Sát Thần Ký

Chương 117 - 117 : Lạc Hà Thành

- Long Nhật Đông Hoàng Chưởng, tổng cộng có 9 thức, mỗi thức luyện thành uy lực lại càng tăng cao một mảng lớn, đem 9 thức tu thành toàn bộ, thật không biết uy lực sẽ tới mức nào ?

Vương Hạo Thần đem khẩu quyết đọc qua một lần, không khỏi cảm khái nói.

Hơn nữa hắn tại thức thứ 9 lướt qua, chỉ thấy sau cùng còn có đính thêm vào một câu “ chưa hoàn thiện “, có nghĩa là Long Nhật Đông Hoàng Chưởng do tiền nhân sáng tạo này vẫn chưa thực sự hoàn chỉnh, mà hắn sau này khi tu luyện tới cực hạn, bắt buộc phải tự mình sáng tạo ra những thức tiếp theo.

Tất nhiên thời điểm đó cách lúc này còn rất xa . . .

Long Nhật Đông Hoàng Chưởng thứ nhất chưởng, “ Phi Long Tại Thiên “ tu luyện thành công có thể so sánh với Hoàng giai sơ cấp đấu kỹ.

Long Nhật Đông Hoàng Chưởng thứ hai chưởng, “ Long Nhật Quy Điền “ tu luyện thành công có thể so sánh với Hoàng giai trung cấp đấu kỹ.

Long Nhật Đông Hoàng Chưởng thứ ba chưởng, “ Long Bộ Đạp Thiên “ tu luyện tới đại viên mãn, uy lực có thể so sánh với Hoàng giai cao cấp đấu kỹ.

. . .

Tu luyện tới chưởng thứ chín, uy lực không sai biệt lắm tương đương với Địa giai đỉnh phong đấu kỹ, thậm chí có thể so với trong truyền thuyết cấp bậc Thiên giai.

Mặc dù phẩm chất không phải là cao nhất, nhưng lại thập phần khó tu luyện, nhưng lại phi thường đối với Vương Hạo Thần thích hợp.

- Phi Long Tại Thiên !

Vương Hạo Thần dẫm lên quy luật tính bộ pháp, đột nhiên lao ra.

Toàn thân mỗi chổ bắp thịt lực lượng điều động rót vào song chưởng, giống như hai đầu thần long gào thét đánh vào một tảng đá lớn gần đó.

Bành !

Chỉ thấy tảng đá kia không chịu nổi cỗ này to lớn lực lượng, trực tiếp phá toái thành bụi phấn.

Đối với một chưởng này uy lực, Vương Hạo Thần hay là vẫn có chút ít hài lòng.

Long Nhật Đông Hoàng Chưởng chưởng thứ nhất mặc dù chỉ có Hoàng giai sơ cấp phẩm chất, nhưng so với cái khác Hoàng giai sơ cấp đấu kỹ càng cao minh hơn, ẩn ẩn có thể so sánh với Hoàng giai trung cấp đấu kỹ. - Bộ chưởng pháp này rất không tồi nha, nếu sao này ngươi có thể tìm thấy một ít long hồn cường đại đem dung nhập vào trong chưởng pháp, uy lực tuyệt đối sẽ càng thêm khủng bố !

Tiểu Long thanh âm có chút khâm phục truyền đến, rõ ràng đối với Long Nhật Đông Hoàng Chưởng uy lực rất cảm khái.

Vương Hạo Thần trọn vẹn tại Đại Cương Thôn ngốc ba ngày, đem Long Nhật Đông Hoàng Chưởng chưởng thứ nhất tu luyện tới tiểu thành, còn lại một đoạn thời gian lại dành cho việc tu luyện Thánh Huy Quang Minh Kiếm thức thứ bốn, chuẩn bị một lần trùng kích Kiếm Tâm Cao Cấp cảnh giới. - Tiểu Vương Tử ! Ngươi linh hồn lực đã đạt tới Tam Phẩm phẩm chất, nếu không đi mua một ít dược liệu, ta bắt đầu dạy người luyện chế Tam Phẩm đan dược “ Long Lực Đan “, hiệu quả có lẽ không bằng với một đầu long hồn, nhưng lại phù hợp với võ thể của ngưoi hiện tai, hơn nữa giá thành cũng thấp hơn nhiều !

Vương Hạo Thần bên trong thần thức, Tiểu Long suy nghĩ một chút, lại nói.

- Tốt a !

Vương Hạo Thần cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng, hắn tu luyện vừa vặn đã đến bình cảnh, muốn tiến thêm một bước chỉ sợ còn phải mất không ít thời gian, chỉ có thể bắt đầu ra ngoài tìm kiếm thêm cơ duyên.

Cùng Thu Sơn chào hỏi một lát, nhân tiện dò hỏi Lạc Hà Thành hướng đi, Vương Hạo Thần cũng không chậm trễ liền trực tiếp ngự kiếm bay tới đó.

Nửa canh giờ về sau, hắn rốt cuộc tới được Lạc Hà Thành.

Thành này cũng không tính lớn, bất quá so với Không Minh Thành phải đại không ít, nhân khẩu càng nhiều không đếm xuể, trên đường đều là quầy hàng tấp nập.

Giao nộp một số kim tệ về sau, Vương Hạo Thần bắt đầu tiến vào nội thành tìm kiếm dược liệu.

Vương Hạo Thầnn hao tốn một chút thời gian, đem phần lớn dược liệu đều cầm xuống, chỉ là vẫn một mực đang tìm kiếm Hồng Dương Quả, , hắn liền đánh chủ ý tại giao dịch tràng điện của Lạc Hà Thành. - Công tử ! Không biết ngươi cần tìm mua gì ?

Nhìn thấy Vương Hạo Thần tiến vào, một cái dung mạo thanh tú xinh đẹp nữ tử lập tức đi tới chào đón, thái độ phi thường cởi mở.

- Hồng Dương Quả !

Vương Hạo Thần lạnh nhạt nói.

- Tốt a ! Mời ngươi đi theo ta !

Nữ tử sắc mặt hơi đổi, không khỏi cẩn thận nhìn kỹ Vương Hạo Thần một chút, chỉ thấy hắn tu vi thâm sâu như biển, căn bản không cách nào nhìn ra hư thực, hiển nhiên thực lực rất không thấp.

Nàng biết Hồng Dương Quả là dược liệu dùng để luyện dược, không lẽ hắn là hộ vệ của một vị luyện dược sư nào đó đến đây mua dược liệu ?

Cũng không có mất bao nhiêu thời gian, Vương Hạo Thần lại lấy ra 200 kim tệ, đem Hồng Dương Quả vỗ xuống, đem toàn bộ dược liệu gom đầy đủ.

- Võ Vương cường giả quả thật rất giàu có a !

Vương Hạo Thần nhìn vào Âu Dương Minh giới chỉ, không khỏi cười khổ nghĩ thầm.

Lúc trước hắn kim tệ tiêu một chút cũng đều rất tằn tiện, nhưng Âu Dương Minh một cái giới chỉ lại đem tới cho hắn 100 vạn kim tệ, có thể nói nhiều tới mức làm cho ngừoi ta tức lộn ruột.

Vương Hạo Thần kỳ thực cũng đang cân nhắc một chút, có nên hay không chuyển sang làm nghề cường đạo, thực sự phát tài đều muốn rất nhanh a.

Hắn đang chuẩn bị muốn rời đi, đột nhiên đứng sững lại, ánh mắt hơi nhìn sang một cái quầy hàng nho nhỏ, trong mắt phóng ra một tia dị quang.

- Lão tiên sinh ! Không biết loại quả này bán thế nào ?

Vương Hạo Thần tiến vào quầy hàng, gõ nhẹ cánh cửa, một tay chỉ vào một loại quả màu đỏ tươi, khắp thân tràn ngập sinh khí, nhẹ nhàng nói.

Chủ tiệm là một cái lão giả nhìn bên ngoài hơn 70 tuổi, có bộ dáng gần đất xa trời, bất quá ánh mắt vẫn hiện lên vẻ trí tuệ, đáp :

- 3000 kim tệ !

Vương Hạo Thần cừoi nhạt, chính hắn bây giờ cũng không thiếu tiền.

- Tốt ! Ta mua !

- Loại quả này, ta đã muốn !

Nhưng đúng vào lúc này, Vương Hạo Thần sau lưng, vang lên một tiếng nam tử thanh âm.

Một cái mặc quần áo hoa lệ nam tử đi vào cửa hàng, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo chỉ điểm gian sơn, một tay cầm lấy màu đỏ trái cây, lại đem 3000 kim tệ đem cho lão giả, căn bản không đem Vương Hạo Thần để vào mắt.

Bên cạnh hắn còn có mấy cái quần là áo lượt nam nữ, không ngừng dùng giọng nịnh nọt như chó thấy chủ.

- Chúc mừng Nham sư huynh, có được trái cây này Ngũ Phẩm dược liệu, Huyền Ngọc Quả, ngươi hẳn có thể chính thức trở thành một vị Luyện Dược Sư !

- Cái này còn phải nói sao ? Nham sư huynh chính là chúng ta Nham gia có thiên phú đệ nhất trên mặt luyện dược, trở thành Luyện Dược Sư chẳng qua là chuyện sớm muộn !

Cái kia gọi là “ Nham sư huynh “ cũng phi thường hưởng thụ đám ngừoi kia vỗ mông ngựa, ngay cả lỗ mũi cũng hướng lên đến tận trời, trên mặt đều là tự đắc chi ý. - Cút !

Đúng lúc này, ở sau lưng hắn truyền đến một âm lãnh thanh âm, không chứa bất cứ tình cảm nào, lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến cho một đám ngừoi bọn hắn không nhịn được toàn thân nổi lên một trận hàn khí, vội vàng quay đầu lại nhìn Vương Hạo Thần. - Để lại Huyền Ngọc Quả, trong vòng mười hơi thở cút khỏi tầm mắt ta ! Tha các ngươi khỏi chết !

Vương Hạo Thần toàn thân sát ý cuộn trào, đấu khí như cuồng phong bão vũ nổi lên, ép cho đám người kia sợ đến mặt mày tái nhợt.

- Mẹ của ta ! Thiếu niên dĩ nhiên là Võ Quân cường giả !

- Hắc hắc ! Tên Nham Cực này ỷ vào Nham gia chống lưng ngang ngược đã lâu, hôm nay rốt cuộc đá phải tấm sắt !

Mọi ngừoi xung quanh nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh dị nhìn Vương Hạo Thần một chút, lại đem cho Nham Cực một cái thương cảm ánh mắt.

Nham Cực khuôn mặt này muốn bao nhiêu khó coi tựu đã có bấy nhiêu khó coi, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Ai có thể biết được, một cái 16, 17 tuổi thiếu niên, lại có thể là một vị Võ Quân cường giả ?

Nên biết trong Nham gia của hắn, cũng chỉ có ba vị Võ Quân mà thôi, hơn nữa đều là định hải thần châm chống giữ gia tộc, bình thường không có xen vào gia tộc nội vụ.

Bất quá hắn lập tức lấy lại bình tĩnh, hướng Vương Hạo Thần nói :

- Tại hạ là người của Nham gia, thỉnh bằng hữu cho ta một cái bộ mặt, Nham Cực tương lai tất có hồi báo !

Hắn ý tứ đây đã là rõ ràng, cầm Nham gia ra hù đối phương, để cho thứ hai sinh ra một ít ý kiêng kị mà thu tay lại.

Vương Hạo Thần không nói lời nào, cánh tay khẽ phất một cái, một cỗ lực lượng đem Nham Cực đám ngừoi đánh bay ra ngoài, bàn tay lại hơi dùng lực đem Huyền Ngọc Quả thu vào tay. - Các hạ ! Ngươi như vậy cũng quá không cho Nham gia chúng ta một mũi rồi !

Từ trong đám ngừoi bước ra một cái râu tóc bạc phơ lão giả, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Hạo Thần, nói.

- Đại bá !

Nham Cực kinh hỉ kêu lên một tiếng, ánh mắt ác độc nhìn Vương Hạo Thần nhất nhãn, ý tứ giống như là đang nói “ Đại bá ta ở đây, ngươi nhất định phải chết “.

Nham Cực đại bá tên là Nham Cương, tu vi Nhất Tinh Võ Quân, là cao thủ số ba trong gia tộc, bất quá lúc này hắn ánh mắt cực kỳ ngưng trọng nhìn Vương Hạo Thần, bởi vì hắn ẩn ẩn cảm giác được, thứ hai tu vi dường như tại mình phía trên, vì thế mới không tuỳ tiện động thủ.

Hôm nay bạo chương ! Quỳ gối xin vé tháng ! :v

Bình Luận (0)
Comment