường giả đến yểm trợ.

Hai ngừoi cũng là thiên tài hạng nhất, một người hùng tráng bá đạo như chiến thần, ngừoi kia lại nội liễm sắc bén không khác gì một thanh thiết kiếm lạnh lẽo vô tình, cho dù đứng trước Võ Vương cũng không cúi đầu, thân hình vững vàng đứng phía sau Vương Tử Thiên, tay khẽ xiết lấy trường thương và thiết kiếm. - Một bầy kiến hôi, ta xem các ngưoi có thể chống được tới khi nào !

Dương Thiết Tâm nặng nề gầm nhẹ một tiếng, bước chân đạp không mà tới, cực lớn một chưởng rơi xuống, hướng về phía Vương Tử Thiên bốn ngừoi điên cuồng oanh kích mà tới. - Tiểu Vương Tử ! Mau để ta tiếp quản thân thể !

Tiểu Long thanh âm gấp gáp vang lên, thực lực của hắn mặc dù đã có chút khôi phục, nhưng muốn đánh với Dương Thiết Tâm một trận hay là còn rất miễn cưỡng, bất quá lúc này hắn cũng không quản được nhiều như vậy rồi, nếu còn để tiếp tục dây dưa xuống dưới Vương Tử Thiên nhất định phải chết không thể nghi ngờ. - Đã đủ rồi !

Ngay tại một khắc này, trong hư không truyền đến một đạo nặng nề thanh âm, một thân ảnh lão giả vận bạch y lập tức xuất hiện, bạch sắc cự chưởng hư ảnh đánh ra, xông về phía Dương Thiết Tâm. - Oanh ! Oanh !

Ngừoi tới thực lực tuyệt đối không kém gì Dương Thiết Tâm, thứ hai không khỏi nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là thu lại chưởng thủ, ánh mắt lạnh lẽo muốn nhìn rõ thân phận kẻ mới đến. - Nhị bá !

Du Tuyết Sang chứng kiến lấy đạo thân ảnh kia, cũng là thở dài một hơi, bất quá ánh mắt lại có chút loé lên âm tình bất định.

- Các hạ là người nào ?

Dương Thiết Tâm sắc mặt khó coi, âm trầm nói.

- Du gia Ngũ Trưởng Lão – Du Độc Cương !

Du Độc Cương thân ảnh cũng không tính cao to, ngược lại lộ ra có chút gầy yếu, nhưng khí thế trên người lại cực kỳ hùng hậu, hoàn toàn không thể so với Dương Thiết Tâm yếu. - Đây là chuyện của Dương Gia chúng ta, thỉnh các hạ không nên nhúng tay vào !

Dương Thiết Tâm gằn giọng nói, ý muốn lôi thế lực phía sau mình ra hù đối phương một trận.

Du Độc Cương ánh mắt không hề có sự e ngại, bất quá chỉ cừoi nhạt nói :

- Ta chỉ là bảo hộ nàng, những người khác sống chết không liên quan tới ta !

Vừa nói hắn vừa đưa tay chỉ vào Du Tuyết Sang.

Dương Thiết Tâm ánh mắt lập tức sáng lên, gật đầu lia lịa nói :

- Tốt ! Vậy ta tuyệt đối liền không động một ngón tay tới nàng !

Trong lòng hắn đại địch thực sự chỉ có Vương Tử Thiên, ngoài ra cũng chỉ có Lâm Lan Kiếm, Độc Cô Thương một cái là kiếm đạo kỳ tài, cái kia lại là thương đạo thiên tài hai ngừoi, còn Du Tuyết Sang đã sớm bị hắn quăng ra sau ót.

Nữ tử này mặc dù có chút kinh diễm, nhưng còn không có tới mức làm hắn phải thực sự chú ý, vừa rồi chẳng qua vì nàng đứng tại 3 ngừoi kia bên cạnh, hắn mới tiện thể đem nàng gom vào một chỗ.

Lúc này có Du Độc Cương ở đây, hắn tựu cũng thoái mải buông tha nàng !

- Nhị bá !

Du Tuyết Sang một bên sắc mặt trắng bệch, vội vàng kêu lên nói.

Du Độc Cương không có để ý tới nàng, một bộ dạng xem kịch vui khoanh tay đứng nhìn.

- Nhị bá ! Cầu ngưoi cứu bọn hắn a !

Du Tuyết Sang hai mắt có chút đỏ lên, chạy tới bên ngừoi Du Độc Cương, không ngừng cầu khẩn nói.

- Tiểu nha đầu ! Gia gia của ngưoi còn không dám lằng nhằng với ta như vậy, ngưoi tính là cái gì ?

Du Độc Cương vẻ mặt trêu tức giả ra nổi giận chi ý, khí thế trên ngừoi đem Du Tuyết Sang đánh bay ra ngoài.

- Sư tỷ !

Vương Tử Thiên ánh mắt run lên, vội vàng đem Du Tuyết Sang tiếp được, chỉ thấy thứ hai khoé miệng hơi tràn ra máu tươi, dung nhan tuyệt mỹ hiện lên vẻ thê lương, cười khổ nói : - Thật vô dụng !

Vương Tử Thiên hai tay xiết lại thành nắm đấm, ánh mắt không tự chủ được liếc qua Du Độc Cương, trong lòng lửa giận ngập trời.

Ngừoi này căn bản giống như là cưỡng ép giao phó nhiệm vụ, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ phải bảo vệ Du Tuyết Sang một mạng, còn lại đối với nàng thế nào cũng không quan trọng rồi. - Tiểu sư đệ ! Ngưoi đem ta giữ bên cạnh, như vậy Dương Thiết Tâm cũng không dám làm gì ngươi !

Du Tuyết Sang đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ quyết tuyệt, khẽ truyền âm cho Vương Tử Thiên.

Mặc dù làm như vậy rất nguy hiểm, nàng thừa biết Du Độc Cương đối với nàng không chỉ có yêu thương, ngược lại còn muốn nàng vạn kiếp bất phục càng tốt, nhưng nàng không nghĩ được cách nào tốt hơn để bảo vệ Vương Tử Thiên ba người.

Tử Thiên mí mắt hơi cụp xuống, ánh mắt hơi đảo qua Dương Thiết Tâm cùng Du Độc Cương hai người, thở dài một tiếng, cánh tay hơi dùng lực, đem Du Tuyết Sang đẩy về phía Du Độc Cương, môi hơi chớp động, giống như là đang nói gì đó không muốn ngừoi khác nghe thấy. - Ngươi . . . !

Du Tuyết Sang nét mặt khẽ cứng đờ, hai mắt nhất thời bị một màn hơi nước bao phủ, nhưng thân thể lại không thể động đậy, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đã đem nàng kinh mạch khắp người tạm thời khoá lại.

Vương Tử Thiên quay sang nhìn Độc Cô Thương và Lâm Lan Kiếm một chút, khẽ nói :

- Lát nữa đợi ta đánh lạc hướng lão thất phu kia, hai ngừoi các ngươi liền nhanh chóng chạy trốn ! Hắn mục tiêu là ta, hẳn là sẽ không truy sát các ngươi !

Ngoài dự tính của hắn, Độc Cô Thương ngược lại trong mắt không có thoái ý, cừoi to nói :

- Ha ha ! Độc Cô Thương ta mặc dù không phải ngừoi tốt, nhưng tuyệt đối ân oán phân minh, lúc trước ngừoi làm sư huynh ta thiếu nợ ngươi một cái mạng ! Hôm nay liền đem nó trả lại cho ngưoi !

Nói rồi hắn khẽ xiết chặt Liệt Sơn Thương trong tay, một cỗ bá khí đã ngấm sâu vào trong xương tuỷ hiển lộ ra ngoài, giống như một pho tượng chiến thần bất diệt.

Lâm Lan Kiếm lại không có nói nhiều như vậy, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, nói :

- Ngươi là bằng hữu của ta !

Chỉ là một câu đơn giản, nhưng cũng đã nói lên ý định của hắn, . . . nhất quyết muốn nhúng tay vào chuyện này !

Bởi vì bọn hắn là bằng hữu !

Hơn nữa còn là sinh tử chi giao !

Vì bằng hữu, coi như đối mặt với cả thiên hạ . . . lại có làm sao ?

Vương Tử Thiên sửng sờ, đột nhiên chỉ thấy trong lòng giống như chảy qua một dòng nước ấm, thứ tình cảm này . . . hắn đã rất lâu không có cảm nhận được.

Không có thêm bất cứ lời thừa nào, chỉ thấy ba ngừoi thiếu niên đứng cạnh nhau, một cỗ chiến ý vô uý vô kỵ từ đó sinh ra, hét lớn :

- Chiến a !

Phần hay còn ở phía sau ! Tại hạ quỳ gối xin phiếu tháng !

Bình Luận (0)
Comment