Đám người Hỏa Diệm kỳ không khỏi cười ha ha, xem rằng tên tiểu tử họ Vương kia thật quá cuồng ngạo, dám đặt điều kiện với sư phụ mình, bất quá nếu hắn thua cược, thanh danh Cổ Thạch Kỳ không khỏi như bị dìm xuống bùn.
Đợi người của Hỏa Diệm Kỳ rời đi, Tiêu Chính Văn mới lặng lẽ thở dài một tiếng, quay mặt lại nhìn 4 đệ tử ưu tú nhất của mình, không khỏi cau mày lo lắng.
Tiêu Chính Văn tu hành cao siêu đến mức độ nào, chẳng lẽ không biết cuộc đánh cuộc này e rằng không có cửa thắng, cùng lắm chỉ có thể cùng đối phương lưỡng bại cầu thương là may mắn lắm rồi. Nhưng chỉ là việc hòa thôi cũng đã phi thường khó khăn.
Ngô Đại Tiến, Tiêu Quyết là những người tu hành tốt nhất ở Cổ Thạch Kỳ nhưng cũng chỉ có 5 phần thắng là nhiều, Tiêu Hồng Trang tuy thiên phú không tồi, tu hành đã lâu nhưng tiềm lực cũng có hạn, lại gặp phải Thế Long Phong Hồi Kỳ e rằng khó có cửa thắng. Còn tên tiểu tử Vương Tử Thiên kia đến cùng làm lão cũng không hiểu làm sao hắn vào tới vòng này thì tất nhiên chẳng có hi vọng gì lập nên được kỳ tích.
Lão thu nhận tên đồ đệ này cũng đã gần 8 năm, tuy không chú ý tới hắn nhưng tu vi, thiên phú của hắn đâu phải lão không rõ, hắn chẳng qua chỉ là tên đần đội lốt kẻ thông minh thôi, lão còn tưởng trong đại hội võ thuật thất kỳ này e rằng không có ai có đạo hạnh thấp hơn hắn. Nhưng nay hắn lại liên tiếp thắng hai trận, làm lão không sao tin nổi, cả ngày vò đầu bứt tai, chẳng lẽ tên tiểu quỷ này có yêu pháp à ? Đến cả Ngô Sở mà hắn còn thắng được thì lão cũng bó tay không hiểu ra sao.
Ông trời ơi ! Ông già rồi nên lẩm cẩm hay sao ? Tên xú tiểu tử này sao vận khí tốt quá vậy ?
Nhưng dù sao một khi đối đầu với Cao Tắc, cho dù hắn có giở hết trò mèo ra cũng chẳng ăn thua gì. Đã thế lại còn dám đặt điều kiện với Lương Chính đạo nhân, quả là không biết trời cao đất, hắn thắng thì không nói làm gì nhưng vạn nhất ( mà hắn sẽ thua thôi ) mà thua chẳng là đem thanh danh Cổ Thạch Kỳ đạp xuống dưới chân hay sao.
Nhưng lúc này không còn đường nào để lùi, chỉ có cách đấu cầu may thôi !
Trong lòng lão chỉ mong Ngô Đại Tiến và Tiêu Quyết có thể đắc thắng là tốt lắm rồi.
Nhưng bây giờ là trận đấu của Tiêu Hồng Trang, dù sao lão cũng không thể không đến xem.
Lúc mọi người đến võ đài thì, người của Hỏa Diệm kỳ cũng đã tới nơi, Lương Chính đạo nhân cũng ở đó, đang cười đắc ý nhìn Tiêu Chính Văn. Đáng lý một trận đấu của đệ tử Phong Hồi Kỳ đương nhiên lão chẳng thèm để ý nhưng vì trận cá cược nên mới đến đây mục quang.
Tiêu Chính Văn không thèm để ý tới lão, nhìn lên võ đài trong lòng không khỏi lo lắng cho con gái, Thế Long đã đứng trên đó từ khi nào , người này mắt to mày rậm, thân hình vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn, khí độ không nhỏ quả là đệ tử đắc ý của Hà Sơn đạo nhân, đạo hạnh đúng là thâm sâu khó lường.
Tiêu Hồng Trang tuy gặp cường địch nhưng mặt không chút e dè, quay lại nhìn song thân, cúi đầu nói :
Thưa cha me, con lên sàn đây !
Nhạc Thi gật đầu nói :
Trang nhi, cố giữ được lúc nào hay lúc ấy !
Tiêu Chính Văn cũng nói :
Tốt nhất là không nên chính diện giao phong ! Lão biết Thế Long nội ngoại công đều cực mạnh, e rằng với thực lực Tiêu Hồng Trang hiện tại thì không cách gì đương cự nổi, chi bằng lấy nhu chế cương sẽ có thêm phần thắng. Bất quá sự tình đâu có đơn giản như vậy, chỉ có thể được đến đâu hay đến đó thôi.
Tiêu Hồng Trang biết rõ thực lực của mình, thấp giọng đáp :
Vâng !
Nói rồi nàng nhảy lên võ đài, hôm nay nàng mặc y phục màu hồng, eo thắt nơ đỏ, tóc dài ngang lưng, mặt mày xinh đẹp nhưng vẫn còn nét trẻ con, dung nhan không khỏi động lòng người.
Bất quá Thế Long không hề để ý đến điều đó, mặt lạnh như tiền, nghiêm nghị nói :
Xin thỉnh giáo !
Y nói chưa hết câu đã rút trong người ra một chiếc búa lớn, múa lên đập xuống như vũ bão, kình lực mạnh mẽ không chút dung tình nào. Tiêu Chính Văn cùng Nhạc Thi nhíu mày, không ngờ tên Thế Long này thật lỗ mãng chẳng nói câu khách sáo nào đã xông tới tấn công liền.
Bất quá Tiêu Hồng Trang không chút hốt hoảng vung pháp bảo đắc ý Hồng Hoa Lăng lên tiếp chiến, chỉ nghe binh một tiếng, hai thứ pháp bảo kỳ lạ này đụng nhau, tay Tiêu Hồng Trang đau ê ẩm, hổ khẩu tê tái chút nữa là đánh rơi Hồng Hoa Lăng xuống đất, trong lòng cực kỳ kinh hãi. Biết rằng nàng vừa rồi đã dùng đủ mười thành lực những vẫn không phải đối thủ của Thế Long e rằng nếu tiếp tục thế đánh lấy cứng chọi cứng này, nàng tất sẽ bại.
Tiêu Hồng Trang cắn môi, vạn bất đắc dĩ thi triển khinh công phiêu dật đánh cầm chừng, dùng nhu chế cương, chỉ cố gắng làm sao không đựng phải pháp bảo của Thế Long. Thế Long mặt không chút biểu cảm, vác búa đuổi theo, nhưng không sao theo kịp khinh công của đối phương.
Tiêu Hồng Trang không thể chính diện giao phong chỉ múa Hồng Hoa Lăng, tấn công chỗ sơ hở của đối phương từ xa, nhưng tốc độ quá chậm, lần lượt bị nội kình cương mãnh của Thế Long đánh bật ra hoặc bị y tránh được.
Chỉ có điều nội lực của hai người tất nhiên chênh lệch quá xa, nếu tiếp tục như thế này e rằng Tiêu Hồng Trang sẽ kiệt sức mất. Tiêu Chính Văn không khỏi lắc đầu, trận đấu này thắng bại đã rõ rồi.
Đấu thêm nửa giờ, Tiêu Hồng Trang bộ pháp dần chậm lại, linh động giảm bớt vài phần, rõ ràng đã không còn cầm cự được nữa. Tiêu Hồng Trang trong bụng liên tiếp kêu khổ thầm, bao nhiêu tuyệt kỹ mà cha mẹ truyền thụ nàng đều đã sử dụng cả rồi nhưng không làm gì nổi Thế Long, nếu tiếp tục chưa tới một khắc ( 15 phút ) nữa chắc chắn sẽ bại.
Nhưng khổ nổi Thế Long nội lực mạnh mẽ phi thường, nội kình như bài sơn hải đảo, khí thế làm nàng không thở nổi còn nói gì tới chuyện phản công, nếu không phải nàng thông minh trí tuệ, dùng bộ pháp nhanh nhẹn né tránh e rằng đã sớm không miễn cưỡng chống đỡ được nữa rồi.
Nàng tâm thần hơi loạn, Thế Long đã đuổi tới nơi, múa chưởng đánh xuống, Tiêu Hồng Trang kinh hãi, vội né qua tránh được, nhưng dư lực vẫn quét qua đầu vai, đau thấu xương.
Lúc này, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất, chỉ còn cách thi triển “ Song Lăng Cuồng Phong “ mới có cơ may cùng Thế Long lưỡng bại cầu thương, giảm bớt áp lực cho 3 sư huynh đệ trận sau, nhưng với đạo hạnh nàng lúc này nếu thi triển thần công này sẽ khiến tu vi nàng giảm mạnh, cạn hết khí lực, có khi tàn phế không chừng.
Tiêu Hồng Trang thấy cục diện đã rõ chỉ có thể được tới đâu hay tới đó thôi, bèn cắn răng, tay bắt pháp quyết, Hồng Hoa Lăng như bão vũ cuốn lên, tốc độ cực kình thần tốc, khí thế kinh người. Tiêu Chính Văn và Nhạc Thi đứng bật dậy, lo lắng nhìn con gái, không ngờ nha đầu này dám thi triển công pháp chưa hoàn thiện này, thật đúng là không tự lượng sức.
Tiêu Hồng Trang biết công lực mình không đủ liền lập tức bế hết kinh mạch, nhất thời tăng thêm đạo hạnh, liều mạng sử dụng “ Song Lăng Cuồng Phong “ quyết một trận tử chiến, Hồng Hoa Lăng như hiểu tâm ý chủ nhân, song lăng tung ra như song long múa lượn, tạo thành hai vòng lốc xoáy xanh biếc, uỳnh uỳnh tấn công Thế Long.
Gặp phải sự chống cự liều lĩnh này, Thế Long không khỏi biến sắc, lập tức ngưng trọng tiếp chiến, tay bắt pháp quyết, đại búa phình to gấp 5 lần, khí thế như núi bổ xuống, tỏa ra xích khí điên cuồng chống lại hai lốc xoáy của “ Song Lăng Cuồng Phong “, hai luồng kình lực mạnh mẽ lên tục công kích lẫn nhau, nhưng có vẻ như hai vòi rồng của Tiêu Hồng Trang đang chiếm ưu thế dần áp đảo Thế Long .
Người đứng mục quang ( quan sát ) thấy cảnh tượng Tiêu Hồng Trang liều mạng sử dụng công pháp thần công phản bại vi thắng không khỏi kinh ngạc lẫn cảm thán, biết rằng dù nàng thắng được Thế Long cũng sẽ chịu tổn thương cực lớn. Đám người Hỏa Diệm kỳ lại càng kinh hãi, không ngờ Tiêu Hồng Trang lại có thực lực như vậy, nếu nàng thắng trận này thì Cổ Thạch Kỳ không khỏi có ưu thế lớn trong trận đánh cược này.
Riêng Tiêu Chính Văn cùng Nhạc Thi trên mặt chỉ có 3 phần hoan hỉ, phần lớn lo lắng cho Tiêu Hồng Trang, chỉ sợ một lúc nàng sức cùng lực kiệt, không thể duy trì “ Song Lăng Cuồng Phong “ thì chắc chắn sẽ bại.
Thực ra Tiêu Hồng Trang làm gì chẳng hiểu lý lẽ này nhưng nàng đạo hạnh không đủ để chống trọi với Thế Long, trong thế không có đường lùi đành bế hết kinh mạch, tạm thời gia tăng công lực toàn lực thi triển “ Song Lăng Cuồng Phong “ mong phản bại vi thắng, cùng đối phương đồng quy vu tận.
Chỉ là lúc này nàng cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi, đầu óc bấn loạn, kinh mạch như đứt hết, máu huyết không ngừng tuôn ra khỏi miệng nhưng tâm ý đã quyết cho dù có phải trả giá thế nào, nàng cũng phải lôi Thế Long chết theo.
Lúc này, Thế Long càng đấu càng kinh hãi, thấy vòi rồng đối phương mạnh mẽ khôn lường, mình tuyệt đối không thể chống đỡ nổi, nếu không phải thân thể cường tráng, đối phương lại miễn cưỡng thi triển tuyệt kỹ e rằng hắn đã sớm bị vòi rồng cuốn văng đi rồi.
Y đương nhiên biết đối phương chỉ bất đắc dĩ sử dụng công pháp, không lấy gì làm thuần thục, kình lực chưa thể phát huy đến tận cùng, nhưng chừng đó cũng đủ ép y đến không thở nổi, chỉ mong Tiêu Hồng Trang kiệt sức hóa giải công pháp nên chỉ cố gắng thủ hộ thật nghiêm mật.
Nhưng quả thật, vòi rồng càng lúc càng mạnh, đột nhiên rầm một cái hất văng đại búa của Thế Long, Thế Long gầm lên một tiếng đau đớn lẫn bất lực, nhắm mắt chờ chết.
Mọi người Cổ Thạch Kỳ lớn tiếng reo hò, bỗng nghe Tiêu Hồng Trang hét lên một tiếng đau đớn, miệng điên cuồng phun máu tươi, Hồng Hoa Lăng rơi xuống, cả người nàng như đóa hoa bị ai đó cắt đứt ngã bịch xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Vòi rồng không còn người điều khiển lập tức tan biến, nhưng kình lực còn sót lại cũng đem Thế Long quật một cái bay thẳng đến mép võ đài, làm hắn ruột gan muốn đổ ra ngoài, choáng váng suýt ngất.
Tiêu Chính Văn mặt tái xanh như tàu lá, chẳng thèm đợi công bố kết quả, lập tức nhảy lên võ đài, ôm lấy con gái, tế khởi Lôi Bạo Kiếm, toàn lực nhắm hướng Cổ Thạch Kỳ bay tới, để Nhạc Thi quản lý các đệ tử còn lại.
Lương Chính đạo nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, tươi cười đi lại chỗ Cổ Thạch Kỳ nói với Nhạc Thi :
Nhạc sư muội, trận đầu xem như chúng ta thắng rồi !
Nhạc Thi mắt lộ một tia hung quang sắc lẹm, lạnh lùng nhìn Lương Chính, trong khóe mắt ẩn hiển vài tia lệ quang, không nói lời nào, ngoảnh mặt dẫn người Cổ Thạch Kỳ tới chỗ trận đấu của Tiêu Quyết. Với mọi người mà nói Tiêu Hồng Trang thua trận cũng thật đáng tiếc, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Tiêu Quyết và Ngô Đại Tiến có thể thủ thắng để cùng Hỏa Diệm Kỳ lưỡng bại cầu thương thôi.