Sát Thần Ký

Chương 21 - 21 : Khó Hiểu

Dương Thiên chân nhân hoan hỉ vô cùng, mấy chục năm gần đây Thiên Sinh Môn bắt đầu chiều hướng đi xuống, tuy thế hệ trẻ cũng có mấy đệ tử tu hành vượt trội nhưng so với nhưng thế hệ tiền nhiệm thì không thể sánh bằng, thành ra lâu này ông cùng các trưởng lão ra sức bồi dưỡng những đệ tử có triển vọng, mong họ có thể kế nhiệm vị trí của các trưởng bối.

Thành quả thật đáng mừng, những đệ tử tu hành lâu năm triển vọng như Tề Luật Tấn, Tuấn Khải dần dần trưởng thành, lại bắt đầu những nhân tài mới nổi như Du Tuyết Sang, Tiêu Quyết, . . . làm cho mọi người hết sức bất ngờ. Bất quá so với tên đệ tử vô danh bỗng dưng quật khởi mạnh mẽ Vương Tử Thiên thì vẫn thật không thể tin nổi, 16 tuổi, khu dụng thành công Trác Tuyệt Linh Thú ( cùng với lực đạo xúc tích thuộc loại thần tông ), nội công cổ quái lại thêm pháp bảo kỳ dị làm hắn bỗng chốc trở thành bị xếp vào những đệ tử trụ cột của lớp trẻ Thiên Sinh Môn, muôn người chú ý.

Chỉ là Dương Thiên dù sao cũng không tưởng tượng được là Tử Thiên lại có thể lấy thực lực đệ tứ nhị trọng, vượt cấp đánh bại Lâm Tư Phong đã đạt tới đệ lục ngũ trọng cảnh, sự việc này thật sự khiến mọi người choáng váng !

Nguyên do không khỏi bị đặt vào linh thú Hắc Ám Thánh Long với sức mạnh hủy thiên diệt địa !

Quả là bất ngờ lớn trong kỳ đại hội này !

Người của Cổ Thạch Kỳ hoan hô vang dội, nhảy lên võ đài hoan hỉ chúc mừng tiểu sư đệ.

Tiểu tử thối, không ngờ đệ dấu tài nhé !

Cổ Thạch Kỳ chúng ta thật hãnh diện vì đệ đấy !

Nói ta nghe làm sao đệ có được bản lãnh kinh người như vậy ?

Vương Tử Thiên sắc mặt trắng bệt, thấy áp lực trong cơ thể lớn không đâu sánh được, lời muốn nói ra không nổi, toàn bộ cơ thể như muốn vỡ tung ra, từ khóe miệng chảy ra một tia máu. Nguyên rằng tuy hắn đã tiến cấp đệ tứ nhị trọng cảnh giới, thu phục hoàn toàn Hắc Ám Thánh Long, nhưng cơ thể vốn đã bị thương rất nặng từ hai trận khổ chiến, nội khí tổn thương trầm trọng, lại thêm ba nguồn đạo lực trong lúc dung hợp đã tạo áp lực khổng lồ lên cơ thể, thương cũ chưa lành lại thêm thương mới, hắn không sao mới là chuyện lạ.

Tiêu Quyết thấy biểu hiện của hắn thì giật mình kinh hãi, đang định hỏi thì Tử Thiên đã lảo đảo đứng không vững, ngã xuống sàn bất tỉnh, máu tươi không ngừng từ trong miệng tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cả y phục của hắn. Tử Thiên thần trí mơ hồ, mặt mũi tối sầm, tai thoáng nghe như mọi người đang lớn tiếng gọi tên mình, hắn muốn mở mắt nhìn nhưng mí mặt nặng như chì không sao nhấc lên nổi, chẳng mấy chốc hắn lại ngất đi. ------- Không biết hắn đã hôn mê bao lâu, đôi lúc có hơi tỉnh lại, có lúc thấy toàn thân nóng bỏng, lúc thì thấy như có người khác đổ nước vào miệng cho mình, lúc thì thấy có hai nguồn chân khí mạnh mẽ trút vào cơ thể của hắn để trị thương, nhưng dù vậy, hắn vẫn không sao mở mắt ra nổi. Phải một thời gian sau, thần trí hắn mới ổn định hơn, khó khăn mở đôi mắt mệt mỏi thấy ánh sáng chói mắt, không khỏi hơi nheo mắt lại, việc này đủ biết hắn đã ngủ khá lâu.

Bỗng cánh cửa phòng bật mở, một bạch y nam tử mặt mày tuấn tú bước vào, tay bưng một bát cháo nóng hổi, không phải là Tiêu Quyết thì còn ai nữa ! Thấy Vương Tử Thiên đã tỉnh, Tiêu Quyết mừng rỡ, trong khóe mắt ẩn hiện vài giọt lệ, nói :

Tiểu tử thúi, đệ quả là liều mạng, tự làm bản thân bị thương tới mức này cơ đấy !

Vương Tử Thiên tâm trí vẫn còn hơi mơ hồ, ngơ ngác nói :

Sao đệ lại ở đây !

Tiêu Quyết hừ lạnh một tiếng, đáp :

Đệ còn hỏi ta sao, sáu ngày trước đệ thí mạng đả bại Lâm Tư Phong sư huynh nhưng tự thân cũng bị trọng thương cực kỳ nghiêm trọng, đã hôn mê suốt gần cả tuần nay rồi, nếu không phải nhờ đệ phúc lớn mạng lớn và gia gia và má má ta dốc hết tâm huyết cứu đệ chỉ sợ nửa cái mạng của đệ cũng không còn rồi !

Tử Thiên lúc này mới minh bạch, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc, thì ra hắn đã hôn mê lâu như thế, may mà sư phụ và sư nương đã cứu hắn một mạng, liền nói :

Đại ơn đại đức của sư phụ và sư nương tiểu đệ xin ghi nhớ trong lòng, còn trận đấu của tiểu sư huynh và tiểu sư tỷ thì sao ?

Tiêu Quyết lắc đầu, cười khổ đáp :

Hai bọn ta đều thua rồi, tiểu sư tỷ bị thương quá nặng không thể lên võ đài, còn ta thì thân mang trọng thương không sao địch nổi Tuấn Khải sư huynh ! Tiểu sư đệ . . . Cổ Thạch Kỳ chúng ta bây giờ chỉ còn đệ vào vòng 5 !

Tử Thiên thở dài nói :

Cho dù đệ có vào vòng 5, với thương thể của đệ làm sao thắng được các sư huynh khác chứ ?

Tiêu Quyết cười ha ha nói :

Tiểu sư đệ không cần lo lắng, tốc độ phục hồi thương tích của đệ nhanh tới độ xuất thần nhập hóa, đến cả gia gia ta cũng phải kinh ngạc, thương tích của đệ khỏi đến một nửa rồi !

Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

Mà đệ cũng đừng quá lo lắng, ta cũng còn cơ hội để vào vòng 5 cùng đệ mà !

Vương Tử Thiên ngạc nhiên hỏi :

Bằng cách nào ?

Tiêu Quyết cười nhạt nói :

Tiểu tử ngốc, vì muốn cho các đệ tử bại trận ở vòng bốn một cơ hội nên đại hội võ thuật này mới có chuyện 112 người tham gia đó !

Vương Tử Thiên lập tức tỉnh ngộ, cười đáp :

Ra là thế, khi tới vòng năm sẽ có cuộc tỷ thí để giữa các đệ tử bại trận ở vòng bốn để chọn ra một người vào vòng năm cùng với bảy người kia đúng không ? ( Phép toán đơn giản : 112 / 2 /2 /2 /2 = 7 vậy cần có một người nữa để đủ số lượng các cặp đấu ) Tiêu Quyết hoan hỉ đáp :

Thực ra cũng không đơn giản vậy, chỉ có 2 người được các trưởng lão bình chọn để đấu với nhau thôi , một người là Lâm Tư Phong sư huynh và người còn lại là ta, nếu không để cho tất cả cùng đấu thì đến bao giờ mới xong ?

Chúc mừng sư huynh !

Tiêu Quyết mặt lộ vẻ kiêu ngạo nhưng lập tức xóa đi, nghiêm mặt nói :

Nhưng đệ đừng có vì ta có thể vào vòng 5 mà lơ là, ta chưa chắc gì đã thắng nổi Lâm Tư Phong sư huynh đâu, vì thế đệ vẫn phải tập luyện chuyên cần đấy ! Bây giờ thì ăn cháo đi cho mau khỏe !

Tử Thiên cười khổ, không dám cãi lời sư huynh, vội đón lấy bát cháo, dù sao hắn cũng phải khổ luyện mới có cơ may thủ thắng trước những đại cao thủ hậu bối của Thiên Sinh Môn chứ ! ------- Lúc này đêm đã về khuya, trắng sáng vằng vặc, từng đám mây vẫn bồng bềnh bảng lảng, cảnh đẹp như ở cõi tiên.

Tiêu Chính Văn ngồi trên một chiếc ghế đá, ngửa mặt nhìn trời.

Chỉ thấy trời đêm ngàn sao nhấp nháy, trăng lạnh như sương.

Sau lưng chợt có tiếng bước chân quen thuộc vọng lại, Nhạc Thi đi đến bên cạnh lão, ngẩng nhìn tinh không, điềm đạm cười hỏi :

Khuya rồi, sao huynh còn chưa ngủ, ngồi đây làm gì ?

Tiêu Chính Văn khẽ hừ, nhưng không nói gì.

Tô Như mỉm cười bảo:

Đang nghĩ tới Tử Thiên sao ?

Tiêu Chính Văn ngoái cổ, trầm giọng nói :

Muội nghĩ thử xem, tên tiểu tử đẹp mã đó thế nào mà đạo hạnh lại tăng tiến tới mức như thế ? Ta xem y đấu, ít nhất cũng phải tới đệ tứ cảnh giới rồi ?

Nhạc Thi quay đầu lại trông về phía khu nhà ở, bảo :

Huynh đã biết rồi, còn hỏi muội làm gì ?

Tiêu Chính Văn không nói nửa lời.

Nhạc Thi cười nhẹ nói :

Chẳng phải huynh đã biết chuyện, muội, lão bát và hai con chúng ta lén truyền thụ pháp quyết tầng thứ ba và thứ tư cho tiểu đồ đệ của huynh sao ?

Tiêu Chính Văn dường như sớm đã biết trước, mặt không lộ vẻ kinh ngạc, hừ một tiếng, nói :

Cái ta quan tâm không phải chuyện đó !

Nhạc Thi hơi ngạc nhiên, hỏi lại :

Thế chứ là chuyện gì ?

Gã đẹp mã đó luyện suốt gần 8 năm chưa qua nổi tầng thứ 2 thì làm sao trong chưa đầy 2 tháng mà hắn đột phá đệ tứ cảnh giới được ?

Nhạc Thi trầm ngâm, thở dài nói :

Chuyện này muội cũng không hiểu, nhưng muội dám chắc là ngộ tính và thiên phú của nó cực kỳ cao, cao hơn mọi đệ tử của Thiên Sinh Môn rất nhiều, huynh không thấy điều đó sao ?

Tiêu Chính Văn cau mày, nói :

Ta lẽ nào lại không biết, thiên phú của nó là vạn năm hiếm gặp nên 8 năm trước ta mới quyết tâm thu nó làm đệ tử của mình nhưng rốt cuộc không hiểu sao lại trở thành một tên phế vật như thế ?

Nhạc Thi hừ lạnh nói :

Chẳng lẽ nó giấu tài lừa chúng ta ? Bao năm nay nó chịu bao nhiêu nhục nhã như vậy không lẽ là có mục đích gì đó ?

Tiêu Chính Văn đảo mắt, trầm ngâm nghĩ ngợi hồi lâu rồi nó :

Ta cũng không nghĩ hắn là kẻ xấu, thỉnh thoảng Đại Tiến vẫn báo cáo tiến độ tu luyện của Tử Thiên, lần nào cũng thảm hại, chắc chắn không thể là cố tình được !

Nhạc Thi liếc nhìn lão bảo :

Nhưng Tử Thiên làm sao lại có được pháp bảo kinh người cỡ ấy lại là linh thú Hắc Ám Thánh Long trác tuyệt ? Hắn trước nay chưa hề xuống núi, lúc lên núi cũng không mang theo vật gì, không lẽ là nhờ kỳ duyên ?

Tiêu Chính Văn lắc đầu cười khổ nói :

Ta không rõ ! Nhưng dù sao hắn cũng chưa làm gì phạm tội, đã thế khó khăn lắm chúng ta mới có một đồ đệ tài năng như thế, sao có thể bỏ được, chẳng lẽ để bọn Lương Chính cười vào mặt à !

Nhạc Thi mỉm cười quyến rũ, phong tư rung động lòng người, đi lên nắm tay trượng phu, bảo:

Tử Thiên cái gì cũng khác người chỉ có cái tính không chịu đầu hàng là giống huynh nhất !

Tiêu Chính Văn hứ một tiếng, ngạo nghễ nói :

Gã đẹp mã đó mà đòi so sánh với ta à, ở đó mà mơ !

. . . !

--

Lôi Thiết Sát !

Trong một rừng cây nhỏ trên núi, tiếng quá thanh lãng, đột nhiên vang lên.

Một thân ảnh di chuyển với tốc độ gió bay lửa bốc mang theo ánh sáng xanh chói lòa trong rừng, nhiều gai góc rậm rạp, cũng không mang đến cho hắn chút trở ngại nào.

Sau đó, thân ảnh đột ngột dừng lại trước một cây đại thụ, tay phải vung ra, một đạo thần lôi xanh biếc nhắm thẳng về phía cây đại thụ đánh tới.

“ Ầm “ Một tiếng, chưởng đánh thẳng vào mấy trúc lớn bên cạnh cây đại thụ, nguyên cả bụi trúc bị đốn gãy, loáng cái đã từng cái vô lực ngã xuống đất.

Thời điểm mấy cây trúc ngã xuống, đạo thân ảnh đứng dậy nhìn vào thành quả hắn gây ra, khẽ trút một tiếng thở dài, sau đó nhẹ nhàng ngồi trên một khối cự thạch màu đen. Không phải là Vương Tử Thiên thì còn ai !

Một trận gió mát thổi qua, hiện ra một thân ảnh già nua, nhẹ nhàng bước tới chỗ mấy cây trúc gãy, định thần nhìn kỹ, khóe miệng khẽ cười nói :

Uy lực đáng sợ thật đấy, nhưng khả năng kiểm soát của ngươi vẫn chưa được chuẩn lắm, nếu không làm sao đánh trúng địch thủ ?

Nghe vậy, môi Tử Thiên lộ ra một tia cười nhàn nhạt, hắn đến đây tập luyện Lôi Thiết Thần Sát Chưởng với Phong Bất Phàm cũng được 4 ngày rồi mà vẫn chưa thể hoàn thiện bộ chưởng pháp này, nhưng vẫn không thể phủ nhận tốc độ như thế này cũng là rất kinh dị rồi. Bất quá hắn không bao giờ hài lòng với bản thân, ngày ngày điên cuồng tập luyện như thằng khùng, phải nói là đã ép bản thân tới mức cực hạn, cố nhiên thêm ngộ tính của hắn nên đạo hạnh bị cưỡng ép tăng lên không ngừng.

Phong Bất Phàm nhìn hắn, cười khổ nói :

Tiểu tử thối, tại sao ngươi phải ép bản thân tới mức như vậy ?

Vương Tử Thiên mặt mày không chút biểu tình, đứng dậy cung kính nói : Thưa thái sư thúc tổ, đồ nhi vẫn còn quá yếu không thể không cố gắng ! Hắn đối với vị sư phụ không chính thức này vẫn hết sức cung kính, tuyệt đối là tôn trọng hết mức.

Phong Bất Phàm thở dài, lão cũng chưa từng thấy người kỳ lạ như thế, một mực không hài lòng với bản thần, nên biết lúc này hắn đã là đệ ngũ nhất trọng rồi đấy, tốc độ tăng tiến như thế chẳng lẽ vẫn còn chậm ư ? Lão cũng biết chuyện hắn chịu nhiều oan ức ở Cổ Thạch Kỳ nhưng chừng đã đâu phải là lý do chính đáng để hắn điên cuồng tập luyện như thế.

Trong lòng Phong Bất Phàm từ lâu luôn coi Tử Thiên là hảo đệ tử của mình, thấy hắn trong tình trạng này không khỏi có chút chua xót. Nếu không phải lão cho hắn đan dược để miễn cưỡng duy trì sức khỏe, chỉ sợ hắn đã ngã gục vì kiệt sức rồi.

Vương Tử Thiên lẽ nào không hiểu, cơ thể hắn cũng gần tới giới hạn chịu đựng rồi nhưng sao hắn vẫn ngoan cố cắn răng luyện tập, là vì hắn không hề muốn những chuyện như 2 vòng đấu trước lại tái diễn, hơn nữa bản thân hắn vẫn luôn bị coi thường như phế vật, hắn thật muốn nhưng kẻ khác sau này phải rửa mắt lại mà nhìn hắn.

Hơn hết hắn còn rất nhiều việc phải làm, hắn không thể chậm trễ được. ------- Vòng đấu thứ 5 của Thất Kỳ Hội Võ chính thức bắt đầu . . .

Tia nắng sớm mai lấp lánh.

Đệ tử Cổ Thạch Kỳ đã tập hợp đầy đủ đợi sư phụ sư nương và tiểu sư đệ đến võ đài. Tiêu Quyết ở giữa mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng lại bật cười có chút kiêu ngạo, nguyên y trong trận đấu dành vé vào vòng 5 do Lâm Tư Phong ở vòng 4 bị Tử Thiên đánh trọng thương quá nặng, nguyên khí không hồi phục được một nửa nên Tiêu Quyết dễ dàng đánh bại y, trở thành người cuối cùng lọt vào vòng 5. Tiêu Quyết đang trò chuyện bỗng cảm nhận được một đạo khí tức quen thuộc, vui mừng gọi :

Tử Thiên, đệ tới . . .

Nói chưa hết câu, hắn đã cùng bọn Ngô Đại Tiến nguyên một đám há hốc mồm trừng mắt nhìn về phía thân ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt. Trước mặt bọn hắn lúc này hình như không phải là tên tiểu sư đệ Vương Tử Thiên nữa, bọn hắn không sao nhận ra được hắn nữa rồi. Y phục một màu đen nhánh bó sát người, mặt mày trắng nhạt không chút huyết sắc, đôi mắt nâu hổ phách lạnh như băng có chút gì đó mệt mỏi, thống khổ, Hắc Thạch Đao kỳ dị được bọc trong lớp vải trắng xiên xiên xiên trên lưng, khí tức trên tuy đã thu bớt lại nhưng vẫn hùng hậu mạnh mẽ trấn áp người khác, làm những người có đạo hạnh non kém không khỏi run lên thối lui mấy bước.

Hắn không hề hé răng chào hỏi, đi lướt qua như một cơn gió lạnh ngắt, dừng lại trước cổng, đợi vợ chồng Tiêu Chính Văn. Đâu ai biết, lúc này Tử Thiên vẫn đang chìm trong việc tu luyện không hề để ý tới những việc bên ngoài.

Ngay lúc hắn đang tập trung tu luyện thì Tiêu Hồng Trang vốn đang đứng trò chuyện cùng các sư huynh đã cất bước tới chỗ hắn đang đứng.

Tiêu Hồng Trang là con gái của sư phụ, dung mạo lại xinh đẹp nên lập tức thu hút sự chút ý của mọi người.

Ngô Đại Tiến thấy hơi lo, tên tiểu sư đệ hôm nay có vẻ rất khác lạ, lỡ Tiêu Hồng Trang nói vài câu không hợp ý hắn rồi sinh chuyện thì rất phiền phức nhưng cũng không tiện cản người, vả lại Tiêu Hồng Trang bướng bỉnh chưa chắc đã nghe hắn.

Tiêu Hồng Trang đến rất gần Tử Thiên cũng hề để ý, tập trung hết sức tu luyện. Tiêu Hồng Trang định thần nhìn kỹ khuôn mặt tiểu sư đệ lâu nay nàng thương mến, tuy khuôn mặt hắn trắng nhợt nhạt, tỏ vẻ mệt mỏi, mái tóc nâu hạt dẻ rủ hẳn xuống nhưng vẫn hiện lên vẻ anh tuấn khó tả.

Hôm nay nàng mặc váy dài viền tơ màu hồng nhạt, tóc nàng đen như mực dán ở sau lưng, đôi tay trắng như ngọc, phong tư động lòng người.

Tay nàng khẽ động, lấy trong nhẫn không gian ra một túi giấy ra, ôn nhu nói :

Tiểu sư đệ, ta không biết khẩu vị đệ thế nào, bữa sáng ta làm đệ đừng chê nhé !

Thế éo nào ? Nhất định là đang mơ ?

Cả bọn Tiêu Quyết, Ngô Đại Tiến há hốc mồm nhìn một màn trước mặt, bọn hắn thật sự không thể tin vào hai mắt của mình. Tuy là Tử Thiên đúng rất anh tuấn, nhưng lại là phế vật trong mắt mọi người bỗng nhiên trên võ đài hai tuần trước bỗng nhiên quật khởi mạnh mẽ, chấn động mọi người, nhưng dù sao cũng chưa hoàn toàn rõ ràng.

Còn Tiêu Hồng Trang dù sao cũng là một mỹ nhân, người thích nàng trong kỳ lẫn môn phái không ít, nhưng lại đi làm bữa sáng cho cái tên họ Vương chết tiệt kia !

Vương Tử Thiên bị cắt khỏi dòng tu luyện, cau mày nhìn Tiêu Hồng Trang, trầm mặc một lúc, vẫn chẳng có biểu tình gì, đưa tay đón lấy túi thức ăn, lạnh nhạt nói :

Đa tạ sư tỷ !

Nghĩ lại thì mấy ngày nay ăn uống cũng không đều đặn lúc này không khỏi cảm thấy hơi đói, cũng cảm thấy có chút lạ lùng nơi Tiêu Hồng Trang, mỉm cười nhạt nói :

Sư tỷ muốn ăn cùng ta không ?

Tiêu Hồng Trang hai mắt sáng lên, trên mặt xuất hiện vài vệt đỏ, tươi cười đáp :

Tất nhiên là có !

Trong túi toàn là thức ăn ngon nha, đủ loại bánh trái thơm lừng, tài nghệ nấu ăn của Hồng Trang cũng không tệ đâu. Nhìn Tiêu Hồng Trang và Tử Thiên vừa nói trò vừa ăn điểm tâm, đám người Ngô Đại Tiến ngốc trệ vài phút, cười khổ không ngừng, tên họ Vương kia đúng là có phúc, lại lọt vào mắt xanh của con gái sư phụ. Bọn hắn cầu còn không được nha.

Bình Luận (0)
Comment