Vương Hạo Thần sắc mặt không đổi, một chút cũng không ngại Diệp Kình Hải sát khí, chỉ là trầm giọng nói :
- Diệp lão ! Ta cũng không có nói đùa, ngươi ám thương, hẳn là do Tuyệt Thiên Độc Ấn gây nên a ?
Diệp Kình Hải đồng tử co rút lại, sát khí trên người bớt đi mấy phần, nặng nề hỏi :
- Ngươi biết ?
Không sai ! Hắn năm xưa chính là bị cừu nhân ám toán, trên người lưu lại một đạo Tuyệt Thiên Độc Ấn, phong bế chính mình tiềm lực, để cho tu vi của hắn không cách nào tinh tiến.
Bất quá, chuyện này chính là thiên đại bí mật, năm xưa cừu nhân của hắn thực lực quá mạnh mẽ, căn bản khinh thường đi giết chết hắn, nếu không hắn đã sớm chết 1 vạn lần, chính Diệp Kình Hải cũng không Tuyệt Thiên Độc Ấn rốt cuộc là cái gì, hắn từng đem hết thân gia mời không biết bao nhiêu đại sư về giúp hắn trị thương, nhưng hết thảy đều là vô dụng.
Vậy mà Vương Hạo Thần, loại này thiếu niên lại có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra được ?
Vương Hạo Thần đương nhiên không cách được biết được Diệp Kình Hải ám thương nguyên nhân, nhưng mà, bị phong ấn trong người hắn Tiểu Long thì lại biết rõ mồn một !
Nói đùa, Tiểu Long lúc trước chính là một vị hàng thật giá thật Cửu Phẩm Luyện Dược Sư, trên đại lục thân phận cao hơn hắn cũng không có mấy cái, kiến thức có thể nói là bác đại tinh thâm. - Diệp lão nếu tin tưởng ta ! Ta có thể giúp ngươi trị liệu !
Vương Hạo Thần một cặp mắt bình tĩnh như nước, nhẹ nhàng nói ra.
Diệp Kình Hải thật sâu nhìn Vương Hạo Thần một mắt, trong nội tâm làm ra quyết định, thở dài nói :
- Ngươi đi theo ta !
Vương Hạo Thần trong mắt hiện ra một tia tinh mang hướng Cổ Dương nói một câu :
- Ở đây chờ ta !
Liền lập tức đi theo Diệp Kình Hải cước bộ.
Hai người đi vào một gian phòng khách, Diệp Kình Hải quay người lại, nhìn Vương Hạo Thần trầm trọng nói :
- Làm sao ngươi biết ta ám thương là do Tuyệt Thiên Độc Ấn gây nên ?
Vương Hạo Thần đáp :
- Ta là từ trong một quyển cổ kinh biết được !
Đương nhiên, hắn cũng không có khả năng nói ra là Tiểu Long cho hắn biết a !
- Cổ kinh ?
Diệp Kình Hải nhướng mày, đối với câu trả lời của thứ hai không hài lòng lắm, nhưng cũng không để ý nhiều, nói :
- Ngươi có thể giúp ta chữa trị ?
- Có thể thử một lần !
Vương Hạo Thần cừoi nhạt đáp.
- Nếu ngươi thật sự có thể đem tớ ám thương chữa khỏi, Diệp Kình Hải ta nhất định sẽ một lòng một dạ làm đao trong tay ngươi, mặc ngươi sai sử !
Diệp Kình Hải nói, ánh mắt không gì sánh được kiên định.
Ám thương này hại hắn thật sự quá thảm rồi, để cho hắn gần như tuyệt vọng, hôm nay đột nhiên xuất hiện đến một cái hi vọng, mặc dù là rất mỏng manh, nhưng đủ để cho hắn đánh đổi mọi thứ dành lấy. - Đao của ta ?
Vương Hạo Thần cừoi lắc đầu, nói :
- Ta không cần ngươi làm như vậy, chỉ muốn ngươi thành tâm thành ý gia nhập ta trận doanh, vậy liền đủ a !
- Tốt ! Ta đáp ứng ngươi, nhưng tiền đề là, ngươi có thể trị khỏi ám thương của ta hay không !
Diệp Kình Hải kiên định nói, hai tay cũng có chút bởi vì nắm chặt mà trở nên tái nhợt.
- Giao cho ta đi !
Vương Hạo Thần gật đầu nói, trực tiếp cùng với Tiểu Long tiến hành câu thông linh hồn, để thứ hai ra tay giúp Diệp Kình Hải trừ đi ám thương.
Nếu Tiểu Long còn đầy đủ thực lực mà nói, phất tay liền có thể đem cái này Tuyệt Thiên Độc Ấn hoá giải, nhưng bây giờ thiên nga rớt xuống làm gà què, chỉ có thể từ từ dùng một ít thủ đoạn đặc biệt khu trừ lấy.
Thời gian Vương Hạo Thần trị liệu cho Diệp Kình Hải rất lâu, để cho Cổ Dương bên ngoài đứng chờ suốt cả ngày trời, lòng nóng như lửa đốt.
Đến ngày thứ hai, khi mà thứ hai rốt cuộc chịu không được nữa, chuẩn bị đạp cửa xông vào, một cỗ cực kỳ cường đại đấu khí đột nhiên hướng xung quanh quét sạch đi ngang, hoá thành một đạo hào quang phóng thẳng lên trời.
Cổ Dương một bên trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, sắc mặt nghệch ra, lẩm bẩm nói :
- Diệp . . . Diệp lão, vậy mà đột phá cảnh giới rồi ?
Quanh đây ngoại trừ hắn và Vương Hạo Thần ra, căn bản không ai khác ngoài Diệp Kình Hải, mà đột phá gây ra đông tĩnh lớn thế này, Vương Hạo Thần một cái Võ Quân căn bản không làm được, như vậy người kia chỉ có thể là Diệp Kình Hải.
Để cho Cổ Dương không tin được chính là, Diệp Kình Hải vốn là chịu ám thương không trị được, vậy mà Vương Hạo Thần chỉ dùng một ngày, lại có thể đem ám thương của hắn hoàn toàn trị khỏi, để hắn tu vi lập tức đột phá !
Bên trong phòng, Vương Hạo Thần lúc này đang đứng nhìn Diệp Kình Hải đột phá, trong lòng không lấy làm bất ngờ, dù sao thứ hai tiềm lực bị đè ép quá lâu, lúc này đột nhiên được giải phóng, nhất định sẽ như hồng thuỷ tràn lên khỏi bờ, hơn nữa tình trạng này sẽ còn kéo dài rất lâu.
Với đà này mà nói, chỉ sợ Diệp Kình Hải tu vi một hơi có thể nhảy lên đến Tam Tinh Võ Hoàng cũng chưa biết chừng !
- Mịa ! Thật mệt chết bản đại gia rồi, lần này đúng tiện nghi cho lão gia hoả này !
Trong không gian phong ấn, Tiểu Long thanh âm ca cẩm một lúc lại vang lên, giống như là đang kêu trời gọi đất đồng dạng, để cho Vương Hạo Thần lỗ tai đều có chút nở hoa, lại không muốn nói nhiều, chỉ có thể im lặng nhìn Diệp Kình Hải đang tu luyện. - Ầm !
Diệp Kình Hải trên người đấu khí mênh mông cuồn cuộn bạo phát đi ra, liên tiếp phá tan bình chướng, để tu vi đạt tới Tam Tinh Võ Hoàng đỉnh phong liền mới có dấu hiệu tạm dừng.
Mà dung mạo của hắn, cũng đang dùng lấy cực nhanh tốc độ phản lão hoàn đồng !
Lúc trước bởi vì tu vi không có tinh tiến, hắn tâm như chìm vào đáy cốc, sớm đã không còn để đến chính mình dung mạo, nếu không hắn niên kỷ thực ra so với Mị Vương Mộng Hoa Tình còn nhỏ hơn không ít, căn bản không thể nào như vậy già nua, bây giờ tu vi cùng thiên phú của mình đã trở lại, dung mạo của hắn cũng lập tức xảy ra kịch liệt biến đổi.
Từ một lão giả già nua gần đất xa trời, nhanh chóng trở thành một nam tử chừng 29, 30 tuổi, ngũ quan tuấn tú, trên ngừoi toả ra một cỗ ngạo khí bất khuất đáng sợ. - Hô !
Diệp Kình Hải mở ra hai mắt, vẻ mặt mừng rỡ như điên cảm giác đến tu vi của mình, kích động đến run rẩy.
Hắn chờ đợi một ngày này, thật sự đã quá lâu !
Từ một thiên tài phong quang chói lọi, biến thành một tên phế nhân sống dở chết dở như vậy, ai có thể hiểu hắn trong lòng có bao nhiêu thống khổ ?
- Diệp lão ! Tu vi dường như tăng tiến không ít a ?
Vương Hạo Thần một bên cừoi cừoi nói.
- Ân ! Mấy năm nay ta mặc dù tu vi bị phong bế, nhưng tích luỹ lại rất nhiều, nay đã đột phá tới Tam Tinh Võ Hoàng, không bao lâu liền có thể tiếp tục phá cảnh giới, lâu thì 1 năm, chậm thì ba năm liền tiến vào Võ Vương, có thển nói là nhân hoạ đắc phúc !
Diệp Kình Hải ha hả cười đáp, hồi lâu sau mời bình phục được tâm tình, chợt quỳ một chân xuống đất, hướng Vương Hạo Thần cung kính nói :
- Diệp Kình Hải, bái kiến thần tướng đại nhân !
Vương Hạo Thần giật mình, vội vàng đỡ hắn dậy, nói :
- Diệp lão ! Ngươi làm cái gì vậy ? Mặc dù lúc trước ngươi đã nói sẽ gia nhập vào của ta trận doanh, nhưng ngươi thực lực lúc này so với ta còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, sao có thể hướng ta hành lễ !
Diệp Kình Hải lắc đầu, nghiêm mặt nói :
- Ân tình của đại nhân, Diệp Kình Hải đời này tuyệt không dám quên, nếu không thần tướng đại nhân cho tại hạ trị liệu, ta sao có thể có ngày hồi phục tu vi ? Từ hôm nay, ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý dốc sức giúp đại nhân làm việc, nghĩa bất dung từ !
Vương Hạo Thần bất đắc dĩ, biết không khuyên được hắn, chỉ có thể đáp ứng xuống dứoi, lại cùng Diệp Kình Hải thu xếp chút chuyện, mới ra ngoài dẫn theo Cổ Dương vẫn còn đang sửng sờ đứng bên ngoài quay về mình biệt viện.