Trận chiến giữa Tiêu Hồng Trang và Thế Long quyết liệt đến nỗi kết thúc rồi vẫn khiến người xem kinh tâm động phách, Tiêu Hồng Trang liều mạnh dùng “ Song Lăng Cuồng Phong “ áp đảo hoàn toàn Thế Long, gần như đã phản bại vi thắng không ngờ lúc quyết định lại không trụ nổi, kiệt sức ngất đi nên mới để Thế Long may mắn thắng trận.
Thế Long tuy đắc thắng nhưng bị tổn thương trầm trọng, y tuy thoát được lực lượng chính cuồng đại của “ Song Lăng Cuồng Phong “ nhưng vẫn bị dư lực đem đánh cho một kích, tuy không chết nhưng cũng muốn nửa cái mạng của hắn khiến hắn mặt mày tái xanh, nằm lăn lộn trên mặt đất. E rằng với thương tích thế này, trận sau y thế nào cũng bại a !
Nhạc Thi lúc này sắc mặt lo lắng bất định đang dẫn đoàn người Cổ Thạch Kỳ tới chỗ trận đấu của Tiêu Quyết và Thẩm Niên. Nhạc Thi biết đạo hạnh của Tiêu Quyết rất cao, có thể nói là cao nhất trong Cổ Thạch Kỳ đệ tử, thân lại mang Đồ Sư Kiếm bảo vật của Cổ Thạch Kỳ, tâm cơ nhạy bén, được chân truyền của Tiêu Chính Văn, đạo hạnh của y quyết không sợ bất cứ đệ tử nào của Thiên Sinh Môn. Nhưng tên Thẩm Niên kia cũng đâu phải dạng vừa, hắn thân là đại đệ tử của Lục Trúc Kỳ, địa vị cao vời, tu vi rất cao, được chân truyền của sư phụ, pháp bảo Thiết Báo Đao lại càng không thể coi thường.
Nhạc Thi nghĩ tới con gái thua trận bị thương nặng đang được phu quân trị thương trong lòng lo lắng, thấy đã tới võ đài không nhịn được quay lại nói với Tiêu Quyết :
Quyết Nhi, trận đấu này thật sự rất quan trọng, nếu con thua, coi như chúng ta thua cược, bằng mọi giá phải dành chiến thắng nhưng nếu thấy không địch nổi thì cứ chịu thua đi, đừng có làm liều !
Hùng tâm của Tiêu Quyết nổi lên, bản tính y vốn được cương chiều từ nhỏ, tài nghệ lại hơn người nên sinh ra hơi kiêu ngạo, lúc này hùng dũng nói :
Mẫu thân yên tâm, trận này dù thế nào con cũng quyết phải thắng !
Nói rồi y nhảy lên võ đài, đôi mắt bừng lên khí thế chiến đầu, trừng mắt nhìn Thẩm Niên. Lương Chính đạo nhân và đệ tử cũng đã tới nơi, mắt nhìn lên võ đài, không có chút lo lắng, đôi lông mày cau lại. Người đến mục quang trận đấu này rất đông, cũng dễ hiểu vì Thẩm Niên vốn nổi danh là đại đệ tử của Lục Trúc Kỳ còn Tiêu Quyết là một trong những thiên tài mới nổi bật nhất trong kỳ đại hội này.
Trận đấu này chắc chắn phải rất khốc liệt, không biết ai sẽ thắng a ?
Đương nhiên là Thẩm Niên rồi, hắn nhập môn đã lâu như vậy, không lẽ thua một tên tiểu tử mới nổi sao ?
Theo ta thấy chưa hẳn đã vậy đâu, tuy Tiêu Quyết thời gian tu luyện không bằng Thẩm Niên nhưng ngộ tính hắn rất cao, trận này không thể nói trước được !
Trong lúc mọi người còn đang bàn tán xôi nổi thì Tiêu Quyết và Thẩm Niên đã lao vào đánh, Tiêu Quyết rút phắt Đồ Sư Kiếm, huỳnh quang tỏa ra không ngớt, không chút e dè tấn công Thẩm Niên, bất qua Thẩm Niên cũng không phải tay mơ, hoàn toàn không chút kinh sợ, vung Thiết Báo Đao lên chống trả, hai người khí thế ngang nhau nhất thời giữ ở thế cân bằng.
Nhạc Thi càng xem càng lấy làm lạ, nghĩ thầm :
Căn cơ pháp bảo của Lục Trúc Kỳ là lấy thủ làm trọng, tại sao Thẩm Niên khí thế tấn công lại lớn đến thế, hoàn toàn cùng Quyết nhi lấy công đối công, đây chẳng phải là quá ngược đời sao ?
Đúng lúc đó, Thẩm Niên khóe miệng hơi nhếch lên, Thiết Báo Đao khí thế như hồng thủy tràn lên, mãnh liệt công kích Tiêu Quyết, Tiêu Quyết thấy áp lực trên tay càng lúc càng nặng, kình phong của Thiết Bao Đao ép hắn phải liên túc thoái lui, nháy mắt nơi đùi và bụng bị trúng hai nhát đao, may mà hắn tâm trí mau lẹ nên kịp thời né tránh được, không tổn thương da thịt, trong lòng cực kỳ kinh hãi, không dám chậm trễ vội vàng bắt kiếm quyết, triệu hồi mãnh sư phản kích.
Lục tinh Võ Sư ?
Thì ra Thẩm Niên đã đột phá Lục Tinh, trận này xem như Cổ Thạch Kỳ thua chắc rồi ! Cảm nhận được khí tức đang tăng vọt của Thẩm Niên, nhiều người không khỏi kinh hãi xôn xao.
Tiêu Quyết đồng tử nhất thời co rút lại, sắc mặt vẫn không bị biến cố trước mặt làm cho hoảng sợ, tuy Thẩm Niên thực lực thể hiện cao hơn hắn một tinh nhưng dù sao đột phá cũng chưa lâu, huống chi hắn có Đồ Sư Kiếm uy lực mạnh pháp bảo của Thẩm Niên. Nếu liều mạng cũng chưa biết ai chết về tay ai.
Một khi Tiêu Quyết đem bản lĩnh chân thực ra so tài lập tức Thẩm Niên thấy khí thế đối phương mãnh liệt dị thường, không dám xem thường lập tức triệu hồi linh hồn Thiết Báo chống lại, hai mãnh thú kiêu hãnh như long hổ tranh đấu, giao phong kịch liệt, nhất thời không bên nào thắng thế.
Tiêu Quyết trong lòng không khỏi kinh sợ thầm, biết mình thế này là đã sử dụng mười thành công lực để quyết đấu, không ngờ vẫn không chiếm được thượng phong, từ lúc hắn thi đấu chưa từng gặp khó khăn như vậy, e rằng muốn thắng thật không phải dễ dàng.
Đâu biết, Thẩm Niên lúc này cũng hoang mang lo sợ, vốn y cũng đã sử hết toàn lực, nhưng chẳng thể nào chiếm được thượng phong, hơn nữa thực lực của bản thân y là Lục Tinh Võ Sư, nhưng vẫn chưa thể đẩy Tiêu Quyết vào thế kiệt lực, nghĩ thầm mình vẫn còn đấu được với đối phương tới bây giờ chẳng qua là nhờ thời tu tập nhiều hơn, thực ra thiên phú của đối phương so với hắn cao hơn nhiều, may mà Tiêu Quyết tu hành chưa lâu, hắn còn có cơ may thủ thắng, nhưng chắc cũng phải làm một trận khổ chiến.
Hai người trong lòng có 3 phần e dè, chiêu nào cũng cực kỳ kín kẽ không dám mắc phải bất cứ sai lầm nào.
Tuy rằng lúc này cả hai có vẻ cân tài cân sức nhưng thực sự nếu đấu lâu Tiêu Quyết e rằng tu hành ít hơn sẽ kiệt sức trước, nên tiếp tục đấu theo kiểu mua thời gian thế này thì Thẩm Niên có nhiều cơ hội thắng hơn.
Thẩm Niên đấu được một hồi, nghĩ ra chuyện này, lập tức chuyển Thiết Báo Đao sang thế thủ, Thiết Báo Đao được trả về sở trường như cá gặp nước, tạo thành một tấm khiên chắn màu xám vô cùng vững chắc.
Tiêu Quyết kinh hãi không để đâu cho hết , những tưởng sở trường của đối phương là tấn công, hắn cùng Thẩm Niên đấu lâu thể nào hắn cùng thua vì kiệt sức, huống chi lúc này Thẩm Niên chuyển sang thế thủ như núi thái sơn không thể lay chuyển.
Hắn bây giờ mỗi lần cố gắng công kích đều hao phí rất nhiều sức lực, dường như nội lực đang chảy vào một cái hố sâu không đáy, khí tức đang từ từ cạn kiệt, mãnh sư dù tấn công thế nào cũng không thể làm gì nổi bức tường thép của thiết báo.
Quả nhiên giữ Ngũ Tinh và Lục Tinh vẫn có chênh lệch về căn cơ không nhỏ !
Đấu thêm nửa giờ, Tiêu Quyết mồ hôi trán chảy ròng ròng, bỗng nhiên quát lớn một tiếng, tay bắt kiếm quyết, Đồ Sư sáng rực lên, Mãnh Sư gầm lên một tiếng như sấm động, hết toàn lực lao vào thiết báo, huỳnh quang như thái dương hạ sang, không ngần ngại đánh thẳng vào trung cung. Người của Cổ Thạch Kỳ reo hò vang dội, sau bao nhiêu chờ đợi, tuyệt kỹ “ Mãnh Sư Xuất Sơn “ cuối cùng đã được thi triển rồi.
Thẩm Niên không hề sợ hãi, trái lại trên mặt lại ẩn hiện một nụ cười đắc ý, nghĩ thầm : “ Cuối cùng ngươi cũng rơi vào chỗ tất bại rồi ! “. Thẩm Niên tay bắt pháp quyết thật nhanh chỉ nghe ầm một tiếng thật lớn, Mãnh Sư cuồng nộ đã xông vào tường bảo vệ.
Trong đám bụi mù mịt, thân ảnh Tiêu Quyết dần lộ ra, khuôn mặt tỏ rõ vẻ mệt mỏi, xem ra chiêu thức “ Mãnh Sư Xuất Sơn “ vừa rồi đã lấy của hắn không ít khí lực. Người của Cổ Thạch Kỳ hoan hô vang dội, ai cũng cho rằng Tiêu Quyết thắng rồi, trước giờ chưa có ai trúng “ Mãnh Sư Xuất Sơn của hắn mà bình an được.
Bất ngờ, một thân ảnh phóng đến chỗ Tiêu Quyết đang đứng, vung Thiết Báo Đao chém mạnh xuống, Tiêu Quyết giật mình kinh hãi, thật không ngờ Thẩm Niên nhân lúc mình đang xuống sức tấn công lén mình, vội vung Đồ Sư kiếm lên chặn nghe chát một tiếng, hắn bị đẩy lui về tận mép võ đài, cổ họng mằn mặn ọe ra một ngụm máu tươi.
Nhạc Thi, Vương Tử Thiên cả bọn biến sắc, trong lòng cực kỳ lo lắng, thật không ngờ tuyệt kỹ lừng danh “ Mãnh Sư Xuất Sơn “ lại hoàn toàn vô dụng, Thẩm Niên hoàn toàn không có một vết thương.
Thực lực này thật là dọa người à nha !
Tiêu Quyết kinh hoảng đến mặt đanh lại không còn chút máu, chiêu “ Mãnh Sư Xuất Sơn “ vừa rồi gần như là toàn bộ đạo hạnh của hắn từ khi bắt đầu tu hành tới giờ, hy vọng có thể chí ít làm Thẩm Niên bị thương, nào ngờ Thẩm Niên nên cả một vết trầy cũng không có, khả năng phòng thủ của hắn đúng là phi thường kiên cố. Đã thế vừa rồi tuy hắn chặn được nhát đao của Thẩm Niên, không bị ngoại thương nhưng nội lực hai người lúc này chênh lệch quá lớn nên vẫn bị tổn thương bên trong.
Thẩm Niên mặt mày có hơi tái đi nhưng không che được sự đắc ý, vừa rồi y dùng hết công lực hộ thể nên cũng có hơi kiệt sức nhưng so với Tiêu Quyết thì vẫn tốt hơn nhiều.
Lúc này Tiêu Quyết mới hiểu rằng, hắn và và Thẩm Niên không cùng đẳng cấp, thực lực chênh lệch quá rõ.
Chỉ có điều cho dù thế nào hắn cũng không thể thua vào lúc này được !
Thẩm Niên lúc này đâu còn cố kị gì nữa , múa Thiết Báo Đao như gió táp mưa sa tấn công Tiêu Quyết, bây giờ hắn chẳng cần triệu hồi linh hồn pháp bảo cũng dư sức đánh ngã Tiêu Quyết.
Hai người lúc này cao thấp đã rõ, Tiêu Quyết lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí và quan sát sắc bén để chiến đấu, thật là một đệ tử rất triển vọng. Nhưng dần dần vẫn lực bất tòng tâm, trong lúc sử kiếm có chút sơ hở lập tức bị Thiết Báo Đao quét qua kình lực thấu vào đau không kể đâu cho hết.
Vương Tử Thiên thấy Tiêu Quyết liên tục bị thương, sắc mặt đại biến, đôi lông mày kiếm xụ hẳn xuống, hai mắt tràn lên sát ý, tay nắm Hắc Thạch Đao, lao thẳng lên võ đài, quát : “ Đủ rồi, dừng trận đấu lại đi ! “.
Tiêu Quyết tuy đang hết sức chống đỡ với Thẩm Niên nhưng vẫn kiên quyết nói lớn :
Tử Thiên trận đấu của ta ngươi đừng xen vào !
Vương Tử Thiên tuy trong lòng lo lắng khôn tả nhưng lời của sư huynh không thể không nghe, hơn nữa trọng tài cũng đã để ý đến hắn, e rằng chẳng để cho hắn có cơ hội hành động đâu. Tuy thế hắn vẫn đứng sát võ đài, nếu Tiêu Quyết có gì nguy hiểm đến tính mạng thì hắn sẽ không kể gì nữa, đành phải lao lên để cứu người.
Tiêu Quyết lúc này hoàn toàn ở thế hạ phong nhưng trong mắt ý chí chiến đấu vẫn cuồng nộ, làm sao hắn có thể thua được chứ, chẳng lẽ để thanh danh của cả Cổ Thạch trôi theo dòng nước hay sao ?
Hắn ngàn vạn lần không thể thua được !
Tay hắn nắm chặt Đồ Sư Kiếm đến bật máu, đột nhiên Đồ Sư sáng rực lên một lần nữa, huỳnh quang so với lúc trước mạnh mẽ hơn không chỉ 5 lần.
Nhạc Thi khóe mắt có mấy giọt lệ, cười hạnh phúc nói :
Sức mạnh thực sự của Đồ Sư cuối cùng đã được đánh thức rồi !
Nên biết Đồ Sư kiếm là một thanh tiên kiếm rất đặc biệt, tâm trí chủ nhân càng vững chắc kiên quyết thì càng mạnh, lúc này nó cảm nhận được ý chí quyết thắng của Tiêu Quyết nên đã đánh thức linh hồn chiến đấu đang ngủ yên trong nó rồi. Mãnh Sư một lần nữa tái xuất !
Tiêu Quyết thấy nội lực tăng mạnh, cả cơ thể như bị kiến cắn, nghe uỳnh một tiếng, huỳnh quang mãnh liệt lấy Tiêu Quyết làm trọng tâm tỏa ra khí thế không gì cản nổi.
Tầng thứ 5 của Thái Thanh Thập Bát Công, đột phá thành công ! Khí tức của hắn theo đó cũng tăng vọt, không hề thua kém Thẩm Niên chút nào.
Hắn cũng đột phá Lục Tinh rồi ! Những đệ tử đứng mục quang lập tức hò reo vang dội vì phấn khích, dù sao cũng hiếm có trận đấu nào kịch liệt như vậy từ khi hội võ bắt đầu.
Tử Thiên khuôn mặt cũng giãn ra đôi chút, không nghĩ tới sư huynh hắn lại có thể tấn cấp trong chiến đấu a . . .
Tiêu Quyết thấy mình tu vi đại tiến, nhất thời không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng biết bấy giờ mình đã có thêm cơ hội chiến thắng.
Tiêu Quyết thần trí mơ hồ, tay điên cuồng bắt pháp quyết, Mãnh Sư như hổ thêm cánh, nhe nanh múa vuốt điên cuồng lao vào Thẩm Niên mà công kích. Người đứng mục quang không khỏi bất ngờ, lớn tiếng hoan hô vang dội.
Thẩm Niên giật mình kinh hãi, thật không ngờ tên tiểu tử này liều mạng tấn công mình, y rõ ràng đã kiệt sức làm sao thi triển được “ Mãnh Sư Xuất Sơn “ chứ ? Hắn nghĩ thầm : “ Cho dù ngươi có cố gắng bao nhiêu lần cũng chẳng làm gì nổi ta đâu ! “. Tay Thẩm Niên bắt pháp quyết, Thiết Báo biến thành một tấm bình phong không thể phá hủy chắn trước mặt. Lực lượng phòng thủ của Thẩm Niên thật lợi hại.
Nghe ầm một tiếng như sấm động, mọi người không khỏi cảm thán cho Tiêu Quyết, lần trước hắn thi triển chiêu này toàn lực còn không làm gì được Thẩm Niên, lần này hắn gần như đã sức cùng lực kiệt, cố công thi triển “ Mãnh Sư Xuất Sơn “ làm gì chứ ?
Trận này xem ra Thẩm Niên thắng a ?
Chắc là vậy rồi !
Nhưng dù sao Tiêu Quyết cầm cự với một tiền bối tới bây giờ đã là đáng nể lắm rồi !
Khói bụi dần bay hết, dần lộ thân ảnh hai người, trong phút chốc, võ đài đang sôi trào lập tức trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn lên võ đài.
Bởi vì giờ phút này Tiêu Quyết tay cầm cán kiếm chống xuống đất, mặt trắng không chút huyết sắc, thở hồng hộc từng ngụm. Nhưng . . .Thẩm Niên lúc này giống như một con chó chết vậy, nằm bẹp ở giữa võ đài không nhúc nhích nổi, trên người đầy vết thương.
Võ đài yên tĩnh đến mức chết lặng, một đám người đều trợn hai mắt, nhìn võ đấu trường mong Thẩm Niên đứng lên, ai ngờ đợi cả nửa ngày Thẩm Niên vẫn nằm yên như xác chết, không thấy bò lên.
Đồ phế vật, bò lên cho ta !
Đùa hả, bị một tên tiểu tử đứng còn không nổi đánh thắng là sao ?
Đứng lên ngay, tên ăn hại kia !
Vài tên đệ tử Hỏa Diệm kỳ chửi ầm lên, theo kết quả thế này thì Tiêu Quyết đã thắng, vậy bây giờ Cổ Thạch Kỳ đã san bằng tỷ số rồi.
Bây giờ họ mới hiểu, chiêu “ Mãnh Sư Xuất Sơn “ vừa rồi uy lực so với trước, mạnh hơn đâu chỉ 5 lần.
Vương Tử Thiên mặt mày vui mừng không kể đâu cho hết, thấy Tiêu Quyết lảo đảo muốn ngã lập tức nhảy lên võ đài đỡ lấy hắn. Tiêu Quyết lắc đầu cười ý bảo mình không sao, người Cổ Thạch Kỳ hoan hô vang dội, mừng rỡ chạy lên chúc mừng Tiêu Quyết.