Sát Thần Ký

Chương 146 - 146 : Nhặt Được Bảo

- Hồng Yên đại nhân ! Hôm nay không biết là có việc gì ?

Vương Hạo Thần hướng Hồng Yên ôm quyền nói, ngữ khí vẫn bình thản như vậy.

Hồng Yên một thân y phục cũng như tên, đều là màu hồng nhạt, da thịt trắng như mỡ đông, khuôn mặt xinh đẹp có chút mị thái, nhìn Vương Hạo Thần đánh giá qua một điểm, nói : - Ngươi dường như tại trên phương diện nào đó có đột phát a ?

Vương Hạo Thần biết không gạt được nàng, liền trực tiếp thừa nhận :

- Là tại kiếm đạo có chút đột phá !

- Kiếm đạo ?

Hồng Yên trong mắt hiện ra một đạo nghi hoặc thần sắc, lần trước Vương Hạo Thần hỏi mượn nàng một ít kiếm pháp đấu kỹ, nàng kỳ thực cũng không để trong lòng, cho là hắn tuỳ ý chơi đùa một chút thôi, không nghĩ tới hắn vậy mà thực sự đi tu luyện. - Cố Lâm Phong ! Tu luyện nên chỉ là chú trọng vào một điểm, ngươi thiên phú mặc dù cao nhưng nếu luyện tập quá nhiều đạo pháp liền không tốt, nhất định sẽ lãng phí chính mình thiên phú !

Hồng Yên mi mục hơi nhíu, có chút không vui nhắc nhở.

Nàng biết thiên tài thường rất kiêu ngạo, cho rằng mình cái gì cũng biết, nàng chính là đang lo sợ Vương Hạo Thần tu luyện quá nhiều đạo tắc, thực lực vì pha tạp mà tiến bộ trở nên chậm chạp, phí phạm tài nguyên cùng hắn thiên phú.

Vương Hạo Thần biết nàng có ý khuyên bảo mình, im lặng không nói, một cỗ cực kỳ cường đại kiếm ý hướng xung quanh bạo phát mà ra, từng đạo sắc bén đến tận cùng.

Hồng Yên đồng tử co rút lại, lộ ra bất khả tư nghị bộ dáng, sợ hãi hét lên :

- Kiếm Tâm sơ cấp cảnh giới !

Nên biết lần trước gặp Vương Hạo Thần, thứ hai ngay cả một chiêu kiếm cũng không biết sử dụng, vậy mà chỉ mới hơn một tháng, hắn liền đem kiếm đạo cảnh giới tăng lên đến Kiếm Tâm sơ cấp cảnh giới ?

Đùa gì vậy ? Đây là ma quỷ tu luyện tốc độ sao ?

Hồng Yên sắc mặt thoáng biến đổi, không tự chủ được lui về phía sau một bước, thanh âm đã có chút lạnh lùng đi lên nói :

- Ngươi rốt cuộc là ai ?

Nàng chính là một cái Võ Hoàng cường giả, thừa sức biết được tu luyện kiếm đạo có bao nhiêu khó khăn, muốn đem kiếm đạo cảnh giới tu luyện tới Kiếm Tâm cảnh giới, đã khó lại càng thêm khó, vì thế đánh chết nàng cũng sẽ không tin tưởng, Vương Hạo Thần một kẻ trước đó còn chẳng hề động tới kiếm, có thể trong vòng 1 tháng đột phá tới Kiếm Tâm sơ cấp cảnh giới !

Coi như là Thiên Phong đế quốc tuổi trẻ đệ nhất kiếm đạo thiên tài Liễu Vô Dạ, đem toàn bộ thời gian sức lực tu luyện cũng phải mất tới gần hai năm mới đạt tới Kiếm Tâm cảnh giới.

Nếu Vương Hạo Thần thiên phú so với Liễu Vô Dạ còn muốn cao hơn, hắn làm sao còn có thể ngốc ở chỗ này ?

- Hồng Yên đại nhân cần gì cẩn thận như vậy ? Không lẽ trong vòng một tháng luyện thành Kiếm Tâm sơ cấp cảnh giới liền rất khó sao ?

Vương Hạo Thần hiểu trong lòng nàng có bao nhiêu chấn động, cười cười thu liễm kiếm ý, nhàn nhạt nói ra.

Đâu chỉ là rất khó ? Điều này căn bản là không có khả năng !

Hồng Yên trong bụng thầm gào thét một tiếng, bất quá sắc mặt đã bớt đi mấy phần đề phòng, nhưng vẫn hoài nghi nói :

- Ngươi xác thực là trong vòng một tháng đem kiếm đạo cảnh giới đột phá tới Kiếm Tâm sơ cấp ?

- Vì cái gì không thể ?

Vương Hạo Thần mặt không đổi sắc nói.

Hồng Yên ánh mắt chăm chú nhìn Vương Hạo Thần, thực sự là không thể phát giác ra bất cứ điểm đáng ngờ nào, sắc mặt lại trở nên khó xử mà đến.

Nếu là Vương Hạo Thần đang nói thật, vậy nàng, không, chính là Mị Vương nhất mạch thực sự nhặt được bảo, thậm chí so với việc có được mấy vị thần tướng còn muốn đáng giá hơn rất nhiều.

Một tháng luyện thành Kiếm Tâm sơ cấp cảnh giới, nếu chuyện này truyền vào tai Yêu Hoàng, chỉ sợ cái sau đều sẽ bị doạ cho nhảy dựng lên !

Còn nếu là hắn đang nói dối, vậy chứng tỏ chính mình đang có dị tâm, như vậy bất kể là thế nào, nàng cũng phải ra tay đánh chết hắn ngay tại đây.

Bất quá . . . Vương Hạo Thần thực sự cần phải lừa nàng sao ?

Bằng vào thiên phú của hắn, tuyệt đối không có kẻ nào chịu phái hắn đi vào làm gián điệp ở đây đầm rồng hang hổ này, bởi vì thiên phú của hắn, thực sự chính là kinh hãi thế tục !

Có cái ngu xuẫn sư tôn nào chấp nhận cho chính mình bảo bối đệ tử đi vào miệng cọp như vậy ?

Suy nghĩ một lát, tinh quang trong mắt Hồng Yên càng lúc càng đậm, không nhịn được nhìn kỹ nam tử trước mặt một chút, kích động nói :

- Cố Lâm Phong, thiên phú của ngươi chính là ta trong đời nhìn thấy mạnh nhất một ngừoi ! Ta nhất định sẽ bẩm báo chuyện này cho Mị Vương đại nhân, để cho nàng dùng tốt nhất tài nguyên bồi dưỡng ngươi !

Thế nhưng ngoài nàng dự đoán, Vương Hạo Thần lại lắc đầu, nói :

- Hồng Yên đại nhân, chuyện này không chỉ không thể nói với Mị Vương, ngược lại còn phải toàn lực giữ kín, chỉ có thể để hai người chúng ta biết mà thôi !

- Vì cái gì ?

Hồng Yên sửng ngừoi, có chút không hiểu thấu nói.

Nàng tin rằng, bất cứ kẻ nào đối với tài nguyên tu luyện đều rất động tâm, Vương Hạo Thần làm sao không muốn đây ?

Vương Hạo Thần chậm rãi nói :

- Bởi vì trong chúng ta nhất mạch nhất định bị cài vào số lượng lớn nội gian, thậm chí ngay cả Mị Vương người bên cạnh đều có thể có mấy cái ! Nếu bây giờ đại nhân đem chuyện này bẩm báo đi lên, để cho mấy cái kia Yêu Vương nhất mạch nắm được tin tức, e rằng Mị Vương chính mình ra mặt, cũng không ép xuống được tràng phong ba này ! - Hơn nữa coi như là Mị Vương bên cạnh không có nội gian, chỉ từ việc nàng cung cấp cho ta lớn hơn tài nguyên tu luyện, khẳng định sẽ khiến các võ giả dưới trướng bất mãn, làm cho các thế lực khác chú ý, điều tra một thoáng liền có thể rõ ràng ! - Như vậy, chỉ sợ ta cái mạng nhỏ này, nhất định sẽ bị mấy cái kia thế lực đối lập không tiếc hết thảy chém giết !

Nghe Vương Hạo Thần phân tích, Hồng Yên sắc mặt cũng ngưng trọng đi lên.

Cố Lâm Phong nói rất đúng, thiên phú của hắn cực kỳ khủng bố đó là không sai, nhưng chính vì như vậy, nếu để lộ tin tức ra ngoài nhất định cũng sẽ dẫn đến cho hắn ngập trời sát cục, Yêu Vương nhất mạch cường giả khẳng định sẽ liều mạng bày ra thiên la địa võng giết bằng được hắn, lúc đó coi như là Mị Vương cũng khẳng định che không nổi hắn.

Nghĩ tới đây, Hồng Yên không khỏi tán thưởng liéc Vương Hạo Thần mấy lần.

Ngừoi này, không chỉ có thiên phú tuyệt đỉnh, tâm tính lại kiên định, không kiêu ngạo không siểm nịnh, biết ẩn nhẫn, không vì chính mình thiên phú mà kiêu ngạo, so với mấy cái kia thú nhân tộc thiên tài quả thực càng thêm thuận mắt.

Càng như vậy, nàng càng muốn tiến lên bóc ra hắn cái mặt nạ, nhìn xem Cố Lâm Phong diện mạo rốt cuộc như thế nào, có thể cùng hắn thiên phú so sánh hay không ?

Suy nghĩ một chút, Hồng Yên hay là vẫn đem ý định của mình áp chế đi xuống, hướng Vương Hạo Thần trịnh trọng nói :

- Ngươi yên tâm, chuyện này ta đảm bảo, ít nhất cho tới khi ngươi có đủ thực lực tự bảo vệ mình, ta tuyệt đối sẽ không nói với ngừoi thứ hai, cho dù đó có là Mị Vương đại nhân đi chăng nữa !

Vương Hạo Thần nhàn nhạt cười một tiếng, đối với Hồng Yên chắp tay nói :

- Vậy ta liền đa tạ Hồng Yên đại nhân ! Đại nhân ! Mời ngồi !

Hồng Yên không có khách khí, tự mình ngồi xuống một cái ghế làm bằng trúc, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn lấy Vương Hạo Thần lúc này đang lặng lẽ pha bình trà, ánh mắt màu nâu hổ phách của hắn luôn luôn bình tĩnh như mặt nước, chưa bao giờ để lộ chính mình cảm xác ra ngoài, ngoại trừ một vẻ đợm buồn nhè nhẹ đều không hề thấy được một màu sắc khác.

Ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, toả ra một thứ cực lớn mị lực, để cho ngừoi ta không nhịn được muốn nhảy vào tìm hiểu của hắn thế giới.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một nam nhân pha trà, lại có lớn như vậy sức thu hút !

Lúc sau, một cỗ nhàn nhạt thanh đạm mùi thơm chậm rãi khếch tán trong phòng, biểu thị lá trà đã ngấm, Vương Hạo Thần mới đem ấm trà nhấc lên, cho Hồng Yên đổ đầy một chén, lại rót cho chính mình một chén, cuối cùng chọn lấy một cái ghế gần nàng ngồi xuống, nói : - Hồng Yên đại nhân ! Mời dùng trà !

Bình Luận (0)
Comment