Sát Thần Ký

Chương 164 - 164 : Tự Bạo

- Phốc ! Phốc !

Chỉ thấy Đại Chu Thiên Cung quân sĩ kẻ trúng tên, người trúng đao, liên tiếp ngã xuống, chỉ trong nháy, đã tử thương quá nửa.

Cảnh tượng này, lại xuất hiện tại bên trong bộ tộc nội bộ, quả thực chỉ có thể có ở thú nhân tộc mà thôi.

Ở đây, cường giả đều là đạp lên xác chết của kẻ khác đi lên, mặc dù tỉ lệ tử vong rất cao nhưng lại là con đường nhanh nhất để trở nên cường đại.

Những kẻ sống sót, đều là thiên tài trong thiên tài !

Mặc kệ ngươi giết chết bao nhiêu tộc nhân, đó chính là ngươi bản sự !

- Giết !

Đúng lúc này, từ bên trong đại điện lao ra mấy đạo thân ảnh khí tức cường đại, giống như lưu quang lao thẳng tới Trọng Thuẫn Vệ dựng nên bức tường khiên.

Võ Hoàng cường giả !

Thạch Đồng lúc đến mang theo trọn vẹn 8 vị Võ Hoàng, vừa rồi bị lửa thiêu chết đã có ba người, một người bị thương nặng, hơn nữa còn cần phân ra một người ở lại bảo vệ Thạch Khôn, vì thế lúc này rảnh tay xuất thủ, cũng chỉ còn lại ba người này mà thôi, mà người mạnh nhất trong đó, cũng chỉ là Trần Kiều, một vị Tứ Tinh Võ Hoàng.

Đừng nhìn Trọng Thuẫn Vệ phòng ngự rất kiên cố, bất quá tại Võ Hoàng trước mắt, căn bản không ngăn được đến đâu.

Nhưng là, còn chưa đợi Trần Kiều ba người kịp động thủ, chỉ thấy bên kia một góc chiến trường đột nhiên bay lên bảy đạo quang ảnh lao đến chặn trước mặt ba người. - Võ Hoàng ? Hơn nữa còn là bảy vị ?

Trần Kiều ba người kinh hãi, trong lòng giống như bị ngừoi khác hung hăng đánh vào một quyền, nặng trĩu như núi.

Tinh Thần Cung vậy mà có đến 7 vị Võ Hoàng toạ trấn, thực lực . . . căn bản không thể so với bọn hắn một bên này yếu đi bao nhiêu, hơn nữa bây giờ bọn hắn chiến lực căn không thể so sánh như trước, nếu đánh, nhất định phải thua không thể nghi ngờ. - Diệp Kình Hải, Yến Ly Nhân, Lăng Phi Bạch, Trác Ngọc Phàm . . . các ngươi làm sao đều đầu nhập vào Tinh Thần Cung rồi hả ?

Trần Kiều sắc mặt cực kỳ khó coi, cắn răng nói.

Đối với bọn hắn lời nói, Diệp Kình Hải mấy người căn bản mắt điếc tai lơ, không phí lời liền tại chỗ động thủ, đem ba người Trần Kiều đánh cho tới liên tiếp bại lui.

Vương Hạo Thần vì cẩn thận, vì thế đưa toàn bộ nguyên lão các nhân thủ đều an bài tại đây, trong đó có tới bốn vị tu vi đạt tới Tứ Tinh Võ Hoàng, một vị Nhị Tinh Võ Hoàng, hai vị khác lại là Nhất Tinh Võ Hoàng, đội hình có thể nói là cực mạnh.

Bên Đại Chu Thiên Cung cường giả nếu là không trúng mai phục, có lẽ còn có thể cùng nguyên lão các người tranh hùng một hai, nhưng lúc này chiến lực thực sự phát huy ra không được một nửa, tự nhiên không phải là 7 vị nguyên lão đối thủ. - Vi Bác, Lộ Chiêu ! Đưa hộ pháp đại nhân rời đi !

Trần Kiều biết đại thế đã mất, bọn hắn bị 7 vị Tinh Thần Cung nguyên lão cuốn lấy, tính mạng nhất định không giữ được, bên dưới quân sĩ cũng đang bị Trọng Thuẫn Vệ và Trường Cung Vệ hai cái chậm rãi mài hết, hôm nay Đại Chu Thiên Cung bọn hắn nhân kết cục nhất định là toàn quân bị diệt, nhưng cho dù chết, bọn hắn cũng muốn bảo hộ Thạch Đồng tính mạng an toàn.

Thạch Đồng bên người lúc này, chỉ còn lại Vi Bác, Lộ Chiêu hai vị Tứ Tinh Võ Hoàng, nhưng Lộ Chiêu lúc trước đã bị hoả diễm khiến cho trọng thương, căn bản không nhấc lên nổi bao nhiêu sức chiến đấu, vì thế có năng lực hoạt động người, cũng chỉ có Vi Bác.

Vi Bác khẽ nhìn Trần Kiều ba người một lát, thở dài một hơi, trong mắt đều là nồng đậm tang thương, bất quá cũng không già mồm, trực tiếp nhấc lên Thạch Đồng thân thể, mang theo y chạy ra ngoài.

Hắn thừa biết, chỉ có cách này mới có thể bảo vệ Thạch Đồng tính mạng, nếu không, coi như bọn hắn toàn quân tử chiến, cũng trở thành vô ích mà thôi.

- Ngăn bọn hắn lại !

Cũng không biết là ai trong 7 vị Tinh Thần Cung nguyên lão gầm lên một tiếng, chỉ thấy bên trong đột nhiên tách ra hai đạo thân ảnh đuổi theo Vi Bác cùng Thạch Đồng hai ngừoi, nhìn kỹ, chính là Diệp Kình Hải cùng Yến Ly Nhân. - Mơ tưởng !

Trần Kiều ba ngừoi hai mắt xung huyết, trên người có khí huyết bốc lên, giống như bị điên cùng một dạng, vậy mà đem Trác Ngọc Phàm, Tống Thanh Vân năm người đẩy lui về phía sau, lập tức hướng Diệp Kình Hải, Yến Ly Nhân truy tới, ý muốn cản lại bọn hắn đường đi.

Bọn hắn tự biết đây là mình một trận chiến cuối cùng, đã không quản đến chính mình thọ nguyên, tự thân thiêu đốt huyết khí, liều mạng cản lại nguyên lão các người.

Trác Ngọc Phàm sắc mặt hơi trầm xuống, trên người có bạch quang nổ bắn đi ra, hai tay nhanh chóng kết ấn, ngưng tụ một đạo bạch sắc thủ ấn hướng Đại Chu Thiên Cung một vị Nhị Tinh Võ Hoàng chụp tới, miệng khẽ quát : - Bạch Thiên Đại Thủ Ấn !

Bên cạnh hắn, Tống Thanh Vân thân hình cũng lao lên phía trước, trên người cuồn cuộn tràn ra từng đạo thần tượng chi nộ thanh âm, bàn tay khẽ bóp thành ấn quyết, biến thành một con cự tượng hàng mấy trượng phía sau Tống Thanh Vân. - Rống !

Cánh tay Tống Thanh Vân nổi lên từng đường to lớn cơ bắp, bỗng nhiên tung ra một quyền mang theo đáng sợ lực lượng đánh về phía một vị khác Nhị Tinh Võ Hoàng, con cự tượng phía sau lập tức rung lên dữ dội. - Thần Tượng Phá Sơn !

Trác Ngọc Phàm, Tống Thanh Vân đều là một đời bên trong cường giả thiên tài, tu vi mặc dù chỉ là Tứ Tinh Võ Hoàng, nhưng nếu dốc hết sức hoàn toàn có thể cùng Ngũ Tinh Võ Hoàng liều mạng, cũng không phải dạng này tầm thường Hoàng cấp bốn sao như Trần Kiều có thể so sánh.

Một chiêu này nếu là đập xuống, coi như là hai vị kia Đại Chu Thiên Cung Võ Hoàng đốt sạch huyết khí, cũng không cách nào thoát khỏi cái chết !

- Trần Kiều ! Ngươi đi trước !

Hai vị Đại Chu Thiên Cung Võ Hoàng gào thét một tiếng, trên người toàn thân khí thế đột nhiên bành trướng, trên làn da vỡ ra từng đạo huyết nhục, thậm chí toàn thân đều có dấu hiệu bành trướng đi lên. - Không tốt ! Bọn hắn muốn tự bạo !

Trác Ngọc Phàm, Tống Thanh Vân hai người sắc mặt lập tức kịch biến, hai người kia ôm tâm phải chết, cơ hồ đã không muốn sống nữa rồi, bởi vì để giúp Trần Kiều có cơ hội chạy đi, liền muốn tự bạo kéo theo bọn hắn đồng quy vu tận.

Phía sau Lăng Phi Bạch, Thi Hoa Âm, Lôi Hoành cũng nhận ra tình huống không ổn, vội vàng cấp tốc lao lên, thi triển ra của mình mạnh nhất phòng ngự, cùng Trác Ngọc Phàm, Tống Thanh Vân tạo ra một bức tường đấu khí phòng hộ kiên cố. - Oanh ! Oanh !

Hai tiếng nổ kinh thiên vang vọng mà ra, hai vị Đại Chu Thiên Cung Võ Hoàng thân thể nổ tung thành một màn huyết vụ, cuồng bạo năng lượng điên cuồng bắn ra ngoài, thiên địa cơ hồ cũng vì một màn này mà tối tăm trở lại. - Phốc !

5 vị nguyên lão thân thể bị đẩy lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt đi không ít, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, Lôi Hoành, Thi Hoa Âm hai người tu vi yếu nhất, càng là thân trí mơ hồ, lảo đảo ngã xuống đất.

Tự bạo nhục thân, từ trước tới nay vẫn là thủ đoạn cuối cùng của võ giả. Một khi tự bạo, lập tức sẽ tạo thành lực phá hoại cường đại. Ngay cả võ giả cấp thấp cũng có thể thương tổn tới võ giả cấp cao. nếu như là nhắm vào đối thủ cũng giai, cũng có hiệu quả khủng bố - một kích tất sát.

Nói không ngoa, nếu không phải vừa rồi có Lăng Phi Bạch ba người kịp thời chạy đến, chỉ bằng Trác Ngọc Phàm cùng Tống Thanh Vân hai ngừoi, tại khoảng cách gần như vậy lĩnh trọn Đại Chu Thiên Cung Võ Hoàng tự bạo, coi như là không chết, cũng phải mất nửa cái mạng. - Lăng huynh ! Ngươi lo cho bọn hắn a !

Trác Ngọc Phàm lau đi khoé miệng vệt máu, gầm nhẹ một tiếng, cưỡng chế trong ngừoi thương thế, thân hình lần nữa lao lên, Tống Thanh Vân cũng không dám chậm trễ, tiếp tục hướng Trần Kiều đổi theo.

Bọn hắn làm như vậy cũng là có thâm ý bên trong, Lăng Phi Bạch vừa rồi chống đỡ công kích cực mạnh cũng chịu lấy cực lớn thương tích, mặc dù vẫn còn đứng được, nhưng sức chiến đấu đã suy giảm rất nhiều, nếu bây giờ lại tiếp tục tái chiến, dựa vào tình trạng điên cuồng của Đại Chu Thiên Cung cường giả bây giờ, chỉ sợ sẽ có rất lớn tỉ lệ vẫn lạc, ngay cả Trác Ngọc Phàm mấy người cũng không kịp cứu viện.

Toàn bộ Tinh Thần Cung cũng chỉ có 7 vị nguyên lão, bất cứ một người nào vẫn lạc đều là đối với tông môn xảy ra đả kích chí mạng !

Cái giá này . . . bọn hắn không chịu nổi a !

Bất quá kỳ thực đã không nhiều phiền phức như vậy nữa rồi, Đại Chu Thiên Cung lúc này cao tầng chiến lực còn sót lại, cũng chỉ có Trần Kiều và Vi Bác nữa mà thôi. - Diệp đại ca ! Ngươi tiếp tục đuổi theo, để ta ở lại cản hắn !

Yến Ly Nhân nhìn thấy phía sau Trần Kiều đã ngày càng tiếp cận, đối với Diệp Kình Hải khẽ nói.

- Vậy ngươi cẩn thận một chút !

Diệp Kình Hải hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu nói.

- Yên tâm !

Yến Ly Nhân tự tin cười một tiếng, thân ảnh lùi lại chặn trước mặt Trần Kiều, nhưng thứ hai giống như là hổ điên đồng dạng, quyền cước đấm đá túi bụi đánh ra, trên người khí huyết bốc lên ngùn ngụt, khí thế vậy mà áp đảo cả Yến Ly Nhân, đem hắn đánh cho liên tiếp lui về phía sau.

Thế nhưng cũng chỉ là chiếm thượng phong mà thôi, Trần Kiều ngoài cái đó ra cũng vô pháp thoát khỏi Yến Ly Nhân cuốn lấy.

Diệp Kình Hải, Vi Bác hai ngừoi tu vi mặc dù đều là Tứ Tinh Võ Hoàng, nhưng cái trước thực lực lại mạnh hơn hẳn cái sau, bất quá nếu Vi Bác một lòng muốn chạy, chỉ sợ Diệp Kình Hải cũng lưu không được hắn.

Đáng tiếc, Vi Bác lúc này tốc độ bởi vì mang theo Thạch Đồng, vì thế dễ dàng bị Diệp Kình Hải rút ngắn khoảng cách, để cho sắc mặt của hắn có chút khó nhìn đi lên.

Bình Luận (0)
Comment