- Vi Bác ! Ngươi đi mau !
Ngay vào lúc Diệp Kình Hải sắp đuổi kịp Vi Bác cước bộ, từ trong cung điện đột nhiên lao ra một đạo thân ảnh thương tích đầy mình, mặc dù khí tức phù phiếm, nhưng vẫn có thể nhận ra được, đây là một vị Võ Hoàng.
Người này không phải ai khác, chính là Đại Chu Thiên Cung một vị Võ Hoàng - Lộ Chiêu tại trong vụ nổ đầu tiên chịu lấy cực nặng thương thế, bất quá lúc này hắn cũng ôm tâm phải chết, căn bản đã không quan tâm đến cả người huyết nhục mơ hồ, giống như bị điên lao thẳng đến trước mặt Diệp Kình Hải.
Diệp Kình Hải trong nội tâm cười lạnh một tiếng, có lần trước hai vị Đại Chu Thiên Cung Võ Hoàng bài học, hắn sao có thể không biết Lộ Chiêu suy nghĩ.
Cho dù là y còn ở thời toàn thịnh, Diệp Kình Hải đoán chừng chỉ cần mấy chục chiêu liền có thể đem y đánh bại thậm chí giết chết, lúc này Lộ Chiêu cơ hồ đã là đèn khô dầu kiệt, lại còn muốn ngăn trở hắn, nhất định là đang muốn tự bạo cùng mình đồng quy vu tận ! - Cùng chết a !
Đúng như hắn dự đoán, Lộ Chiêu tự biết mình lúc này không có khả năng là Diệp Kình Hải đối thủ, coi như là một chiêu e rằng cũng tiếp không được, vì thế liền trực tiếp dẫn nổ đấu khí, thân hình lao thẳng về phía Diệp Kình Hải, chuẩn bị tự bạo thân thể. - Hừ !
Diệp Kình Hải hừ lạnh một tiếng, không hoảng không loạn, bóp nát trong tay một tấm thạch phù, không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo một cái, biến thành một cái đường hầm vừa đủ để cho một người đi vào, Diệp Kình Hải không chút chần chừ lập tức bước vào trong đó.
Ngay khi hắn đi vào, đường hầm liền đóng lại !
- Cái gì ? Không gian truyền tống thạch phù ?
Lộ Chiêu ngẩn ra, đột nhiên ý thức được không ổn, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Kình Hải thân ảnh đã xuất hiện tại Vi Bác ngay sau lưng vị trí, sắc mặt lập tức biến thành cực kỳ khó coi, rống giận một tiếng : - Diệp Kình Hải ! Ngươi vô liêm . . .
- Oanh ! Oanh !
- A !
Lời nói còn chưa dứt, Lộ Chiêu khoé miệng đột nhiên cứng đờ, hét thảm một tiếng, thậm chí ngay cả cơ hồ tự bạo cũng không có, toàn thân cơ thịt trực tiếp nổ tung thành một bãi huyết vụ.
Phía sau bãi kia huyết vụ, hiện ra Trác Ngọc Phàm cùng Tống Thanh Vân hai người thân ảnh.
Hai người giải quyết xong Lộ Chiêu, một chút cũng không dừng lại, lần nữa cùng với Diệp Kình Hải tiếp tục truy đuổi Vi Bác, Thạch Đồng hai người.
Vi Bác chua xót nhìn qua Lộ Chiêu không nguyên vẹn thi thể một chút, lại cắn chặt răng không để chính mình thốt ra một câu lời thừa nào, nhìn thấy Diệp Kình Hải, Trác Ngọc Phàm, Tống Thanh Vân ba ngừoi khoảng cách với mình đã ngày càng gần, trong mắt hiện ra một đạo thản nhiên thần sắc, khẽ nói : - Hộ pháp đại nhân, ta chỉ có thể đưa ngài tới đây thôi !
Nói rồi hắn cánh tay đột nhiên vận lực, dùng hết sức đẩy Thạch Đồng ra ngoài, còn mình lại đứng nguyên tại chỗ, vừa vặn cản lại 3 vị nguyên lão đường đi.
Thạch Đồng lúc này thương thể đã có chút ổn định, tận mắt nhìn thấy bên mình từng cái trung thành thuộc hạ ngã xuống, trong lòng hắn phẫn hận có thể nghĩ, nhưng lại không thể không quay đầu chạy đi.
Đây là cơ hội mà hắn thuộc hạ phải dùng cả sinh mạng để đánh đổi, hắn tuyệt đối không thể lãng phí !
Vi Bác lấy sức một mình cùng lúc đối kháng Diệp Kình Hải , Trác Ngọc Phàm, Tống Thanh Vân, hiển nhiên không có cách nào kiên trì được lâu, nhưng ít ra, vài phút thời gian mà hắn dùng máu thịt cùng sinh mạng của mình để trả đã giúp Thạch Đồng chạy thoát.
Tại thời khắc cuối cùng, hắn đã không còn sức để tự bạo, cũng chẳng cần 3 vị nguyên lão phải động thủ, thân hình mang theo chồng chất vết thương kiệt lực ngã xuống, hơi thở đã biến mất, nhưng trong mắt lại chỉ có thản nhiên và nhẹ nhõm chi ý.
Còn tại Yến Ly Nhân cùng Trần Kiều tràng chiến, cái sau vốn đã không phải là đối thủ của cái trước, sau khi đốt khô khí huyết chiến một trận, liền bị đối phương một chưởng đập nổ thân thể, đồng dạng vẫn lạc.
Bên dưới trận chiến cũng đã kết thúc, đầy trời hoả diễm vẫn còn đó, nhưng Đại Chu Thiên Cung binh sĩ . . . đã toàn quân bị diệt.
Trận chiến này, Tinh Thần Cung thực sự đại thắng !
Lúc này, Tinh Thần Cung một nhánh kia quân sĩ đã đi được hơn nửa chặng đường, lúc này bởi vì muốn để cho các binh sĩ có chút thời gian nghỉ ngơi, Vương Hạo Thần mới hạ lệnh xuống, để cho mọi người có một canh giờ ăn uống hồi sức, tiếp theo chính là một đường đi thẳng tới Tây Uyển Thành.
Mà bên cạnh hắn lúc này, Tần Vũ, Trương Liêu, Cơ Thuỷ mấy người lại thấp thỏm không yên, dường như là đang lo lắng cái gì, cái trước càng là không nhịn được mở miệng nói : - Cung chủ ! Nguyên lão các bên kia trận chiến lâu như vậy còn không có hồi tin, chúng ta muốn hay không phải . . .
- Tin tưởng bọn hắn đi !
Vương Hạo Thần ngắt lời hắn, trong mắt đều không nổi lên chút nào gợn sóng, trong lòng đối với Diệp Kình Hải đám người có cực lớn lòng tin.
Hắn đã tính toán rất kỹ càng, từ quân số của kẻ địch, cho đến việc phải cần bao nhiêu hoả dược, phải mất bao nhiêu thời gian mới có đốt Tinh Thần Cung trước kia chủ điện thành tro bụi, mọi việc đều đã được hắn an bài một cách hoàn hảo.
Nếu là như vậy mà còn thất bại, Vương Hạo Thần hắn cũng chỉ có thể than là ý trời . . .
- Vù !
Đúng lúc này, từng đạo tiếng xé gió truyền tới, 7 đạo thân ảnh từ trên không hạ xuống, hướng Vương Hạo Thần ôm quyền nói :
- Bái kiến cung chủ !
Vương Hạo Thần ánh mắt khẽ đảo qua bọn hắn trên người, mặc dù mấy ngừoi bọn hắn từng cái sắc mặt hơi tái nhợt, thậm chí trên y phục còn mang theo vệt máu, nhưng trong mắt đều là vui vẻ cùng nhẹ nhõm, liền không hỏi cũng biết kết quả ra sao, mỉm cười nói : - Trở về là tốt rồi !
Diệp Kình Hải, Yến Ly Nhân, Trác Ngọc Phàm mấy người hơi sửng sờ, có chút không hiểu hỏi :
- Cung chủ ! Ngươi vì sao không hỏi chúng ta việc làm kết quả thế nào ?
Vương Hạo Thần tay cầm trong tay chén trà uống một ngụm, lại nói :
- Ta tin tưởng các ngưoi, cũng như tin tưởng chính ta kế hoạch !
Nói rồi, hắn lại phất tay đạo :
- Đi thôi ! Dưỡng thương cho tốt, chuẩn bị cho tiếp theo chiến đấu !
7 vị nguyên lão hai mặt nhìn nhau một thoáng, trong lòng ấm áp đi lên, với nhau cười một tiếng, đối với Vương Hạo Thần cái nhìn lại nâng lên một bậc, cung kính lui ra sau.
Đợi bọn hắn đi rồi, Vương Hạo Thần mới nhìn trong tay trên trà, khoé miệng lộ ra một đạo cười nhạt hài lòng.
Hắn vừa rồi cũng là đang nói sự thật, đối với Thạch Đồng trong tay binh quyền hắn nắm rất rõ, thừa biết đối phương khi nghe được nhi tử chết trận, nhất định sẽ nổi điên tập hợp binh mã giết tới, nhưng cũng chính vì điều này, hắn tập hợp lực lượng cùng lắm cũng chỉ được hơn phân nửa, 4000 quân sĩ có thể gom được gần 2000 đã là rất không tồi, như vậy, hắn chỉ cần 200 Trường Cung Vệ, 200 Trọng Thuẫn Vệ tinh binh, dùng kế hoả công, liền có thể giết sạch đám kia ô hợp nhân.
Đây cùng là bởi vì Thạch Đồng trong nội tâm ngoại trừ thù hận ra, còn có đối với Tinh Thần Cung tràn đầy khinh thường, cho rằng trong tay hắn 2000 quân sĩ đã đủ diệt cái sau thế lực. Giận quá mất khôn, lại thêm kiêu ngạo, xem thường địch thủ, đây chính trong binh pháp tối kỵ mấy cái, thành ra mới dẫn đến kết cục đại bại.
Còn về cao tầng chiến lực, Vương Hạo Thần cũng biết trong tay Thạch Đồng đích xác trọn vẹn 10 vị Võ Hoàng, nhưng đã có hai vị ra ngoài làm nhiệm vụ, còn lại chỉ có 8 người, coi như 7 vị nguyên lão không có cách nào giết hết bọn hắn, cuốn lấy lại giết một hai tên là không thành vấn đề.
Về việc đối phương có người chạy thoát, hắn ngược lại không quan tâm, dù sao Võ Hoàng cũng không dễ chết như vậy đấy, coi như là Thạch Đồng người chính xác toàn quân bị diệt đúng nghĩa, trên đời cũng không có bức tường nào không lọt gió, Đại Chu Thiên Cung sớm muộn cũng sẽ nhận được tin tức, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cuối cùng, nếu là giữa đường xảy ra biến cố, hoặc là Vương Hạo Thần hắn phán đoán sai lầm, Thạch Đồng mang theo quân sĩ, Võ Hoàng không chỉ có chừng đó người, như vậy, 7 vị nguyên lão tuyệt đối không thể không tổn thất một ngừoi nào về đây, thậm chí ít nhất vẫn lạc hơn phân nửa.
Kỳ thực nếu như Thạch Đồng không bị thù hận che mắt, lòng tự ngạo thấp đi một tí, lại cẩn thận hơn một ít, chịu suy nghĩ kỹ càng, Tinh Thần Cung đã có lá gan giết hắn con trai, sao có thể không có chút gì đó dựa vào, coi như là không có, hắn cũng nên lấy chính mình suy luận đi ra, đợi thêm chút thời gian để tập hợp binh mã, lại đánh cũng không muộn.
Vương Hạo Thần đoán chừng, nếu Thạch Đồng dẫn theo không phải là 2000 binh sĩ, mà là 3000 tinh binh, như vậy đoán chừng hắn có chồng thêm hoả dược vào bên trong kho lương thảo, cũng vô pháp phá được Đại Chu Thiên Cung chi quân.
Bất quá Vương Hạo Thần dựa vào tình báo đối với Thạch Đồng con người này hiểu khá rõ, hữu dũng vô mưu, chỉ được cái tài làm chiến tướng, nhưng không có bộ óc của một quân sư, mưu lược tầm thường, hơn chín thành sẽ không suy nghĩ được sâu xa như vậy, vì thế hắn mới chấp nhận mạo hiểm một lần.
Sau cùng, hắn đối với 7 vị nguyên lão cực kỳ có lòng tin, tin tưởng bọn hắn sẽ không làm chính mình thất vọng, coi như giữ đường tính toán có chút sai lệch, nhất định cũng có thể thành công quay trở về.
Mục đích của hắn ban đầu, dù sao không phải là muốn tiêu diệt mà chỉ là muốn đem Đại Chu Thiên Cung quân sĩ chặn lại một khoảng thời gian mà thôi, chỉ khi nhìn thấy thời cơ thích hợp, mới dùng lực phản sát.
Trận chiến này nếu muốn chiến thắng hoàn mỹ, thiếu một điều bên trên cũng không được !
Vì thế, ngay khi bọn họ toàn thân trở về, Vương Hạo Thần liền biết, tính toán của mình đã đúng !