Sát Thần Ký

Chương 116 - 116 : Vô Cực Kiếm Công, Long Nhật Đông Hoàng Chưởng

1 tháng sau

Sáng sớm

Lạc Hà Thành ngoại ô dãy núi,

Một gã tiều phu đi tới từ sơn đạo, trên vai vác theo một đầu to lớn lợn rừng.

Nếu để ý kỹ, đầu lợn rừng này thế nhưng mà lại là tam giai ma thú Đại Hoang Trư, thực lực có thể so sánh với Võ Chuyển, nhưng trong tay tiều phu này lại không có sức hoàn thủ, tu vi của thứ hai khẳng định ít nhất cũng phải Võ Linh Cảnh. - Di ? Thiên địa linh khí hôm nay làm lại kỳ lạ như vậy ?

Đã là Võ Linh cảnh võ giả, tiều phu cũng không lạ gì đối với thiên địa linh khí, nhưng hôm nay khi linh khí xung quanh dãy núi hay đặc biệt là bên trong một cái sơn động rõ ràng nồng đậm tinh hoa hơn rất nhiều, giống như không có nửa điểm tạp chất. - Chẳng lẽ là kỳ dược nào đó vào thời kỳ trưởng thành ?

Trong nội tâm nảy ra một cái lớn mật suy đoán, tiều phu không khỏi hứng phấn, nhanh chóng chạy tới trước mặt cửa động.

- Oanh !

Nhưng đúng vào lúc này, cửa động đột nhiên nổ tung, cự thạch giống như gặp phải cực kỳ đáng sợ phong bạo, bị thổi bay ra ngoài như đằng vân giá vũ.

Sau đó, từ trong thạch động truyền ra một tràng tiếng bước chân, chỉ thấy người tới là một cái cực kỳ tuấn mỹ trẻ tuổi thiếu niên, cặp mắt sáng ngời nhưng sắc bén như lợi kiếm, toàn thân diện một bộ hắc bào có thêu viền máu, lộ ra một khí chất đặc biệt. - Vô Cực Kiếm Công không sai biệt lắm đạt tới tầng thứ 3, uy lực đã khủng bố như vậy, không hổ là Thiên Vương Giáo đệ nhất Kiếm Đạo Công Pháp, quả thực không giống bình thường !

Đạo thân ảnh kia đúng là Vương Hạo Thần, trước khi chia tay, hắn từ Tứ Đại Thánh Sứ và Tịch Trường Thiên trong tay nhận được hai quyển cực kỳ thâm áo Kiếm Đạo Công Pháp, cấp bậc tuyệt đối là Địa giai trở lên.

Bất quá lúc này tu vi của hắn còn quá thấp, chỉ có thể bắt đầu tu luyện Vô Cực Kiếm Công, dựa vào ngộ tính kinh người mà lĩnh ngộ đến tầng thứ 3 chi cảnh, tu vi cũng nhờ đó mà đột phá tới Nhị Tinh Võ Quân, sức chiến đấu lại tăng trưởng một mảng lớn.

Nếu lúc này gặp lại Khương Chí Kỳ, Dương Thu dạng này võ giả, hắn trong vòng 30 chiêu liền có thể đem bọn hắn đánh bại, 50 chiêu liền triệt để chém giết.

Vì để tránh bị ngừoi khác nhận ra, Vương Hạo Thần khuôn mặt lúc này đã đeo lên một cái mặt nạ màu bạc che đi dung mạo.

- Vừa rồi không có làm ngươi bị thương a ?

Vương Hạo Thần nhìn về phía tiều phu, nhàn nhạt hỏi.

- Không . . . không có ! Tiểu nhân chỉ là tiện đường đi qua, không có ý quấy nhiễu đại nhân thanh tu, xin tha cho ta một mạng !

Tiều phu cà lăm nói, trong lòng hoảng sợ tới tột đỉnh.

Ngừoi này mặc dù không thấy rõ dung mạo nhưng hiển nhiên là còn rất trẻ, tu vi lại cường đại tới không hợp thói thường, ít nhất cũng phải là Quân cấp, cuộc đời hắn còn chưa có thấy qua loại thiên tài biến thái như vậy, chỉ sợ đối phương sinh khí, một cái tát đập chết hắn. - Ngươi cũng không gián đoạn ta tu luyện, khẩn trương như vậy làm gì ?

Vương Hạo Thần cừoi nhạt nói.

- Nha ? Vậy thì tốt !

Tiều phu lúc này mới vỗ vỗ bộ ngực, thở phào nhẹ nhõm nói.

- Phải rồi ! Ta chỉ là vừa đến nơi này không lâu, không biết đây là địa phương nào ?

Tiều phu hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức đáp lại :

- Đây là Thiên Phong đế quốc khu vực quản hạt, chúng ta lúc này đang ở tại Lạc Hà Thành ngoại ô, vị trí cách hoàng thành cũng không xa ! Nhà của ta ở tại Đại Cương Thôn cách đây gần 20 dặm, mỗi ngày ta đều đến đây đi săn, mang thức ăn về cho mọi người trong thôn !

Vương Hạo Thần gật đầu ngỏ ý cảm ơn, dùng nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra tu vi Nhất Tinh Võ Linh của tiều phu, mặc dù ở nơi cũ hắn chả xem là cái gì, nhưng ở trong một cái tiểu thôn trấn thì cũng xem như là cao thủ rồi. - Ta cũng đang cần một chỗ dừng chân, không biết thôn trấn của ngươi có được hay không ?

Tiều phu mừng rỡ, biết đây là cơ duyên khó gặp, vội vàng gật đầu lia lịa nói :

- Không thành vấn đề ! Đại nhân nếu không chê liền để Thu Sơn thu xếp chỗ ở là được ! Chỉ là không biết đại danh quý tánh của đại nhân là gì ?

Vương Hạo Thần ngẫm nghĩ một chút, thuận miệng đáp :

- Cố Lâm Phong !

- Tốt a ! Chúng ta đi thôi !

Thu Sơn tâm trạng rất không tồi, có thể tiếp đón một vị Võ Quân cường giả, đối với hắn trăm lợi không có một hại.

Hai ngừoi thi triển cước bộ hướng về thôn trấn quay về, hiển nhiên đây là Vương Hạo Thần cố ý, nếu không coi như tốc độ của Thu Sơn có nhanh hơn gấp 10 lần cũng không khả năng đuổi kịp hắn.

Chỉ qua chốc lát, hai người đã đến trong thôn.

Đại Cương Thôn cũng không tính lớn, chỉ có hơn bốn trăm nhân khẩu, võ giả tu vi mạnh nhất không quá đáng chỉ là Tam Tinh Võ Linh, hơn nữa trong thôn lại có chút nghèo đói, người dân ăn mặc rất tầm thường, sống qua ngày dứoi những mái nhà sơ sài cũ kỹ.

Mọi người nhìn thấy Thu Sơn vác theo một đầu lợn rừng trở về, khuôn mặt hiện ra hỉ sắc, chạy đến bên cạnh hắn chào hỏi.

Bất quá khi bọn hắn nhìn thấy Vương Hạo Thần phía sau, ánh mắt lại lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng phòng bị, vài cái thiếu niên thiếu nữ thì trốn ra sau lưng phụ mẫu, khuôn mặt non nớt có chút sợ hãi nhìn hắn.

Vương Hạo Thần trong lòng có chút buồn bực, hắn diện mạo không lẽ đáng sợ đến thế sao ?

Thu Sơn cũng biết mọi người hiểu lầm, vội vàng tiến lên giải thích một hồi, lúc này mới khiến mọi ngừoi phòng bị ý tan đi, thái độ biến thành hồ hởi chào đón Vương Hạo Thần, một số trong đó tiểu nữ hài thậm chí còn hướng hắn quăng mị nhãn, rõ ràng có không nhỏ hứng thú.

Không có cách, Vương Hạo Thần lớn lên dung mạo cùng khí chất quá nổi bật, gọi là hạc trong bầy gà cũng không đủ, so với bình thường mỹ nam tử còn có càng lớn sức hút.

Dưới sự an bài của Thu Sơn, Vương Hạo Thần được an bài vào một cái được coi là tốt nhất nhà ở, so với hầu hạ tổ tông đều không kém bao nhiêu.

Đợi đến khi Thu Sơn rời khỏi, Vương Hạo Thần mới khẽ thở phào một hơi, lấy ra trong ngừoi một cái túi nhỏ, miệng khẽ hô một tiếng, đột nhiên từ trong túi lao ra một đạo to lớn xích hồng thân ảnh, toàn thân toả ra cường đại hoang dã khí tức.

Đầu này dã thú chính là Tiểu Viêm, tốc độ trưởng thành của nó thật sự nhanh tới không hợp thói thường, đã có hình dáng cùng hung khí ban đầu của ma thú, hơn nữa thực lực trải qua Tiểu Long cùng Vương Hạo Thần chung tay bồi dưỡng đã có đại tăng trưởng, đã có thể sánh ngang với một vị Võ Chuyển.

Bởi vì hình thể của Tiểu Viêm lúc này có chút đại, trực tiếp mang nó theo bên ngừoi quả thật bất tiện, khá tốt Vương Hạo Thần từ trong giới chỉ chiếm được của Âu Dương Minh tìm tới một túi chứa linh sủng, nếu không chỉ sợ hắn còn phải tốn thêm không ít của cải tìm mua cái thứ này.

Tiểu Viêm mặc dù thân thể đã to lớn hơn rất nhiều, nhưng đối với Vương Hạo Thần vẫn cực kỳ thân thiết, dùng đầu không ngừng dụi dụi vào chân hắn.

- Mịa ! Con hổ ngốc này làm sao lại lớn nhanh như vậy ? Đây không phải là muốn cho đám yêu thú chúng ta xấu hổ tới chết sao ?

Tiểu Long thanh âm bất đắc ý truyền đến, lộ ra rất không cam lòng ý vị.

Vương Hạo Thần khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu Tiểu Viêm, lại lấy ra từ trong giới chỉ một cỗ yêu thú cốt nhục đem ném cho nó.

Âu Dương Minh không hổ là tông chủ một đại phái, tài phú thực sự cao tới doạ ngừoi, chỉ tính riêng cao giao yêu thú cốt nhục đã nhiều đếm không xuể, hẳn là tiện tay ném vào, nhưng tuỳ tiện một đầu trong đó sống sờ sờ ngoài đời, một kích cũng có thể đem Vương Hạo Thần đánh cho chia năm xẻ bảy.

Tiểu Viêm cũng là nhờ vào thôn phệ chỗ yêu thú cốt nhục này mới phát triển nhanh chóng như vậy !

Tiểu Viêm nhìn thấy “ bữa ăn “ ánh mắt nhất thời liền sáng lên, kêu lên mấy tiếng lập tức nhào tới cắn xé, bộ dạng rất hướng thụ mà thưởng thức.

- Tiểu gia hoả tham ăn !

Vương Hạo Thần cười mắng một tiếng, cũng không có để ý tới nó, lập tức tiến vào tu luyện trạng thái, trong lòng thầm nghĩ :

- Ta kiếm đạo công pháp đã có Thánh Huy Quang Minh Kiếm cùng Vô Cực Kiếm Công, chính là của ta chủ lực công kích, việc tu luyện nhục thân cũng đã có Hoả Lôi Cương Thể cùng Đại Phạm Kim Cương Công đảm đương, linh hồn lực ngược lại còn không đủ để thi triển võ học, vậy trước mắt quyền chưởng chính là của ta yếu nhược nhất bộ phận, cần phải sớm một chút khắc phục điểm này !

Mang trong mình Thái Dương Vương huyết mạch cùng võ học ký ức, hắn đấu kỹ thực sự không bao giờ thiếu thốn, bất quá trên đại lục đoán chừng cũng chỉ có mình hắn có thể tu luyện những loại này đấu kỹ công pháp, những kẻ khác mặc dù thiên tư tuyệt đỉnh, nhưng lại không có Thái Dương Vương huyết mạch tựu căn bản không cách nào luyện thành, nếu không hắn quả thật đều có một chút ý tưởng muốn đem mấy thứ này bán ra ngoài đổi lấy ngân tệ. - Thái Dương Thần Chưởng, thiên giai đấu kỹ chưởng pháp . . .

- Huyền Nhật Đại Thủ Ấn, địa giai đỉnh phong quyền pháp . . .

Vương Hạo Thần cười khổ một tiếng, đấu kỹ tuy rất nhiều, nhưng đa phần đều vượt quá khả năng tu luyện của hắn, lúc này tu vi hắn chỉ có Nhị Tinh Võ Quân, coi như cưỡng ép tu luyện địa giai đỉnh phong đấu kỹ, căn bản chỉ là hại mình trước đả thương địch sau. - Long Nhật Đông Hoàng Chưởng, không rõ phẩm chất, theo từng thức mà cấp bậc dần dần tăng lên, uy lực chồng điệp lên nhau, hoá thành thần long ngao du cửu thiên, ngạo thị thiên hạ !

Vương Hạo Thần tìm tòi suốt nửa canh giờ, rốt cuộc tìm thấy một bộ hợp ý chính mình chưởng pháp, trong lòng không khỏi đại hỉ, lập tức bắt tay vào việc tu luyện.

Bình Luận (0)
Comment